Trọng Nham biết bản thân thật sự sống lại một lần, nhưng trong cuộc sống của cậu, những người xuất hiện bên cạnh cậu một số có chút thay đổi, một số vẫn giữ nguyên bộ dáng như vậy. Tỷ như cách sống của cậu đã được cải biến cho nên Lâm Bồi, Tần Đông Nhạc, Lâm Quyền, quỹ đạo vận mệnh của những người này đều chịu ảnh hưởng của cậu mà có thay đổi, thậm chí Lý Thừa Vận, Lý Duyên Kỳ, Lý Duyên Lân, vận mệnh của những người này cũng đã có nhiều bất đồng với kiếp trước.
Nhưng có một số việc bắt buộc vẫn phải trải qua giống như kiếp trước, dù sớm hay muộn cũng nhất định phải gặp. Tựa như việc cậu gặp Trương Hách, cho dù kiếp này bọn họ gặp nhau sớm hơn kiếp trước vài năm, nhưng chuyện gì phải đến vẫn sẽ đến. Lạí như lần bắt cóc ngoài ý muốn này, cậu vẫn như cũ không thể tránh thoát được.
Trong trí nhớ của Trọng Nham, nó vốn xảy ra vào mấy năm sau, khi đó cậu và anh em Lý Duyên Kỳ Lý Duyên Lân đang đấu nhau tới ngươi chết ta sống, Lý Duyên Lân tìm lính đánh thuê tới cũng không xử lý được cậu, đơn giản hoặc là không làm, hoặc đã làm là phải làm tới cùng, thuê người bắt cóc cậu, ném vào trong một nhà xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại ô. Lý Duyên Lân đã thương lượng xong với bọn họ, sau khi nhận tiền chuộc từ Lý gia liền giết chết con tin. Trọng Nham vật vạ trong nhà xưởng cũ kỹ kia khoảng ngày, cuối cùng vẫn là Trương Hách nhờ người tìm được, đem cậu cứu ra.
Sau đó Trương Hách đem toàn bộ kết quả điều tra nói lại cho Trọng Nham, chuyện này đã triệt để chọc giận cậu, khiến cậu và anh em Lý gia dứt khoát xé rách mặt nhau, trước đó bởi vì bận tâm bộ mặt gia tộc mà vẫn bày ra bộ mặt hòa bình giả dối, sau đó không còn tiếp tục duy trì được nữa. Không bao lâu sau, tuồn ra tin Lý Duyên Kỳ gây ra sai lầm nghiêm trọng trong quyết sách đầu tư, Lý Thừa Vận vì trấn an các cổ đông mà không thể không thu hồi một phần quyền lực của anh ta, mà Trọng Nham cũng nhân cơ hội tiến nhập vào cao tầng quản lý của Lý thị.
Đó là… chuyện đã xảy ra rất lâu trước đây.
Trọng Nham nghĩ như vậy, thực không thoải mái vặn vẹo người. Toàn thân cậu bị băng keo quấn chặt như bánh chưng, rồi lại bị ra giường phủ kín bên ngoài nhét vào trong thùng chuyển hàng đưa ra khỏi tòa nhà Hải Thiên, trong lòng thầm nghĩ cậu chán ghét tòa nhà Hải Thiên quả nhiên không phải không có đạo lý. Kiếp trước kiếp này hai lần tao ngộ đều bị bắt cóc ở trong này, xem ra cậu thật sự xung khắc với cái chỗ này. Nếu như có thể tránh được một kiếp này, đời này cậu không muốn bước thêm một bước nào nữa vào cái nơi đó.
Trọng Nham cẩn thận nhớ lại chi tiết lần bắt cóc kiếp trước, bất đắc dĩ khi đó cậu bị chuốc thuốc, một đường mơ mơ màng màng, chờ sau khi tỉnh lại cả người đã nằm cong queo trong phòng kho nhà xưởng cũ. Trọng Nham chú ý tới điểm khác nhau rất nhỏ này, sau lưng bất giác dâng lên một tia hàn ý. Đám bắt cóc đó chẳng những không chuốc thuốc mê cậu mà tựa hồ cũng không thèm để ý tới việc bị cậu nhìn thấy tướng mạo của bọn chúng, điều này chứng tỏ bọn chúng rất có thể không tính toán thả cậu ra.
Tám chín phần mười bọn chúng sẽ giết chết con tin.
Trong thùng hàng xóc nảy một chút, rồi lại bị khiêng lên ném vào trong khoang chở hàng phía sau xe tải. Trọng Nham nghe thấy tiếng cửa xe đóng kín lại, tia sáng cuối cùng trước mắt triệt để tiêu thất. Ngay sau đó, chung quanh bắt đầu khẽ lay động, xe tải chậm rãi rời đi, hẳn là đã ra khỏi cửa sau tòa nhà Hải Thiên.
Cùng thời gian đó, Tần Đông Nhạc dẫn người vọt vào buồng vệ sinh khu nghỉ ngơi của nhân viên, trong thùng rác tìm được chiếc áo sơmi trắng tinh có nhiễm máu.
Vết máu đỏ tươi nổi bật trên chiếc áo trắng tinh cơ hồ khiến Tần Đông Nhạc phát cuồng, nhưng trên thực tế vết máu đó không phải của Trọng Nham. Khi cậu bị người ta kéo vào phòng nghỉ nhân viên, trong quá trình bị kéo vào toilet kéo dài khoảng nửa phút, cũng đủ để cậu rút được con gao găm giấu trên người ra. Dao găm là do Tần Đông Nhạc đưa cho cậu, ngắn hơn tay Trọng Nham một chút, nhưng phi thường sắc bén. Cho dù một tên trong bọn bắt cóc đang muốn lột quần áo cậu ra có phản ứng nhanh đến mấy thì vẫn bị con dao trong tay cậu đâm bị thương bả vai. Tên cướp bị đau gào rống lên nhưng vẫn không buông cậu ra, ngược lại càng hung hãn mà cho cậu hai cái bạt tai, khiến trước mắt Trọng Nham ngàn sao lấp lánh, miệng còn chảy máu. Rốt cục xác định dựa vào bản thân để trốn thoát khỏi bốn tên đô con giá trị vũ lực rất cao này là không có khả năng.
Trọng Nham bắt đầu cân nhắc nguyên nhân hậu quả chuyện này. Cậu có chút hoài nghi kẻ chủ mưu đứng sau lần bắt cóc này liệu có phải là Trương Hách hay không. Bởi vì anh em Lý gia lúc này một vẫn đang an an ổn ổn ngồi trên cái ghế giám tốc Lý thị, một đang du học nước ngoài, cậu đã bày tỏ rõ ràng mười phần lập trường của mình, giữa bọn họ hoàn toàn không tồn tại lợi ích phân tranh, ai ăn no rửng mỡ mà đi bắt cóc chơi?
Nhưng nếu là Trương Hách, dường như cũng có chút không hợp lý. Trương Hách muốn bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ, muốn chiếm đoạt đống đồ cổ Lý Thừa Vận vừa thu vào tay, vậy hắn ta bắt cóc cậu có tác dụng gì? Hắn ta lại không bị ngu, không thể không biết Lý gia tuyệt đối sẽ không vì một đứa con riêng bên ngoài mà trả giá lớn như vậy.
Nếu không phải là huynh đệ Lý gia, không phải Trương Hách, như vậy khả năng còn lại cũng chỉ còn có “nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên”. Trọng Nham suy đoán có lẽ người bọn họ muốn bắt chính là Lâm Bồi, chẳng qua Lâm Bồi vẫn luôn ở trong hội trường đông người, không dễ xuống tay, cho nên mới chuyển phương án mà xuống tay bắt cóc khi chính mình đơn độc. Cũng phải nói là do cậu quá xui xẻo đi, ai kêu cậu nhất định phải tới cái WC kia đi vệ sinh, mà WC ở trong hội trường lại đang quét dọn? Trọng Nham nhớ lại vị quản lý dẫn cậu xuống nhà vệ sinh nhân viên giải quyết vấn đề kia, lúc trước ở trong đại sảnh Hải Thiên cậu đã gặp qua ông ta, còn từng thấy ông ta báo cáo công việc với Lý Thừa Vận.
Con người thường thường khi nhìn thấy người quen tại một số nơi xa lạ sẽ thả lỏng cảnh giác. Trọng Nham đã nhận định mình và Lý thị không có gút mắc lợi ích, cho nên cậu cũng không chút đề phòng mà thản nhiên đi lại trên địa bàn Lý thị. Ai ngờ Đại lão bản Lý Thừa Vận vẫn đang tọa trấn tại hiện trường mà vẫn có thể phát sinh loại chuyện này?
Theo phỏng đoán, vậy có khả năng chuyện bắt cóc đời trước cũng là do tên nội gian này đem bán mình? Đời trước gã bán mạng vì hai anh em Lý gia, lần này là vì ai?
Bất ngờ xảy ra chuyện, mấy người vô pháp đi lại trong hội trường góp vui. Những chuyện vụn vặt còn lại đều giao hết cho Lâm Bồi tạm thời vẫn chưa biết gì giải quyết, Lâm Quyền vẫn tiếp tục phục trách công tác bảo an, cũng thuận tiện bảo vệ Lâm Bồi, phòng ngừa có người lại thừa dịp lộn xộn mà gây ra chuyện gì ảnh hưởng tới anh. Lý Thừa Vận đang ở trong phòng điều khiển xem lại camera theo dõi, lo lắng bất an chờ viện quân, còn Tần Đông Nhạc thừa dịp khoảng thời gian này tìm kiếm khắp lầu trên lầu dưới, cuối cùng tìm thấy hai nhân viên bảo vệ đang bị nhốt trong phòng kho. Bọn họ bị đánh ngất xỉu trói chặt ở trong, đồ vật trong phòng kho cũng bị kẻ gian lục lọi hất tung loạn xạ, cụ thể tổn thất những gì để sau kiểm kê lại mới biết được, nhưng Tần Đông Nhạc suy đoán bọn bắt cóc tìm tới chỗ này hẳn là muốn kiếm mấy bộ đồng phục nhân viên đi.
Lý Thừa Vận trước hết cho người đưa Lý Duyên Kỳ và Lý Thừa Vận về nhà chính Lý gia, còn ông ở lại Hải Thiên, vừa chờ đợi tin tức, vừa tích cực liên lạc với mấy sĩ quan cảnh sát cấp cao mình quen biết. tuy rằng chuyện Trọng Nham mất tích còn chưa đủ giờ, nhưng chứng cớ vô cùng xác thực, Lý gia lại là đại gia tộc có ảnh hưởng kinh tế ở trong nước, cảnh sát không thể không coi trọng.
Đang lo âu, di động Lý Thừa Vận đột nhiên vang lên, Lý Thừa Vận còn cho rằng là cảnh sát gọi tới, không ngờ vừa ấn nghe mới biết được là trợ lý của Lý Duyên Kỳ gọi, tiểu trợ lý cũng đang bị hoảng sợ, điện thoại vừa kết nối liền hoảng loạn kêu lên: “Lý tổng! Đại thiếu gia cùng tứ thiếu gia xảy ra chuyện rồi!”
Thân thể Lý Thừa Vận chấn động một chút, vội vàng bám vào cái bàn bên cạnh chống đỡ: “Xảy ra chuyện gì?”
“Khi chúng tôi đang đi, có hai chiếc xe chặn trước chặn sau, đến đường Xuân Giang bị chúng chặn lại. Lái xe vừa mới giảm tốc độ thì bên cạnh xe đã có người cầm súng chĩa vào, buộc chúng tôi phải xuống xe. Vệ sỹ phản kháng, chúng nổ súng ngay tại chỗ, hiện tại còn không biết tình huống thế nào. Đại thiếu gia và Tứ thiếu gia xuống xe, tứ thiếu gia bị dọa sợ, không giữ được cảm xúc, giống như nổi điên mà chạy ra ngoài, bị bọn chúng bắt lấy, đại thiếu gia xông lên cứu lại, trong lúc đánh trả tên cướp lại bị chúng… bị chúng bắn một phát súng trúng bụng… hiện tại đang được đưa đi cấp cứu, tứ thiếu gia đã bị bọn chúng mang đi…”
Lý Thừa Vận đã không còn nghe được cậu ta nói gì sau đó. Chưa tới một giờ, ba đứa con của ông đều xảy ra chuyện, ai lại có tâm tư ác độc như vậy, đây là muốn Lý gia tuyệt tự sao?!
Tần Đông Nhạc đến gần, những gì trong điện thoại anh cũng đã nghe được bảy tám phần, thấy cả người Lý Thừa Vận không ổn, vội nhắc nhở ông: “Là cùng một người làm, hai bên đã sớm có chuẩn bị, không có khả năng bên này vừa bắt cóc Trọng Nham, lại quay sang bên kia bắt cóc Lý thiếu gia. Khẳng định trong nội bộ Hải Thiên có nội tặc, Lý thiếu bên này vừa rời đi, bên ngoài đã biết tin để hành động.” Nói không chừng bọn cướp đã tính toán bắt người ngay trong tiệc rượu, chẳng qua huynh đệ Lý gia vẫn luôn ở trong hội trường, không dễ xuống tay, lúc này mới chọn Trọng Nham một mình đơn độc.
Tòa nhà Hải Thiên là sản nghiệp Lý thị, Lý Thừa Vận vừa nghĩ tới là do thủ hạ mình ăn cây táo rào cây sung, liền tức giận muốn giết người, vị Quản lý nãy giờ vẫn ở trong phòng điều khiển nghe ngóng tin tức, lúc này chân cũng đã mềm nhũn, còn không đợi Lý Thừa Vận mắng chửi, liền vội vàng xung phong đi nhận việc triệu tập toàn bộ nhân viên, sắp xếp điều tra nhân viên phục trách trong ngày hôm nay. Thời gian này, viện binh Tần Đông Nhạc gọi tới cũng đã đến.
Người Tần Đông Nhạc tìm đến là Triệu Sấm, Triệu Sấm lén lút mở một công ty vệ sỹ, bởi vì hắn đang tại ngũ cho nên việc quản lý công ty giao cho một người anh họ của hắn. Trong công ty hầu như đều tuyển bội đội đặc chủng xuất ngũ, chuyên môn nhận nhiệm vụ bảo an cho các nhân vật nổi tiếng, cấp cao. Lúc này Tần Đông Nhạc không còn tin tưởng ai ngoài bọn họ.
Triệu Sấm dẫn người đi vào tòa nhà Hải Thiên, quân binh được huấn luyện nghiêm chỉnh tự động chia làm hai hướng hành động, một đội điều tra hiện trường, đội còn lại tiếp nhận công việc trong phòng điều khiển, bắt đầu phân tích tình hình sự việc, không bao lâu liền xác định được con đường thoát thân của bọn bắt cóc — trước khi bọn họ đến, Tần Đông Nhạc đã suy đoán sơ qua con đường bọn bắt cóc sử dụng, nhưng anh lại không có biện pháp lấy được băng ghi hình theo dõi chiếc xe tải quét dọn vệ sinh của bọn bắt cóc chạy qua trên đường cao tốc, anh không có quyền hạn này. Mà cảnh sát lại vì đang đúng thời điểm kẹt xe mà chưa tới được.
Triệu Sấm đơn giản thuyết minh lại tình hình cho Tần Đông Nhạc và Lý Thừa Vận: “Là do dân chuyên nghiệp làm. Xuống tay ngoan chuẩn (độc ác chuẩn xác), một kích đắc thủ liền nhanh chóng rút lui. Còn về vết máu trên áo sơ mi, hẳn không phải máu người mặc, rất có thể là do máu người bên cạnh phun ra bắn lên. Đương nhiên điều này còn cần phải kiểm tra nhóm máu mới có thể ra kết luận cuối cùng.”
Tần Đông Nhạc sau khi tỉnh táo lại cũng chú ý tới những nơi không có vết máu bắn lên, cũng xác nhận Trọng Nham rất có thể không bị thương. Nhưng kết luận này cũng không khiến anh cảm thấy tốt hơn chút nào. Đều đã đổ máu, đủ thấy tình hình lúc đó nguy hiểm thế nào, không dao không súng lại có thể khiến cho người chảy máu. Tần Đông Nhạc là chuyên gia, nghĩ tới Trọng Nham đang gặp nguy hiểm, rất có khả năng sẽ vì chuyện này kích thích mà lần thứ hai bạo phát, Tần Đông Nhạc hận không thể lập tức tóm được bọn bắt cóc rồi từng chút từng chút bóp chết bọn chúng.
Những người chuyên nghiệp đã tới, Lý Thừa Vận có ở lại Hải Thiên cũng không có tác dụng gì, trong lúc chờ người tới đón, ông nói chuyện qua với Tần Đông Nhạc, tính toán tới bệnh viện trước, xem tình hình của Lý Duyên Kỳ thế nào. Khi đang nói chuyện, di động của Lý Thừa Vận đột nhiên vang lên, trên hình nền là một dãy số lạ.
Triệu Sấm làm thủ thế ra hiệu, ý bảo ông đợi chút để nhân viên kỹ thuật chuẩn bị sẵn sàng tìm ra tín hiệu điện thoại rồi mới ấn nghe. Đến khi nhân viên kỹ thuật kia gật đầu, mới ra hiệu cho Lý Thừa Vận ý bảo, ông nghe điện thoại đi.
Chốc lát, trong lòng Lý Thừa Vận dâng lên một cỗ dự cảm không lành. Nắm chặt di động vẫn ong ong chấn động, ông lại bất giác không dám nhận. Lý Thừa Vận một tay đè chặt thái dương căng thẳng, một tay ấn nghe điện thoại, hít sâu một hơi nói: “Ai đó? Tôi là Lý Thừa Vận.”
Di động mở loa ngoài, mấy người đang ở trong phòng đều nghe được rõ ràng, một giọng nói đã qua xử lý âm thanh vang lên, thoáng có chút dồn dập nói: “Lý tổng, nói ngắn gọn, chuẩn bị tiền chuộc đi. Tôi muốn không nhiều lắm, chỉ cần đống đồ cổ ông mới mang về từ nước ngoài kia đổi lấy tính mạng của đứa con ông.”
Lý Thừa Vận tựa như sét đánh ngang tai: “Mày nói gì?!”
“Ba đứa con ông,” người nọ càng nhấn mạnh vào con số “ba”: “Vị tiểu công tử yểu điệu của quý phủ, tam thiếu gia mới lộ diện trong cuộc thi hoa lan, còn có nhị thiếu gia mới từ Pháp quốc trở về.”
Thân thể Lý Thừa Vận hơi run rẩy, cũng không biết là do phẫn nộ hay là sợ hãi.
“Chỗ bọn tôi có một đoạn băng ghi âm…” người kia nói thêm: “Không tin ông có thể nghe một chút.”
Hết