Chương 26: SỰ THAY ĐỔI ĐÁNG SỢ CỦA NGƯỜI THẦY - (2)
.
.
.
.
------:v :V :v-------
Kurekamiji-sensei dùng hết sức kéo cổ áo của một nam sinh lên.
Và sau đó đấm mạnh vào bụng của cậu ấy.
Cơ thể của cậu ta lúc này như một cái xác không hồn và đổ rạp xuống sàn.
Ngay lúc đó, sensei lại bồi thêm một cú đá vào bụng của cậu ta nữa.
Cậu nam sinh đó ho sặc sụa, có thứ chất lỏng màu đỏ gì đó bắn ra khắp sàn.
C-cậu ấy ho ra máu rồi!
[Sensei à! Bình tĩnh lại đi! Em vẫn hoàn toàn bình thường mà.]
[Thì sao chứ? Nếu em mà bị thương thật thì chúng đáng phải bị nhiều hơn thế này nữa cơ.]
Sensei vừa nói thế vừa đạp mạnh lên đầu cậu nam sinh. Mà khoan. Sensei, thầy vẫn đang mang giày mà!
Giẫm một lực mạnh đến thế vào đầu của cậu ấy thì CHẲNG THỂ NÀO được coi là [hơn thế này] được đâu.
Nếu cứ như vậy, không sớm thì muộn các cậu ấy sẽ chết hết mất.
Tôi dồn hết can đảm chạy một mạch đến chỗ sensei rồi nắm lấy tay áo thầy ấy.
[Thầy làm vậy nguy hiểm lắm! Em thực sự vẫn ổn mà.]
[Ừ đấy, may là em vẫn ổn. Nhưng thầy không cảm thấy ổn một chút nào. Rina, em tránh qua một bên đi.]
Sensei nhẹ nhàng nhưng cương quyết gỡ tay tôi ra.
Tôi thậm chí không thể chèn nổi một câu tsukkomi về cách mà thầy ấy gọi tên tôi nữa!
Mà dù sao, tôi vẫn phải ngăn thầy ấy lại, tôi cố gắng siết tay chặt hơn để thầy không thể gỡ ra được.
Nếu cứ để mặc như vậy chắc chắn sẽ xảy ra án mạng mất!
Trong khi tôi đang tuyệt vọng níu tay thầy ấy lại, bỗng nhiên thầy nâng cánh tay tôi lên rồi lại đứng yên nhìn nó như trời trồng.
Cuối cùng thầy cũng chịu bình tĩnh lại rồi à?
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn và ngước nhìn khuôn mặt của sensei, nhưng mà… tôi liền cảm thấy nỗi sợ hãi đang tràn ngập trong mình.
Vẻ mặt của thầy ấy không có vẻ gì là bình tĩnh cả.
Thay vào đó là một vẻ mặt vô hồn.
Tuy khuôn mặt thầy ấy đang vô hồn đến như thế, nhưng không hiểu sao tôi lại biết thầy đang rất bực tức.
Ch-chuyện gì khiến thầy ấy thành ra như thế chứ?
Ánh mắt của thầy ấy đang hướng xuống cổ tay tôi.
——–ÔI TRỜI.
Tôi sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu luôn rồi.
Bởi vì trên cổ tay tôi đang hiện lên vết bầm rất lớn do cậu nam sinh ban nãy cố gắng vật tôi xuống đất.
Vết bầm đó đang hiện lên rất rõ ràng…..
[……..Rina-chan? Tay em, chuyện gì xảy ra vậy?]
Sensei rõ ràng là đang mỉm cười, tuy nhiên ánh mắt của thầy ấy thì không.
[Aaahh—…… Chắc là do em vô ý đập tay vào đâu đó ấy mà. Haha…..]
Tôi vô thức đảo mắt đi nhưng vẫn có thể liếc thấy được luồng sát khí đáng quan ngại đang tỏa ra từ sensei.
Mi-mi-mi-mình nên làm gì bây giờ????
[Này, Rina.]
[Sensei, tên của em là… à mà thôi, không có gì.]
Thầy ấy bỗng kéo cổ tay tôi lên môi của mình.
Khoảng cách giữa cổ tay tôi và môi của thầy ấy đang ngày càng gần hơn.
—–Thầy định hôn tay em đấy à!?
Tôi chỉ muốn kháng cự lại nhưng cơ thể lại chẳng di chuyển được chút nào. Tôi cũng không tài nào rời mắt khỏi thầy ấy được, cứ như là thời gian đang ngừng trôi ấy.
Đôi môi Sensei chạm vào vết bầm đã chuyển sang màu tím đen trên cổ tay tôi.
Vào khoảnh khắc đó, tôi bỗng giật thót và toàn thân thì run rẩy không ngừng.
Tôi nhìn lên gương mặt thầy ấy. Thầy ấy cũng đang nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt ấy như thể thuộc về một dã thú đang dõi theo con mồi.
Tôi chẳng tài nào nhúc nhích nổi, cứ như cơ thể tôi đang mời gọi thầy ấy vậy.
Rồi tôi thấy thầy lè lưỡi ra.
Thầy nhẹ nhàng liếm cổ tay tôi, lưỡi của thầy ấy vừa đỏ lại vừa nóng ran.
Các giác quan trong tôi bỗng dưng bị kích thích, khiến cho từng thớ lông dựng đứng hết cả lên.
Cứ như là các dây thần kinh xúc giác trong cơ thể đều tập trung hết ở cổ tay vậy, tôi có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp mơn trớn từ lưỡi của Sensei.
Có một chút sự thô ráp, một chút hơi thở ấm nóng, và nước bọt của thầy ấy phủ lên cổ tay tôi cứ như đang đánh dấu lãnh thổ cho riêng mình vậy.
Sau khi liếm một lúc, thầy ấy đặt một chiếc hôn nhẹ nhàng lên cổ tay tôi,sau đó lưỡi của thầy ấy lại tiếp tục làm công việc của mình. Sự mạnh mẽ trong từng cái nhấp lưỡi khiến cho tôi cảm thấy thật phấn khích.
Bỗng thầy nhìn qua tôi và thì thầm.
[Ở một nơi thầy không biết mà em lại có thể nhận lấy dấu vết của đàn ông trên người mình như thế này—— cũng đáng để phạt em mà phải không?]
[— Ouch…..!]
Thầy cắn vào vết bầm trên cổ tay tôi, tay tôi bị cả tay và răng thầy ấy bấu chặt đến mức không thể cử động nổi.
Tôi chợt cảm thấy đau nhói.
Tiếp đó là một dòng máu đỏ tươi chảy ra khỏi cổ tay.
Biết rằng Sensei cắn cổ tay khiếp cho tim tôi đập loạn nhịp.
Và cổ tay tôi cũng đang nóng ran nữa chứ…..
Sau một lúc thầy ấy mới chịu buông tay tôi ra, sau đó ngẩng mặt lên nhìn tôi.
Như thể đã cạn hết sức lực sau cú cắn vừa rồi, đôi chân tôi liền ngã qụy.
Tôi suýt chút nữa ngã xuống thảm nhưng sensei đã kịp thời chụp lấy cổ tay tôi.
Ánh mắt của chúng tôi lại chạm vào nhau.
Sau đó thầy lại tiếp tục liếm cổ tay tôi, cố gắng liếm sạch hết từng giọt máu đang rỉ ra từ vết cắn.
—Không hay chút nào!? Tình huống này nguy hiểm quá….
Mặc dù chính bản thân tôi cũng không rõ tại sao mình lại cảm thấy nguy hiểm nữa.
Chỉ là thay vì cái cảm giác sợ hãi, tôi có giảm giác rằng bị rơi vào cái tình huống khiến cho gương mặt nóng ran như này còn đáng nguy hiểm hơn gấp bội.
------:v :V :v-------
[note15360]