Trời Đất Tác Thành

chương 35: bờ biển xanh thẳm (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hô hấp của hai người gần trong gang tấc, cô chỉ hơi cúi đầu là có thể hôn lên đôi môi mỏng của anh, mà anh hơi nhấc cằm thì càng thân mật với cô hơn.

Tương nhu dĩ mạt, thanh tức dữ cộng.

() thành ngữ chỉ tình cảm đỡ đần lúc gian truân, lấy ý từ việc nước suối khô cạn cá tựa vào nhau phun nước cho ẩm ướt mình, giúp nhau sống sót - trích ý từ “Trang tử - Đại Tông Sư”

Kha phu nhân.

Ba chữ này tựa như một cơn lốc xoáy, kể cả ánh mắt của anh, đem cô hoàn toàn kéo vào cảnh trong mơ mà anh tạo ra cho cô.

Trong nháy mắt Doãn Bích Giới không tìm được bất cứ ngôn ngữ nào, cũng không tìm thấy bất cứ nhịp tim nào của mình, thậm chí duy trì hô hấp đều đặn cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

“Đối với bất cứ ai khác mà nói, em có thể là Queen.”

Kha Khinh Đằng ôm cô, tuy rằng chỉ dùng thanh âm tự sự lạnh lùng mà lại cứng ngắc như bình thường, nhưng vẫn có một tia độ ấm mà chỉ có cô cảm giác được, “Nhưng mà đối với anh mà nói, em chính là Spouse của anh.”

Em có thể trở thành nữ hoàng cường thế bình tĩnh phi lý trong mắt bất cứ ai, nhưng cả đời này, em chỉ có thể là người vợ duy nhất của anh, cùng anh xuống hoàng tuyền.

Kỳ thật cô không hiểu lắm ý tứ của anh, nhưng chính vì hiểu được, trong lòng xao động càng không ngừng gia tăng gấp trăm lần.

Anh là người đứng ngoài tất cả quy tắc, anh là người kiêu ngạo đến gần như coi thường tất cả định lý, nhưng lại rành mạch nói với cô, anh sẽ cho cô ngang hàng, cho cô đứng bên cạnh anh, sóng vai bình đẳng cùng nhau.

Sự chấp thuận này còn trịnh trọng hơn bất cứ lời thề nào, khiến cho tất cả dũng khí của cô vào giây phút này đều giống như biến mất hầu như không còn nữa.

Doãn Bích Giới…Mày thật sự có thể như anh ấy mong muốn sao?

“Để em…”

Không biết qua bao lâu, cô dừng một chút, hai tay nhẹ nhàng đặt trên vai anh, muốn chạm vào gáy anh, nhưng cô đột nhiên nhíu mày.

Anh thấy rõ ràng, vẻ mặt chợt đông lại, tay liền hạ xuống buông cô ra, cô đột nhiên giơ tay trái lên che miệng, lách người bước nhanh đến cạnh bồn rửa tay.

Chẳng những buồn nôn, ngay cả trước mắt cũng hơi choáng váng, trong khoang miệng có cảm giác muốn nôn mửa.

Đây là cảm giác cô chưa bao giờ có, cô cố gắng phân biệt, lại cảm thấy buồn nôn muốn ói hình như có chút khác với bình thường.

Mở vòi nước, cô lấy tay thấm nước lạnh, vỗ nhẹ lên khuôn mặt.

“Khó chịu ở đâu?” Kha Khinh Đằng nhìn cô không chớp mắt, lúc này anh đi đến bên cạnh cô, động tác vỗ về lưng cô chầm chậm.

Cô vẫn chưa trả lời, nôn khan vài lần, mới mạnh mẽ chống cánh tay để mình đứng thẳng dậy, miễn cưỡng lắc đầu, “…Không sao, có lẽ vì quá nóng.”

Cho dù đáy lòng loáng thoáng hiện lên một tia dự cảm, nhắc nhở cô có lẽ là loại không có khả năng, nhưng cô không muốn truy đến cùng.

Tất cả những điều này đã được cố định ở đâu đó, cô chỉ cần làm cho chính mình tiếp nhận bước đầu tiên.

Nhưng nếu lúc này cô chú ý đến anh ở trong gương, như vậy cô sẽ phát hiện, trong ánh mắt anh mơ hồ ẩn chứa tia sáng như lửa đốt.

Anh không nói thêm gì nữa, vươn tay nhẹ nhàng ôm ngang người cô, đi ra phòng tắm, rồi đặt cô ngồi trên giường.

Rót chút nước ấm, anh đưa ly vào trong tay cô, xoa tóc cô, “Tạm thời em đừng tắm rửa, nằm nghỉ ngơi một chút trước.”

Cô gật đầu.

“Cũng đừng uống thuốc.” Ngữ khí của anh càng thấp vài phần.

Cô lại gật đầu.

“Trò chơi, còn muốn tiếp không?” Bởi vì anh hơi khom người, khiến cho anh có thể nhìn thẳng vào ánh mắt cô, tầm mắt đối diện, nhìn không sót cái gì.

Dù Doãn Bích Giới còn cảm giác hơi chóng mặt, cô cũng không luống cuống, thong thả cong khoé miệng, “Đương nhiên.”

“Không ngại kết quả?” Anh cũng cong khoé miệng.

Cô lắc đầu, thẳng thắn trả lời ý mình, “Sợ gì chứ? Nhiều lắm là đưa ra khế ước bán mình.”

“Không phải khế ước bán mình bình thường.” Anh đầy hứng thú, còn hết sức kiên nhẫn, cho dù đang có một bàn người đợi anh bắt đầu đàm phán tại phòng khách, “Quy định của khế ước bán mình cả đời, em muốn biết điều khoản cụ thể không?”

“Có những gì?” Cô híp mắt, “‘chịu đựng giày vò lâu bền’?”

“Quả thực có điều này.” Anh giơ tay sờ cằm, “Phải còn có, chịu được không có nhiều thời gian chớp mắt, trải qua nhiều trăn trở, chịu được mưa bom bão đạn, trải qua…mỗi một ngày từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn chỉ có thể đối mặt với một mình anh.”

“…Anh xác định anh không phải muốn tìm bộ đội đặc chủng hải lục không quân có thể cùng anh ngày đêm luyện tập đọ sức quyết liệt chứ?” Cô nhướng mày.

Đáy mắt anh hiện lên một tia cười hàng thật đúng giá, lúc này anh đến gần cô, hôn lên khoé mi của cô, “Doãn Bích Giới.”

“Nhớ kỹ, anh sẽ cho em những gì tốt nhất anh có thể.”

Lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ như thế, đáy lòng cô lại rung động, khó chịu ban nãy dường như không còn quan trọng.

Hai người đối diện nhau một lúc nữa, rồi anh mới đứng dậy, “Trong tủ đầu giường có một chiếc di động, sau khi mở máy ấn số là có thể gọi thẳng cho anh.”

“Vâng.” Cô gật đầu, nhìn anh bước đi chầm chậm hướng đến cửa, đột nhiên cô lên tiếng nói, “Kha Khinh Đằng.”

Bước chân anh dừng lại.

“Cho anh một gợi ý nho nhỏ.”

Trong tầm mắt phản chiếu bóng dáng tuấn tú của anh, cô nhìn anh, ánh mắt dịu dàng mà chuyên tâm.

“Lúc thái dương sắp tan biến, nhìn thấy mặt biển phẳng lặng, em sẽ ở cuối thế giới, đợi anh tìm được em.”

Một câu tuyệt vời như thế.

Kỳ thật là mật hiệu tinh xảo nhất cô chuẩn bị cho anh.

“Được.”

Thật lâu sau, anh giơ tay cầm nắm cửa, gật đầu mỉm cười.

Doãn Bích Giới cầm theo di động anh để lại, đóng cửa biệt thự, lúc đi đến bãi biển, toàn thân đã không còn khó chịu nôn khan của trước đó.

Bãi biển Somalia ở trước mắt, vẫn giống như ngày hôm qua nhìn thấy, trống trải bằng phẳng, thậm chí không có tồn tại của người thứ hai.

Cả trời đất lẻ loi im lặng, khiến tâm trí người ta say mê.

Cô lẳng lặng đứng một hồi, áo khoác choàng sát người, hướng đến một mặt của đường ven biển.

Không biết đi bộ bao lâu, cô có thể cảm giác ánh sáng mênh mông của ban ngày dần dần bắt đầu trở nên nhạt đi, sắc trời mờ mịt, mà một mặt kia của đường ven biển rốt cuộc cũng không hề rỗng tuếch không người, mà là xuất hiện những dấu chân, nhìn qua còn có chút náo nhiệt.

Nhưng rất kỳ lạ, khu vực này được phong bế, nhưng không có bất cứ cấp dưới nào của Kha Khinh Đằng.

Từng bước một, cô dựa theo tưởng tượng trước đó của mình, rốt cục đi qua vùng biển bị anh phong bế, tiến vào khu dân cư ở phía Tây bãi biển Somalia.

Nơi này liếc mắt một cái là nhìn thấy chợ phiên chi chít người da đen nhìn có vẻ lạc quan, có trẻ con rất đáng yêu đang đùa giỡn, có gia đình sum họp với nhau, cũng có người buôn bán đang chào hàng hoá và thực vật, tuy rằng không thể so với sự sầm uất tân thời của những quốc gia phương Tây, nhưng lại có lý thú khác.

Doãn Bích Giới nghĩ rằng bản thân đến quốc gia châu Phi một lần, đối với cái gọi là thế giới thứ ba cô đã có ấn tượng tốt hoàn toàn khác với ấn tượng chủ quan của dân chúng bình thường.

Suy nghĩ vừa chuyển đổi, cô lại bắt đầu lo lắng, rốt cuộc anh có thể hiểu được ý tứ của cô không.

Nếu cô ở lâu dài trong phạm vi biệt thự của anh, cô quả thật không chịu nổi nữa, giống như bây giờ đi xem dân tình thuần phác, tiếp xúc với xã hội thực tế, mới khiến cô có cảm giác chân thật.

Trong lòng suy nghĩ, lại nhịn không được mà cười một tiếng, thật sự là làm khó anh, cô biết anh luôn ghét chỗ đông người nhất.

“Reng ——”

Đột nhiên cô nghe được di động vang lên trong túi áo của mình.

“Doãn Bích Giới.”

Lấy di động ra nhận cú điện thoại, nhưng không phải là tiếng nói lạnh lùng cô vốn nghĩ đến.

Thanh âm này cô cũng quen thuộc, nhưng lúc này truyền vào tai cô lại khiến cả người cô lập tức trở nên có chút rùng mình.

“Em không phải…đã quên anh rồi chứ?” Đầu dây bên kia rành mạch, là Cảnh Trạm.

Phút chốc trong đầu cô hiện lên rất nhiều ý nghĩ, thân ở tại nơi náo nhiệt này, lại khiến cô cảm thấy giống như chỉ có một mình cô.

“Không có.” Suy nghĩ hai giây, cô lãnh đạm đáp lại.

“Không quên à…” Cảnh Trạm nói rất chậm, “Nếu không quên, như vậy, em còn nhớ lúc ban đầu, em muốn cùng anh về nước không?... Quay về nơi em sinh trưởng, quay về chỗ có người nhà và bạn bè của em, quay về chỗ em nên trở về.”

“Ở cùng hắn em cảm thấy rất tốt, rất toàn vẹn sao?” Cô không nói lời nào, anh ta tự mình nói tiếp, cho dù tiếng nói vẫn biếng nhác như trước, nhưng mơ hồ lộ ra một tia lạnh lẽo ép người, “Phần tốt đẹp và toàn vẹn này, thậm chí đáng giá để em mỗi lần đối mặt với sống chết đều lựa chọn hắn, đúng không?”

Cô mấp máy môi, mặt mày dần dần lạnh như băng, “Những điều đó không liên quan đến anh, anh đừng nói nữa.”

“Em xem…” Cảnh Trạm bên kia nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Em luôn như vậy, kỳ thật đối với bất cứ ai em cũng tuyệt tình và rất có nguyên tắc, nhưng chỉ đối với hắn, em chưa từng có nguyên tắc…”

“Cảnh Trạm, anh bây giờ khiến em cảm thấy rất xa lạ.” Cô đột nhiên ngắt lời anh ta, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trong mắt đã không còn độ ấm nào, “Nên nói là, từ khi anh lên đoàn tàu bốn mùa, anh khiến em cảm thấy rất xa lạ.”

Từ khi tách ra ở đoàn tàu bốn mùa, sau đó ở sân bay Nice anh ta có thể mang cô an toàn không tổn hại gì mà thoát khỏi vòng vây của liên bang, rồi đến hội đấu giá ở Sudan anh ta hiện thân không hợp với lẽ thường.

Người bạn thân và đối tác làm ăn nhiều năm của cô đã dùng một loạt hành động, hoàn toàn phá vỡ sự nhận thức của cô giữ lại trong đáy lòng đối với anh ta.

Thậm chí cô đã sớm mơ hồ đoán ra, có lẽ anh ta và liên bang có mối quan hệ thần bí.

“Em không thể ngăn cản người khác, sau một lớp thân phận còn có một lớp khác.”

Cảnh Trạm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong giọng nói có sự dứt khoát, “Tựa như chính em, em từng bày tỏ như đinh đóng cột căm hận hắn và thế giới hắn đang ở, anh muốn bảo vệ em thật tốt, hứa hẹn chịu trách nhiệm với em, nhưng em lại nuốt lời trước.”

Thần kinh cô buộc chặt, bước chân di chuyển, vừa bắt đầu quan sát chỗ mình đang ở, vừa suy nghĩ làm sao trả lời anh ta, “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”

Di động này là Kha Khinh Đằng chuẩn bị riêng cho cô, tín hiệu bên ngoài không thể tìm được, nhưng Cảnh Trạm lại có thể gọi chính xác đến di động của cô, đây không phải đại biểu, hành tung của bọn họ đã bị tiết lộ?

Hoặc là, bọn họ đang theo dõi nhất cử nhất động của cô.

“Anh muốn nói là…”

Cô cầm di động, trong đầu mau chóng suy nghĩ hành động tiếp theo, nhưng Cảnh Trạm bên kia mới nói được bốn chữ, bờ vai của cô đã bị người khác vỗ nhẹ từ phía sau.

Cả người Doãn Bích Giới cứng đờ.

Chẳng lẽ…

Cô chợt quay đầu lại, trong nháy mắt tay chân đã vào tư thế phòng ngự.

“Tìm được rồi.”

Nhưng trong đám đông rộn ràng nhốn nháo, trước mặt cô rõ ràng không phải là Cảnh Trạm hoặc là người của liên bang như cô tưởng tượng, mà là Kha Khinh Đằng mặc áo sơ mi giản dị.

Ngay cả cà vạt cũng không thắt, tháo hai khuy áo, cứ như vậy mà bình tĩnh nhìn cô.

Lòng bàn tay cô cầm di động đã đầy mồ hôi, lúc này nhìn thấy anh, cả người cô thả lỏng, di động cũng rơi xuống mặt đất.

“Rắc” một tiếng, đầu dây bên kia không nói thêm gì nữa, di động đã rơi nát bấy.

“Em…” Cô thở chậm lại, hé miệng, nhưng phát hiện một chữ cũng không nói ra.

Anh chỉ hờ hững nhìn thoáng qua đi động đã vỡ nát trên mặt đất, cũng không hỏi cô vừa mới nói chuyện với ai, anh bước lên, giơ tay ôm vai cô, “Có đói bụng không?”

“…Có một chút.” Cô cụp mắt, tựa vào bên người anh, cảm thấy hoảng sợ và bất an của một giây trước đột nhiên giảm bớt không ít.

“Được, chúng ta đi ăn chút gì đó trước.”

Anh vòng tay qua vai cô, chậm rãi dẫn cô đến một nhà hàng nhỏ cạnh bãi biển.

Đi vào trong nhà hàng, anh tìm một vị trí cạnh cửa sổ tương đối ít người, anh để cô ngồi xuống trước, sau đó chính mình ngồi ở bên cạnh cô.

Trong đầu Doãn Bích Giới không ngừng nghĩ tới cú điện thoại đột ngột lại kỳ lạ của Cảnh Trạm vào ban nãy, cô luôn liếc nhìn anh, trong lòng muốn đem chuyện này nói với anh, nhưng không biết mở miệng từ đâu.

Vẻ mặt anh ngược lại nhìn qua thanh thản hơn, lúc này xắn tay áo lên, chờ khi bà chủ đến bàn của bọn họ, anh dùng tiếng Pháp được dùng tại chính phủ Somalia mà nói chuyện với bà chủ.

Cô say sưa nhìn anh, một lát sau mới phát hiện anh và bà chủ còn chưa trao đổi xong.

Cô không thông thạo tiếng Pháp, chỉ có thể thấy bà chủ nói một đoạn dài, anh lắc đầu, bà chủ lại nói nữa, hình như anh vẫn từ chối, sau đó bà chủ có phần mất kiên nhẫn, cuối cùng anh thản nhiên mở miệng nói một câu tương đối dài, bà chủ kia vừa nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi.

Sau đó, cô phát hiện bà chủ nghiêng đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt tươi vui mà cười với cô.

“…Anh và bà ấy nói gì thế?” Chờ bà chủ xoay người rời đi, cô nhịn không được hỏi.

Kha Khinh Đằng giúp cô rót chút nước, thử nhiệt độ của nước rồi mới đưa ly cho cô, “Gọi món ăn.”

“…Gọi món ăn vì sao nói lâu như vậy?” Cô có chút nghi ngờ.

“Bởi vì có một số món em không thể ăn.” Anh trả lời thản nhiên.

Doãn Bích Giới có phần khó hiểu, nghĩ thầm, mình không ăn kiêng gì, vì sao có vài thứ không thể ăn.

Nhưng cô còn chưa hỏi anh thì anh đã mở miệng, “Sao em không hỏi anh làm sao dựa vào gợi ý của em mà tìm được em nhanh như vậy?”

Mặt trời lặn ở phía Tây, trên gương mặt anh có một tia dịu dàng nhàn nhạt, tuấn tú đến mức làm cho người ta rung động.

“…Lúc thái dương sắp tan biến, nhìn thấy mặt biển phẳng lặng —— đã nói rằng, lúc mặt trời sắp lặn ở phía Tây em sẽ đến bãi biển.”

Cô nhìn anh, nhìn anh không nhanh không chậm mà giải thích, “Em sẽ ở cuối thế giới, đợi anh tìm được em —— em sẽ đến điểm cuối của bờ biển ở phía Tây, kết hợp với câu thái dương lặn ở phía Tây, em ở ngay tại chợ phía Tây của Somalia.”

Quả nhiên một chữ không sai, tuyệt đối không sai nghĩa.

Vì vậy anh vừa nghe gợi ý của cô thì đã biết chỗ cô muốn đi, cho nên anh đặc biệt có lòng tốt thu về cấp dưới ở nơi này.

Trái tim cô khẽ động, nhịn không được mà bỏ xuống gánh nặng chồng chất trong đầu khi nãy, tự đáy lòng cảm thán một tiếng, “Không thể không nói, anh thật sự thông minh.”

“Đứa con sau này, trừ khi lớn lên nỗ lực, kỳ thật ít nhiều cũng phụ thuộc chỉ số thông minh bởi gien di truyền.”

Thật lâu sau, anh nhìn cô, trong ánh mắt sâu xa liên tiếp loé ra một tia ôn hoà, “Tất cả cơ trí của anh sẽ di truyền cho con của anh.”

Trái tim cô đột nhiên “lộp bộp” một tiếng.

“Đương nhiên, cũng là con của em…Kha phu nhân.”

Truyện Chữ Hay