Khu vui chơi “Phong khởi vân dũng” ở ngay đầu đường buôn bán phồn hoa nhất, gần đó có một siêu thị Walmart, đi tới ba năm phút đồng hồ, một tòa nhà hai, ba tầng ở quảng trường Vanda.
Siêu thị nhập khẩu ở tầng thứ ba, đi dọc theo thang cuốn, từ tầng ba đi thang máy nội bộ xuống đến tầng hai lần nữa mới có thể tính tiền rời khỏi.
Lẽ ra Thẩm Thạc và Đào Y muốn mua thịt và rau dưa đều ở tầng hai, nhưng Đào Y cứ đi dạo ba tầng một lần, mới hai tay trống trơn đến lầu hai.
Đối với hành động lắc lư tùy tiện lãng phí thời gian của cô, người luôn luôn coi thời gian là sinh mạng như Thẩm Thạc chỉ lẳng lặng đi bên cạnh cô, không có bất kỳ ý nghĩa gì mỉm cười dung túng cô, mà loại tâm lý dung túng này như chuyện đương nhiên, ngay cả chính anh cũng không có phát hiện.
Thiết bị phòng bếp của nhà Đào Y rất là đầy đủ, bao gồm dầu muối tương dấm và gia vị. Có những thứ đó không phải nói rõ Đào Y là một cô gái am hiểu nấu nướng, tình huống thực tế là đến bây giờ đều là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, về phương diện nấu cơm tự mình quán triệt tư thái Đại tiểu thư cực kỳ triệt để.
Những thứ đó vốn là bạn cùng phòng của cô, cũng chính là Lục Tiếu vợ của Thẩm Dục chủ nhân căn nhà dự trữ. Lục Tiếu nấu cơm tương đối ngon, trước kia Đào Y và bọn họ hợp cũng là ăn không uống không, mà chỉ phụ trách ăn uống, ngay cả phương diện công việc rửa sạch chén đũa đều là Lục Tiếu và Thẩm Dục nhận thầu.
Thật ra thì, không phải Đào Y không muốn học nấu cơm, cũng không phải cô quá lười hoặc ra oai Đại tiểu thư kiêu ngạo không đi rửa chén, mà là, chỉ cần cô vào phòng bếp, những thứ nồi chén muôi chậu của phòng bếp, nhất định sẽ có thứ gì bị cô hy sinh đánh rơi trong lúc vô tình.
Bạn tốt Lục Tiếu là một cô gái rất tiết kiệm, đừng nói là từng bị Đào Y làm hư lò vi sóng, chỉ một lần cô không cẩn thận đánh vỡ muỗng canh, Lục Tiếu cũng phải đau lòng cả ngày.
Vì vậy, Đào Y bị Lục Tiếu thẳng thừng dán lên chữ hiệu lên phòng bếp, cấm chỉ cô đến gần phòng bếp trong vòng một mét. Quy củ này được Đào Y thi hành, cũng đã thành thói quen, dù cô ở đây một mình, không thể không vào phòng bếp, tất cả đều cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ làm hư thứ gì nữa, chờ ngày nào đó bị Lục Tiếu phát hiện, cô ấy sẽ đau lòng.
Cho nên, bọn họ bớt đi thời gian mua dầu muối tương dấm trong siêu thị, chỉ đến khu vực chọn mua trái cây rau dưa trứng thịt cá.
Thẩm Thạc hỏi: “Đào Y, em thích ăn món gì?”
Đào Y nghẹo đầu đưa ngón tay đếm: “Cà nướng, cà mùi cá, cà thịt mạt, rau hẹ cà hộp, khoai tây chua cay, khoai tây nướng, ba món hải sản, ừ, sau đó những khác tùy ý, em không kiêng ăn.”
Thẩm Thạc: “...”
Kể tỉ mỉ trong một đống thức ăn rau dưa chủ yếu chỉ có cà và khoai tây, những khác tùy ý... Này còn nói không kén ăn? Phương pháp của người ăn kiêng phải là cái gì?
Thẩm Thạc rất muốn biết một bàn món ăn Đào Y thích, chỉ tiếc vì suy tính dinh dưỡng khỏe mạnh của cô, ngoài cà và khoai tây ra, anh còn mua những rau dưa khác.
Nhưng mà, khi Thẩm Thạc đặt một bó cần tây trong xe đẩy, Đào Y cực kỳ ghét bỏ ôm cần tây từ trong xe ra ngoài đặt thật chỉnh tề trên giá món ăn.
Thẩm Thạc nhíu mày, giọng nói nhẹ ý không tán thành không dễ phát giác, “Thế nào? Không thích ăn?”
Đào Y vội vàng gật đầu, ánh mắt nhìn cần tây giống như ngậm thuốc kịch độc, “Quá khó ăn, em không muốn ăn.”
Sau đó, cô giống như nghĩ đến cái gì đó, hỏi: “Anh thích ăn sao? Nếu anh thích, ừ, mua một bó cũng không sao. Nhưng mà, nói rõ ràng trước, em sẽ không cho anh mặt mũi ăn nào mà ăn miếng nhỏ.”
Thẩm Thạc cứ lý lẽ tranh luận: “Cần tây hàm chứa sợi thực vật phong phú, rất tốt với cơ thể. Không thích ăn có thể ăn ít.”
Đào Y lắc đầu như trống bỏi, “Không muốn không muốn không muốn, anh muốn em ăn cần tây, em lập tức tự sát.”
Nhìn động tác của cô hơi ngây thơ lại hơi khôi hài Thẩm Thạc không khỏi cảm thấy buồn cười, chỉ là anh không dung túng Đào Y, còn là lấy lý do mình thích ăn, cầm một bó.
Thật ra thì, ăn gì đó, anh không kén chọn. Trong bộ đội ở đâu có phần kiêng ăn, chỉ cần có cơm chín là được. Thậm chí có lúc cơm nửa sống nửa chín, anh cũng vậy không nhăn chân mày nuốt xuống.
Đi đến chỗ bán cá, Thẩm Thạc hỏi: “Thích ăn cá gì?”
“Cá không có gai.” Đào Y nhìn từng con cá bơi qua bơi lại ngay cả suy nghĩ cũng không suy nghĩ, nói ra lời trong lòng của mình.
Cá không có gai...
Thẩm Thạc chọn con cá trích cỡ phần hai người không để nhân viên siêu thị giết, trực tiếp cân sau đó đựng vào trong túi nước.
Đào Y nhìn con cá bên trong xuyên thấu qua túi ngay cả không gian bơi lội cũng không có, nhíu chặt chân mày hỏi: “Anh tính về nhà tự mình giết sao?”
Chữ nhà này khiến Thẩm Thạc hơi ngẩn ra, bước đến cười nhạt, thỏa mãn nói: “Ừ, tự mình giết ngay làm ngay mới tươi.”
Đào Y lặng lẽ nghiêng đầu, thầm nghĩ, em còn chưa xem qua hiện trường giết hại động vật, nếu không lát nữa len lén trốn đến phòng bếp được thêm kiến thức. Sau này lúc nói với nha đầu Diệp Lạc cũng không nấu cơm còn có thể khoen khoan chặn ngang không còn râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Trong siêu thị không có bán gà sống, Thẩm Thạc chọn một con gà mới vừa giết chết nhổ lông đen, tính về nhà hầm canh cho Đào Y uống.
Đào Y nhìn gà đen như quạ với gương mặt chán ghét, “Anh không tính để em ăn đồ chơi này đi? Muốn ăn anh ăn đi, em không ăn loại con lớn lên kỳ quái.”
Thẩm Thạc buồn cười nhìn cô lui về sau hai bước, dáng vẻ nhỏ u buồn cách xa gà ác, lắc đầu, nói: “Ăn gà ác tốt cho cơ thể.”
“Có thể khiến em lập tức thành tiên em cũng không ăn.” Đào Y cự tuyệt ăn với thái độ rất kiên quyết.
Thẩm Thạc nhìn cô có dáng vẻ hơi hoảng sợ, cũng không nói thêm nữa, vẫn đặt gà ác trong xe đẩy.
Đào Y nhìn gà ác đen như mực da liền run lên, giọng nói khổ sở, “Anh không thật tính uy em ăn đồ chơi này đi? Em cho anh biết nha, nếu anh ép em ăn, em trực tiếp khai trừ anh, xoá tên anh khỏi cuộc sống của em, sau này không cần nhìn thấy anh nữa.”
Thét, còn học được dùng cái này uy hiếp anh? Thật sự là biết lợi dụng tài nguyên dùng làm ưu thế của mình.
Thẩm Thạc vốn không để uy hiếp của Đào Y trong mắt, chỉ nói sẽ không để cô ăn, cô mới yên tâm lớn mật đi theo sát Thẩm Thạc trả tiền.
Trên đường lái xe về nhà, Đào Y muốn ngồi ở chỗ ngồi sau xe, Thẩm Thạc không hỏi tại sao, chỉ thoáng liếc ra sau anh đã hiểu bảy bảy tám tám phần trạng huống khiến người ta dở khóc dở cười.
Đào Y ngồi trên ghế bên trái ôm Kiều ba, bên phải ôm Winny, trước người còn có hổ nhảy nhót, túi mạch trấn giữ, những chỗ khác còn có món đồ chơi lông nhung khác ngồi hàng hàng, nhất thời cảm thấy đặc biệt hạnh phúc đặc biệt thỏa mãn. Cô không tự chủ được nhếch miệng cười, hai mắt thật to cong thành trăng đen, cả khuôn mặt hăng hái bừng bừng thần thái sáng láng.
Thẩm Thạc thấy cô khuôn mặt tươi cười xuyên qua kính chiếu hậu, con ngươi đen trầm như mực lập tức nổi lên ấm áp vui vẻ.
Trở lại căn nhà, Đào Y dời tất cả con rối chiến lợi phẩm đến phòng ngủ của mình, tự mình mừng rỡ sôi nổi cầm IPAD ngồi trên ghế sa lon xem thám tử lừng danh Conan.
Thẩm Thạc đi đến phòng bếp bận việc, cô tuân theo nguyên tắc đứa bé ngoan cách xa nhà bếp, chỉ tính chốc lát đi xem Thẩm Thạc giết cá. Vào lúc này xem Anime, trong tay còn theo thói quen xé một bọc khoai chiên ra, vừa nhìn, vừa lấp trong miệng.
Bên trong Conan có lúc sẽ có ít tình tiết tương đối khôi hài, Đào Y không nhịn được cười ha ha, tiếp theo sau đó tập trung tinh thần nhìn đứa trẻ nhỏ này phá án.
Thẩm Thạc nghe được tiếng cười của Đào Y, nhếch khóe miệng, không nhịn được ghé đầu đi nhìn cô từ phòng bếp, chỉ thấy cô rắc rắc ăn khoai chiên.
Lập tức, nụ cười của Thẩm Thạc đông cứng, mặt không thay đổi bước nhanh đến bên cạnh cô, không nói hai lời tịch thu khoai chiên, từ trong ánh mắt không giải thích được cảu Đào Y nghĩa chánh ngôn từ nói: “Trước khi ăn cơm không thể ăn đồ vặt, sẽ ảnh hưởng thèm ăn.”
Thật ra thì, Thẩm Thạc sợ lúc ăn cơm Đào Y không khẩu vị gì, ứng phó hai cái với món ăn anh làm, tiếp theo phế bỏ hết thành quả mà anh đã bận rộn lâu như vậy. Như vậy, kế hoạch anh muốn biểu hiện trước mặt cô có thể ngâm nước nóng.
Chuyện anh phản đối cô ăn vặt trước khi ăn cơm, Đào Y chỉ giá giá quả đấm tượng trưng, nghiêng đầu tiếp tục xem Conan. Từ trước đến nay lúc cô xem Anime thích từ đầu đến cuối, không nguyện ý bị cắt ngang. Cho nên, nhạc đệm nhỏ này phát tin từ Conan, lập tức bị cô ném đến ngoài chín tầng mây đi.
Xem xong một tập, Đào Y duỗi thắt lưng, vốn muốn tiếp tục xem tiếp, nghĩ đến cô còn chưa đi phòng bếp xem Thẩm Thạc giết cá. Liền lập tức cắm đầu chạy qua.
Sau đó, cô nhìn thấy con cá đã mất hơi thở, bị quát vảy, xử lý sạch sẽ.
Thất vọng...
Nhưng vì không để mình đi uổng công, cô đi đến trước mặt con cá, dùng ngón tay trỏ nhỏ cẩn thận đâm đâm thân thể con cá kia. Xúc cảm trơn bóng khiến cô cảm thấy rất mới mẻ, cô can đảm dùng tay mập nắm đuôi cá xốc cá lên để thưởng thức.
Chuyện tình bi kịch xảy ra. Con cá vậy mà lắc lắc đuôi, ánh mắt thất thần ai oán nhìn cô.
“A ——” Đào Y oa ưm kêu, trực tiếp ném con cá vào chậu, tự mình lui nhảy về sau bước dài, hoảng sợ nhìn chằm chằm con cá chết.
Thẩm Thạc vừa thấy Đào Y đến đây, cũng không lên tiếng, chỉ đứng bên cạnh đưa lưng với cô xắc thức ăn. Lúc này nghe cô đột nhiên thét cũng bị cô dọa sợ hết hồn, lập tức quay đầu lại đi đến bên cạnh cô, khẩn trương hỏi: “Làm sao? Cắt trúng tay sao?”
Đào Y run rẩy đôi môi chỉ vào con cá chết kia, run run rẩy rẩy nói: “Gạt... Xác chết vùng dậy rồi.”
Thẩm Thạc sờ đầu của cô bầy tỏ trấn an, “Đừng sợ, con cá kia mới vừa bị giết, trong thân thể còn có sinh vật cơ điện, em bóp nó nẩy lên, thân thể của nó bị kích thích, bắp thịt xảy ra nhảy lên. Loại nhảy lên này phải không bị đại não của nó khống chế. Cho nên, không phải là xác chết vùng dậy, hiểu không?”
Đào Y không hiểu, nhưng cô hiểu đây không phải là sự kiện kỳ dị gì, nhất thời thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng chợt ý thức được dáng vẻ vừa sợ hãi của mình, trên mặt mất tự nhiên nhiễm lên vàng sáng nhạt.
Cô lắp bắp hỏi: “Em vừa mới... Có phải rất mất mặt hay không?”
Thẩm Thạc cảm thấy buồn cười, lại sờ sờ đầu của cô, nói: “Không có.”
Lần đầu tiên cô gái nhỏ gặp phải chuyện như vậy bị giật mình chỉ là bình thường.
Đào Y bày tỏ bất mãn với hành động anh sờ đầu mình, nghiêng lệch đầu, bỉu môi nói: “Anh đừng giống như sờ đầu chó nhỏ mà sờ đầu của em, em không phải là sủng vật.”
“A?” Trong tròng mắt đen của anh có lưu quang xoay nhanh, lập tức cúi đầu hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước lên môi của cô, sau đó nhếch môi trong sự sững sờ của cô, tự tiếu phi tiếu, “Vậy sau này trấn an em như vậy, thế nào?”
“Anh... Anh... Anh chiếm tiện nghi của em... Ưm...”
Đào Y vừa dứt lời, môi của cô bị anh chiếm lấy lần nữa, ôn nhu khẽ xoay quyến luyến mút vào, chậm chạp chơi đùa dây dưa với môi lưỡi của cô...
Trái tim của Đào Y bùm bùm cuồng loạn không ngừng vì loại đau khổ triền miên cực hạn này, khéo hờ con ngươi dày mê ly, câu hồn nhiếp phách mời gọi.
trong cơ thể Thẩm Thạc chợt vọt lên nhóm lửa, từ nhỏ đến lớn, càng đốt càng rực, anh biết giờ khắc này nên thích hợp mà dừng, nhưng lại không muốn dừng lại, muốn tiếp tục nữa.