: Nguyện phàn cô phong tranh siêu quần xuất chúng
Kinh Giao cách hoàng cung khá xa nên Yến Cảnh đã dọn tới Tào Môn cạnh nội thành cũ.
Yến Dĩnh làm thư đồng đi theo bên cạnh Yến Thù, Trường Xuân quan nhiều lần gửi thư thúc giục.
Trước Quỳnh Lâm Yến, lẽ ra Yến Cảnh nên khởi hành trở lại Giang Nam, nhưng vì Yến Dĩnh sinh bệnh nàng không yên lòng nên mới ở lại thêm vài ngày.
"Nàng..." Thấy người bị nâng từ xe ngựa xuống vết máu loang lổ, mặt mày tái mét.
"Ngươi cứu nàng trước!"
Sắc trời dần tối, thành Đông Kinh vạn gia sáng đèn, đèn hành lang trong nhà cũng được thắp sáng.
"May mắn trượng này không đánh vào lưng, người ra tay cũng không quá tàn nhẫn, nếu không nàng đã sớm mất mạng!" Năm trước vừa mới dạo một vòng quỷ môn quan, còn chưa tới nửa năm lại phải nằm liệt giường lần nữa.
Yến Cảnh quay đầu nhìn Triệu Uyển Như: "Nàng chỉ là một người bình thường, không thể chịu nổi người Triệu gia các ngươi đùa giỡn tra tấn như vậy!"
Ánh nến lay động, Triệu Uyển Như cúi đầu không nói.
Ánh nến chập chờn dần được thay bằng tia sáng mặt trời ấm áp.
Gà trống trên nóc nhà báo sáng, tiếng gõ cửa khe khẽ đáng thức người đang chống đầu thiếp đi trên bàn.
Một đêm qua đi, nàng đã canh giữ cả đêm.
Yến Cảnh đi rồi Lý Thiếu Hoài nằm sấp trên giường lẩm bẩm cả đêm, nàng cũng lo lắng cả đêm.
Nàng đến đầu giường đắp lại chăn cho Lý Thiếu Hoài mới mở cửa ra ngoài, là Trương Khánh tìm hiểu tin tức trở về.
Rừng trúc trong góc sân đã bắt đầu nảy măng con, Trương Khánh khom người bẩm báo: "Lôi Duẫn nói Đinh Thiệu Văn chỉ mang đặc sản từ đất Thục đến thỉnh an, Thánh nhân thấy được rất vui mừng."
"Đất Thục?" Triệu Uyển Như cau mày: "Mẫu thân lúc nhỏ...!lớn lên ở đất Thục."
"Lần trước hắn cùng Quốc cữu đến Tuần Châu tuần tra, hai người cùng trở về, nhưng công lao chỉ được tính cho Quốc cữu."
"Sau khi trở về Cữu cữu được thăng làm Các Môn Đê Hầu..." Đột nhiên Triệu Uyển Như cười lạnh một tiếng: "Thật xảo trá, còn dám vọng tưởng thông qua mẫu thân làm ta thoả hiệp?"
Chợt con ngươi trở nên u ám, tự mình lẩm bẩm: "Có phải ngươi nghĩ, chỉ cần diệt trừ Lý Thiếu Hoài, ta sẽ ngoan ngoãn gả cho ngươi!"
"Đáng tiếc, ta đã biết tất cả!"
"Hôm qua sau khi biết chuyện, Quan gia cố tình làm bộ không biết, cũng không cho phép người khác nhắc tới trước mặt ngài.
Cho nên người trong đại nội cũng không dám nhắc đến.
Khôn Ninh Điện là khẳng định biết, nhưng Thánh nhân không nói gì.
Trong cung vẫn như thường, nhưng ngoài cung có một tin tức."
"Hửm?"
"Án mạng năm trước ở Phong Nhạc Lâu đã lắng xuống, Tiền Hoài Diễn lại bắt đầu tìm mối hôn sự cho Tiền Hi Vân, hơn nữa bởi vì Đinh Thiệu Đức trúng cử được đặc cách vào Ngự Sử Đài..."
Triệu Uyển Như liếc mắt cười: "Bọn người thế gia này, thật sự là da mặt còn dày hơn mặt thớt!"
"Còn không phải vậy sao.
Tiền Hoài Diễn vẫn luôn muốn ôm cây đại thụ là phó tướng này, nhưng lúc đầu bởi vì thanh danh Đinh Thiệu Đức quá kém nên mới do dự không quyết.
Hiện giờ hắn lại chủ động nhắc tới, muốn gả con gái, chỉ tính bạc trắng đã vạn lượng, còn chưa kể đất ruộng, trang viên, cửa hàng...!các sản nghiệp khác làm của hồi môn."
Một ngàn văn tiền bằng một quan, một ngàn quan tiền bằng một lượng bạc, một lượng bạc đã có thể mua được gần hai lạng gạo.
Triệu Uyển Như cũng không lấy làm ngạc nhiên: "Tiền thị là gia tộc giàu nhất Giang Nam, bấy nhiêu đó bạc đương nhiên có thể lấy ra!"
"Cho nên đã không ít người đỏ mắt."
"Đinh gia phản ứng thế nào?"
"Đinh Vị còn đang do dự."
Triệu Uyển Như nhìn chồi măng con vừa nhú lên tự hỏi trong chốc lát: "Đinh Thiệu Đức không thể cưới Tiền Hi Vân!"
"Nếu Đinh Thiệu Văn đã muốn trở thành phò mã của ta đến vậy, ta càng muốn hắn cưới mà không được, cầu mà không được." Triệu Uyển Như nhìn Trương Khánh: "Có thời gian ngươi nên đến thăm Vương tướng.
Hiện giờ Tam Tư Phó sử đang muốn lấy lòng Đinh Vị, tất nhiên sẽ không chịu nhả việc của Hộ Bộ ra, việc này ta cũng không tiện nhúng tay."
"Đinh Vị từng nhậm chức Tam Tư Sử, nhưng thần nhớ rõ hắn từng được Quan gia khen thưởng vì có công chỉnh đốn kinh tế nước nhà."
"Đại Tống ta trù phú, người có lòng tham há lại không động lòng.
Lần này ta xem hắn làm sao bù vào chỗ thiếu hụt!"
Yến Cảnh gõ cửa, phát hiện không có ai trả lời, vì thế đẩy cửa đi vào.
Nàng đến đưa thuốc, vừa vặn Lý Thiếu Hoài cũng tỉnh.
Lần này chỉ là chút vết thương ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Yến Cảnh vẫn bị doạ sợ, vì thế đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Ngươi thật sự đã nhắc đến xuất thân của Hoàng Hậu trước mặt ngài, ngươi không muốn sống nữa sao?"
Lý Thiếu Hoài ngây ngốc cười: "Không phải hiện giờ ta vẫn khoẻ mạnh nằm ở đây sao?"
"Ngươi còn cười được?"
Lý Thiếu Hoài dừng cười, vùi mặt vào gối nằm: "Xin lỗi, ta không nghĩ tới sẽ thảm như vậy!"
Lưu Nga vốn là có ý đánh Lý Thiếu Hoài tàn phế, nhưng Lôi Duẫn hiểu sai ý nàng.
Sau lại Lưu Nga hối hận ban lệnh ân xá nhưng đã muộn, cũng may là bọn người bên dưới truyền sai ý, Lý Thiếu Hoài mới giữ lại được một hơi.
"Ngươi cũng thật hư, ngay cả nàng mà cũng lợi dụng được sao?" Rõ ràng biết Triệu Uyển Như sẽ bất chấp tất cả nếu biết nàng gặp nguy hiểm, nhưng cố tình vì biết nên mới làm.
Lý Thiếu Hoài mở to đôi mắt đỏ hoe, sống mũi cay cay nói: "Ta biết, thật ra ta chỉ là một tên ngụy quân tử.
Nguyên Trinh kẹt ở giữa ta và Thánh nhân do dự không quyết.
Nếu ta lâm vào hoàn cảnh sống chết, nàng nhất định sẽ không do dự.
Nàng vốn không muốn gả cho Đinh Thiệu Văn, Đinh thị lại là gia đình quyền quý, há là ta có thể đuổi kịp trong vòng một năm..." Sự thất vọng vì bất lực nháy mắt trào dâng trong lòng, nàng cười nhạo bản thân: "Là ta lòng dạ tiểu nhân, nhưng ta có thể bắt lấy, cũng chỉ có lòng nàng!"
"Ta là vì nàng mà nhập sĩ, nếu sau này nhận bổng lộc triều đình nhưng người bên gối không phải nàng, vậy thì nhập sĩ còn ý nghĩa gì nữa?"
"Ngươi vì tình, mà trở nên như thế sao..." Hành động của Lý Thiếu Hoài, thực sự đã làm Yến Cảnh chấn động.
Tình, thật sự sẽ khiến người ta điên cuồng.
"Ngươi không sợ nàng biết, sẽ thất vọng về ngươi sao?"
"Có lẽ là sợ." Lý Thiếu Hoài khẽ chớp mắt: "Nhưng ta càng sợ nàng sẽ trở thành thê tử của người khác."
"A Hoài vẫn hư như vậy a!" Triệu Uyển Như đẩy cửa bước vào.
Ánh nến loe loét từ đêm qua vụt tắt theo luồng gió lùa vào, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn chăm chú vào Lý Thiếu Hoài: "Nhưng cũng đã biến thông minh hơn."
Lý Thiếu Hoài run run môi đỏ, chậm chạp không phát ra tiếng.
Lời này của Triệu Uyển Như, rõ ràng là nàng đã nghe được đoạn đối thoại vừa rồi.
Yến Cảnh hướng nàng gật đầu sau đó lui ra, lúc ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.
- -- Kẽo kẹt ---
Bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đến trước giường, bỗng nhiên quỳ sụp xuống vùi đầu vào eo nàng, chăn từ bên hông run lên truyền ra giọng nghẹn ngào: "Nàng là đồ ngốc sao!"
Lo lắng chỉ dư thừa, Lý Thiếu Hoài thoải mái cười to: "Thánh nhân cũng như nàng, đều là người nhân hậu, chỉ khi chạm đến lòng trắc ẩn của ngài, ta mới có cơ hội."
"Hiện giờ không phải loạn thế làm sao chinh phạt thiên hạ, kỳ hạn một năm ta sợ không đạt được yêu cầu..." Bỏ qua những lời văn vẻ của người đọc sách, thẳng thắn thành thật nói chuyện với nhau: "Được rồi, thật ra là ta vẫn luôn sợ hãi, là ta ích kỷ không muốn chờ thêm một khắc nào nữa." Lý Thiếu Hoài quay sang nhìn nàng: "Ta như thế, nàng còn..."
Triệu Uyển Như ngẩng đầu, nhìn nhau nói: "Yêu!"
"Nàng sợ, vì sao không nói, vì sao..."
Có lẽ tình yêu, thật sự sẽ khiến con người ta hèn mọn, đặc biệt là khi đối mặt với những việc khiến mình bất lực: "Khoảng cách giữa ta và nàng, không phải hồng câu, mà là muôn trùng sông biển."
Bởi vì tính tình ôn nhu thiện lương của Lý Thiếu Hoài, Triệu Uyển Như chưa bao giờ chia sẻ khó khăn với nàng, luôn luôn một mình xử lý chu toàn mọi việc, suy tính thiệt hơn, thay nàng mưu toan, tính toán tương lai cho các nàng.
Nhưng hôm nay xem ra, A Hoài của nàng cũng rất tâm cơ.
"Nếu không có công chúa, có lẽ ta đã chết rất nhiều lần rồi." Nàng run run nói.
"Không có ta, nàng sẽ không chết, cũng sẽ không chịu tổn thương thế này." Nàng áy náy, tự trách vô cùng.
Lý Thiếu Hoài gặp bao nhiêu bất hạnh, cơ hồ đều là do nàng mà ra.
"Mẫu thân phạt nàng, cũng không phải hoàn toàn là do nàng dùng ngôn ngữ kích thích, là ta đã bận tâm quá nhiều." Ngón tay mảnh khảnh thay nàng vuốt lại tóc mai.
"Mấy ngày nay cha và mẫu thân không phái người đến triệu ta về, hẳn là Lôi Duẫn đã bẩm báo tình trạng của nàng và hành động của ta cho mẫu thân biết."
Sau khi trở về Lôi Duẫn đúng sự thật bẩm báo tất cả những gì hắn nghe thấy nhìn thấy cho Lưu Nga.
Lưu Nga áy náy đồng thời cũng đã hiểu ra một việc, lòng của nữ nhi chỉ sợ là khó thu về.
Cộng thêm Dương Thục phi tận tình khuyên bảo.
Một "nam nhân" mà thôi, không thể vì vậy mà làm tình mẹ con chia cắt.
Nếu mẹ con hai người không đồng lòng, có gả đến chỗ tốt thế nào đi nữa cũng chỉ là suy nghĩ của Lưu Nga.
Gả cho người nàng không thích, chỉ làm quan hệ hai mẹ con càng thêm căng thẳng.
"Sông biển vô biên không thể thể cầu, chỉ nguyện phàn cô phong tranh siêu quần xuất chúng."
"Bấy lâu nay ta vẫn luôn tin rằng ta đã đủ yêu nàng, yêu đến có thể vì nàng mà chết, yêu đến cho dù nàng tự mình bưng rượu độc đến muốn ta uống, ta cũng sẽ không do dự uống cạn một hơi." Lý Thiếu Hoài nắm lấy tay nàng đặt lên mặt mình, tròng mắt giăng đầy tơ máu nhìn nàng không nhúc nhích: "Ta vẫn luôn tin tình yêu sẽ khiến con người ta trở nên điên cuồng, khiến con người ta trở nên ích kỷ, có thể vượt qua sông biển, quên đi hận nước thù nhà, có lẽ chỉ có cái chết mới có thể cướp đi, mới có thể chia cắt ta và nàng."
Đời trước Lý Thiếu Hoài cũng từng nói, tình yêu của nàng với Triệu Uyển Như, có thể khiến nàng quên đi nợ nước thù nhà.
Chỉ là đời trước, các nàng đều không dũng cảm.
"Chờ vết thương của nàng tốt hơn, chúng ta lập tức tìm cha tứ hôn." Triệu Uyển Như nói là tìm mà không phải cầu.
Phủ phò mã đô úy nằm trên phố Vĩnh Ninh, sau khi Trưởng công chúa đại hôn Nội Thị Tỉnh về triều báo cáo công tác.
Chu Hoài Chính trình một quyển sách ghi chép tỉ mỉ mọi việc cho Hoàng đế.
Triệu Hằng nhìn một trong số đó long nhan đại hỉ.
Công chúa gả thấp, Hoàng thượng ban Cư Đường Trứu và Ngói Bích Triều hình loan phượng, phò mã ra lệnh, trang phục có hình rồng, tất cả phải tháo ra.
"Người đâu, truyền Lại Bộ Thị Lang."
Giữa tháng tư, đại hôn của Trưởng công chúa vừa qua không lâu, phò mã đô úy Lý Tuân Úc được thăng làm Thứ Sử Trừng Châu.
Lý Thiếu Hoài bình phục tiếp tục công tác ban đầu, Huệ Ninh công chúa cũng trở lại hoàng cung.
Mấy ngày sau, khí trời ấm áp, Bí Các đột nhiên bốc cháy, bởi vì Bí thư lang ra sức cứu giúp mà thư tịch bên trong không bị thiêu cháy.
Hoàng đế ra chiếu ngợi khen, ban cho nàng một nơi ở trong hoàng thành, lại nhân Trần Nghiêu Tẩu tiến cử, thông qua kỳ thi sát hạch của Lại Bộ dời đến nhậm chức Lang trung Thương Bộ.
Lang trung Thương Bộ quản lý kho hàng và thu chi trong triều đình.
Về phần tìm Hoàng đế tứ hôn, Lý Thiếu Hoài vừa bình phục Triệu Uyển Như liền mang theo nàng trở về cung.
Bởi vì Triệu Uyển Như trở về bầu không khí trong Khôn Ninh Điện có phần náo nhiệt hơn trước, nhưng đồng thời cũng khiến bọn thái giám cùng cung nhân trong điện căng da đầu, tự nhủ thầm trong lòng: Nếu "chẳng may" Khôn Ninh Điện bốc cháy, không biết sẽ có ai giống Lang trung Thương Bộ dám liều mình cứu sách.
"Ngày hôm đó là ta không nên tức giận mà dụng hình với hắn..." Sau khi biết được Lý Thiếu Hoài bởi vì bị đánh trượng mà phải nằm trên giường mười mấy ngày, Lưu Nga cực kỳ áy náy.
Sau lại phái người đến Tào Môn thăm dò mới biết được hòn ngọc quý trên tay nàng đã ở lại đích thân hầu hạ hắn mười mấy ngày, nàng lại càng mất tự nhiên, hoặc có lẽ là ghen tị với Lý Thiếu Hoài, nhưng muốn hận cũng không thể, muốn phạt lại càng không dám.
"Hôn sự của ngươi và hắn, ta và cha ngươi đã ngầm đồng ý, sau này chớ có tùy hứng như vậy."
"Chỉ là ngầm đồng ý, còn chưa hạ chỉ!" Triệu Uyển Như ngẫm nghĩ một chút: "Là sợ thẹn với Đinh gia sao?"
Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt từ ái của mẫu thân: "Hay là Vương Khâm Nhược đã nói gì với ngài?"
Nàng trước một bước nói ra lời trong lòng mẫu thân: "Văn võ trong triều, chỉ có Vương Khâm Nhược không biết thân phận, tôn ngài, kính ngài."
Đối với Đinh Vị, Tào Lợi Dụng, Lưu Nga chỉ là mượn sức, lợi dụng, nhưng với Vương Khâm Nhược lại bất đồng.
Hắn không chỉ là sủng thần của Hoàng đế, mà còn là người Lưu Nga cực kỳ tín nhiệm.
"Nhưng Vương Khâm Nhược quá đầu cơ.
Hắn và Đinh Thiệu Văn là cùng một giuộc, mẫu thân còn không nhìn ra được sao?"
"Không phải ta không nhìn ra, mà là..." Ban đầu phong ba lập Hậu khiến Lưu Nga rơi vào tình thế gian nan, bị quần thần liên hợp phản đối, chỉ có Đinh Vị cùng bọn người Tào Vương lực bài chúng nghị, nàng mới có thể thuận lợi thăng Hậu.
"Vương Khâm Nhược nói Thiệu Văn là người thành thật, từng lập lời thế nếu vợ cả không phải ngươi, cả đời sẽ không rước dâu."
(Lực bài chúng nghị (力排眾議): là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là sau khi đã cân nhắc và loại trừ tất cả các ý kiến.)
"..." Triệu Uyển Như chỉ muốn cho một cái trợn mắt.
Khoé môi nàng cong một góc độ xảo quyệt: "Ha?" Tròng mắt nhìn bầu trời rộng lớn bên ngoài tường đỏ, cười nói: "Cả đời này sẽ không rước dâu sao?"
- - Hết chương --.