"Hừ, lần này tôi sẽ tính cả vốn lẫn lãi. Nếu không thì từ chức." - Mã Tiểu Linh vừa thu dọn quần áo, vừa tức giận.
Bành Xán cũng gật đầu đồng ý: "Mỗi lần chúng ta đều vào sinh ra tử, nếu còn không tăng thêm phúc lợi, thì đừng nói cô. Tôi cũng từ chức."
Ngô Đông Tuyết để hành lý vào Túi Càn Không, hài lòng gật đầu: "Được Quý Nhân cho cái túi này thật là tốt, nếu không phải vác cả đống đồ đi tới đi lui."
"Phải, phải. Nội tháng này thôi, đồ nó chiếm sạch cái giường, nằm như bị nhét trong kén vậy."
Bành Xán hít thở sâu, nhìn nghĩa trang cách đó không xa. Đã hơn hai tháng, ai cũng bị thương cần tịnh dưỡng. Ngay cả Vương Quý Nhân, cũng phải bế quan rất lâu.
"Em đã xem vài video giới thiệu, bây giờ là mùa hoa Anh Đào nở. Khi tới nơi, chúng ta có thể nhìn thấy phong cảnh rất đẹp. Oa, nghĩ tới thôi cũng thấy hưng phấn." - Mã Tiểu Linh một bên tưởng tượng, vừa xếp quần áo vào vali.
Vương Quý Nhân mặc bộ sườn xám ngắn màu trắng, phía dưới là quần lụa mỏng trắng dài đến mắt cá, chân đi giày vải thêu hoa. Mái tóc tùy ý búi lên, nhìn như tiểu thư khuê các thời dân quốc.
Mắt Bành Xán sáng rỡ, không khỏi than thở: "Quý Nhân mặc đồ cổ trang vẫn đẹp là đẹp nhất. Nếu không phải sợ xảy ra tay nạn, thì em tuyệt đối tán thành Quý Nhân mặc hán phục ra ngoài."
"Bộ cổ trang cách tân này rất hợp với Quý Nhân, Tiểu Linh thật có thẩm mỹ." - Ngô Đông Tuyết nhìn Mã Tiểu Linh, giơ ngón cái, mặt tán thưởng.
Mã Tiểu Linh cười thoải mái, đắc ý vòng qua cổ Vương Quý Nhân, hôn một cái.
"Này này, ban ngày ban mặt, có thể đứng đắn chút không hả? Thấy một người đẹp bị cô chà đạp như vậy, thật đau lòng chết mất." - Bành Xán che mắt kêu lên, nhanh chóng sắp xếp hành lý, kéo Ngô Đông Tuyết chạy ra ngoài.
"Rất đẹp." - Mã Tiểu Linh thâm tình nhìn Vương Quý Nhân. Luân hồi mấy kiếp, càng ngày càng thấy Vương Quý Nhân rất tốt. Chỉ hi vọng thời gian có thể chậm lại, hai người sẽ từng giâu từng phút ở bên nhau.
"Được rồi, hai người tiếp tục tán tỉnh đi nha, trời tối rồi. Cũng may là tôi còn có Ngô Đông Tuyết, nếu không ngày nào cũng thấy cảnh này, chắc tức chết." - Bành Xán ló cái đầu vào, giả vờ hò hét hối thúc.
Mã Tiểu Linh cười, để đồ vào Không Gian Giới Chỉ, thắp cho bà cô một nén nhang, sau đó kéo Vương Quý Nhân ra ngoài.
"Nè nè, khoang hạng nhất đó nha, nhanh khen tôi đi. Đây chính là tôi tranh thủ được đó." - Bành Xán nháy mắt nhìn mọi người, vẩy vẩy vé máy bay.
Mã Tiểu Linh cười gật đầu: "Ừm, khá lắm. Về cũng là khoang hạng nhất sao?"
"Tất nhiên! Lúc cần phải ra tay tranh thủ chứ. Nhật Bản thẳng tiến!" - Giọng nói khoa trương, làm mọi người vui vẻ.
Máy bay là loại hình chở khách, khoang hạng nhất là các thương nhân đại gia, khoang sau là hạng bình thường. Nhìn cả đống vali lớn vali nhỏ, balo....Mã Tiểu Linh thở dài. Có Không Gian Giới Chỉ thật sự rất tốt, còn cái thân ra không có gì cả, thật sự quá nhẹ nhàng.
Khi tới khoang hạng nhất, phát hiện đã có người, mà người đó còn tới sớm hơn mình. Mã Tiểu Linh ngạc nhiên, ló đầu nhìn. Vừa nhìn, đã thấy sợ đến hóa đá.
"Tiểu Linh, sao vậy?" - Bành Xán vỗ vai Mã Tiểu Linh, nhìn theo ánh mắt Mã Tiểu Linh. Một người mặc áo khoác dài đen, giống như áo đạo sĩ. Nếu như trước ngực may thêm một hình bát quái, thì y chang luôn.
Lại có người mặc cổ trang vào thời này sao? Ai lại có can đảm dữ vậy? Ánh mắt hơi dò lên, thấy một gương mặt trắng nõn, tướng mạo đoan chính, giữa lông mày đều là chính khí ngất trời, chỉ một chút làm lòng Bành Xán thấp thỏm không yên. Không dám làm càn, liền thu hồi ánh mắt, cúi đầu đi vào chỗ ngồi của mình.
Nét mặt Vương Quý Nhân biến đổi, dường như không thể tin vào mắt mình, thất thanh kêu: "Lữ Thuợng!"
"Quý Nhân, chị cũng đến à? Chị cũng muốn đi Nhật du lịch sao?" - Cữu Vĩ ngồi bên cạnh Lữ Thượng, bởi vì dựa vào cửa sổ, nên dáng ngồi cũng không đứng đắn cho lắm. Nửa ngồi trên ghế, nửa thì nằm dài trên đùi Lữ Thượng, cho nên không ai nhìn thấy cô.
"Cữu Vĩ, em cũng ở đây?" - Vương Quý Nhân cụp mắt, kéo Mã Tiểu Linh vào ghế, tâm loạn như ma. [Tại sao Lữ Thượng và Cữu Vĩ cũng đi Nhật Bản? Không lẽ theo dõi mình? Không đúng, không có lý do gì cả, chẳng lẽ là trùng hợp?]
Ánh mắt Ngô Đông Tuyết và Bành Xán sáng rỡ, nét mặt sùng bái nhìn qua. Lữ Thượng cũng không lên tiếng, chỉ là thoải mái ngồi trên ghế, chỉ là ánh mắt hơi rũ xuống để họ tùy ý đánh giá. Dáng vẻ kia, như Bồ Tát đang nhìn về phía chúng sinh.
"Em lần đầu tiên đi máy bay, không biết có khác gì so với bay không nhỉ?" - Cữu Vĩ nhếch miệng cười, răng nanh nhỏ như ẩn như hiện.
Tiếp viên hàng không đang chuẩn bị rót nước cho hành khách ở khoang hạng nhất, nghe Cữu Vĩ nói suýt nữa té chổng vó. Lấy lại bình tĩnh nhìn Cữu Vĩ, [tiếc thật, đẹp gái mà bị thần kinh.]
Vung lên nụ cười chuyên nghiệp, cầm ly nước đưa đến, [woa, cô gái này đẹp quá]. Từ nhỏ đến lớn, nữ tiếp viên hàng không lần đầu tiên nhìn thấy người tỏa hào quang như Thánh Mẫu. Vừa nhìn liền có cảm giác thân thiết, có cảm giác tin tưởng, dù mặc trường bào, nhưng vẫn rất hợp. Nữ tiếp viên vội vã trưng ra nụ cười, cầm nước đưa cho Lữ Thượng.
Quay người, [ồ, lại một người đẹp. Dù không bằng hai người kia, nhưng vẫn được coi là mỹ nhân]. Đưa nước, ánh mắt chiếu thẳng vào Vương Quý Nhân, hít sâu. [Hôm nay là ngày gì thế, khoang hạng nhất toàn là người đẹp. Mặc đồ thời dân quốc thế này, không lẽ tất cả đều xuyên không tới sao? Làm sao đây? Mình luôn tự hào về sắc đẹp, nhưng vẫn không bằng bọn họ].
Ở phía trước, tóc ngắn tomboy, cùng với cô gái tóc dài cũng không tệ, [hai người này là một cặp à? Bách hợp a...] - Nữ tiếp viên ánh mắt sáng rực như lửa, cầm ly nước đưa tới.
"Khanh Khanh, cô có thể đi chậm chút không?"
"Nhưng tôi ngửi được mùi rất quen, cứ như có gì đó đang chờ ấy."
"Làm sao có thể, đây là khoang tốt..........Vương Quý Nhân!" - Thắng Câu cắn răng nghiến lợi nhìn đám người đáng ghét. [Ngô Đông Tuyết, cái thứ dám dùng bùa đánh mình suýt hồn bay phách tán. Bên cạnh Vương Quý Nhân là Mã Tiểu Linh, mấy cái bùa đó là của con quỷ này. Còn cái tên tóc ngắn Bành Xán, dù không có uy hiếp nhưng chung một phe. Nhìn là không ưa.]
"Quý Nhân!" - Hậu Khanh cười như không cười nhìn Vương Quý Nhân, nhẹ giọng nói: "Không ngờ lại gặp em ở đây. Em cũng muốn tới Nhật Bản à?"
Một thân đồ đỏ như lửa xuất hiện làm chói mắt, người bình thường đều không thích màu sáng, nhưng lại đặc biệt hợp với Hậu Khanh. Thấy Vương Quý Nhân và Mã Tiểu Linh nhìn qua, Hậu Khanh vô ý đưa tay kéo kéo ổ cáo vài lần. Mặt Vương Quý Nhân thì đen thui.
"Trùng hợp làm sao, Quý Nhân ở đây để chờ cùng chị động phòng sao?"
Nữ tiếp viên hàng không biến sắc, [đúng là cả đám điên, trên máy bay sao muốn làm gì thì làm? Không thèm quan tâm đến người khác, muốn giở trò kɦıêυ ɖâʍ sao?]
Mã Tiểu Linh cười như không cười nhìn Vương Quý Nhân. Vương Quý Nhân căng thẳng, định giải thích, Mã Tiểu Linh liền nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi nha Hậu Khanh. Quý Nhân chỉ có thể động phòng cùng tôi thôi."
Nữ tiếp viên cảm thấy còn đặc sắc hơn phim. [Trời ơi, bách hợp đại chiến sao? Quả nhiên là ngự tỷ cùng ngự tỷ càng thêm hấp dẫn.]
"Nói nhiều với bọn chúng làm gì, đến cùng vẫn là thứ tép riêu. Hôm nay tạm tha các người."
"Thắng Câu, ngươi muốn chết đúng không?" - Vương Quý Nhân lạnh lùng nhìn Hậu Khanh, yêu khí tỏa ra nặng nề.
Nữ tiếp viên hàng khôn g cảm thấy không khí lạnh xuống. [Không lẽ điều hòa bị hư? Sao lạnh thế này?]
"Tên súc sinh nhà ngươi, có phải muốn ta dần một trận không? Ta nói cho biết, không được bắt nạt Quý Nhân với Tiểu Linh. Nếu không ta........ta sẽ tìm người gϊếŧ chết ngươi." - Cửu Vĩ vênh váo tự đắc nhìn Thắng Câu.
"Ơ, ngươi nói ai là súc sinh? Này này nhóc con, nói chuyện thì nên cẩn thận cái miệng. Ngươi tìm ai gϊếŧ ta? Nhóc...........A, Lữ..............Lữ Thượng, sao ngươi ở đây?" - Thắng Câu còn muốn chọc ghẹo Cữu Vĩ một chút, chỉ là chưa nói hết câu thì người bên cạnh Cửu Vĩ đã đứng lên. Định thần nhìn lại, không phải đây là Lữ Thượng có công đóng góp trong trận chiến Thần Yêu sao? Hắn cũng chưa quên, mình cũng suýt chết trong tay người này.
[Sao cô ta lại ở đây? Lẽ nào cùng bọn với Vương Quý Nhân sao? Không đúng, người cao cao tại thượng như vậy sao lại cùng phe với đám yếu kém đó? Nhưng tại sao cô ta lại ở đây?]
Lữ Thượng mỉm cười nhìn Cửu Vĩ dương dương tự đắc, rồi quay đầu nhìn Thắng Câu. Mặt lạnh, nói: "Ngồi xuống, câm miệng, ta bỏ qua cho ngươi một mạng." - Giọng nói nhẹ nhàng như đang nói hôm nay trời rất đẹp, nhưng mang đầy uy hiếp. Hậu Khanh, Hạn Bạt, Thắng Câu xụi lơ, cắm đầu im miệng, dù không cam lòng nhưng vẫn về chỗ ngồi. Không dám chớp mắt, cũng không dám lên tiếng nữa.
Hậu Khanh liếc mắt nhìn Lữ Thượng, rồi cũng vào ghế. Hạn Bạt chưa từng đấu với Lữ Thượng, nên không biết sự lợi hại của Lữ Thượng. Chỉ bằng một câu nói đủ là Thắng Câu ngoan ngoãn, cũng liếc nhìn tò mò.
Nữ tiếp viên hàng không ánh mắt sùng bái nhìn Lữ Thượng. [Trời ơi, ẹp choai quá. Một câu thôi mà làm cả đám thần kinh kia ai cũng nghe lời. Không đúng, toàn người đẹp thế này sao bị điên được chứ. Không được, mình phải xem tư liệu khách hàng.]