Doãn Bích Giới vừa nghe anh nói với mình, lại nhìn đôi mắt sâu sắc của anh, theo bản năng cả người cô lập tức lùi về sau.
Con của bọn họ, Kha phu nhân.
Hai danh từ này đã khiến trái tim cô khó tiếp tục đảm nhiệm quá nhiều sự thừa nhận.
Cô không phải người nhát gan, lại càng không phải không dám đối mặt với chính mình, nhưng hiện tại cô không chỉ có bản thân, còn có anh ở bên cạnh.
Cho nên cô cần đối mặt với toàn bộ thuộc về bọn họ.
Loại dự cảm bất an lo sợ ở sâu trong đáy lòng, suy đoán khả năng trong điều không thể, hơn nữa ám chỉ như có như không trong lời nói của anh, càng ngày càng rõ ràng.
Trong người cô, chẳng lẽ thật sự…
Ánh mắt Kha Khinh Đằng vẫn dừng trên người cô, không chút hoang mang, cũng không mở miệng thúc giục cô trả lời.
“…Anh tìm được em rồi, cho nên em sẽ không bội ước.”
Không biết qua bao lâu, cô mới có thể chậm rãi tìm từ nói với anh.
“Ừm.” Anh nhận đồ ăn người phục vụ đưa tới, món ăn sạch sẽ lại có dinh dưỡng được cố ý chọn đặt tới trước mặt cô.
“Đương nhiên, bởi vì em cho rằng trên thế giới này người phụ nữ có thể xứng đôi với anh, chịu được sự vô sỉ của anh, cũng chỉ có một mình em.” Khoé miệng cô cong lên nụ cười thản nhiên, “Vì vậy, em có thể nói với chính mình, vì không để anh quá cô đơn, em liền miễn cưỡng nhận khế ước bán mình của anh.”
Đây là Doãn Bích Giới kiêu ngạo lại đầy tự tin.
Không có lời ngon tiếng ngọt, chỉ có hứa hẹn cứng rắn.
Lời hứa đáng giá nghìn vàng.
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà, em yên tâm, thắng thua của trò chơi này đương nhiên không phải lời cầu hôn chân chính sau cùng.” Anh đột nhiên ngắt lời cô, “Đây cũng không phải là một thời cơ tốt.”
Cho nên, anh vốn không dự định vào lúc này thật sự cương quyết ép cô nhận lời thề ràng buộc cả đời, đúng không?
Doãn Bích Giới há hốc miệng, nghĩ đến lời nói của mình vừa đánh đòn phủ đầu, á khẩu không trả lời được.
“Em thật sự muốn trở thành người phụ nữ của anh như vậy, anh cho em lời cầu hôn, tất nhiên cũng là độc nhất vô nhị trên thế gian này, đúng hay không?”
Anh uống ngụm nước, nghiêng đầu nhìn cô, lộ ra nụ cười như không cười, làm cho người ta nhìn thấy liền cảm thấy trái tim đặc biệt ngứa ngáy, “Ăn cơm.”
Trong vẻ mặt lạnh lùng lộ ra nét dịu dàng kia, từng đợt chói lọi hiện ra trước mặt cô, ngay cả bên cạnh đột nhiên có đứa trẻ hơn ba bốn tuổi cũng không để ý tới.
Đứa trẻ kia là một cô bé người da đen, trong tay ôm búp bê cũ nát, đang rụt rè nhìn cô.
Lúc nhìn thấy cô bé, Doãn Bích Giới ngẩn ra, nhưng quan sát ánh mắt của cô bé tới lui dừng ở món ăn trên bàn, cô nhất thời hiểu được.
Cô nghiêng đầu nhìn Kha Khinh Đằng, dùng ánh mắt ra hiệu.
Anh lắc đầu, cô vốn tưởng rằng anh muốn cự tuyệt, ai ngờ anh lại đưa thức ăn còn nguyên tới trước mặt cô, đem thức ăn của mình đưa cho cô bé.
Cô bé cầm đồ ăn, vô cùng vui vẻ, sau khi tỏ lòng biết ơn với bọn họ mới rời đi, anh ra hiệu cô tiếp tục ăn, chính mình lại tao nhã uống nước, “Những món này bổ sung chất dinh dưỡng, cần thiết đối với em.”
Cô cụp mắt, trong lòng cuồn cuộn từng đợt.
“Em rất thích con nít?” Anh cúi đầu tới gần, lại hỏi cô.
Cô trầm mặc hai giây rồi gật đầu.
Cho dù cô tình cảm lạnh nhạt, nhưng rất kỳ lạ, từ nhỏ đến lớn, cô không có bất cứ sức chống cự nào đối với trẻ con, trong tay có vật gì liền nghĩ cho trẻ con vật đó.
Trước đây cô vẫn nghĩ rằng nếu sau này cô trở thành mẹ của một đứa bé, cô nhất định sẽ phá vỡ tính cách vốn có của mình, đem toàn bộ trái tim mình ra để đối xử với con mình.
Nghĩ vậy, cô bất giác cong khoé miệng.
“Nếu là một đứa con trai thì sẽ rất tốt.”
Anh tựa lưng vào ghế, cánh tay vòng phía sau ghế cô, vẻ mặt kiêu ngạo lại buông lỏng, “Ba mẹ của thằng bé sẽ làm cho nó trở thành một người đàn ông quả quyết dũng cảm nhất.”
Cô vừa nghe anh nói như vậy, trái tim chợt nhảy, gần như có chút vui sướng mà lập tức quay đầu lại.
Hoá ra, lạnh lùng như anh lại không bài xích sinh mệnh nho nhỏ.
“Anh sẽ đích thân dạy dỗ thằng bé, dùng thân phận người cha nghiêm túc.” Anh nhìn cô, dường như biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, “Bởi vì là con của chúng ta.”
Bởi vì là em sinh cho anh, vì vậy anh mới có thể đối xử giống như em, dùng sự thành tâm và kiên nhẫn độc nhất vô nhị của anh mà đối xử với con.
“…Con gái thì sao?” Gương mặt cô có chút ửng đỏ không thể nhận ra.
“Cũng vậy.” Anh không cần nghĩ ngợi, dịu dàng lại tự tin, còn mang theo vẻ dĩ nhiên trước sau như một của anh, “Nhưng với tính cách của chúng ta, có thể vẫn sẽ đào tạo con bé trở thành một đứa bé trai.”
Cô kìm lòng không được mà nở nụ cười.
…
Từ nhà hàng nhỏ đi ra, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.
Cô tựa vào trong ngực anh, lại phát hiện anh không dẫn cô quay về bãi biển anh đã phong bế, mà là tiếp tục đi dọc theo chợ phía Tây.
Đi mãi liền nhìn thấy cách đó không xa có nhiều người Somalia vây quanh lửa trại, trong tay đang cầm chai rượu, lớn tiếng cụng ly cười nói, nghiễm nhiên tụ tập đông người chè chén vui chơi, còn mang theo vẻ ấm cúng của gia đình.
Náo nhiệt, nhưng khiến lòng người ta cảm thấy yên bình.
“Đi xem thử.” Anh nói với cô.
Cô liếc nhìn anh một cái, nghĩ thầm, anh rốt cuộc hiểu cô bao nhiêu.
Hai người đến gần đám đông, những người da đen này cũng thật sự hiếu khách, hoàn toàn không để ý màu da của bọn họ là người tha hương, vừa thấy bọn họ đến liền nhiệt tình tránh đường, để bọn họ cùng gia nhập vào bên trong.
Đến cuối cùng, không biết làm sao, hai người còn bị đám người kia đẩy thẳng vào nhảy múa.
Xung quanh đều là người, cô được anh che chở trong ngực, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh không hợp với chung quanh, cô buồn cười, “…Làm khó anh rồi.”
Tay Kha Khinh Đằng vẫn vòng qua thắt lưng cô, để phòng những người khác đụng vào cô, qua vài giây, anh mới thản nhiên đáp lại, “Không tồi.”
Cô nhìn anh, đột nhiên suy nghĩ rất nhiều.
Chỉ cần trái tim ở cùng nhau, bất luận đang ở đâu, vẫn sẽ cảm thấy thời khắc đẹp nhất trên thế giới.
Bên trong sa mạc, anh cùng cô tắm rửa ngoài trời cạnh giếng nước.
Sau hội đấu giá ở Sudan, anh mù loà mang cô đua xe bắn nhau.
Doanh trại dân tị nạn ở Nam Sudan, anh dùng quan điểm thế giới của chính mình mà cảm hoá cô.
Bờ sông Ethiopia, anh vạch trần bí mật khổng lồ, khiến cô cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh.
Bãi biển Somalia, anh cùng cô nhảy múa theo dân bản xứ.
…
Anh kiên nhẫn với cô, có phải thật sự mãi mãi vô hạn không? Vĩnh viễn sánh cùng trời đất, chỉ cần chuyện cô muốn làm, anh sẽ cùng cô hoàn thành?
Đột nhiên nghĩ đến lời Cảnh Trạm nói trong điện thoại, nói cô đối xử không có nguyên tắc với Kha Khinh Đằng, vĩnh viễn không yêu ghét rõ ràng giống như đối với người khác.
Nhưng thế thì làm sao? Kha Khinh Đằng đối với cô, cũng không có nguyên tắc.
Nghĩ đến cú điện thoại của Cảnh Trạm, cô đột nhiên đến gần anh, mở miệng nói, “Kết quả đàm phàn hôm nay thế nào?”
Kha Khinh Đằng cúi đầu, đáp phi sở vấn, “Tất cả thế lực tham gia đàm phán đều đã rời khỏi.”
đáp phi sở vấn: hỏi một đằng trả lời một nẻo
“Như vậy cuối cùng, kết quả là ai lấy được thứ trong tay anh?”
Tia sáng trong đồng tử của anh chợt loé, nhưng không trả lời.
Bên tai truyền đến giọng hát cao thấp của người Somalia, cô nhìn mắt anh chăm chú, trong lòng có chút không yên.
“Lúc em ở doanh trại dân tị nạn tại Nam Sudan, em đã nói lên ý tưởng căm ghét chiến tranh của em.” Sau một lúc lâu, anh giơ tay xoa khoé mắt của cô, “Chiến tranh có thể khiến một quốc gia trở nên hoàn toàn thay đổi, dùng một trăm năm để khôi phục vết thương một ngày của bọn họ, cũng có thể khiến cho tất cả sinh mệnh tương đồng với con kiến dưới lửa đạn.”
“Phải,” cô cắn môi, bình tĩnh trả lời.
“Anh gắn liền dầu mỏ và vũ khí, đã từng tự tay khơi mào rất nhiều trận bắn nhau, bởi vì anh mà trực tiếp hoặc gián tiếp gây ra chiến tranh, dẫn đến con người tử vong đếm không xiết.”
Anh cứ như vậy bỗng dưng tự thuật thẳng thắn, thanh âm lạnh nhạt, “Trong những người có thể tử vong này, có dân tị nạn em đã gặp qua, phần tử vũ trang, cũng có những dân chúng ở bên cạnh em, bọn họ đều là người vô tội, thậm chí còn có người già và trẻ con.”
Cô nhắm mắt lại, thở dài một hơi, “Em biết.”
Từ lúc ban đầu cô đã biết rằng, đối với rất nhiều người mà nói, anh là tử thần vô tình, trên tay dính đầy máu tươi, nhưng anh cũng thế, phá vỡ quan niệm của cô, cũng phá vỡ thế giới của cô.
Nhưng cho dù vậy, cô vẫn đi theo anh, từng bước một, đi tới ngày hôm nay.
“Doãn Bích Giới, bị một người thay đổi quan niệm và tín ngưỡng vốn có của bản thân, là một chuyện rất đáng sợ.” Anh nhìn đôi mắt cô gần trong gang tấc.
“Nhưng mà không còn kịp rồi, chẳng phải sao?” Cô trả lời rất nhanh, còn giơ tay, dùng bàn tay lạnh lẽo chạm vào đôi má của anh, “Là anh nói cho em biết, tín ngưỡng hiện tại của em chính là anh.”
Trên gương mặt cô có kiêu ngạo, có bình tĩnh, cũng có ý cười, có sự cứng rắn của trước kia, cũng có kiên nhẫn nhu tình, khiến anh nhìn không chớp mắt.
“Em tin anh không?”
Thật lâu sau, anh cúi đầu, môi dán lên môi cô.
Vuốt ve thân mật, đi sâu vô cùng thân thiết, sự khẳng định âu yếm.
Đêm dài đằng đẵng, thế giới lạnh lẽo cô độc.
Cả đời anh đến tận năm, không có tình người ấm lạnh, càng không có một ngày có điều vướng bận.
Nhưng cô cứ vậy mà đi vào, đem tất cả màu đen trở nên có độ ấm.
Cho nên, thế giới của anh, làm sao chưa từng bị cô phá vỡ?
Trong đêm tối, cô nắm giữ ánh mắt say mê của anh, rất nhẹ lại kiên trì gật đầu.
Cô tin anh.
Nếu lúc ban đầu, cô không thể khống chế tình cảm đối với anh, như vậy hiện tại, cô không hề giữ lại mà đi theo anh.
Bởi vì cô biết, cho dù anh đem tất cả mọi người mưu tính vào ván cờ của anh, nhưng sẽ để lại cho cô một trái tim thuần khiết nhất.
“Em còn nhìn anh như vậy, chúng ta có thể lấy trời đất làm giường.” Anh dắt cô xoay một vòng, lưu luyến hôn lên trán cô, mũi cô, đôi môi và cằm cô.
“…Anh đừng lấy cớ muốn dã chiến nữa.” Cô cong môi.
Anh cười nhẹ một tiếng, tay xoa bên hông cô đã vén vạt áo của cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng bên hông cô.
Với trí tuệ táo bạo của anh, cô thật tin rằng anh có thể ở trước mặt bao người, tìm một cách tốt nhất, tận tình chiếm giữ cô.
Nhưng sự vuốt ve thân mật này của anh lại không có xâm nhập xuống, một lát sau, anh còn sửa sang lại quần áo của cô, đứng đắn thu tay về.
Điệu nhảy sắp sửa chấm dứt, cô đột nhiên kéo ống tay áo của anh, “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
Bảo tàng đi dạo một vòng lâu như vậy, rốt cuộc rơi vào trong tay ai?
“Chờ sau khi chúng ta trở về New York, anh sẽ nói với em.” Tia sáng trong mắt anh lúc tối lúc sáng, “…Nếu, tất cả đều thuận lợi.”
Cô không truy đến cùng lời nói của anh, chỉ lẳng lặng tựa vào vai anh.
“Khát nước không?” Thanh âm của anh truyền đến từ trên đỉnh đầu cô.
“Có một chút.”
“Ở chỗ này chờ anh một lát.” Anh buông cô ra, dặn dò nói.
“Được.”
Cô nhìn bóng lưng của anh biến mất trong đám người, đột nhiên cảm thấy nhịp đập trái tim dần dần nhanh hơn.
Loại dự cảm nguy hiểm này, cảm thấy đến gần, không biết thế nào lại đột ngột tới.
…Chỉ hy vọng đây là ảo giác.
Cô hít sâu một hơi, đợi một lúc, cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng khoát trên vai cô.
Khoé miệng cong lên, cô tưởng anh lặp lại trò cũ, quay đầu lại, thần sắc cô đột nhiên rớt xuống đến điểm đóng băng.
Không biết khi nào thì những người Somalia khác ở phía sau cô đã không thấy bóng dáng nữa, đứng trước mắt cô là Cảnh Trạm, mà không xa ở phía sau anh ta, là một đám đặc công SWAT cầm súng bày thế trận chờ quân địch.
Nhưng điều này không phải đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất chính là Robinson dẫn đầu, đang cùng hai đặc công khác kiềm giữ một người, còng tay người kia.
Người này, một giây trước còn dịu dàng ôm cô, một giây trước còn dùng giọng trầm thấp nói với cô, một giây trước còn vì cô khát nước mà đi tìm nước cho cô.
Kha Khinh Đằng.
Dường như cảm giác được tầm mắt của cô, anh khẽ ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Một cái liếc mắt này cất chứa cả đêm tối.
“Doãn Bích Giới.” Toàn thân cô lạnh lẽo, vẫn không nhúc nhích mà nhìn anh chăm chú, lại nghe thấy thanh âm của Cảnh Trạm vang ở bên tai, “Anh cũng không muốn như vậy.”
Người bạn vui đùa từ trước tới nay, hiện giờ nhìn ánh mắt của cô, cũng chết lặng và hờ hững.
“Em từng có nhiều cơ hội, bất luận là lần nào cũng có thể tránh được ngày hôm nay.” Cảnh Trạm nói xong, vừa dùng thân thể chặn tầm mắt của cô nhìn Kha Khinh Đằng, vừa lấy ra còng tay, còng lại hai tay của cô, rồi dẫn cô hướng đến ven biển.
Ven biển cách đó không xa, không biết khi nào đã có một chiếc du thuyền trắng thật lớn cập bến.
“Đây là lựa chọn của chính em.”