Lục Nhuận Nghi lại một lần nữa đập bể đồ Tô Dư ban thưởng, Tô Dư chỉ lạnh giọng cười một tiếng, ra lệnh trượng trách các cung nhân của Tễ Nhan cung thêm gậy, sau đó trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Tần phi ở đây nhiều như vậy, chuyện này tự nhiên cũng được truyền ra nhanh chóng. Đầu tiên là bẩm báo cho nội cung của Chương Nhạc Phu Nhân và Giai Du Phu Nhân, hai vị Phu Nhân lúc đó đều phản ứng giống nhau, chính là ngồi yên không quản.
Sau đó chuyện này được bẩm lên Nhàn Phi. Nguyễn Nguyệt Lê liền vội vàng đến tìm Tô Dư, lông mày nhíu chặt nói:" Ngươi quả nhiên không sợ chết nhỉ! Nàng dù gì cũng đang có thai, nếu bị tức giận, đứa bé kia xảy ra điều gì sơ xuất thì..."
" Thai nhi của nàng ổn cực kỳ."_ Tô Dư ung dung nói _" Dám động đến người ngoài nhưng lại không dám động đến nàng ta thì gọi là lập uy gì nữa? Hơn nữa, nếu đứa bé của nàng ta thật sự không còn, bệ hạ ban thưởng cho ta ba thước lụa trắng thì càng thống khoái."
Lập uy cùng tìm chết, đó rõ ràng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nguyễn Nguyệt Lê sững sờ một chút:" Ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?"
" Hoặc là sống thư thái, hoặc là chết thống khoái. Rất khó hiểu sao?"_ Bộ dáng thảnh thơi của Tô Dư hoàn toàn đối lập với bộ dạng cực kỳ sốt sắng của Nguyễn Nguyệt Lê, nàng cười một tiếng, tiếp tục giải thích _" Dù sao ta cuối cùng cũng chết, cái chết cùng lắm cũng chỉ có một lần, vậy thì tại sao lại phải ủy khuất chính mình? Tại sao lại phải giống như hai năm trước luôn dè chừng mọi chuyện? Ta mệt mỏi lắm!"
Tâm thực lớn a...
Đây không phải là "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ", mà là mơ thấy quan tài sớm muộn gì cũng đến trước mặt cho nên liền dứt khoát cười thống khoái.
Nguyễn Nguyệt Lê liếc nàng một cái, nhưng lại không thể khuyên nàng điều gì. Những giấc mộng của Tô Dư quả thực quá chuẩn xác, nên nàng bây giờ "vò đã mẻ lại sứt" cũng tốt, muốn trước khi chết sống thật thống khoái cũng được, dù sao thì tất cả cũng đều hợp tình hợp lí.
Đột nhiên thấy những lời nói lúc này của Tô Dư có thể được coi là "di ngôn" của nàng, vì vậy Nguyễn Nguyệt Lê cảm thấy mình nên tận lực giúp nàng hoàn thành tâm nguyện mới được. Tất nhiên là theo ý của Tô Dư, một số cung nhân được chỉ định từ nội cung của Sở Sung Hoa được điều đến Tễ Nhan cung, sau khi hoàn thành liền sai người bẩm báo với hai vị Phu Nhân, nhưng hai vị Phu Nhân vẫn không nói gì.
Chỉ là không lâu sau sau khi cung nhân do Nhàn Phi sai đến Huệ Tức cung bẩm báo với Chương Nhạc Phu Nhân rời đi, toàn bộ chuyện này được bẩm lên Thành Thư điện không sót một chữ.
Hoàng đế nghe hoạn quan bẩm báo, một câu cũng không nói. Chờ hắn bẩm báo xong, hoàng đế mới nâng mắt lên, hỏi một câu:" Lại bể à?"
... Cái gì lại bể?
Hoạn quan kia suy nghĩ một chút, cuối cùng ấp úng nói:" Đúng vậy. Nghe nói ngọc phật kia vỡ nát bấy..."
Hoàng đế cười tiếng:" Bãi giá Khinh Lê cung."
Đúng lúc Tô Dư đang hiếu kỳ tình thế sẽ phát triển ra sao thì nghe được tiếng "Bệ hạ giá lâm" làm trong lòng có vài phần suy đoán, lúc đến cửa đại điện nghênh giá, nàng nhìn thấy hoàng đế phất áo bước vào điện -- hoặc là nói mang theo tức giận bước vào điện.
Đây là đến khởi binh vấn tội đây.
Tô Dư hạ bái:" Bệ hạ thánh an."
Hoàng đế ngừng cước bộ trước mặt nàng, sắc mặt thâm trầm khiến toàn bộ cung nhân đang chờ ở trong điện đều nín thở. Kỳ thật từ lúc Tô Dư phát lạt người bên cạnh Lục Nhuận Nghi, mọi người đều cảm thấy lá gan của Tô Dư quá lớn rồi, dám trực tiếp đem phi tần đang mang thai ra khai đao.
Nhưng mà, bọn họ lại không biết trong đầu Tô Dư vốn luôn tồn tại hai loại ý nghĩ, mà ý nghĩ "được chết một cách thống khoái" luôn mạnh mẽ hơn một chút so với ý nghĩ "muốn được sống thư thái".
Hắn không mở miệng, Tô Dư cũng không lên tiếng. Hạ Lan Tử Hành nhìn người trước mặt quỳ vô cùng quy củ, nửa điểm cũng không động đậy Tô Dư, liền không nhịn được mà nổi lên hai phần giận dỗi.
Hắn bây giờ rất muốn giận dỗi với nàng, nàng không muốn nói, hắn cũng không muốn nói.
Nhưng cái ý nghĩ kia chỉ kéo dài trong một cái chớp mắt liền biến mất hoàn toàn trong lòng hắn. Nếu bàn về bản lĩnh "giằng co", hắn thật sự đánh không lại Tô Dư.
Không tiếng động thở dài một cái, cuối cùng hoàng đế vẫn mở miệng trước, cười lạnh hỏi nàng:" Vừa được phong Sung Nghi lá gan liền lớn ra nhỉ? Ngươi cũng biết rõ Lục Nhuận Nghi đang mang thai mà."
" Đúng vậy, cho nên thần thiếp mới không trách phạt nàng."_ Nàng nhẹ nhàng đáp lời. Hoàng đế cười thêm một tiếng:" Vậy tại sao ngươi lại cố ý sinh sự với nàng? Nếu hài tử của nàng xảy ra chuyện gì sơ xuất..."
" Vậy thần thiếp tuẫn táng theo đứa bé là được."_ Giọng điệu hoàn toàn bình thãn, vừa thanh lãnh lại có vài phần cứng nhắc thường thấy của nàng.
Hạ Lan Tử Hành cảm thấy chính mình quả thật không nên tùy tiện giận dỗi nàng.
" Còn chế giễu Lục Nhuận Nghi thích nghe tiếng ngọc vỡ, trẫm thấy ngươi mới là người thích nghe nên luôn cố ý kích nàng đập thì có."
Khẩu khí của hoàng đế cũng dần dần bình tĩnh lại, khó phân biệt hỉ nộ trong đó. Tô Dư im lặng một hồi, dập đầu nói:" Bệ hạ nói phải liền phải đi."
"..."_ Hoàng đế cơ hồ khựng lại trước mặt nàng. Rốt cuộc cũng chịu không nổi, kéo nàng đứng lên, có chút dở khóc dở cười hỏi nàng _" Ngươi cứ nhất định phải đối đầu với trẫm à?"
Lúc đó thần sắc của Tô Dư trong chớp mắt liền trở nên ảm đạm. Hạ Lan Tử Hành nghe được nàng lẩm bẩm:" Dù thần thiếp có đối đầu hay không...bệ hạ chỉ cần muốn hỏi tội thì sẽ hỏi được thôi."
Hắn đột nhiên không phản bác được.
Đúng, lúc trước hắn đối với nàng như thế nào, căn bản không liên quan đến thái độ của nàng. Nàng chống đối cũng tốt, chịu thua cũng được, dù thế nào thì hắn cũng không nguyện nghe thêm nửa câu.
Cầm tay nàng cân nhắc xem nên đánh vỡ sự cứng nhắc này như thế nào, cuối cùng hắn thản nhiên nói:" Không phải đến hỏi tội...những lời vừa rồi..."_ Hoàng đế ho khan tiếng _" Là muốn trêu chọc ngươi, đừng coi là thật."
Tô Dư gật gật đầu.
" Những chuyện này là do Chương Nhạc Phu Nhân sai người bẩm cho trẫm."_ Hắn tiếp tục giải thích, thấy nàng một câu cũng không hỏi. Hắn liền ngừng lại chút rồi mới nói tiếp _"Trẫm là muốn nói...nếu lần sau có xảy ra những chuyện tương tự như vậy..."
Tô Dư khẽ nâng mắt, chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.
Hoàng đế hỏi nàng:" Ngươi có thể tự mình sai người bẩm báo cho trẫm được không?"
Tô Dư lại lo lắng dư thừa lần nữa rồi, hoàng đế căn bản không có ý trách phạt nàng. Đàm tiếu với nàng vài câu liền ngồi xuống, bộ dạng dương dương tự đắc.
Tô Dư cũng ngồi xuống theo hắn, giương mắt nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Chiết Chi. Nàng cũng biết Chiết Chi đã an bài người đi thám thính, không ngừng dò hỏi chuyện ở Tễ Nhan cung, cốt là sợ Lục Nhuận Nghi xảy ra chuyện gì sơ xuất.
Thế nhưng nàng lại không thấy có gì đáng phải lo lắng cả, lúc trước nàng đã từng lờ mờ trông thấy Lục Nhuận Nghi bình an sinh hạ một đứa bé, sau đó còn nhìn thấy, nàng ta đang mặc triều phục phi vị tiếp nhận thụ phong.
Có thể thấy nàng ta hoàn toàn không có khả năng sinh non.
_______________________________________
Trường Thu cung, không có gì ngoài âm thanh nghiêm túc bẩm báo của hoạn quan, các cung nhân ở bên cạnh đến thở mạnh một tiếng cũng không dám. Người ngồi ở trên sau khi nghe xong, ngực phập phồng nhiều lần mới dần bình tĩnh lại, mang theo vài phần không thể tin được hỏi lại hắn ta:" Bệ hạ thật sự không có lấy nửa điểm trách cứ à?"
" Đúng vậy..."_ Hoạn quan kia vái một cái _" Không có gì ngoài vài câu giả vờ trách cứ, hoàn toàn không có ý trách phạt Vân Mẫn Sung Nghi..."
Một tiếng đập bàn thật mạnh vang lên, nhưng khi người nọ nhìn thấy người bên cạnh mình đang cười khẽ thì liền áp chế lại lửa giận trong lòng.
Giai Du Phu Nhân nhìn Chương Nhạc Phu Nhân đang không thể kìm chế được cơn giận, chậm rãi nói với nàng: "Chúng ta đều khinh địch rồi, phải không?"
Chương Nhạc Phu Nhân nghiến chặt hàm răng, dù thế nào cũng không muốn thừa nhận, hung ác nói:" Không thể nào...năm đó bệ hạ chịu vì hoàng duệ mà phế đi nàng, làm sao bây giờ lại có thể dung thứ cho việc nàng tổn thương hoàng duệ một lần nữa..."
" Có thể vì nàng chưa thực sự làm tổn thương hoàng duệ."_ Ý cười của Giai Du Phu Nhân vẫn không thuyên giảm _" Bất quá chuyện này cũng thật có ý tứ, thật không biết nàng có bãn lãnh gì, có thể khiến bệ hạ lúc trước cực kỳ chán ghét nàng, thành cực kỳ cưng chiều nàng như bây giờ, tặc tặc..."_ Giai Du Phu Nhân lắc đầu _" Mà cũng tại Lục thị quá ngu xuẩn, mắt thấy không đúng còn cố tìm xúi quẩy, khiến bệ hạ bây giờ ngay cả đến tìm nàng ta hỏi chuyện cũng không đến."
Chương Nhạc Phu Nhân từ từ bình ổn lại khí tức, cảm thấy chính mình hôm nay đã hoàn toàn mất hết mặt mũi ở Trường Thu cung này.
" Được rồi, ngươi đừng có tức giận như vậy."_ Giai Du Phu Nhân cười liếc sang nàng _" Chuyện tranh giành hậu vị, cuối cùng cũng chỉ có thể là ta cùng ngươi cùng tranh, căn bản không tới phiên nàng đâu."
Nhìn Giai Du Phu Nhân tràn đầy tự tin, Chương Nhạc Phu Nhân cảm thấy mình giống như đang bị làm nhục. Chỉ có mình nàng ta biết rõ, tuy gần đây hoàng đế vẫn thường đi Huệ Tức cung của nàng ta, nhưng chỉ là đơn thuần đắp chăn ngủ thôi. Nàng ta trước giờ vẫn luôn an ủi chính mình, nếu nàng ta bị cảnh ngộ như vậy, thì nhất định hoàn cảnh của Đậu Oản cũng chẳng tốt hơn nàng ta là bao.
Nhưng hôm nay nhìn thần sắc này của Đậu Oản....chẳng lẽ không phải sao?
Kìm chế hỗn loạn trong lòng, Diệp Cảnh Thu nhấp một ngụm trà cười một tiếng, ngưng mắt nói:" Đúng, chỉ có thể là ta và ngươi cùng tranh."
Nhưng trước khi cuộc tranh đấu này bắt đầu, chướng ngại vật này phải hoàn toàn bị diệt trừ mới thỏa đáng.
_______________________________________
Lục Nhuận Nghi sau chuyện này thì cuộc sống liền trở nên khó khăn.
Không nghĩ tới Tô Dư thật sự dám động đến nàng ta, chuyện phạt toàn bộ cung nhân của nàng ta tạm thời không nói, nàng còn dám nói vì muốn nàng ta có thể "hảo hảo an thai", mà dứt khoát nói với đại giám không để cho những cung nhân kia trở lại hầu hạ.
Về tình về lý, đại giám không thể có lý do không đáp ứng nàng.
Vì vậy giờ đây trong Tễ Nhan cung một người quen cũng không có, may mà những người Sở Sung Hoa điều đến làm việc cũng không tệ, không có khinh thường thai nhi của nàng ta, luôn luôn dè dặt hầu hạ.
Nhưng Lục thị bây giờ đến thuốc an thai cũng uống không trôi. Chỉ cảm thấy thuốc an thai ngày hôm nay so với mấy ngày trước khó uống hơn gấp trăm lần, khó uống đến mức chẳng thể nào nuốt trôi. Miễn cưỡng nhấp hai ngụm rồi đặt chén thuốc sang một bên, nhưng lúc này cung nga hầu hạ bên cạnh nàng ta cũng đâu còn giống như trước đây mà khổ sở khuyên nhủ nàng ta uống tiếp nữa, mà chỉ dò xét thần sắc của nàng ta, nhẹ nhàng hỏi: "Nương tử nếu thực sự nuốt không trôi...thì đừng cố gắng uống nữa, để nô tỳ mang đổ đi, chờ chút nữa rồi kêu các nàng sắc lại chén mới nhé?"
" Cứ đem đổ đi."_ Lục Nhuận Nghi thuận miệng trả lời, mi tâm nhíu chặt lại. Nàng ta thật sự không muốn những người hầu hạ mình lúc trước bị đánh chết, không nói đến việc nàng ta có lo lắng thật sự cho bọn họ hay không -- nhưng hiện giờ nàng ta đang mang thai, dù sao cũng nên vì đứa bé trong bụng mà tích đức một chút chứ.
Nhất thời cảm thấy hơi hối hận. Nàng ta chưa bao giờ là một người thông minh, đến chính nàng ta cũng biết điều này. Lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng, từ lời nói đến việc làm đều không biết suy xét.
Khác với Diệp Cảnh Thu đôi lúc sẽ chừa lại chút mặt mũi cho Tô Dư, nàng ta cho tới bây giờ chưa từng để Tô Dư vào mắt -- không phải chỉ là kẻ bị chồng ruồng bỏ thôi sao? Nàng thì có gì đặc biệt hơn người chứ?
Chỉ là lúc vị phần nàng ta còn thấp, Tô Dư luôn tránh đời, hai năm qua đều chưa từng làm ra chuyện gì, khiến nàng ta luôn luôn xem thường nàng.
Chuyện đáng giận nhất, là khi nàng ta vừa có thai cũng là thời điểm Tô Dư đổi vận. Đáng lẽ theo lý thì trong cung tần phi có thai luôn được xem là đại sự lớn nhất, vậy mà kẻ bị chồng ruồng bỏ này cứ như vậy mà đoạt đi hết nổi bật của nàng ta.
Đã vậy...còn hết lần này đến lần khác đoạt đi nữa chứ.
Nên trong lòng nàng ta tự nhiên là hận Tô Dư đến nghiến răng nghiến lợi, vì vậy liền muốn thử một chút xem kẻ bị chồng ruồng bỏ này có dám làm gì nàng ta không, lại không ngờ đến Tô Dư thật sự dám động đến mình.
Nàng ta thật sự đã quá lỗ mãng rồi. Lục thị không cam lòng thở dài một tiếng, nghĩ tới thôi liền cảm thấy sợ hãi trong lòng. Tô Dư phạt toàn bộ cung nhân trong cung của nàng ta, vậy mà hoàng đế một chút bày tỏ cũng không có. Lúc nàng ta đang có thai đã như vậy, vậy sau khi đứa bé sinh ra thì sẽ ra sao đây? Tô Dư sẽ bỏ qua cho nàng ta sao?
Lục Nhuận Nghi nghiến chặt răng suy nghĩ rất nhiều lần, lại chần chừ hết lần này đến lần khác, cuối cùng hạ quyết tâm lên tiếng:" Chuẩn bị kiệu, đi Khinh Lê cung."
_______________________________________
Hạ Lan Tử Hành đang tập trung xem tấu sớ vào buổi trưa hoàn toàn không để ý đến việc Tô Dư đang bất an nhìn xung quanh Đức Dung điện. Tô Dư vẫn cảm thấy bất an, trải qua chuyện lần trước, mặc dù đã giằng co hai mươi mấy ngày, nhưng tính đến hôm nay...hoàng đế nửa điểm trách cứ cũng không có, mà nàng cũng không thể cứ đối đầu mãi với hắn được.
Vì vậy thái độ cũng bắt đầu hòa hoãn đôi chút.
Mài mực thêm trà, những chuyện này Tô Dư làm đến vô cùng thành thạo. Hạ Lan Tử Hành bất động thanh sắc nhìn nàng, thấy nàng vẫn còn hơi lo sợ, nên mỗi khi hắn muốn mở miệng liền cảm thấy lúng túng.
Vì vậy suốt buổi trưa, câu nói mà cung nhân hầu hạ ở Đức Dung điện nghe được nhiều nhất, chính là hoàng đế mỗi khi Sung Nghi làm xong chuyện gì đó, liền rất khách khí nói một câu " Đa tạ"...
Một phòng lặng im.
Sau đó hoàng đế truyền thiện, hai người liền ngồi cùng bàn với nhau, nhưng cũng không nói nhiều lắm, giống như có một loại ngăn cách không nói ra được, lại đồng thời có một loại ăn ý không nói nên lời.
Từ U cùng Chiết Chi nhìn nhau một cái, cùng oán thầm trong lòng một câu: Cái không khí kỳ quái này.
Bỗng từ xa truyền đến tiếng bước chân hướng bên này chạy tới, Từ U quay đầu lại nhìn chăm chú, thì thấy đó là một hoạn quan. Đợi đến khi hắn đến trước cửa đại điện, Từ U liền đưa tay cản hắn lại, nhìn thấy hắn chạy đến mức thở hỗn hễn, Từ U lại càng ra vẻ ung dung hỏi hắn:" Ngươi không phải là người của Vận Nghi cung sao?"
" Đúng vậy."_ Hoạn quan kia vội vã khom người _" Từ đại nhân an, Sung Hoa nương nương đã điều thần đến Tễ Nhan cung..."
Vừa nghe vậy, Chiết Chi lập tức nhíu mày, cười một tiếng:" Là người của Tễ Nhan cung còn dám tới đây à? Chớ không phải là biết bệ hạ ở chỗ này nên muốn đến cáo trạng đấy chứ? Đừng phí sức, những chuyện trước kia, bệ hạ căn bản không có ý trách phạt Sung Nghi nương nương."
Hoạn quan kia vừa lau mồ hôi vừa nhíu mày, nhưng chưa kịp nói gì thì đã thấy thần sắc của Chiết Chi bỗng nhiên trở nên cả kinh.
Có hai người đang đi đến đây...đó chính là hai người nàng phân phó đi thám thính tin tức. Tuy biết thai của Lục Nhuận Nghi vốn vững chắc, nhưng nàng vẫn lo sẽ xảy ra sự cố gì, bây giờ họ lại vội vàng đến đây..không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ...
Hai người này vừa đến liền vái nàng một cái, la lên:" Chiết Chi cô nương, Lục Nhuận Nghi trên đường đến Khinh Lê cung bị động thai khí..."
Chiết Chi cả kinh:" Cái gì?"_ Ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp_"Nàng đến Khinh Lê cung làm gì?"
" Thần không biết..."_ Một người trong đó liền bẩm _" Chỉ biết Nhuận Nghi nương tử đột nhiên nói muốn đến Khinh Lê cung, thần liền đuổi theo, ai ngờ đến nửa đường thì..."
Chiết Chi còn chưa kịp hỏi tiếp, đã nghe được Từ U nặng nề thở dài, nói với người kia:" Mau tiến điện bẩm với bệ hạ đi!"