Cánh cửa đen cónhiều hơn một đôi giày da đàn ông, liếc mắt... Rất lớn là được. []. Khụ khụ.
Trong nháy mắt Đào Y thấy đôi giày thì hai mắt liền sáng lên, giống như trong óng đêm đột nhiên cháy lên khói lửa, rực rỡ sáng chói.
Cô vội vội vàng vàng bỏ rơi giầy, chân trần vọt vào.
Trong phòng bếp truyền ra âm thanh xào rau xoát xoát, Đào Y đi theo âm thanh mấy bước nhảy vào phòng bếp. Khi thấy làm sao cũng không thể xuất hiện ở đây lúc này Thẩm Thạc vây quanh tạp dề Winnie the Pooh đáng yêu lại không mất vẻ đẹp trai đang cầm muôi, ánh mắt Đào Y không biết xảy ra chuyện gì lập tức mắc sương mù.
Thẩm Thạc nghe được âm thanh quay đầu lại, nhìn thấy khóe mắt treo hai bong bóng sắp sửa nhỏ giọt xuống, khóe miệng Đào Y còn treo nụ cười vừa kinh hãi vừa vui vẻ, nụ cười trên mặt mặt than rất ít xuất hiện từ từ nhiễm lên ý cười ấm áp hoà hợp, “Trở lại.”
Anh đâu vào đấy lật xào hai lần, lưu loát nhấc nồi, đóng chốt van gas, làm liền một mạch mấy động tác, tự nhiên lưu loát, không hề dài dòng dây dưa, cũng chưa từng nhìn thấy nửa phần rối loạn, giống như anh chỉ huy chiến đấu trong diễn tập ở quân sự, bày mưu nghĩ kế.
Đào Y nhìn anh không chút hoang mang xào xong món ăn, nhìn anh xoay người tiêu sái, vững bước mạnh mẽ đi đến chỗ cô.
Từng bước từng bước, không vội không gấp, lại khiến tim của cô đập từ từ gia tốc, đạt đến trình độ cô không thể khống chế.
Khom lưng, khẽ hôn...
Thẩm Thạc vốn định khẽ hôn, xem vết thương trên mặt Đào Y, rồi lập tức ăn cơm, anh sợ Đào Y làm việc cả ngày vừa mệt vừa đói. Nhưng ai biết, nụ hôn chuồn chuồn lướt nước này vừa rời khỏi hai cánh môi đỏ mọng, cái miệng nhỏ nhắn kia lập tức đuổi theo mình.
Quy tắc thịt đến miệng không hề ăn? Huống chi còn là mình chủ động đưa tới cửa, chủ nhân của thịt này lại là cô nàng mình tâm tâm niệm niệm?
Thẩm Thạc suy nghĩ quyết đoán đưa ra phán quyết, lập tức ngậm chặt môi của cô, nhẹ gặm chậm mút.
Một tay siết chặt đầu của nàng, một tay khác thuận thế nắm vòng eo mãnh khảnh của cô, lưu loát xoay người, nhẹ nhàng để cô trên mặt tường sứ trắng bóng loáng ở phòng bếp.
Mặt tường lạnh lẽo sau lưng và người đàn ông nóng bỏng phía trước tạo thành tỷ lệ tươi sáng, Đào Y giãy giụa nhiều lần trong lúc ý thức còn thanh tĩnh và đắm chìm, chìm chìm nổi nổi, cô muốn giữ vững ý thức nắm giữ quyền chủ động, nhưng vẫn không chống cự nổi Thẩm Thạc dịu dàng lưu luyến, đợi đến khi cô thanh tỉnh lần nữa, đã giạng chân ngồi trên bắp đùi của anh, tách hai chân mình ra, mặt đối mặt với anh, mà anh ngồi trên ghế sa lon, khóe miệng hơi nhếch lên, là độ cung ấm áp đến ngán chết người.
Chỉ là, cô còn chưa kịp cảm thụ nhiều phần ấm áp này, bên dưới cô chợt chui vào một vặt cứng rắn, tâm bỗng nhiên run lên, dòng điện quen thuộc rồi lại xa lạ nhanh chóng lan tràn từ bắp đùi ra tứ chi bách hợp.
Truyện được đăng tải duy nhất tại d%^dan%l$@quyd
Cô hơi ngẩng đầu lên, tiếng kinh hô không đợi lao ra miệng, môi đã bị anh chặn lại, đầu lưỡi bị câu lên, âm thanh vết nước đọng trong miệng, cùng âm thanh ba ba vang lên dưới người...
Bắt đầu chiến đấu nhanh chóng, kéo dài thời gian, lấy chiến bại của bạn trẻ Đào Tiểu Y để kết thúc.
Đào Y xấu hỗ vùi đầu vào dưới nệm, hung hăng nghiến răng —— bại hoại, thật là đại bại hoại. Cô quá dễ dàng bị cái sau vượt cái trước rồi. Lần sau, đúng, lần sau cô nhất định phải chủ đạo toàn bộ.
Ăn uống no đủ Thẩm Tham mưu trưởng hâm lại bàn thức ăn đầy đủ sắc hương vị bưng lên bàn ăn, nhìn người bạn nhỏ vểnh mông chôn đầu vùi trên ghế sa lon làm đà điểu, trên mặt càng tràn đầy vẻ cưng chìu vui vẻ, “Đi xông lên chiến đấu tắm, ăn cơm.”
“Không ăn được hay không.” Cả người bủn rủn làm sao ăn cơm? Đi hai bước lảo đảo lắc lư cũng mất mặt.
Thẩm Tham mưu trưởng quan sát dáng vẻ mềm nhũn của cô, trong lòng nhất thời hiểu rõ. Anh thích tính trẻ con của cô đến trong tâm khảm, vào phòng bếp giặt sạch khăn tay, trở về bên cạnh ghế sa lon, dễ dàng bế tiểu thư đà điểu lên.
“A ——” Đào Y sợ hết hồn, theo bản năng vòng chắc cổ của Thẩm Thạc, ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt anh tràn đầy ranh mãnh vui vẻ thì thẹn quá thành giận, “A ô” cắn lên cánh tay của anh.
“Ngô ——” cứng quá! Cánh tay người này là làm gì, cứng rắn giống như tảng đá.
Đào Y buông ra miệng, nháy mắt nhìn bắp thịt cánh tay trên tay Thẩm Thạc tỉ mỉ nghiên cứu.
Bị Đào Y giống như mèo con nho nhỏ cắn, hơi ngứa, tô tô, trong lòng Thẩm Thạc nhất thời tâm viên ý mã. Muốn ăn một bữa nữa, rồi lại sợ Đào Y mềm nhũn không chịu nổi gánh nặng mệt mỏi gục xuống, chỉ đành phải cố nén quật khởi , nghiêm trang ôm cô vào dưới vòi hoa sen phòng tắm, thuần thục lột sạch sẽ quần áo còn dư lại của cô, nhanh chóng lại dịu dàng chiến đấu tắm cho cô.
Cả quá trình, Đào Y cũng đàng hoàng ngoan ngoãn khéo léo ngượng ngùng tất cả mặc cho Thẩm Thạc làm, chỉ sợ mình không cẩn thận lại chọc cho người nào đó nổi thú tính, nuốt ăn cô vào bụng lại lăn qua lăn lại lần nữa.
Chỉ tiếc, Thẩm Tham mưu trưởng định lực phi phàm, mặc dù mười hai vạn phần muốn ăn mỹ vị mê người trước mắt lần nữa, nhưng vẫn làm như không thấy bế Đào Y vào phòng tắm rồi bế đến trên bàn ăn.
Thời gian rất lâu sau, một ngày kia bạn trẻ Đào Y đột nhiên nghĩ đến chuyện khi đó, khí thế hung hăng đi thư phòng tìm Thẩm Tham mưu trưởng lý luận, hỏi anh có phải ngại sức quyến rũ của cô không đủ hay không, không đủ để anh ngẩng đầu hai lần.
Thẩm Tham mưu trưởng ngẩng đầu từ trò chơi mô phỏng quân diễn trong máy vi tính lên liếc mặt nhìn Đào Y thật sâu, lại xem như không có chuyện gì xảy ra quay tầm mắt lại trong máy vi tính.
Bạn trẻ Đào Y bị xử lý lạnh nhất thời xù lông, lập tức nhảy đến sau lưng của Thẩm Tham mưu trưởng, vừa liếm vừa gặm vành tai nhạy cảm của anh, muốn khơi mào của anh, sau khi trừng phạt sẽ chuồn mất, để cho anh dục hỏa .
Chỉ là, mất tĩnh táo, Đào Tiểu Y chỉ muốn chứng minh sức quyến rũ của mình vô biên không hề phát hiện người họ Thẩm nào đó hơi nhếch khóe miệng lên độ cung tính toán, sau khi đốt lửa bị Tham mưu trưởng thâm trầm nào đó dư thừa tinh lực ăn một lần lại một lần, hoàn toàn thật sự chứng minh sức quyến rũ của cô trước người họ Thẩm nào đó.
Sau khi Đào Y bị ôm trở về cạnh bàn ăn lần nữa, đặt mông ngồi trên ghế, lười biếng co quắp trên mặt, ngay cả khí lực giơ tay lên cầm đôi đũa cũng không muốn dùng.
Thẩm Thạc biết nha đầu này muốn dừng ăn cơm, bất động thanh sắc ngồi bên cạnh cô, gắp một miếng thịt lên đưa đến bên miệng của cô, “Đến, nếm thử mùi vị ra sao.”
Đào Y nửa cụp mí mắt hơi ngước lên, mở miệng nho nhỏ ra, nghe lời ngậm miếng thịt vào trong miệng, từ từ nhai đi nhai đi, nuốt xuống.
Thẩm Thạc lại gắp một đũa rau bỏ vào trong miệng của cô, sau đó là cơm, chờ thấy cô ăn xong, lại cắn một muỗng canh đưa đến môi của cô.
Đào Y tạp ba tạp ba miệng, nhìn bàn thịt kho tàu cá trích đằng xa nói: “Em muốn ăn cá.”
Thẩm Thạc nghe lời gắp lên một đũa thịt cá, tỉ mỉ cạo tất cả xương cá mới lại bỏ trong miệng hé mở của Đào Y.
Đào Y hưởng thụ thưởng thức tinh tế, liếc mắt nhìn mình lại bóc lột phần cơm của Thẩm Thạc, đáy lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc nồng đậm ngừng cũng không ngừng được.
Lặp đi lặp lại như thế, một bữa cơm, hai người ăn một tiếng, Đào đại tiểu thư không hề động đầu ngón tay, lại ăn đến bụng tròn vo.
Đợi đến Thẩm Thạc dọn dẹp chén đũa xuống rửa sạch xong, lại cắt dĩa dưa hấu đặt trước mặt Đào đại tiểu thư, Đào Y mới nhớ đến hỏi Thẩm Thạc làm sao từ bộ đội trở về.
Thẩm Thạc đã quan sát dấu sưng đỏ trên mặt Đào Y hơi giảm, anh đứng dậy lấy ra một lọ thuốc mỡ từ trong phòng, cầm bông băng dính, nói: “Anh xin nửa ngày, bốn giờ sáng mai phải đi.” Nghiêng người, nhẹ nhàng thoa thuốc đồ lên mặt của cô.
Cảm giác mát mẻ từ từ lan tràn ở trên mặt, Đào Y sửng sốt, lòng chua xót thêm cảm giác ngọt ngấy ấm áp tạo ra mâu thuẫn như vậy.
Cô lập tức đụng vào trong ngực của anh, ôm hông của anh thật chặt, mặt vùi thật sâu vào lồng ngực của anh, cọ cọ, cảm thụ hơi thở đàn ông sạch sẻ nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh, “Thẩm Thạc, em thích anh.”
Lần nữa nghe được Đào Y tỏ tình, nháy mắt tim của Thẩm Thạc run lên, ấm áp cười càng ôm chặc tiểu nha đầu vào trong ngực hơn. Truyện được đăng tải duy nhất tại d%^dan%l$@quyd
Tiểu nha đầu này, rốt cuộc là lúc nào thì tiến công vào trong lòng của anh? Hẳn là khiến anh làm sao nhớ thương, khiến anh phá lệ xin anh cả giúp một tay giải quyết Điền Kiên Quyết, lại liều lĩnh xin nghỉ trở lại nhìn cô.
“Anh cũng thích em.” Thẩm Thạc nhẹ nhàng nói.
Hai người ôm nhau ở trên ghế sa lon xem ti vi như vậy, trên TV chiếu bộ phim nhiều tập đang lưu hành lúc này, chỉ là người quan sát cũng chưa có xem qua, cứ tùy ý mở đài, tùy ý xem, thể hội ấm áp cùng hạnh phúc dựa vào lẫn nhau.
Nhìn nhìn nhìn, Thẩm Thạc đột nhiên nói: “Y Y, tìm thời gian anh đến nhà em gặp ba mẹ của em, quyết định hôn sự tiếp xuống.” Là câu khẳng định, cũng là hỏi ý ý kiến củ Đào Y.
Đào Y nhất thời không có phản ứng kịp, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thạc, chỉ thấy thâm thúy trong mắt anh thật sự không gì so sánh nổi. Chờ cô nghe rõ Thẩm Thạc nói là thời điểm gì, sau khi sững sờ ngắn ngủi, cô mỉm cười gật đầu nói: “Được.”
Trước đó ba không đồng ý cô gả cho quân nhân, là vì không có nhìn thấy Thẩm Thạc, nếu gặp được, nói không chừng lập tức gật đầu đáp ứng.
Đêm hôm đó, Đào Y tựa sát với Thẩm Thạc mà ngủ.
Đào Y gối lên cánh tay của Thẩm Thạc, hai người mặt đối mặt, cùng nghe thấy hơi thở.
Lúc bắt đầu, Đào Y không nỡ nhắm mắt lại, mở to mắt nhìn Thẩm Thạc gần trong gang tấc, lấy ngón tay một lần một lần miêu tả mặt mũi của anh, làm hại Thẩm Thạc kém xíu không nhịn được nuốt ăn cô vào bụng lần nữa.
Chẳng qua là, Thẩm Thạc sợ tiểu nha đầu không chịu nổi, cứ thế nhịn chuyện lớn mà người thường không thể nhịn.
Rạng sáng bốn giờ, trong đầu giống như có đồng hồ báo thức, Thẩm Thạc rón rén bò dậy, không muốn kinh động Đào Y, tính tự mình lặng lẽ rời đi.
Chẳng qua, anh mới bò xuống giường, Đào Y luôn luôn ngủ giống như heo lại thức dậy một cách tự nhiên.
“Phải đi sao?” Đào Y rõ ràng mang theo giọng buồn ngủ rầu rĩ từ trên giường xông vào lỗ tai của Thẩm Thạc.
Thẩm Thạc giật mình, xoay người lại cúi đầu rơi xuống nụ hôn êm ái trên trán Đào Y, “Ngoan, ngủ đi.”
Đào Y bỉu môi, ủy ủy khuất khuất nói: “Lần sau, khi nào chúng ta mới có thể gặp mặt?”
Tim Thẩm Thạc căng thẳng, đau lòng nhìn người bạn nhỏ Đào Y nửa ngủ nửa tỉnh, không biết trả lời làm sao với cô.
“Thôi,“ Đào Y mạnh mẽ kéo mình từ trên gối đầu hương mềm lên, “Dù sao lúc nhớ anh, em sẽ đi bộ đội của các người để gặp anh. Dù sao cũng không cách xa.” Chờ cô nói cha cô mua cho cô chiếc xe, có thể thường đi bộ đội.
Thẩm Thạc đau lòng lại cúi đầu hôn môi Đào Y, nói: “Ừ, được.”
Anh không ngăn cản Đào Y đứng lên tiễn anh, biết nha đầu này có lúc rất quật cường, nếu không để cô đưa, còn không biết cô sẽ đùa bỡn tính khí đứa trẻ gì.
Trời vẫn còn mờ mờ ảo ảo, từ trước đến nay Đào Y ngủ nướng lần đầu tiên dậy sớm như vậy.
Cô đưa Thẩm Thạc lên xe, cô hoàn toàn thanh tĩnh quay ngược xuống thấp, sau khi hôn Thẩm Thạc thật sâu, rất bá đạo uy hiếp nói: “Đừng trêu hoa ghẹo nguyệt ở trong bộ đội, nếu không, em nhất định thu thập anh thật tốt.”
“Tuân lệnh.” Thẩm Thạc khó được nói giỡn, kính quân lễ.
Đào Y hừ hừ, bày tỏ căn bản hài lòng, thoải mái phất tay, đuổi Thẩm Thạc đi nhanh.
Nhìn tiểu nha đầu cố làm dáng vẻ không thèm để ý, Thẩm Thạc hơi cười cười, ngồi lên xe, từ trong kính chiếu hậu lại nhìn cô, rồi mới khởi động xe rời khỏi.
Tinh tế mà nói, quân khu thành phố N cách chỗ Đào Y không tính là xa, chỉ là lại gần khoảng cách không thường gặp mặt, đối với người yêu mà nói cũng so với cách xa nhau thiên sơn vạn thủy.
Mà đây không tính là đường đi đến vẫn gồ ghề như cũ, khó khăn trùng điệp.