– Edit & Beta: Pianvy Kim –
Triệu Vị tính đam mê nghiên cứu các loại cơ quản tinh xảo, binh khí hỏa pháo, phương pháp đúc tượng, căn bản không mấy khi để tâm những chuyện tình cảm.
Cho nên, cậu có thể chỉ rõ phương hướng cho Triệu Kiều, khuyên nàng “Quên đi chuyện cũ, trước mắt tập trung mang Hạ Uyên ngày xưa trở về”, như thế đã coi như sáng suốt rồi; còn về phần “mang về” như thế nào, cậu nghĩ ra được mới là lạ.
Mà Triệu Kiều thì vốn chẳng có kinh nghiệm nào ra hồn về việc “lấy lòng nam nhân” cả.
Nếu không phải nhờ Hạ Uyên kiên nhẫn, mỗi ngày đều dính chặt nàng như sam, thì có lẽ cả đời này, hai người sẽ chẳng bao giờ ở bên nhau được.
Sáng sớm hôm sau, Triều Kiều đi trên con đường đưa đến nhà Hạ Uyên, trong lòng đắng cay muôn vẻ, thở dài nói: “Thế gian này, chưa nằm dưới lưỡi đao sao có thể hiểu được cảm giác?”
Thị nữ Nguyễn Kết Hương không hiểu hỏi: “Nhị cô nương đang nói về gì thế?”
Triệu Kiều chột dạ, mệt mỏi dựa thái dương lên vách xe ngựa, có chút không cười nổi.
Dĩ vãng luôn là Hạ Uyên nuông chiều nàng, bao dung nàng, cho nên bây giờ trời đang bắt nàng trả nợ hắn có phải không?
“Ngẫm lại hồi ấy ta đối xử với chàng như thế, thật chỉ muốn tự bóp cổ mình.”
Kỳ thật, nàng và Hạ Uyên là hai người hoàn toàn đối lập.
Nàng xuề xòa tùy tiện đã quen, thích gì làm đó, không quá để tâm đến bình luận người đời, cũng như hoàn toàn không miễn cưỡng mình phải làm hài lòng tất cả, trở thành “một tiểu thư vương thất có cốt cách”.
Mà Hạ Uyên lại là kiểu người tự kiềm chế, sống không để ai bắt được sai lầm, là một hình mẫu “thế gia công tử” điển hình.
Hoặc chí ít, ở bên ngoài, hắn tỏ ra như vậy.
Trước khi hai người bọn họ quen nhau, Triệu Kiều chỉ cảm thấy hắn quá mức khuôn khổ, cố tình quy củ hoàn mỹ cho người ta xem, cuộc sống vừa khó thở vừa buồn tẻ.
Mà Triệu Kiều trong mắt hắn, ước chừng chính là “hoang đường làm bậy, vô chí tiến thủ, hành xử kỳ cục”.
Tóm lại hai bên không chung quan điểm, nhưng vẫn khách sáo với nhau, không đối địch, cũng chẳng phải bạn bè.
Quan hệ giữa hai người cứ tiếp tục như vậy cho đến năm ngoái, sau khi lễ Đông thần tế điển kết thúc, đoàn người hồi kinh, Triệu Kiều vô tình nắm nhầm bàn tay Hạ Uyên.
Đối với Triệu Kiều, sự nhầm lẫn này cười một cái là cho qua ngay được, căn bản sẽ không nói với ai khác.
Nhưng Hạ Uyên lại như lâm đại địch, hoàn toàn không tin lời hứa của nàng, suốt một đường hồi kinh lúc nào cũng dỏng tai nghe ngóng, về đến rồi lại suốt ngày đến ngõ Liễu Hạng theo dõi nàng, chỉ cần vừa phát hiện nàng phát ra tin tức gì là lập tức muốn đem nàng diệt khẩu.
Bị một kẻ không quen suốt ngày trước mặt mình quan sát từng ly từng tí, lấy tính tình của Triệu Kiều mà nói, đương nhiên sẽ không đời nào mỉm cười cho qua được.
“Ta lúc đó, thật sự không thể coi là đối tốt với chàng.” Triệu Kiều ảo não lấy lưỡi cọ vào má.
Kết Hương thành thật gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Ban đầu, Triệu Kiều đối với hành động bám riết của Hạ Uyên vô cùng bực tức, nhưng nàng vẫn kiên trì nhẫn nại, đợi cho hắn yên tâm, liên tục cam đoan sẽ không tiết lộ bí mật.
Nhưng Hạ Uyên đã sớm nghe “danh tiếng” của nàng từ lâu, lần nào rảnh rỗi cũng chạy đến chỗ nàng, khiến nàng hết nói ngon nói ngọt nổi, chuyển qua dữ dằn tục tằn, còn cho người xuống ngăn cản hắn.
Có được lợi thế lấy nhiều đánh ít, ai ngờ vẫn không cản nổi.
Qua mấy lần như vậy, Triệu Kiều cuối cùng cũng nhận ra hiện thực, đành phải bỏ cuộc, để mặc Hạ Uyên ra ra vào vào tòa nhà ngõ Liễu Hạng, suốt ngày đứng trước mắt nàng soi mói.
Bây giờ cục diện thay đổi, đến phiên Triệu Kiều liều mạng luẩn quẩn trước mặt hắn, đây không phải chính là tự vả mặt mình sao?
“Hy vọng chàng không như ta, không chịu nể mặt…”
Cũng may Hạ Uyên mặc dù rớt mất một năm ký ức, nhưng cũng chưa rớt luôn tu dưỡng nhiều năm.
Đối mặt với Triệu Kiều lại không mời mà tới, hắn không lộ sắc mặt gì, cũng không kêu người đuổi nàng ra khỏi cửa.
Thực ra, Hạ Uyên đã dự định làm như hôm qua suy tính, mời Triệu Kiều đến một nhà hàng nào đó ăn uống, song lại nghĩ rằng có lẽ nàng sẽ không muốn bị đối xử khách sáo như thế, nên mới đành tự thỏa hiệp.
Cuối cùng, tình thế biến thành hai kẻ đi dạo cùng nhau trong rừng mai một cách lúng túng, khó xử lẫn xấu hổ.
May là mùa đông còn có mai để ngắm, bằng không, giữa hai người thật sự không có gì để nói.
Sau hồi lâu im lặng, Triệu Kiều cuối cùng cũng lên tiếng bắt chuyện: “Hôm qua ta có việc đột xuất nên mới rời đi, không phải tức giận gì.”
Hạ Uyên hai mắt nhìn thẳng, giơ tay khẽ vuốt cằm: “Vậy là tốt.”
Triệu Kiều không so đo thái độ nhạt nhẽo của hắn, quay đầu nhìn hắn lại hỏi tiếp: “Đầu huynh còn đau không? Hôm qua sau khi ta về rồi, Hàn thái y nói với huynh thế nào?”
“Làm phiền nhị cô nương quan tâm, đã không còn đau nữa. Hàn thái y chỉ là bắt mạch lại cho ta, cũng không có nói gì nhiều.”
Hỏi một câu đáp một câu, cứ tiếp diễn kiểu này chắc chắn sẽ rơi vào tẻ nhạt.
Triệu Kiều bất đắc dĩ cong môi: “Ta không mời mà tới, huynh có thấy phiền không?”
“Không hẳn là phiền.” Hạ Uyên bình thản đáp lại, nhưng đây cũng là lời nói thật.
Không thấy phiền lắm, chỉ là hơi ngại ngùng thôi.
Triệu Kiều đồng tình cười lên: “Làm khó huynh rồi. Người bình thường trọng thương như huynh cũng phải nằm giường mấy ngày mới hồi sức được đấy.”
Ánh mắt của nàng thoải mái rơi vào sườn mặt hắn.
Hạ Uyên không tự nhiên “ừ” một tiếng.
Trong kí ức, hắn chưa từng một mình đi dạo với vị cô nương nào một cách gần gũi như vậy bao giờ, càng chưa từng nhận phải ánh mắt phóng điện nóng bỏng đến thế.
Bởi vậy, hai tai bắt đầu nóng lên, vô cùng xấu hổ nhìn nàng, cũng không biết làm sao để đáp lại nàng.
Đáy mắt Triệu Kiều lấp lánh ý cười, tựa như mang một loại mong chờ nào đó: “Vậy ta hỏi huynh, nếu ngày mai ta lại đến, huynh có vui lòng không?”
Hạ Uyên thân hình cao lớn, khiến nàng phải ngẩng đầu lên mới nhìn được một phần nửa mặt hắn.
Lấy loại tư thế vặn vẹo này vừa đi vừa nói chuyện, nàng liền không chú ý trước mặt có một cành cây sà xuống, đi thêm hai bước sẽ vừa vặn quẹt lên trán nàng.
Hạ Uyên chưa trả lời vấn đề nàng hỏi, mà nhanh chóng vươn cánh tay dài ra vung cành cây kia đi.
Dù hắn đang bị thương, lực đạo tung ra vẫn không nhỏ, cánh hoa lập tức lộn xộn rơi xuống, rụng đầy trên mặt và cổ Triệu Kiều.
Hắn không biết mình bị trúng tà gì, đột nhiên bàn tay theo bản năng vươn ra, phủi nhẹ cánh hoa rơi trên tóc mai nàng.
Động tác kia vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ coi nàng là trân bảo, khiến hắn thực sự hoài nghi…
Cái tay này, không phải tay hắn đó chứ?!
Hạ Uyên bị chính mình hù dọa đến mức vội đem tay rút về giấu sau lưng, đôi mắt cụp xuống xấu hổ.
“Mạo phạm cô nương. Thật có lỗi.”
Hắn chẳng những đụng vào tóc người ta, mà lòng bàn tay còn không cẩn thận chạm vào trán người ta nữa.
Chỉ là một tiếp xúc rất nhẹ, nhưng cảm giác mềm mại trơn nhẵn kia đã in sâu vào đầu ngón tay, cảm giác nóng bỏng bất tán, khiến hắn run rẩy thật lâu.
“Khụ, không sao.” Triệu Kiều cười cười, cúi đầu xuống lấy tay vỗ vỗ lên đỉnh đầu, lại ngẩng lên nhìn hắn, “Vậy là có hay không?”
Hạ Uyên quay đầu tránh đối mặt với nàng, đưa tay lên chỉ chỉ vào bờ môi, ra hiệu khóe môi nàng còn dính một mảnh hoa nhỏ.
Bị hành động của hắn ngắt lời, Triệu Kiều tựa hồ quên mất mình định hỏi gì.
Nàng lơ đễnh cười lắc đầu, vừa đi vừa nói: “Huynh không cần khẩn trương như vậy, thật ra ta đến chỉ để xem huynh đã khỏe hơn chút nào chưa thôi.”
Hạ Uyên vốn luôn cho rằng, nàng đến đây để gặng hỏi hắn, xem hắn đã khôi phục trí nhớ chưa, hoặc là cố gắng kể lại chuyện cũ để khiến hắn nhớ lại.
Bởi thế, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng câu trả lời, thậm chí còn lên tinh thần chịu đau đầu nếu nghe phải chuyện cũ.
Vậy mà, nàng dường như chẳng có vẻ gì là sắp sửa làm mấy cái hắn nghĩ, cũng chẳng hỏi hắn: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Thật sự chỉ đến đây thăm bệnh.
Hạ Uyên hổ thẹn lẫn áy náy trong lòng, lúc mở miệng, giọng nói vừa khàn vừa nặng nề: “Xin lỗi, ta thật sự không nhớ được gì cả. Còn việc hôn sự, có lẽ đành phải tạm hoãn vậy.”
Triệu Kiều mỉm cười gật đầu, sảng khoái tiếp lời: “Bằng tình hình hiện giờ, cho dù huynh miễn cưỡng cưới ta, ta cũng sẽ không đồng ý. Huynh không cần cảm tạ, cũng không cần xin lỗi ta, ta thật sự không trách huynh.”
Nàng không để hắn cảm tạ, cũng không chịu để hắn xin lỗi. Hạ Uyên không nói gì, nhìn về trước hít sâu một hơi, khí lạnh mang theo hương mai phủ đầy suy nghĩ trong lòng hắn.
Cứ như thế, mơ mơ hồ hồ đã đi hết nửa vòng rừng mai nho nhỏ.
Triệu Kiều nhìn sắc trời nói: “Vết thương của huynh còn chưa khỏi hẳn, nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt. Ta về trước nhé?”
Lúc này đã sắp trưa, Hạ Uyên còn đang do dự không biết có nên mời nàng ở lại dùng cơm không, bây giờ nghe nàng nói thế, lấn cấn trong lòng liền được giải tỏa, thay vào đó là chút phiền muộn lẫn mất mát.
“Được.”
Buổi trưa, Hạ Uyên ngẩn người ngồi trước bàn cơm.
Hắn đang suy nghĩ về vấn đề mà Triệu Kiều đặt ra.
Nàng hỏi hắn: “Nếu ngày mai ta lại đến, huynh có vui lòng không?”
Với hắn mà nói, Triệu Kiều chính là một cô nương xa lạ bắn đại bác cũng không tới.
Bản tính hai người không hợp nhau, nếu không có cơ duyên đặc biệt, chỉ sợ sẽ chẳng bao giờ trở thành bạn bè được.
Hắn cũng nhìn ra, nàng chỉ là đang cố tỏ vẻ thoải mái, cố gắng tìm một chủ đề để nói chuyện với hắn mà thôi.
Thật không biết trong một năm kia, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?
Ngay cả cưới hỏi cũng bàn đến rồi, đúng là không tưởng tượng nổi.
Bởi thế, nếu muốn hỏi hắn có vui khi gặp nàng không, thì đáp án tựa hồ đã rất rõ ràng.
Nhưng mà…
Trung Khánh đặt chiếc chén sứ Điềm Bạch () lên bàn, vừa mở chén đã thấy Hạ Uyên nhăn mày, tưởng là hắn ghét đồ thanh đạm, vội vàng mở miệng trấn an: “Thất gia chớ giận, thái y đã dặn, nửa tháng này nhất định chỉ được ăn đồ thanh đạm.”
(Điềm bạch – 甜白: kĩ thuật về nung gốm sứ, khiến cho vân sứ óng ánh như đường, nên được gọi là “điềm bạch”, tức là đường trắng.)
Hạ Uyên không phải người thích soi mói những chuyện lông gà vỏ tỏi, cũng sẽ không vui giận ra mặt. Nhưng riêng về ẩm thực, hắn cũng như bao thanh niên tập võ cơ thể đang phát triển khác, đều thích ăn thịt hơn.
“Ừ.” Hạ Uyên không lộ vẻ gì đáp lại, tạm ngưng suy nghĩ trong đầu, hai mắt nhìn vào cháo bên trong chén: “Đây là gì vậy?”
“Phòng bếp dạo này tốn nhiều tinh lực để làm mấy món thanh đạm cho ngài đổi vị lắm. Đây là cháo hoa mai, ngài thử một chút, nếu không thích, buổi chiều bọn họ đổi lại món khác.”
Cháo được nấu từ gạo cống phẩm của Tùng Nguyên, cho thêm nhân hạch đào đã sao chín, cuối cùng đặt một bông mai mười cánh lên trên.
Bông mai trước tiên phải được ninh lửa nhỏ trong nước tuyết một lần, để làm ánh lên sắc đỏ nhạt xinh đẹp, mềm mại, trơn bóng.
Hạ Uyên từ chối cho ý kiến, nhẹ cầm thìa múc một muỗng đưa vào miệng.
Bỗng nhiên sượng trân.
Nhìn hắn mới ăn được vài ngụm cháo đã ngồi im lặng, Trung Khánh bất an chắp hai tay ra sau lưng vặn xoắn: “Thất gia.”
Suy nghĩ kì quặc trong đầu bị cắt ngang, Hạ Uyên có chút chật vật quay lại trừng mắt nhìn: “Làm sao?”
“Có phải là… cháo nóng quá không?” Trung Khánh dè dặt hỏi.
Hạ Uyên không hiểu sao hắn lại hỏi vậy, cau mày đáp: “Cháo là ngươi bưng tới, nóng hay không sao lại không biết?”
“Ta sờ bên ngoài chén thấy không nóng,” Trung Khánh cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì, “Nhưng ngài ăn xong lại mặt đỏ tía tai, nhìn qua giống như bị bỏng vậy.”
Hạ Uyên không nhìn hắn nữa, trừng mắt nhìn vào đống cháo bên trong chén, chiếc thìa bé xíu cấp tốc và vào miệng.
Chỉ là một bát cháo.
Chỉ là trong cháo có vài miếng cánh hoa.
Mà trong những cánh hoa đó, tuyệt đối không thể có mảnh hoa từng rơi lên khóe môi “nàng ấy” được.
Cho nên…
Hắn cũng không biết tại sao tai mình lại đỏ có được không!