Trong điện thoại vang lên chút tạp âm, lại lập tức vang lên tiếng khóc nức nở, giọng nam hài trong trẻo bao hàm sự sợ hãi tột độ gào khóc thảm thiết: “Ba ba! Ba ba! Ba tới cứu con! Ba mau tới cứu con!”
Tiếng gào khóc bị cắt đứt, ngay sau đó là một thanh âm mờ mịt hô lên: “Các người là ai? Muốn dẫn tôi đi đâu? Vệ sỹ! vệ…” sau đó là những thanh âm ưm ưm mơ hồ không rõ, hiển nhiên là bị người bịt miệng.
Vài giây sau, lại vang lên một giọng nổi giận: “Nói, nói, nói con mẹ chúng mày ấy! có cái éo gì mà nói?! Hại lão tử bỏ lỡ kỳ thi hóa học, chờ tới khi về phải thi lại…”
Thanh âm hùng hùng hổ hổ rất nhanh bị cắt đứt, lại đổi thành một giọng nam âm trầm: “Nghe rõ chưa? Nghe rõ thì mau về chuẩn bị đồ đi, nhớ kỹ, cấm gọi cớm!”
Điện thoại cắt đứt, Lý Thừa Vận giống như con thú bị bao vây, đi đi lại lại trong phòng hai vòng, đưa tay muốn ném cái di động ra xa, lại khó nhọc nhịn xuống, nóng nảy cởi luôn cà vạt ném sang một bên, không chịu nổi mà thở hổn hển: “Mẹ nó! Mẹ nó!”
Tần Đông Nhạc cau mày nhìn Triệu Sấm cùng nhân viên kỹ thuật kia, cậu thanh niên kia gật gật đầu nói với Triệu Sấm: “Tín hiệu đã tắt, hiện nay chỉ còn giữ được khoảng sáu phút, di động hiện đang tiếp tục đi về hướng nam, phỏng chừng vẫn đang ở trên xe.”
“Tiếp tục theo dõi.”
Tần Đông Nhạc ngăn lại: “Phái người theo dõi Trương Hách.”
Triệu sấm suy nghĩ một chút, mới kịp phản ứng lại anh đang nói tới ai: “Chính là tên khốn đã chuốc thuốc tiểu lão bản mày?”
“Đúng, chính hắn ta.” Tần Đông Nhạc nhìn thằng bạn, lại nhìn vẻ mặt nôn nóng của Lý Thừa Vận, kiên nhẫn giải thích: “Trọng Nham gần đây không phải thi hóa, hơn nữa thành tích môn hóa của Trọng Nham rất tốt không cần thi lại. Em ấy đang muốn ám chỉ chúng ta, người làm chuyện này chính là Trương Hách — Trương Hách mở một nhà máy hóa chất, trong số những người chúng ta quen biết chỉ có hắn ta là đáng nghi nhất.”
Trong lòng Lý Thừa Vận đột nhiên run lên, nháy mắt có cảm giác ghen tị khó nói nên lời. Ông không biết Trọng Nham học hành thế nào, mỗi lần hỏi về đề tài này, Trọng Nham đều thập phần không kiên nhẫn. Hiện giờ ngẫm lại, Trọng Nham tuy rằng không thích nói nhưng ông cũng có thể thông qua những con đường khác để tìm hiểu chuyện học hành của con mà? Đến Tần Đông Nhạc là người ngoài còn biết rõ, còn ông là cha lại không hề hay biết… xem ra, Trọng Nham lãnh đạm với ông cũng không hoàn toàn không có đạo lý.
Triệu Sấm tập hợp tin tức bọn họ cung cấp, lại chia thủ hạ ra làm hai hướng, một đội điều tra bên chỗ Trương Hách, một đội truy tìm theo tín hiệu. còn Triệu Sấm thì liên lạc trao đổi với cảnh sát phụ trách vụ này. Bọn họ dù chuyên nghiệp nhưng nhân thủ có hạn, tốt nhất vẫn nên kết hợp với lực lượng cảnh sát.
Lý Thừa Vận tâm loạn như ma, thấy Tần Đông Nhạc định đi cùng Triệu Sấm ra ngoài, vội vàng giữ anh lại: “Lão gia nhà ta đã nhờ Bạch tướng quân hỗ trợ, điều vài người tới đây, ta cũng đã nói chuyện với bên kia rồi, người do cậu phụ trách.”
Tần Đông Nhạc hơi ngẩn ra, rồi rõ ràng gật đầu: “Được.”
Lý Thừa Vận nhắm mắt lại: “Ta chờ ở đây.”
Trong lòng Tần Đông Nhạc bỗng nhiên có chút đồng tình với ông ta, anh chỉ lo lắng cho một mình Trọng Nham cũng đã khiến lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt, còn Lý Thừa Vận thì phải lo an nguy cho tận ba đứa con và một đứa đang nằm trong phòng cấp cứu, tình hình không rõ. Anh vỗ vỗ cánh tay Lý Thừa Vận, an ủi ông ta: “Bác đừng nôn nóng, mọi chuyện còn chưa quá nguy cấp. Bác ở đây cũng không giúp được gì, vẫn nên tới bệnh viện thăm đại thiếu gia đi. Miễn cho không yên lòng.”
Lý Thừa Vận mệt mỏi gật đầu: “Được, giữ liên lạc.”
“Giữ liên lạc.”
Trọng Nham bị nhốt trong thùng xe một đường xóc nảy, nửa đêm còn đổi xe một lần. Chung quanh tối đen, trên đầu cậu còn bị phủ cái ra giường, cái gì cũng nhìn không thấy. trên người cậu chỉ có một bộ đồng phục nhân viên khách sạn đơn bạc, tuy rằng có phủ thêm cái ra giường cũng không thể nào giữ ấm được, giờ bị ném trong thùng xe suýt nữa bị đông chết. Đến lúc này, Trọng Nham đơn giản thả lỏng tâm tư, cố sức tìm một tư thế thoải mái nhất trong cái thùng hàng miễn miễn cưỡng cưỡng ngủ trong chốc lát.
Khi sắc trời không rõ, xe rốt cục ngừng lại.
Cái ra giường trên đầu được xốc lên, Trọng Nham nháy mắt mấy cái, nương theo ánh nắng mỏng manh nhìn thấy một gương mặt nam nhân lãnh túc khoảng trên ba mươi tuổi, dáng người trung bình, nhưng khuôn mặt mang theo một cỗ lệ khí, là người Trọng Nham trước nay chưa từng nhìn thấy, đương nhiên cũng không phải là bọn bắt cóc hay bọn cướp ở kiếp trước.
Trọng Nham không biết phát hiện này đối với cậu mà nói rốt cuộc là tốt hay là xấu.
Nam nhân xách Trọng Nham từ trong thùng hàng đi ra, kéo cậu xuyên qua một cái sân, đi tới một căn nhà hai tầng rách nát nằm cách đó không xa. Trọng Nham bị gã kéo đi, vừa thất tha thất thểu đi về phía trước vừa nhân cơ hội quan sát hoàn cảnh chung quanh. Cái sân rộng khoảng mét vuông, hoàn toàn trống không, xung quanh lớp gạch, cỏ dại mọc đầy, cách đó không xa, căn nhà hai tầng không biết bị bỏ hoang bao lâu, cửa sổ cũng đã bị nứt vỡ, tường gạch xung quanh thì nham nhở gồ ghề. Bên sườn tòa nhà, trên đất còn đầy vết dầu mỡ để lâu ngày, nhìn qua đã thấm sâu vào trong đất, dường như trước đây nơi là là một nhà xưởng sửa chữa. Bên trong bên ngoài đều im ắng, thậm chí còn không nghe thấy tiếng động cơ ô tô trên đường, cảm giác thật phần hẻo lánh.
Lực tay nam nhân đang kéo Trọng Nham khá lớn, có thể dễ dàng kéo một thanh niên cao hơn hẳn gã đi vào bên trong. Nắng sớm chiếu xuống, nhưng hành lang vẫn thập phần tối đen, nam nhân cước bộ không ngừng đi ngang qua cửa nhà, dọc theo hành lang đi tới trước, tới căn phòng cuối hành lang mới dừng lại, lấy chìa khóa ra mở cửa, không nói một lời tống Trọng Nham vào trong.
Cửa phòng phía sau cậu rầm một tiếng đóng lại.
Trọng Nham mất thăng bằng ngã đập mặt xuống mặt sàn xi măng thô ráp, từ xương gò má đến bả vai đều ân ẩn đau rát. Cú ngã này cũng thực mạnh, quần áo trên người cậu đơn bạc, cánh tay, khuỷu tay và đầu gối đập xuống nền nhà đau tới khó thở.
“Cậu không sao chứ?” cách đó không xa có một người gọi cậu: “Trọng Nham?”
“Không có việc gì.” Trọng Nham khó khăn đứng lên, gian phòng này có một cửa sổ nhỏ ở phía tường nhìn ra sân, cửa sổ thủy tinh không biết đã để bao lâu mà có một lớp bụi thật dày, dù nắng sớm thản nhiên chiếu vào, cũng vẫn đen mờ một mảng. Chờ tới khi mắt cậu thích ứng được với căn phòng u ám, Trọng Nham phát hiện trong phòng còn có hai người nữa.
“Ai vậy?” Trọng Nham cảm thấy giọng người vừa nói chuyện kia nghe có chút quen tai.
Không đợi người người nọ nói chuyện, lại nghe thấy một tiếng khóc thút thít khác. Trọng Nham có chút 囧 nghĩ, tiếng thút tha thút thít nức nở này hình như… cũng có chút quen tai.
“Là tôi.” Người lúc trước lên tiếng tựa hồ có chút thở dài: “Lý Duyên Lân.”
Trọng Nham chấn động.
Tiếng khóc thút thít càng lúc càng lớn, không cần nó mở miệng, Trọng Nham cũng đoán được nó là ai: “Lý Ngạn Thanh? Xảy ra chuyện gì? Sao y như một nồi lẩu thế này? Lão Đại nhà mấy người đâu?” (một nồi lẩu: đại ý đem những người không có bất luận quan hệ gì ở cùng với nhau để xử lý.)
“Trúng đạn.” Lý Duyên Lân thần sắc nôn nóng, đôi mắt hơi hơi đỏ lên: “Hiện tại không biết thế nào.”
“Tôi còn tưởng là do Mặc Lan của công ty chúng tôi khiến người ta ghen ghét. Hiện tại xem ra hẳn không phải rồi.” Trọng Nham cũng có chút phiền lòng: “Đều là do Lý gia mấy người gây chuyện, khiến một thằng siêu cấp xui xẻo như tôi cũng bị liên lụy vào.”
Lý Ngạn Thanh khóc nấc lên: “Sao anh lại có thể nói như vậy?”
“Sao tao không thể nói vậy?” Trọng Nham thấy thằng ranh Lý Ngạn Thanh này liền cực kỳ phiền chán, so với anh em Lý gia còn phiền hơn, chỉ cần nghe nó nói là đã muốn phát hỏa: “Mày im mồm đi, tự trốn trong góc mà khóc đi. Mày thì biết cái éo gì? Đúng rồi, Lý lão đại tối nay đi cùng với mày đúng không? Vậy sao anh ta bị trúng đạn còn mày không có việc gì?”
Lý Ngạn Thanh nghẹn ngào một chút, không biết nghĩ tới điều gì, yên lặng co vào một góc không lên tiếng.
Trọng Nham hỏi Lý Duyên Lân: “Còn anh không phải đang ở Pháp sao? Về lúc nào? sao vừa về đã bị người ta tóm được vậy?”
Lý Duyên Lân nửa ngày không động, Trọng Nham chú ý tới tay anh ta đang bị trói sau lưng, y phục trên người có chút hỗn độn, tóc tai lộn xộn, đôi mắt hơi đỏ lên, tựa như đang cố gắng ngăn nước mắt chảy ra.
Trọng Nham phiền nhất là nhìn thấy người ta khóc: “Anh không muốn nói thì thôi.”
“Không có gì không thể nói.” Lý Duyên Lân hấp hấp cái mũi: “Cuối tuần là sinh nhật mẹ tôi, tôi xin phép trở về.”
“Sinh nhật của bà ấy, rất nhiều người biết phải không?” Trọng Nham nhíu mày: “Tin tức là từ đâu lộ ra?”
Lý Duyên Lân đỏ mắt gục đầu xuống, hiện tại đầu óc cậu đều là anh hai Lý Duyên Kỳ đang bị thương, không còn tâm tư nào mà đi suy nghĩ những cái khác. Mà ở trong sợ hãi hồi lâu, trong lòng cậu lại bất giác sinh ra một tia áy náy khó hiểu. cậu vì muốn Lý Duyên Kỳ có thể buông tay mà thể hiện ra năng lực thật sự của mình nên mới lựa chọn rời đi, cậu không muốn mình là nhược điểm của anh hai, nhưng vì cái gì mà cậu vừa mới có ý định trở về lại xảy ra chuyện này chứ?
Trọng Nham không để ý tới tâm tư kỳ quái của Lý Duyên Lân, trong đầu đều là suy nghĩ đến tột cùng là ai tiết lộ tin tức Lý Duyên Lân về nước ra ngoài? Số người biết được tin Lý Duyên Lân về nước hẳn là không nhiều lắm, mà những người này phải có quan hệ với Trương Hách… chắc không phải là Trình Du đi? Bà ta là mẹ ruột của Lý Duyên Kỳ và Lý Duyên Lân, trừ phi bà ta điên rồi…
Trọng Nham nghĩ thầm, chẳng lẽ trong nhà chính Lý gia cũng có nội tặc?
Vậy Lý Thừa Vận có biết không?
“Nghe tôi nói này…” Trọng Nham nhìn hai người kia, một chỉ biết khóc, một chỉ mải suy nghĩ đâu đâu, muốn làm chuyện gì đó đành phải dựa vào bản thân cậu thôi: “Những người này đến mặt cũng không thèm che, chứng tỏ bọn chúng không có ý định để cho chúng ta còn sống ra ngoài. Chúng ta nghĩ thử biện pháp thoát ra xem, nếu chờ tới khi bọn chúng lấy được tiền chuộc, chúng ta liền xong đời!”
Trên mặt Lý Ngạn Thanh lộ ra biểu tình sợ hãi, lại cố gắng trấn định mà cười nhạt phân tích của cậu: “Ở Hongkong ai ai mà không gặp phải chuyện này? Cuối cùng không phải đều được cứu về đó thôi? Anh đừng có mà dọa chúng tôi.”
Trọng Nham trừng mắt lườm thằng nhãi một cái: “Nếu chỉ muốn tiền chuộc thì bắt cóc một mình mày là đủ rồi, còn cần gì phải bắt cả bốn chúng ta… đương nhiên, tình huống của Lý lão đại là ngoài ý muốn. Hai người nghĩ đi, nếu không có gì ngoài ý muốn, có phải Lý lão đại lúc này cũng đang bị bắt ở đây hay không?” cậu nhìn biểu tình kinh hãi của hai người kia, từng chữ nhấn mạnh nói: “Đây căn bản không phải là một vụ bắt cóc bình thường. kẻ chủ mưu đứng sau không cần nói nhất định là kẻ thù của Lý gia, gã thật muốn đem nhóm con cháu Lý gia cho hết vào nồi lẩu!”
Lý Ngạn Thanh mở to hai mắt trợn trừng, lại nhìn nhìn Lý Duyên Lân, khóc thút thít một chút, hai bả vai đơn bác khẽ run rẩy.
Lý Duyên Lân thì đang nghiêm túc suy xét những lời Trọng Nham nói. Lý Ngạn Thanh vừa mới nói, khi xe bọn họ bị chặn ở ngoài đường, những người đó buộc Lý Duyên Kỳ và Lý Ngạn Thanh đồng thời xuống xe, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn…
“Nghĩ xong rồi?” Trọng Nham nhìn sắc mặt của Lý Duyên Lân liền biết anh ta đã nghĩ rõ ràng, trong mắt cậu cho dù Lý Duyên Lân có đôi khi lỗ mãng, nhưng vẫn là có đầu óc: “Bọn họ chẳng những không thèm che mặt, còn không chút để ý mà nhốt ba chúng ta chung một chỗ. Điều này đã nói rõ vấn đề.”
Lý Duyên Lân hỏi cậu: “Cậu có tính toán gì không?”
“Đương nhiên phải nghĩ biện pháp tự cứu mình.” Trọng Nham chắc như đinh đóng cột nói: “Chẳng lẽ đem hy vọng ký thác trên người bọn bắt cóc kia, trông cậy vào lòng từ bi của bọn chúng?”
“Chúng ta chỉ có ba người.” Lý Ngạn Thanh cố sức đứng lên, nhón mũi chân nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mấy bóng người đi qua đi lại, sợ hãi mà quay đầu lại nhìn hai người anh trai lớn tuổi hơn nó: “Bằng không chờ một chút. Ba ba sẽ nghĩ biện pháp cứu chúng ta ra ngoài.”
Trọng Nham ở trong lòng thầm mắng một câu: đồ nhu nhược, lại quay đầu nói với Lý Duyên Lân: “Còn anh?”
Lý Duyên Lân ngẩng đầu nhìn thẳng Trọng Nham, trong ánh mắt vốn bàng hoàng đầy bi thương đã được thay thế bằng sự kiên định: “Tôi nghe cậu.”
Trọng Nham không khỏi mỉm cười: “Được. chờ chút, tôi tìm cớ đi ra ngoài một chuyến, trước mắt phải kiểm tra địa hình đã.”
Hết