Tham mưu trưởng Thẩm luôn luôn tự chủ cực mạnh suy nghĩ ngắn ngủi muốn tiếp tục sự tất yếu trong đầu, nghĩ nếu thật sự có thể một lần tiến quân thần tốc công thành đoạt đất, như vậy anh "Lưu hiệu xem xét" sẽ quân lính tan rã tối nay, mấy chữ to "Cô vợ trẻ của Thẩm Thạc" sẽ nhanh chóng có thể đeo trên người Đào Y.
Mà vô cùng có khả năng bị tác dụng phụ là sau khi Đào Y thanh tĩnh sẽ gia tăng quyền cước với anh, cộng thêm e lệ không chịu nổi. Nhưng những thứ này chỉ là trò trẻ con, căn bản không tạo thành uy hiếp với anh, cũng không ngăn cản được xu hướng lớn cô bị anh bắt thành vợ.
Sau khi về nhà cô đổi bộ quần áo ở nhà nhẹ nhàng bình dị, càng có thể giúp anh một lần thành công.
Nghĩ đến đây, tay Thẩm Thạc quả quyết xoa eo của Đào Y, nhẹ nhàng nhợt nhạt ma sát qua lại thắt lưng của cô, đốt ngọn lửa dầy đặc chặt chẽ tinh tế trên người cô. Nghe thấy cô không nhịn được ưm thành tiếng, nhìn vầng đỏ ửng trên mặt của cô, mâu quang mê ly, tay phải của anh càng bừa bãi tàn sát thăm dò vào trong T-shirt của cô, giống con rắn linh hoạt trợt từ bụng của cô lên, tiếp theo rơi vào gò bồng tuyết trắng nhô cao của cô, chiếm lĩnh điểm màu sắc cao nhất, nhẹ nhàng gảy, không nhẹ không nặng đè ép xoa nắn.
Cả người Đào Y giống như bắt lửa, một dòng tiếp một dòng điện lưu xa lạ từ ngực không ngừng chảy vào đầu quả tim của cô, khiến cơ thể của cô run rẩy. Đại não của cô đã bị hút hết từ lâu, hai tay chỉ có thể vô ý thức leo lên trên cổ của anh, ôm thật chặc, để cố định cơ thể.
Thẩm Thạc hôn cọ xát trên môi của Đào Y, tiếp theo chậm rãi xuống dưới, môi gặm mút nhẹ dọc theo cô nhẵn nhụi trắng nõn cổ của cô...
Cánh tay trái bóp chặt eo của cô, tay phải tàn sát bừa bãi trước ngực của cô một lúc, lặng lẽ chuyển dời đến sau lưng bóng loáng của cô, hợp tác với tay trái mở nút áo áo ngực của cô, tiện đàn cô đang mềm nhũn rời rạc mà cởi tiếp T-shirt từ dưới lên trên.
Chạm đến thắt lưng hồng phấn trên cơ thể trắng nõn của cô, con ngươi của Thẩm Thạc vốn đen như mực càng nhuộm sâu không thấy đáy, thẳm lặng trầm triệt. Anh bỗng nhiên cúi đầu ngậm anh đào trước ngực cô, lấy lưỡi liếm lấy, di%[email protected]$quy[email protected] lấy răng nhẹ kéo, bên tai truyền đến Đào Y than nhẹ không ức chế được, triền mien với mềm mại với yếu mềm, chui vào tim của anh, thành một chất xúc tác, khiến phía dưới của anh càng cứng rắn.
Tay phải vẫn khẽ vuốt sau lưng cô, ước chừng không sai biệt lắm, tay chuyển thẳng xuống, đi đến viền quần short jean của anh, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, cảm giác cơ thể của cô hơi run rẩy khi đầu ngón tay anh cọ nhẹ, đầu ngón tay mò mẫm nút thắt quần short jean, đẩy nhẹ nhàng, cỡi nút ra. Ngón tay dài tiếp xúc trên khóa kéo, chậm rãi kéo xuống dưới.
Ngay lúc tay anh chạm đến viền quần nhỏ của cô, muốn dò vào trong đó, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lớn, sững sờ khiến anh ngừng động tác.
Thần trí của Đào Y cũng bị tiếng chuông cửa này kéo trở lại, cô nhìn dung nhan tuấn mỹ gần trong gang tấc, đầu óc nhất thời không biết xoay chuyển, trong lúc lơ đảng cúi đầu, cảm thấy toàn thân mình, mà tay của anh nắm lên viền quần nhỏ của cô, lập tức nghĩ đến bọn họ vừa làm gì.
Gương mặt nhanh chóng nhiễm đỏ ửng nồng đậm, cô cuống quít đẩy Thẩm Thạc ra, xoay lưng lại, gấp rút mặc áo lót và T-shirt bị anh để trên bàn bếp, rồi kéo khóa quần jean cài nút. Cả quá trình, tay của cô đều khẽ run, hơi bối rối.
Nhìn dáng vẻ của Đào Y, Thẩm Thạc không nhịn được nhíu chân mày, mặc kệ tiếng chuông cửa vang từng hồi, Thẩm Thạc đặt tay trên bả vai của Đào Y, xoay cơ thể của cô đối mặt với mình, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng trầm thấp khàn khàn mang theo tất cả nhu tình cùng với lo lắng không dễ dàng phát giác, "Y Y, chúng ta lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết đề kết giao đi."
Con ngươi màu đen thâm sâu nhìn cô, cô liếc mắt nhìn anh, rồi mắt khép hờ, xấu hổ không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh. Qua lúc lâu, kỳ thật, chỉ có ba giây đồng hồ, Đào Y gật đầu, "Tốt."
Thẩm Thạc mừng như điên, không nhịn được ôm lấy cô khẽ mổ lên môi của cô, ý cười dạt dào.
Đào Y bị hành động bất ngờ của anh sợ hết hồn, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười rực rỡ khác của anh, cô kinh sợ lập tức biến thành mừng rỡ và tràn đầy ngọt ngào —— cô có thể nhìn ra được, vì một chữ "Tốt" đơn giản của cô, người đàn ông kiên nghị vẻ mặt thường không biểu tình lại cười giống như đứa bé.
Tiếng chuông cửa vang liên tục, chấp nhất khiến người ta nổi điên.
Hai người mới từ trong vui mừng ý thức được vị khách "Đến không đúng lúc" còn ở ngoài cửa.
Vội vàng xác nhận lần nữa dáng vẻ của mình đã sửa sang lại thỏa đáng, Đào Y và Thẩm Thạc cùng đi đến cửa lớn.
Nhìn xuyên qua mắt mèo thấy Lý Dục đứng ngoài cửa, Đào Y hơi nghi ngờ, mở cửa ra.
Lý Dục vừa thấy Đào Y, lập tức nhào trên người của cô, oa oa oán giận: "Sao bây giờ cô mới mở cửa. Tôi sắp bị người đuổi giết."
Đào Y còn chưa hỏi xảy ra chuyện gì, Lý Dục dính vào trên người cô lập tức bị một lực tay mạnh mẽ kéo xuống.
Lý Dục sững sờ nhìn Thẩm Thạc lạnh lùng ngưng mắt nhìn cậu, không nhịn được rùng mình, ý thức được anh có thể vì động tác vừa rồi của mình mà tức giận, vội vàng cười ha hả nói: "Ha hả, gì kia, Thẩm Thạc cũng ở đây. Ai nha nha, tôi và Đào Y là hai anh em tốt, không có tình yêu nam nữ."
Đào Y liếc mắt, Thẩm Thạc vẫn lạnh lùng nhìn cậu như cũ.
Lý Dục sờ sờ lỗ mũi, lấy lòng cười cười, lại đột nhiên ý thức được cái gì, nhanh chóng lui về liếc ra sau, sau đó giống như có quái thú sau lưng, vội vàng đẩy mạnh hai tôn đại thần ngăn ở cửa vào trong nhà, mình loảng xoảng đóng cửa lại, còn nhanh chóng khóa cửa.
Làm xong toàn bộ động tác, anh dựa lưng vào trên cửa nhà, đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán, thở ra.
Ngẩng đầu nhìn một đôi khí thế cường đại đang nhìn anh chằm chằm như hổ rình mồi, Lý Dục toét miệng cười ha ha: "Tối nay tôi ở nhờ chỗ này một đêm, được không?"
"Không được."
"Không được."
Hai người trăm miệng một lời giống như trẻ sinh đôi kết hợp.
Lý Dục nhìn điệu bộ của hai người, mơ hồ suy đoán dường như Thẩm Thạc đã thu phục Đào Y, vì vậy cậu rất chân chó kéo Thẩm Thạc qua một bên, nói: "Tối nay tôi chiếm một căn phòng, anh vừa khéo có thể cùng một phòng với Đào Y sao? Đúng không đúng không?" Trong mắt của cậu lóe ánh sáng bỉ ổi, Thẩm Thạc mặt không thay đổi không nhịn được xẹt qua vẻ mặt khinh bỉ.
Nhưng mà, "Y Y, trước hết nghe cậu ta phạm vào chuyện gì, rồi quyết định có muốn đuổi cậu ta đi hay không." Thẩm Thạc hỏi ý kiến của Đào Y.
Lý Dục vừa nghe lời này, nghĩ không phải là cậu được cứu rồi, mà là: Chậc chậc, nghe xem nghe xem, "Y Y" ? Ai hét, ngay cả Y Y cũng gọi, này không tuyên bố Quả Đào đã bị anh đánh hạ sao? Chỉ là, không biết bọn họ đã đến một lũy ai... Có thể hay không đã đánh toàn bộ lũy?
Mắt đào hoa sạch bóng sáng loáng của Lý Dục nhanh như chớp chuyển rồi chuyển trên cơ thể hai người, vừa nghe Đào Y hỏi cậu "Nói đi, xảy ra chuyện gì", cậu lập tức không dùng đến não nói: "Tôi không cẩn thận làm lớn bụng nữ cảnh sát kia. Ách... Không đúng không đúng... Tôi..."
Ý thức được mình ăn ngay nói thật, Lý Dục híp mắt chói lọi quan sát mặt của Đào Y và Thẩm Thạc, chỉ thấy hai người đồng dạng mặt vô biểu tình, âm u nhìn cậu.
Đột nhiên có cảm giác cậu xong đời, Lý Dục cười ha ha với hai người họ, lập tức xoay người, tính tìm những bạn bè khác nương tựa, lại lập tức bị Thẩm Thạc bắt cánh tay, bắt chéo hai tay của cậu ra sau lưng, kết kết thật thật ấn cậu trên tường.
"Uy uy uy, Thẩm Thạc anh nhẹ chút mà nhẹ chút mà, tôi không phải là phạm nhân, anh không phải là cảnh sát, anh làm gì thế đây?" Lý Dục gào khóc gọi thẳng.
Thẩm Thạc lười phải trả lời thứ người cặn bã như thế, quay đầu hỏi Đào Y: "Làm sao bây giờ?"
Đào Y đi đến bên cạnh hai người họ, lấy điện thoại di động trong túi quần Lý Dục ra, cô trực tiếp bấm dãy số của một người.
Giọng nói thanh lệ bình tĩnh truyền ra từ trong điện thoại di động, Đào Y lập tức nở nụ cười ngọt ngào nói: "Chị Lạc Lạc, là em, Y Y."
Chị Lạc Lạc, chính là Vương Lạc, là vị hôn thê Lý Dục vừa đính hôn đầu năm mới, nghề nghiệp nữ cảnh sát. di%[email protected]$quy[email protected] Nhưng mà, trên mặt Lý Dục vẫn để cô vào mắt, ở bên ngoài câu ba đáp bốn, Đào Y là một người bạn bình thường, cũng thỉnh thoảng dùng lời nói coi rẻ cậu mấy câu.
Vương Lạc còn kỳ quái làm sao tránh Lý Dục trốn cô trốn đến ngoài tinh cầu lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô đây, vừa nghe giọng nói của Đào Y, vốn là giọng nói lạnh nhạt lập tức mang theo ấm áp, "Y Y, có phải tên Lý Dục kia đi tìm em nương tựa hay không?"
"Chị Lạc Lạc thật là thần toán. Người này đang ở chỗ em đây. Chị muốn đến nhận lãnh sao?" Đào Y cười hì hì nói.
Vương Lạc suy nghĩ, nói: "Em đưa điện thoại cho Lý Dục, chị nói với cậu ấy hai câu đi."
Đào Y ý bảo Thẩm Thạc buông Lý Dục ra, đưa điện thoại di động cho cậu, sau đó từ trong ánh mắt u buồn của cậu hung hăng trợn mắt nhìn cậu.
Lý Dục bất đắc dĩ nhận lấy điện thoại di động, đặt ở bên tai, uất ức nói: "Alo, có lời nói nhanh."
Giọng Vương Lạc lại khôi phục lạnh lùng, "Anh không cần sợ hãi tôi sẽ lợi dụng đứa nhỏ này trói chặc anh cả đời, nói cho anh biết tôi mang thai, chỉ vì để anh biết đứa bé này tồn tại. Tôi sẽ phá bỏ đứa nhỏ, sẽ không để người khác biết. Sau đó, nói rõ ràng với ba tôi và bác trai là hai chúng ta không hợp, giải trừ hôn ước với anh."
Nói xong, Vương Lạc không chờ cậu phản ứng, lập tức cúp điện thoại.
Lý Dục nắm thật chặc điện thoại di động đứng ngốc một lát, tưởng tượng thấy Vương Lạc dùng giọng nói lạnh nhạt nói ra lời ly biệt tàn nhẫn, trên mặt cũng là vẻ mặt đau đớn, tim của anh lập tức giống như bị sợi dây có gai trói lại, vừa đau vừa buồn bực.
Anh lập tức xoay người, mở cửa, bước ra bộ một bước thì ngừng lại, nói tiếng cám ơn với Đào Y, rồi nhanh chóng rời khỏi.
Nhìn bóng lưng của cậu vội vàng rời đi, Đào Y hơi bĩu môi, thở dài: "Lý Dục này rõ ràng thích chị Lạc Lạc mà bản thân lại không phát hiện... Hi vọng bọn họ không cần tiếp tục làm ầm ĩ, sớm tu thành chánh quả."
Thẩm Thạc đóng cửa, sờ sờ đầu của cô, nói: "Anh cũng thích chúng ta có thể sớm tu thành chánh quả."
Đào Y nghe một câu hai nghĩa của anh, nghĩ đến chuyện vừa bị cắt đứt, trên mặt không nhịn được lại.
Đột nhiên một tiếng không hòa hài "Cô lỗ lỗ" truyền ra từ bụng Đào Y, Đào Y lúng túng vừa ôm bụng, vừa cười cười với Thẩm Thạc.
Thẩm Thạc lại cưng chìu siết chặc gò má của cô, "Anh đi nấu cơm, rất nhanh là tốt rồi."
Thẩm Thạc tay chân lanh lẹ, rất nhanh đã làm xong bốn món ăn một canh.
Đào Y nhìn sợi khoai tây được cắt lớn nhỏ cân xứng, không nhịn được sợ hãi thầm than, sau đó chấp chiếc đũa lên nếm thử: "Ưm, ăn quá ngon."
Thẩm Thạc khẽ cười, bới thêm chén canh gà ác cho cô, nói: "Không thích ăn gà ác không sao, nước canh có thể uống đi?"
Đào Y nghĩ đến nước canh được hầm ra từ gà ô thất bát hắc, rất không tình nguyện uống. Nhưng ánh mắt Thẩm Thạc dịu dàng nhìn xuống, cô không thể làm gì khác hơn là cầm thìa nho nhỏ lên mút một muỗng nhỏ, hơi hơi do dự, đặt vào khóe miệng hút nước canh vào —— ưm, không dầu không ngấy, hương vị ngon, uống rất ngon.
Thẩm Thạc hài lòng nhìn Đào Y nghiêm chỉnh uống hết chén canh, lại cho cô cầm một chén.
Sau đó dùng chiếc đũa lóc sạch sẻ thịt cá trích chiên trước mặt mình ra, lần nữa gắp đến trước mặt Đào Y, "Cá không có xương."
Đào Y kinh ngạc nhìn miếng thịt cá, ánh mắt lại rơi vào trên mặt Thẩm Thạc đang cúi đầu chuyên tâm rẻ thịt cá——trán tóc ngắn hơi buông rơi, tròng mắt đen nhánh nghiêm túc chuyên chú nhìn chằm chằm con cá trước mặt, môi dày mỏng vừa phải cong lên đường cong mờ... Tim Đào Y nháy mắt nhảy lên thần tốc, đáy lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào nồng đậm và hạnh phúc ngăn cản cũng không ngăn được.
Nếu như, vượt qua cả đời với người đàn ông này như vậy, dường như cũng là một chuyện rất tốt. Truyện được đăng duy nhất tại di%[email protected]$quy[email protected]
Bữa cơm này, Thẩm Thạc không xào cần tây. Đào Y ăn vô cùng no bụng đến lúc không nhịn được hỏi anh cần tây đi đâu vậy, Thẩm Thạc cười cười nói: "Trưa mai làm vằn thắn, nhân bánh thịt heo cần tây, thế nào?"
Sủi cảo cần tây...
Đào Y thật sự chưa từng ăn.
Ngay đêm đó, Thẩm Thạc thu thập chiến trường xong, an vị trên ghế sa lon phòng khách phụng xem ti vi với Đào Y.
Ngược lại hai người ngồi rất quy củ, cũng không có gắn bó kề cận bên nhau của tình nhân nhỏ, chỉ là, lúc bóng đêm dần dần sâu, Thẩm Thạc không có nửa phần ý tứ rời đi, Đào Y mới dần dần cảm thấy có gì không đúng mà.