CHƯƠNG 25: SỰ THAY ĐỔI ĐÁNG SỢ CỦA NGƯỜI THẦY - (1)
.
.
.
.
------:v :V :v------
Sự im lặng đang tràn ngập căn phòng……
Kurakamiji-sensei thì tung cửa ra như bay. Các nam sinh thì nằm la liệt trong phòng. Chỉ còn mỗi Honda Rina tôi đứng yên ở đó.
Sensei nhìn qua một lượt các nam sinh đang nằm trên thảm.
Aaahh, cái cảnh này, thầy ấy sẽ không báo lên nhà trường chứ?
Khi tôi đang hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên sensei chạy một mạch đến chỗ tôi đang đứng.
Và rồi, thầy cứ thế mà ôm chầm lấy tôi.
——Khoan đã, chuyện này là sao?
Tôi ngỡ ngàng vì đột nhiên má của mình bị ép chặt vào bộ ngực rắn chắc của thầy ấy.
[……Em có bị thương không?]
Giọng nói của thầy có phần gấp gáp khiến cho tôi run rẩy và cảm thấy rạo rực lạ kỳ.
[Khô-không, em không sao đâu ạ. Em chỉ chống cự hết sức mình thôi mà.]
Mặt tôi nóng bừng cả lên rồi, tôi còn chẳng rõ mình vừa nói gì nữa mà.
Thật lạ quá, mừng chưa từng cảm thấy như thế này bao giờ.
[…..Tốt rồi.]
Thầy ấy nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
Gya—, vậy là sao, chuyện gì đang diễn ra thế này!?
Thầy ấy đang khiến cho con tim tôi đập loạn nhịp quá!
Nếu bây giờ mà soi gương, chắc gương mặt tôi đã đỏ ửng lên cả rồi! Cơ mà nếu phải tự soi mặt mình như thế chắc là tôi sẽ chết vì xấu hổ luôn mất!
Mà khoan, đây hoàn toàn là lỗi của sensei cơ mà! Sao tự dưng lại đến ôm chầm tôi như thế chứ! Tôi đâu có đến mức khiến thầy ấy phải lo lắng như vậy đâu!
[Se-se-se, sensei! Em vẫn ổn thật mà! Với lại em có thể chứng minh cho thầy thấy đây hoàn toàn chỉ là tự vệ thôi.]
Tôi cố gắng tạo khoảng cách bằng cách đẩy ngực của thầy ấy ra, nhưng mà........
Thầy ấy vẫn không chịu buông tôi ra! Không những thế thầy còn siết chặt tôi hơn vào lòng nữa cơ.
[Se-se-se, sensei!Em nói nghiêm túc đấy! Em đang nói về bằng chứng với thầy đó, nếu không có bằng chứng có thể em sẽ bị đình chỉ hoặc bị đuổi học mất.]
[Thầy sẽ không để họ làm thế đâu.]
Lời tuyên bố thầy ấy thì thầm vào tai khiến cho cơ thể tôi bỗng nhiên nóng ran lên, đôi chân tôi như dần mất hết sức lực.
Ch-chuyện quái gì đang diễn ra thế này?
Đôi môi của thầy ấy khẽ chạm lên gáy tôi.Cả cơ thể tôi nóng như lửa đốt khi thầy làm thế, cái cảm giác đó như bao trùm từ đầu đến chân của tôi. Tôi hít một hơi thật sâu để cố kiềm lại cái cảm giác đó nhưng không hiểu vì sao nó vẫn bùng lên hết sức mãnh liệt.
Phần gáy nơi thầy ấy hôn tôi bỗng trở nên nhạy cảm đến lạ.
Nếu cứ làm như vậy tôi lo rằng sẽ có ai đó trông thấy mất…….
[…..Có phải em vừa bị ức hiếp không?]
Cuối cùng thầy ấy cũng buông tôi ra được một lúc.
Tuy cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng mặt khác vì đôi chân không còn chút sức lực nào khiến cho tôi ngay lập tức ngồi quỵ xuống.
Thấy tôi như vậy, sensei lườm các nam sinh đang nằm kia. Ngay lập tức, tôi cảm thấy một luồng sát khí không biết từ đâu ra đang trôi nổi trong không khí……
Có vẻ như Sensei nghĩ rằng tôi vừa sực nhớ ra một chuyện khủng khiếp nào đó nên mới khụy xuống như thế.
Không phải đâu! Thầy hiểu nhầm rồi thầy ơi!
Có lẽ thầy ấy bị cuốn vào cơn thịnh nộ của chính mình mất rồi!
Dù trong thân tâm chỉ muốn hét lên như thế, nhưng tôi lại không dám nhìn thẳng vào mắt thầy ấy.
Tại sao chứ, mình đâu có làm gì đáng để hổ thẹn đâu, làm như mày đang là thiếu nữ đấy hả tôi ơi!? Mà khoan, thầy ấy đã gọi tôi là [Rina] phải không?
Thầy gọi tôi ‘Rina’ là có ý gì!?
[Đúng là họ đã cố gắng làm thế, nhưng mà em vẫn ổn! Em vẫn an toàn! Em đã cố gắng tự vệ nên chưa có chuyện gì xảy ra hết! Trinh… lối sống độc thân của em vẫn được an toàn mà thầy.]
Tôi vừa suýt nói ra từ ‘trinh tiết’ nhưng mà... nếu nói ra từ đó tôi e rằng thầy ấy sẽ nổi xung lên mất.
Tuy nhiên, có vẻ như làm thế cũng không cải thiện được gì nhiều, luồn sát khí tỏa ra từ thầy ấy càng ngày càng dày đặc hơn.
[Lũ khốn này, mình sẽ KHÔNG BAO GIỜ tha thứ cho chúng…….., NÀY, dậy đi!]
Thầy ấy lảo đảo bước về phía trước, sau đó đá thật mạnh vào bụng cậu nam sinh đang nằm gần đó.
Cậu ta bị đá văng đi ít nhất cũng được một mét.
Tuy đang bất tỉnh nhưng cậu ta vẫn rên rỉ rất lớn và đang nằm cuộn tròn lại.
Đợi đã, thầy vẫn đang mang giày mà!?
[Se, Sensei! Thầy đang làm gì vậy!?]
Khi tôi vô thức hét lên như thế, thầy ấy quay sang nhìn tôi bằng một ánh mắt vô hồn.
[HAH? Đừng làm phiền thầy, em tránh ra đi. Lũ chúng nó đã dám động tay vào em, chúng không đáng để được sống nữa.]
Se, sensei! Thầy bị thứ gì nhập vào người rồi à!?
------o0o------