Trời Không Tác Thành

chương 8: một hai lời là xong?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

– Edit: Pianvy Kim, Quỳnh Như –

– Beta: Pianvy Kim –

Trong lúc Hạ Uyên nếm thử món cháo hoa mai kỳ lạ kia, thì Triệu Kiều đang trên đường từ nhà hắn trở về Tín vương phủ, đi đến giữa đường thì gặp Hồng Lư tự tân tán Tuế Hành Chu. ()

Kỳ thật lúc đó Triệu Kiều ngồi trong xe ngựa, không hề biết Tuế Hành Chu đang ở ngoài. Nhưng hắn nhận ra xe ngựa Tín vương phủ, cười lên ra hiệu cho phu xe dừng lại.

Nghe phu xe thông báo, Triệu Kiều không đắn đo lập tức vén màn lên chào hỏi: “Hành Chu huynh, trùng hợp quá.”

Tuế Hành Chu mỉm cười nhìn nàng: “Trùng hợp cái gì mà trùng hợp? Ta đến Tín vương phủ tìm muội, Tam công tử lại nói muội ở nhà Hạ đại nhân, bây giờ đang định đi tới nhà Hạ đại nhân đó.”

Tuế Hành Chu là quan văn, bình thường đều ở Hồng Lư tự làm việc, đâu có mấy khi ra ngoài đường. Nhưng hôm nay phải chạy tới chạy lui, người sớm đã mệt đừ, cộng thêm ở đây gió lớn thổi tới, hai má đều ửng hồng lên.

Hắn vốn là người nhã nhặn, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, trên mặt chỉ cần hơi ửng hồng đã nhìn thấy rất rõ ràng.

Chạy nhiều như vậy để tìm cô, xem ra chắc là có chuyện.

Triệu Kiều áy náy nói: “Là lỗi của muội hại huynh phải chạy tới chạy lui, huynh đã ăn gì chưa?”

“Nói thật, đồ ăn sáng ta còn chưa kịp ăn.” Tuế Hành Chu cười đáp.

“Vậy huynh lên xe ngồi đi, chúng ta đi Soạn Ngọc Lâu. Đúng lúc muội cũng chưa ăn gì,” Triệu Kiều tự nhiên mời hắn lên xe, “Có chuyện gì, chúng ta vừa ăn vừa nói.”

Soạn Ngọc Lâu là sản nghiệp của Triệu Kiều, cách nơi này khoảng năm con phố.

“Được. Gần nửa năm rồi chưa gặp, vừa hay có nhiều chuyện để tán gẫu.” Tuế Hành Chu cũng không khách sáo mà lên xe.

Lần gần nhất hai người gặp nhau là cách đây sáu tháng, Triệu Kiều có việc đi Hồng Lư tự tìm hắn.

Sau lần đó, Tuế Hành Chu phụng mệnh đến vùng duyên hải ngoại thành đón tiếp đoàn sứ giả nước ngoài, đến hôm qua mới về tới kinh thành.

Chớp mắt một cái hạ đi đông đến, cũng đã nửa năm không gặp nhau rồi.

Soạn Ngọc Lâu, Triệu Kiều trực tiếp dẫn Tuế Hành Chu lên một nhã các hướng đông trên lầu.

Nguyễn Hương đi gọi chút đồ nhắm, hai người ngồi bên trong uống trà tâm sự.

Tuế Hành Chu bỏ túi xuống, từ bên trong lấy ra một cái hồng bao bằng nhung nhỏ bằng lòng bàn tay.

“Đây là quà của Hành Vân tặng muội nhân ngày sinh nhật. Muội ấy viết thư dặn ta, nói là Vương phủ có quy tắc, nếu phụ mẫu vẫn còn khỏe mạnh thì không được tùy tiện tổ chức náo nhiệt, đặc biệt dặn huynh trước ngày hai mươi hai tháng này phải đem quà đưa cho muội.”

Em gái của Tuế Hành Chu tên là Tuế Hành Vân, năm Võ Đức thứ tư tham gia tòng quân, bây giờ đang là một tiểu tướng quân ngoài biên quan phía bắc.

Vốn dĩ Triệu Kiều và cô ấy bắn đại bác cũng không tới, chính là nhờ Tuế Hành Vân mà quen biết nhau.

Vừa nghe hắn nhắc đến Hành Vân, Triệu Kiều liền mỉm cười. Hai người các nàng lúc mới mười một, mười hai tuổi, ở trên đường đã nhận nhau là “bằng hữu giang hồ”.

Dù xuất thân hai người như mây với cỏ, cũng không hay gặp nhau, nhưng giữa bọn nàng có một loại giao tình tên là “gọi một tiếng liền lập tức tới”.

Trước kia khi Tuế Hành Vân còn nhỏ, nhà cửa túng thiếu, việc học văn ở Quốc Tử giám và luyện võ ở núi Hạ Nhạn Minh đều do Triệu Kiều giúp đỡ, Tuế Hành Vân luôn ghi tạc phần tình này ở trong lòng.

Tuế Hành Vân sau khi nhập ngũ thì đóng quân ở phương bắc, suốt ba năm chỉ về nhà đúng hai lần, nhưng chưa từng cắt đứt liên lạc với Triệu Kiều.

Vì biết Triệu Kiều là tiểu gia hỏa không biết chữ, nên cô không trực tiếp viết thư cho nàng, mà chỉ gửi thư cho Tuế Hành Chu, để hắn chuyển đạt lại bằng lời cho Triệu Kiều.

Những khi thấy mấy thứ mới lạ mà trong kinh thành không có, cô cũng sẽ đặc biệt gửi về cho Triệu Kiều xem.

“Làm phiền huynh phải chạy đôn đáo tìm ta rồi. Quy củ kia của nhà ta, ta lớn đến thế này, mà cũng chỉ được làm lễ đầy tháng, lễ trăm ngày, lễ trưởng thành với mừng sinh nhật ba năm đầu thôi. Chuyện này ta chỉ nói qua một lần, thế mà cô ấy vẫn nhớ.”

Triệu Kiều vui vẻ mở chiếc hồng bao nhỏ, lấy đồ vật bên trong ra.

Hóa ra là một cái mặt dây chuyền hồ ly làm từ thạch anh hồng (). Con hồ ly hếch mõm cười hì hì, đôi mắt híp thành một độ cong giảo hoạt, trông rất sống động.

Bản thân thạch anh hồng không quý giá mấy, cho dù Hành Vân tặng nàng đã là loại vô cùng trong suốt, thì giá trị cũng chẳng quá ba mươi lạng bạc. Nhưng Triệu Kiều vẫn rất cao hứng, bởi đây chính là món quà mà bằng hữu phương xa phải nhờ người vượt qua ngàn dặm mới đến được tay nàng.

“Điêu khắc khéo quá, không biết là thuộc trường phái nào?”

Thấy nàng trân trọng cất kỹ lại vào bao, Tuế Hành Chu cười đáp: “Là do tổ tông họ Tuế chúng ta truyền lại. Hành Vân ở chỗ doanh trại rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên tự mình khắc, nói trong lòng muội ấy, muội chính là có dáng vẻ này.”

“Sao lại thế được! Trong lòng cô ấy ta lại là con hồ ly mặt tròn ư? Hành Vân nhìn sai rồi, ta rõ ràng là mặt trái xoan!”

Nhận được món quà bằng hữu phương xa, Triệu Kiều có chút vui đến quên hình tượng, đập bàn cười mắng.

Tuế Hành Chu lắc đầu than thở: “Muội ấy bảo, muội cười lên nhìn giống con hồ ly, rất ư giảo hoạt.”

“Còn cô ấy cười lên nhìn giống con sói, hung tàn hoang dã nhé!” Triệu Kiều cười ha ha đáp lại, “Sau này ta sẽ làm cái mặt dây chuyền sói con mặt tròn, huynh giúp ta đưa cho Hành Vân nhé, coi như ta đáp lễ!”

“Được, nhất định.” Tuế Hành Chu ôn nhu, chất giọng trầm ấm đầy cảm khái, “Hai cô nương các muội, giống như chưa bao giờ trưởng thành vậy.”

Được bằng hữu nơi xa gửi tin tức và quà cáp, tâm tình Triệu Kiều vui vẻ, sáng hôm sau còn dậy thật sớm.

Khi nàng đến nhà Hạ Uyên, trời vẫn đang tờ mờ sáng. Nghe Trung Khánh báo Hạ Uyên đang ở sảnh chuẩn bị ăn điểm tâm, nàng liền dứt khoát tự mình đi qua.

“Dù sao ta không mời mà tới cũng sẽ không bị huynh đuổi ra ngoài, hôm nay nhất định phải tiến thêm vài bước đòi cơm mới được.” Nàng vừa đi vừa cười, lẩm bẩm giống như đang tự động viên mình.

Trung Khánh đi theo nàng nhanh nhảu đáp: “Nhị cô nương nghĩ đi đâu vậy, thất gia sao lại đuổi ngài ra ngoài được? Buổi sáng ngài ấy còn bảo chuẩn bị cơm trưa cho kỹ, hôm nay muốn mời cô nương ở lại dùng cơm đó.”

Triệu Kiều kinh ngạc liếc nhìn Trung Khánh: “Huynh ấy… hôm nay dậy xong nhớ ra ta rồi sao?”

“Có lẽ vẫn chưa.” Trung Khánh áy náy, “Buổi chiều hôm qua bệ hạ phái người đến phong thưởng, còn phái một vị trong đội nội vệ Kim Vân để thất gia hỏi chuyện, nghe nói Hàn thái y cũng ở đó, đóng kín cửa nói chuyện suốt một canh giờ, mấy sự tình trong một năm mà thất gia quên đều ôn lại một lượt, có điều ngài ấy vẫn không nhớ được gì.”

Triệu Kiều lo lắng: “Vậy, lúc huynh ấy nghe mấy việc trong quá khứ kia, có bị đau đầu giống lần trước không?”

“Không nghiêm trọng như lần trước, hôm nay chỉ bị xanh mặt một chút, nằm nghỉ một lát liền hết.”

Hai người nói đến đó thì đã đến trước cửa phòng ăn, Triệu Kiều gật đầu một cái cảm ơn Trung Khánh, sau đó một mình bước vào.

Hạ Uyên đang húp cháo trông thấy Triệu Kiều vòng qua bức bình phòng bước vào, bỗng chốc có chút giật mình.

“Huynh tưởng là Trung Khánh à?” Nàng chắp hai tay sau lưng, đôi mắt cong cong đi đến, “Ta tính ăn ké cháo của huynh nên kêu hắn đi lấy chén bát rồi.”

Lúc nàng nói đến chữ “cháo”, Hạ Uyên giống như người vừa tỉnh mộng, trong mắt có một tia buồn bực bất đắc dĩ.

Sau đó, hắn tựa hồ nhớ ra chuyện gì, lập tức lấy tay phủ lên bát cháo trắng nọ.

“Huynh làm gì thế?” Triệu Kiều khó hiểu hỏi.

Hạ Uyên ngẩn ra, cũng không biết tại sao mình lại có hành động kỳ quặc như vậy.

“Không có gì.” Hắn giống như chẳng có việc gì thu tay lại, không tự nhiên hắng giọng, “Hôm nay muội đến sớm.”

“Ta dậy sớm quá, nhất thời không có việc gì làm, cho nên tới thăm huynh sớm hơn bình thường một chút.”

Triệu Kiều hơi vui mừng thầm nghĩ, mặc dù giữa hai người vẫn còn xấu hổ, nhưng ít ra cũng không nghiêm trọng như hôm qua.

Sau khi ngồi xuống, nàng liếc qua chung cháo của hắn: “Cháo hoa mai à…”

Lời còn chưa dứt, Hạ Uyên đã đỏ từ cổ đến mang tai: “Đang đến mùa thôi! Nên nhà bếp mới làm!”

Ngữ khí chém đinh chặt sắt, giống như cường điệu cái gì.

“Ồ, đúng là đang mùa hoa,” Triệu Kiều không hiểu ra sao hỏi hắn, “Sao huynh lại đỏ mặt?”

Hạ Uyên cúi xuống, một lần nữa cầm thìa lên múc cháo: “Cháo nóng quá.”

Sau đó, liền bày ra tư thế khi ăn không nói chuyện, vô cùng im lặng.

Ăn sáng xong, Hạ Uyên chủ động mời Triệu Kiều qua thư phòng, bảo là có lời muốn nói.

Triệu Kiều tất nhiên không từ chối.

Hai người tiến vào thư phòng, ngồi cách bàn đối diện nhau. Trung Khánh cho người dâng trà xong liền lui ra ngoài.

Trên bàn có một bình mai, hương mai nhạt nhòa như có như không bay vào chóp mũi, thấm vào ruột gan.

Triệu Kiều hai tay nâng chén trà lên, nghiêm túc quan sát Hạ Uyên: “Huynh có gì không?”

Nhớ tới Trung Khánh nói hôm qua người nội vệ kia đã kể hết cho hắn mấy chuyện năm rồi, Triệu Kiều mơ hồ đoán được hắn muốn nói gì với mình.

Mà Hạ Uyên đại khái cũng đã chuẩn bị đầy đủ, lần này gặp mặt đã nghĩ sẵn phải nói những gì.

Hắn trịnh trọng lên tiếng: “Chắc Trung Khánh đã nói muội biết, hôm qua người bên Kim Vân đến kể cho ta chuyện một năm qua rồi phải không?”

Người kia tên Tôn Thanh, hai năm trước đi theo dưới trướng Hạ Uyên, hiển nhiên lúc tuyển chọn người nói chuyện với hắn đã được tiến hành rất tỉ mỉ, nhằm giúp hắn tránh cảm giác lạ lẫm cố kỵ.

Hai người một hỏi một đáp, kéo dài gần một canh giờ, cuối cùng cũng giúp Hạ Uyên bổ sung lại ký ức đã mất.

Triệu Kiều nâng chén trà nhấp một ngụm: “Huynh nghe xong có thấy khó chịu ở đâu không? Hoặc là, có nhớ ra được gì không?”

“Có hơi nhức đầu một chút, nhưng không nhớ ra cái gì.” Hạ Uyên nhẹ đáp, “Lúc nghe Tôn Thanh kể lại, ta có cảm giác giống như đang đọc một cuốn sách vậy.”

Điều đó khiến hắn biết “những chuyện này đã từng phát sinh”, nhưng lại chẳng hề có cảm giác “những chuyện đó đã xảy ra với mình”.

Ngay cả hôm hắn đại thương ác chiến chỉ cách đây có hai mấy ngày mà hắn còn không có ấn tượng gì nữa là.

“Hàn thái y nói, ta có thể sẽ nhớ lại vào bất cứ lúc nào, cũng có thể vĩnh viễn không khôi phục được.”

Hạ Uyên dừng lại, thấy Triệu Kiều rũ mi che giấu cảm xúc trong mắt, trong lòng như bị cái gì đó xé rách.

Vốn dĩ kế hoạch của hắn là mời nàng một bữa cơm trưa, ăn xong mới bắt đầu nói chuyện. Có điều nàng tới sớm hơn dự định, hắn cũng thay đổi kế hoạch theo.

Tóm lại là, nói không được, không nói cũng không được.

Đã thế thì nói sớm luôn cho bớt luẩn quẩn.

“Mấy ngày nay, ta có hỏi Trung Khánh chuyện giữa ta và muội. Mặc dù bọn họ biết không nhiều, nhưng so với những gì mà bên nội vệ nói, thì cũng không sai biệt lắm. Ta không nhớ rõ muội, không thể đối xử với muội như trong quá khứ, đối với muội như thế sẽ không công bằng. Tình trạng ta thế này sẽ làm chậm trễ muội, lại còn vô cớ được muội đối tốt, như vậy không thích hợp.”

Hạ Uyên một tràng dài đem hết những gì hắn suy nghĩ cả đêm tuôn ra xong, liền lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám đối mặt với sự thất vọng của nàng.

Đêm qua, hắn đắn đo rất lâu, nghĩ dù bản thân không ghét nàng, nhưng mà…

Trong ấn tượng của hắn, trước giờ quan hệ giữa hai người luôn là kiểu kính nhi viễn chi, tính cách hành động một chút cũng không hợp cạ.

Hắn nghĩ sao cũng không cảm thấy mình sẽ thích nàng.

Nếu đã thế, hắn càng không nên mập mờ với nàng, khiến nàng ôm ấp hi vọng, khiến nàng năm lần bảy lượt chủ động đến cửa nhà hắn lấy lòng, để rồi nhận lại là thất vọng cay đắng bỏ đi.

Còn về phần sáng nay vì sao lại kêu nhà bếp nấu một nồi cháo hoa mai, hắn trăm cách cũng không thể giải thích.

Cuối cùng, chỉ có thể đổ cho…

Đổ cho nàng xinh đẹp mê người, khiến hắn nhất thời mất bình tĩnh, thần hồn rung động.

Triệu Kiều cúi thấp đầu, liên tục hít thở thật sâu, cố gắng bình ổn tâm tư đang gầm thét như bão nổi.

Hồi lâu sau, nàng ngẩng đầu: “Ý huynh là, thái y đã nói huynh có thể sẽ không bao giờ khôi phục trí nhớ, nên chuyện giữa chúng ta coi như chưa từng xảy ra, một hai lời là xong việc?”

“Ta không có nói như vậy. Muội…”

“Nhưng ý huynh chính là như vậy!”

Thời khắc này, Triệu Kiều quên rằng, ban đầu Hạ Uyên đã đến ngõ Liễu Hạng theo dõi nàng ra sao, giữa hai người giương cung bạt kiếm thế nào, kẻ tám lạng người nửa cân, đều chính là do tính cách bắt bẻ không nhân nhượng này của nàng mà ra cả.

Với người xa lạ, Hạ Uyên ăn mềm không ăn cứng, sẽ không để ai hạ thấp uy phong của mình.

Mà trước mắt, nàng đối với hắn không phải chính là một người xa lạ đó sao? Hắn đâu phải Hạ Uyên người yêu nàng, lúc nào cũng bao dung, tự giác nhận thua vì nàng chứ?

Cho nên nàng lạnh giọng mạnh mẽ đập bàn như thế, đã khiến cho Hạ Uyên bộc phát tính tình.

() Hồng Lư tự: nơi tiếp đón sứ giả; chức “tân tán” của Tuế Hành Chu ý chỉ người chủ trì các nghi lễ – mà ở đây là lễ tiếp đón sứ giả nước ngoài.

() Không biết tác giả có chơi đá không, nhưng mình vẫn muốn chia sẻ với các bạn một chút về đá phong thủy vì thấy nó liên quan khá thú vị đến truyện. Thạch anh hồng dùng để cầu mong cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, trong khi mặt hồ ly có ý nghĩa mong tìm được ý trung nhân. Để xem nó có đem lại may mắn gì cho Triệu Kiều không nhé.

Pianvy: Trời dạo này trở lạnh rồi, người xung quanh bắt đầu ốm, mọi người cố gắng giữ gìn sức khỏe!!

Truyện Chữ Hay