Phò mã của Huệ Ninh công chúa
Từ khi Tam Tư thành lập đã đảm nhận cả nhiệm vụ quản lý tài chính, vì thế Hộ Bộ trở nên ít việc, cũng ít người.
Nhưng vì phụ trách ngân khố và chi tiêu cả quốc gia nên xưa nay quan viên ở Hộ Bộ đều là những người khôn khéo được Hoàng đế tín nhiệm.
Lý Thiếu Hoài có công cứu Bí Các khỏi lửa lớn làm Trần Nghiêu Tẩu mượn cơ hội này dời nàng từ Bí lang lại đây.
Hoàng đế còn đặc biệt chỉ định, không chỉ thăng chức cho nàng lên Thương Bộ, mà còn cho nàng quyền hạn tự do ra vào Tàng Thư Quán, tiếp tục đọc sách nghiên cứu như trước đây.
Công phục xanh lá biến xanh lam, lại còn là vượt cấp thăng chức, từ bát phẩm thành lục phẩm.
Nhậm chức ngày đầu tiên, các quan viên cấp dưới mặc Công phục màu xanh lá đã sớm ở Hộ Bộ chờ.
Tam Tư ở Hộ Bộ phụ trách quản lý tiền bạc khắp thiên hạ, Thương Bộ và Độ Chi lại là hai phân bộ quan trọng nhất Hộ Bộ, vì thế Thương Bộ có cả đình viện và phòng làm việc riêng.
"Vị chủ tử sắp nhậm chức này nghe nói là một nhân vật khó lường."
"Chính là Bảng Nhãn trong kỳ thi Đình năm nay sao!" Cập đệ Tiến Sĩ xếp hàng thứ hai, với một số người thậm chí còn không được xuất thân Tiến Sĩ như bọn họ mà nói, thật sự ngưỡng mộ không thôi.
"Chưa đầy hai tháng đã được thăng đến Hộ Bộ làm Lang trung Thương Bộ."
"Lên chức nhanh như vậy đến nay chỉ có một người."
"Ai?"
"Đại Lý Tự, Hướng Mẫn Trung."
"Sao có thể so sánh vậy chứ, hắn là người được Tiên đế coi trọng, chẳng những từng hầu cận Quan gia mà còn là lão sư của Huệ Ninh công chúa, Quan gia lạicực sủng Huệ Ninh công chúa."
"Sao lại không thể." Chỉnh lại mũ quan trên đầu, người nọ cẩn thận ghé vào tai đồng liêu, nhỏ giọng thì thầm: "Nguyên nhân chính là vì Quan gia cực sủng Huệ Ninh công chúa, không nghe nói sao, vị chủ tử mới tới này chính là phò mã được điều động nội bộ của Huệ Ninh công chúa.
Chúng ta nha, cứ yên tâm đi theo hắn, đảm bảo sau này sẽ thăng quan phát tài."
Bọn quản kho nhìn nhau gật đầu tâm đắc: "Nói rất có lý!"
"Là bởi vì các ngươi suốt ngày chỉ tìm cách nịnh bợ cấp trên, không lo chăm chỉ làm việc, nên ở đây mấy năm nay cũng không được thăng chức.
Hiện giờ Lý quan nhân có công được Quan gia thưởng thức mới đến đây nhậm chức.
Các ngươi không lo làm việc chỉ biết nói ra nói vào sau lưng người khác, thật là nhục với Công phục trên người." Một thiếu niên mặc Công phục giống bọn họ bước tới quát lớn.
Thiếu niêm mười chín tuổi, làn da trắng nõn như thiếu nữ, dáng người lại cao gầy nên nhìn như mười lăm mười sáu tuổi, là chủ kho bạc ở Thương Bộ, cấp bậc còn cao hơn bọn lão thần mặt đầy nếp nhăn như bọn họ một bậc.
Lời nói lão thành của thiếu niên làm bọn họ phải xấu hổ cúi đầu.
"Lý thương trung tới!"
Bóng mặt trời đã điểm đúng canh giờ, bọn họ không khỏi hốt hoảng vội vàng sửa sang lại quần áo, chạy đến cửa viện lần nữa chỉnh đốn Công phục cung kính đứng chờ.
Giày đen vừa bước vào cửa viện, Lý Thiếu Hoài đã bị thế trận này doạ một phen.
"Chúc mừng Lý thương trung thăng chức!"
Người được Huệ Ninh công chúa xem trọng quả nhiên anh tuấn bất phàm.
Thiếu niên nhìn lướt qua liền tiến lên một bước: "Hạ quan là chủ quản kho bạc của Thương Bộ, Tôn Thường.
Cũng là trợ thủ đắc lực của Thương trung sau này." Thiếu niên nhìn mọi người đang chắp tay cúi chào phía sau: "Ngài là chủ tử của Thương Bộ, đây là quy củ xưa nay của Thương Bộ chúng ta."
Lý Thiếu Hoài đối diện với con ngươi sạch sẽ của thiếu niên, gật đầu đi vào viện.
Các quan viên giúp việc lập tức theo sát phía sau, cẩn thận báo cáo tình hình ở Thương Bộ, cùng với danh sách đồ vật đang chứa trong các kho hàng.
"Thương Bộ chúng ta xưa nay vẫn là phân bộ quan trọng nhất Hộ Bộ, quản lý lương thực, tiền tài, sản vật và ghi lại thu chi của cả nước."
Lý Thiếu Hoài điểm danh muốn đến xem hai kho quan trọng nhất là kho lúa cùng kho tiền.
"Tôn Thường!" Thấy mười mấy nhà kho cùng tầng hầm đầy ắp quay sang nói với Tôn Thường: "Ta muốn kiểm toán toàn bộ sổ sách thu chi của Thương Bộ!"
"Tuân lệnh."
Vừa nghe nàng nói muốn kiểm toán, mọi người chỉ nhún vai không cho là đúng.
Mỗi lần có Thương trung mới đến, ban đầu đều sẽ vì phô trương thanh thế mà nói muốn kiểm toán, đối chiếu sổ sách, nhưng cuối cùng đều sẽ vì tiêu hao quá nhiều thời gian và sức lực mà bỏ cuộc giữa chừng.
Xưa nay các quan viên đều xem Hộ Bộ như cây rụng tiền.
Công việc ở Hộ Bộ, Tam Tư đều rất béo bở, quan viên ăn xén ăn bớt không ít.
Cũng có người tra ra sai sót nhưng đều vì sợ hãi mà không dám báo lên.
Phủ công chúa nằm cạnh Đông Cung toạ lạc dưới chân hoàng thành.
Triệu Uyển Như đã sớm dọn khỏi Khôn Ninh Điện đến phủ công chúa của mình, nhưng phần lớn thời gian nàng vẫn ở Khôn Ninh Điện, tóm lại xem tâm tình của nàng đi.
"A Nhu?"
Người trên giường chậm rãi mở mắt ra, ngồi dậy, bên cửa sổ vẫn còn lưu lại ánh nến từ đêm qua, khiến cho căn phòng cũng không quá tối.
Tiếng mở cửa vừa vang lên, căn phòng lập tức bị ánh sáng chiếu vào.
Tiểu Nhu thổi tắt nến: "Cô nương, ngài tỉnh?"
"Giờ nào rồi?" Xuyên qua cửa sổ, Triệu Uyển Như nhìn sắc trời u ám bên ngoài.
"Đã sắp qua giờ Dậu."
Triệu Uyển Như cau mày, vén chiếc chăn lông cáo trên người ra: "Sao ta lại ngủ lâu vậy!"
Tiểu Nhu cầm lấy áo khoác phủ thêm lên người nàng: "Hôm nay mặt trời ấm áp, khó được một hôm cô nương ngon giấc."
Gần đến giờ Tuất, bầu trời bên ngoài đã sập tối, vườn trúc trong viện sinh cơ dạt dào: "Hôm nay nàng cũng không về sao?"
Trương Khánh lắc đầu: "Từ khi Lý thương trung đến nhậm chức đã bắt tay vào chỉnh đốn Thương Bộ, dán thông báo công khai tất cả các khoảng thiếu hụt ra bên ngoài.
Gần đây đang tra lại nợ cũ, đã tra xét mấy ngày mấy đêm."
"Vết thương của nàng vừa bình phục không bao lâu, lại ngây ngốc chạy đi cứu hoả phạm vào vết thương cũ." Triệu Uyển Như ngẩng đầu, trong vườn trúc một vầng trăng khuyết nửa che nửa lộ dưới rặng mây đen: "Tra lại nợ cũ ở Hộ Bộ sao..."
"Vâng." Trương Khánh cười nói: "Hộ Bộ thuộc Tam Tư.
Mặc dù Trần Nghiêu Tẩu vẫn luôn giằng co với Lâm Đặc, nhưng Lâm Đặc quản Tam Tư, Trần Nghiêu Tẩu không có thực quyền, hơn nữa rất nhiều quan viên ở đó đều là do Đinh Vị đề bạt lên, nên chuyện cô nương muốn làm có chút khó khăn.
Hiện giờ trùng hợp, Trần Nghiêu Tẩu lại đưa Lý chân nhân đến Hộ Bộ."
Trương Khánh hạ giọng nói: "Thần nghĩ, người nào đó hẳn là đang phát sầu vì bạc."
Trong cung, kho bạc ở Hộ Bộ.
Thư phòng làm việc của Lang trung Thương Bộ đã sáng đèn trắng đêm liên tục vài ngày.
Trên mặt đất, trên bàn, trong ngăn tủ chất đầy sổ sách bị mở ra.
Vài quyển sổ quá cũ Lý Thiếu Hoài cũng hạ lệnh yêu cầu thẩm tra đối chiếu một lần nữa.
Mười mấy quan viên trong Thương Bộ đồng loạt quỳ bò trên đất vừa thẩm tra đối chiếu vừa sao chép lại.
Hai mắt đã che kín quần thâm cũng không dám kêu khổ.
Tra xét liên tục mấy ngày nay cũng không phát hiện có gì khác thường, Lý Thiếu Hoài nhìn sổ sách mấy năm trước ngẩn người.
"Lý huynh, ngươi tìm ta?" Tôn Thường theo lời nàng phân phó mời Vương Từ Ích đang trực ở Hàn Lâm Viện đến Hộ Bộ hỏi chuyện.
"Từ Ích, ngươi tới vừa lúc, mau giúp ta nhìn một chút."
Vương Từ Ích nhìn sổ sách chất đầy đất vội vàng xua tay, nhăn nhó nói: "Lý huynh cũng đừng làm khó ta, những việc xem sổ sách này làm sao ta biết được!"
"Ai cần ngươi xem sổ sách chứ.
Ta chỉ muốn nhờ ngươi nhìn xem những chữ này.
Ta luôn cảm thấy số tiền này không được hợp lý."
Vương Từ Ích nhận lấy quyển sách trong tay Lý Thiếu Hoài.
"Ngươi xem cái này, đối chiếu thử xem." Lý Thiếu Hoài lại mở một quyển sách khác.
Vương Từ Ích nhìn hai quyển sách trên tay mình và tay nàng, dường như xuất phát từ tay một người: "Đây là do một người viết sao?"
"Đúng vậy, Lang trung Thương Bộ tiền nhiệm đã chuyển hai phần muối và sắt ra khỏi Hộ Bộ.
Chủ quản kho bạc tiền nhiệm cũng cáo lão hồi hương, ta phái người ra ngoài điều tra nhưng không tìm được."
Vương Từ Ích cẩn thận quan sát: "Tuy chữ viết có phần giống, nhưng chữ của mỗi người đều có thần vận riêng.
Căn cốt, hình dáng có thể mô phỏng, nhưng thần vận không thể mô phỏng."
"Chữ sau có hình dáng khá tương tự, nhưng thần vận không giống, nên có vẻ cứng nhắc."
"Vậy nên không phải xuất phát từ tay một người?"
Vương Từ Ích gật đầu.
Lý Thiếu Hoài đóng sách lại: "Quả nhiên là có người làm giả sổ sách, khó trách đối chiếu không giống nhau."
"Làm giả sổ sách?" Vương Từ Ích ngạc nhiên: "Mấy quyển sổ này hẳn là cũng đã mấy năm, món nợ cũ như vậy..." Hầu như tất cả các quan viên không tra được nợ cũ đều đã thăng quan tiến chức thậm chí lên đến trọng thần.
Ở Hộ Bộ cho dù có tra ra sai lầm trong sổ sách cũng không ai dám lên tiếng.
Nghĩ chuyện này có liên quan đến Đinh Vị, mà Vương Từ Ích lại là con trai Vương Khâm Nhược, Lý Thiếu Hoài nghĩ ngợi hồi lâu nói: "Cũng không phải ta muốn đào bới chuyện cũ, chỉ là cảm thấy những chữ này có chút đặc biệt, trong lòng nghĩ mãi không ra.
Hôm nay nói chuyện với Từ Ích quả thật đã làm ta thông suốt, nhất định hôm nào sẽ mời ngươi đến Phàn Lâu uống rượu."
Vương Từ Ích gật đầu: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, Lý huynh không cần khách khí."
"Thương trung, Huệ Ninh công chúa tới." Thiếu niên vào thông báo.
Vương Từ Ích cười híp mắt: "Khụ khụ, Lý huynh kiểm toán bất kể ngày đêm, cũng chớ làm hỏng thân mình, có người nhất định sẽ đau lòng."
"..."
Vương Từ Ích đi rồi, Lý Thiếu Hoài quay sang nói với mọi người đang quỳ trên đất sao chép: "Tạm thời đến đây đi, chư vị hãy về nghỉ ngơi dưỡng sức, mấy ngày qua đã làm phiền."
"Cảm ơn trời đất, mấy ngày nay làm chúng ta mệt chết."
"Ai, công chúa đến Thương Bộ của chúng ta."
"Công chúa thật sự đến Thương Bộ của chúng ta sao!!!" Thương Bộ từng nghênh đón Hoàng đế ghé thăm nhưng chưa từng nghênh đón vị công chúa nào, thật là chuyện lạ trăm năm khó gặp.
"Ít nhiều nhờ công chúa tới chúng ta mới có thể nghỉ ngơi, đúng là nắng hạn gặp mưa rào!"
Trên con đường gạch men xanh dẫn ra cổng lớn, Vương Từ Ích trùng hợp gặp được Triệu Uyển Như: "Công chúa."
Công phục màu đỏ dưới ánh đèn có vẻ sậm màu.
Triệu Uyển Như đứng yên nhìn Vương Từ Ích đang hành lễ với mình.
Giữ nguyên tư thế cúi đầu thật sự khó chịu, Vương Từ Ích lặng lẽ ló mắt ra khỏi ống tay áo, gọi: "Công chúa?"
"Sao đại phu lại ở nơi này?"
Vương Từ Ích thoáng nhìn về phía sau: "Là Lý trung thương tìm thần có việc."
Triệu Uyển Như nghe vậy chỉ lạnh nhạt lướt qua người hắn, Vương Từ Ích xoay người lại nói: "Điện hạ, thần chỉ ngưỡng mộ tài hoa của Lý huynh, không có ý gì khác."
Triệu Uyển Như dừng chân, Vương Từ Ích con trai duy nhất của Vương Khâm Nhược đời trước nàng hầu như không có ký ức.
Đời này, nàng cũng chỉ biết hắn nhậm chức ở Hàn Lâm, văn chương khá tốt.
"Tốt nhất là như thế."
Suy cho cùng lòng người khó đoán, cẩn thận vẫn không sai.
Các quan viên từ Thương Bộ đang lục tục ra về.
Vài người trong bọn họ chưa từng diện kiến Huệ Ninh công chúa, chỉ thấy một nữ tử mặc áo bào son đỏ thêu hoa văn hình rồng, khí chất tuyệt hảo mang theo tùy tùng vào viện, liền nhớ đến vị chủ tử bên trong kia chính là Bảng Nhãn năm nay.
Vì thế sôi nổi lui sang hai bên, cung kính nói: "Chúng thần tham kiến Huệ Ninh công chúa."
Triệu Uyển Như nhìn lướt qua những người này liền đi vào viện.
Hương hoa mai nhàn nhạt thoáng qua chỉ còn tiếng thổn thức trong lòng, làm bọn hắn tỉnh táo lại từ mấy ngày mệt mỏi.
Có người thấy Huệ Ninh công chúa và đoàn tùy tùng đã vào trong, đánh bạo nói một câu: "Tam tiếu thương nhớ ngày đêm, khiến người mất hồn a."
(Nhất tiếu khuynh thành, nhị tiếu khuynh quốc, tam tiếu thương nhớ ngày đêm.)
Lại có người thẳng lưng, lắc đầu ngao ngán: "Mất hồn là mất hồn, nhưng chỉ sợ cả xương cốt cũng không còn."
Trong phòng nến trắng vừa thay mới đã cháy hơn phân nửa.
Ánh nến chập chờn chiếu vào chồng sách đặt trên bàn: "Những sổ sách này phải niêm phong cẩn thận, chớ nên đánh mất.
Sau này muốn kiểm toán lại cũng không cần vất vả như vậy, Thương Bộ cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian."
Tôn Thường cẩn thận thu lại số sách vừa được chép xong, thật lòng tán thưởng nói: "Thương trung suy nghĩ thật chu toàn."
Ánh nến trên bàn lay động theo gió, gió thổi nhẹ, ánh nến cũng nhẹ nhàng lung lay: "Lý thương trung tận trung với chức trách, thật là một vị quan tốt khó có được."
Lý Thiếu Hoài đứng dậy, nói với Tôn Thường: "Ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng." Thiếu niên cuốn quyển sổ bằng trúc lại mang đi, lúc ra ngoài gặp được Triệu Uyển Như, cúi đầu thật sâu bái chào: "Công chúa."
Vừa rồi gặp được người trong viện ngoại trừ Vương Từ Ích còn lại đều là người lớn tuổi.
Triệu Uyển Như nhìn thiếu niên trước mặt, sửng sốt một lúc.
Thiếu niên cúi gầm mặt, khom người, bị công chúa nhìn chằm chằm một lúc lâu sau đó bị người kéo ra ngoài.
Người kéo hắn chính là cung nữ bên cạnh công chúa, vừa kéo nàng vừa mắng: "Sao lại ngốc giống Thương trung nhà ngươi vậy chứ!"
Trong phòng yên tĩnh lại, Lý Thiếu Hoài buông tay nói: "Vừa rồi công chúa làm hắn sợ."
Triệu Uyển Như không cho là đúng nói: "Ta lại không phải yêu tinh ăn thịt người."
Lý Thiếu Hoài chỉ lắc đầu cười không nói, trở lại chỗ ngồi tiếp tục xem sổ sách chưa xem xong.
"Nhưng mà, dáng vẻ A Hoài lúc nghiêm túc, thật sự rất dụ sắc khả xan nha."
Lý Thiếu Hoài hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng gõ sách tre lên bàn phát ra âm thanh lạch cạch, nghiêm túc nói: "Mấy ngày nay ta tra lại sổ sách cũ, phát hiện sổ sách ở Hộ Bộ rất nhiều, kẻ tham lam trong đó cũng không ít, nhưng thủ đoạn của bọn họ quá cao siêu."
Nàng đứng dậy đi đến một ngăn tủ đã được khoá kỹ, mở ra lấy hai quyển sách mỏng đã ố vàng bên trong: "Vừa rồi ta gọi Vương Từ Ích đến đây giúp đỡ, mới có thể nhìn ra manh mối của số nợ này."
Nàng xoay người lại, chợt sững sờ tại chỗ: "Làm sao vậy?" Nữ tử trước mắt u oán nhìn nàng, giống như đang oán trách gì đó.
"Sau này A Hoài vào triều, nếu ở Hàn Lâm hay Chính sự đường, có phải tâm tư nàng đều sẽ đặt trên triều đình hết đúng không." Chính sự đường là nơi Tể Tướng xử lý công vụ.
Sách trên tay bị nàng đặt xuống, vội vàng đến gần cau mày lo lắng hỏi: "Nàng sao vậy?"
"Chỉ đùa với nàng thôi, cần gì khẩn trương vậy chứ? Tất nhiên ta tin nàng sẽ không, ta cũng tin, nàng không dám!"
"..." Người bên giá sách cứng đờ khẽ nhếch môi đỏ muốn nói lại thôi, trong mắt tràn ngập vô tội cùng ủy khuất.
"Nàng cứ luôn như vậy..." Lý Thiếu Hoài xoay người, đưa lưng về phía nàng: "Thích khi dễ người khác ~"
Ánh mắt ủy khuất cùng giọng điệu bất lực khiến Triệu Uyển Như không khỏi cong môi cười, kéo lấy góc áo nàng, ôn nhu nói: "Được rồi, vết thương của nàng vừa khỏi, đừng liều mạng như vậy, ta sẽ đau lòng."
Lúc này Lý Thiếu Hoài mới xoay người lại, giang tay ôm nàng vào lòng, tay trái nắm chặt tay nàng, tay phải mở quyển sách vừa rồi ra: "Nàng nhìn quyển sổ này xem, trước khi có luật trà mới đột nhiên trong kho thiếu mất một số bạc không nhỏ."
Triệu Uyển Như tựa vào lòng nàng, ánh mắt nóng bỏng, vui mừng nói: "Trước khi có luật trà mới, Tam Tư không phải do Đinh..."
- - Hết chương --.