Khi Vương Quý Nhân yếu ớt tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trên một cái giường. Giường gỗ đàn Hương trạm trổ hoa văn, để Vương Quý Nhân biết đây là thời cổ đại. Chỉ là hình ảnh lần trước vẫn còn rõ ràng trước mắt, làm Vương Quý Nhân có chút nản lòng, ngơ ngác nhìn cái màn che màu trắng không nhúc nhích.
Đến khi cửa phòng bị đẩy ra, một cô gái bận váy ngắn bưng một bát canh sâm đi vào, Vương Quý Nhân mới mệt mỏi nhìn sang.
Cái nhìn này làm Vương Quý Nhân có chút dại ra. Người trước mắt, người trước mắt rõ ràng chính là Mã Tiểu Linh, hơn nữa dáng dấp cũng đã hơn tuổi. [Tại sao? Sai ở chỗ nào?]
[Tại sao dẫn khí ở ấn đường không hoạt động? Không lẽ mình ngất xỉu lâu đến vậy? Lâu đến mức Mã Tiểu Linh đi tìm mình sao? Thật sự không thể tin nổi rồi.]
Dường như hiểu được suy nghĩ của Vương Quý Nhân, giọng nói êm ái vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Vương Quý Nhân: "Chị thật sự đã ngủ rất lâu, lâu đến mức ký ức của tôi đã thức tỉnh cũng không nhìn thấy chị. Tôi bỏ năm thời gian tìm chị, khi tìm được, thì chị đã được một người tốt bụng nào đó đem chôn. Lúc mở quan tài ra, chị vẫn còn ngủ. Nên tôi liền đưa chị về đây, chị biết năm nay tôi bao nhiêu tuổi không?"
Tính tình Mã Tiểu Linh đột nhiên chuyển biến làm Vương Quý Nhân có chút không quen, ngập ngừng mấy lần, nhưng không phát ra âm thanh.
"Tôi đã tuổi, tôi đã lo cho chị ròng rã năm."
Ngữ điệu vẫn bình tĩnh như cũ, không có chút gợn sóng. Nhưng trong lòng Vương Quý Nhân có chút chột dạ, không dám đối diện với ánh mắt dường như nhìn thấy tất cả.
" năm này, không chỉ có ký ức của Mã Tiểu Linh, ngay cả Nhị Nha, Tô Dĩnh, Lý Phỉ, Điền Đông, cũng hiện rõ trong đầu tôi."
"Đừng nói nữa.......Đừng." - Vương Quý Nhân cảm thấy sợ. Nàng sợ Mã Tiểu Linh này sẽ lựa chọn đoạn tuyệt, nàng không chịu nổi, nàng không chịu nổi mất đi lần nữa.
"Chị có biết ở trong ảo cảnh tôi nhìn thấy gì không?"
"Van xin em, đừng nói nữa. Tiểu Linh, đừng nói nữa."
Mã Tiểu Linh từ cao nhìn xuống nét mặt hoảng sợ và bàng hoàng của Vương Quý Nhân. lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Ở trong ảo cảnh, tôi với Liên Nhi chỉ có một người được sống. Chị không chút do dự, chọn Liên Nhi."
Vương Quý Nhân sững sờ, rồi cười khổ một tiếng: "Nếu như chị chưa từng vào ý thức của em, ở hiện thực chị vẫn chọn Liên Nhi sống tiếp. Sau đó, chị sẽ không chút do dự mà cùng chết với em. Nhưng bây giờ chị trải qua rất nhiều kiếp cùng em, nếu có thể lựa chọn lại, chị sẽ chọn em được sống. Nói chị ích kỷ cũng được, không niệm ân tình cũng được. Dù sao chị không thể chịu đựng nổi mất đi em, thật sự không thể."
Giọng nói từ từ nhỏ đi, kế đến là tiếng khóc. Vùi trong vào lòng Mã Tiểu Linh khóc thê thảm.
Mã Tiểu Linh vẫn bình thản. Trong ấn tượng của nàng, Vương Quý Nhân không có gì là không làm được. Đường đường là một Yêu Vương uy phong, có thể từ trên cao sai khiến cả trăm người. Đôi khi là nữ vương, mỗi cái nhấc chân giơ tay đều lộ ra khí thế. Cũng có lúc nhẹ như nước, hiểu biết lễ nghĩa, đầy tri thức. Nhưng chưa từng nói chuyện một cách đáng yêu như thế này.
Lập tức, cảm thấy cả trái tim đều bị nước mắt của Vương Quý Nhân làm tan chảy. Đưa tay muốn lau đi, nhưng càng lau càng nhiều. Mã Tiểu Linh không có kiên nhẫn, liền đẩy Vương Quý Nhân ngã xuống giường, cúi đầu hôn lên.
Vương Quý Nhân ngẩn người, đưa tay ôm cổ Mã Tiểu Linh, từ từ nhắm hai mắt lại.
Đến khi Vương Quý Nhân thức dậy, nghiêng đầu nhìn, phát hiện Mã Tiểu Linh vẫn chưa chịu tỉnh dậy. Nhíu mài, đưa tay thăm dò hơi thở Mã Tiểu Linh, sờ sờ đôi mắt đang nhắm chặt, liền giận tái mặt. [Đồ Diêm Vương chết tiệt, dám nhân lúc mình sơ hở cướp người].
"Quý Nhân, chị tỉnh rồi? Tốt quá, nếu còn không tỉnh, chắc tôi phải đem hai người đi chôn quá. Tiểu Linh đâu? Sao Tiểu Linh vẫn chưa tỉnh?" - Bành Xán từ bên ngoài lều đi vào, thấy Vương Quý Nhân đã tỉnh, trong lòng rất vui.
"Mã Tiểu Linh bị Diêm La bắt đi rồi. Hừ, dám cướp người trước mắt ta, xem ra lần trước bản vương quá nhẹ tay rồi." - Vương Quý Nhân híp mắt, đưa tay tạo một cái kết giới. Kết giới chồng lên nhau, tạo thành một điểm đen nhỏ. Vương Quý Nhân dùng ngón tay điểm nhẹ lên, điểm đen nhỏ liền phóng to, biến thành một con đường hầm hư không. Vương Quý Nhân đứng dậy, chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng bước vào. Đường hầm hư không nhẹ nhàng lay động, rồi biến mất, để lại Bành Xán đang há họng vì ngạc nhiên, có thể nhét vừa quả trứng gà.
"Ủa, Bành Xán, cậu sao vậy? Này, Quý Nhân đâu? Sao không thấy cơ thể Quý Nhân đâu?" - Ngô Đông Tuyết vén lều bạt đi vào, thấy cơ thể Vương Quý Nhân đã biến mất, liền lo lắng.
Bành Xán phục hồi tinh thần, vò vò cái đầu ổ quạ, giọng nói không chắc chắn: "Quý Nhân, có thể đi xuống Địa Phủ chăng."
"Sao lại có thể?"
"À thì........chị ta nói Tiểu Linh bị Diêm La bắt rồi, còn nói lần trước đã quá nhẹ tay với Diêm Vương."
"Cái gì? Vương Quý Nhân từng đánh nhau với Diêm Vương á? Trời ơi, Vương Quý Nhân là ai mà lợi hại quá vậy, dám dạy dỗ cả Diêm Vương?" - Ngô Đông Tuyết ngạc nhiên thốt lên.
Một bên khác, Vương Quý Nhân từ trong hư không bước ra. Xác định phương hướng, rồi lại bước thẳng tới Diêm La Điện. Diêm La Chân Quân mặc bộ hắc bào, đang ngồi trên ngai liền sững sờ. Cười mà như không cười, giương mắt nhìn Vương Quý Nhân, còn Mã Tiểu Linh thì đang rất cung kính ngồi trước bàn. Vương Quý Nhân liếc cái bàn, không trà không bánh. [Tốt, mình tới rất đúng lúc.]
Phát hiện thấy Diêm La Chân Quân hơi lạ, Mã Tiểu Linh kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy Vương Quý Nhân đang lạnh tanh nhìn Diêm La Chân Quân. Một bầu không khí giương cung bạt kiếm lặng lẽ nảy sinh giữa hai người, trong lòng thầm kêu không được, vội vã nói: "Quý Nhân, sao chị.............Đến đây?"
"Hừ, cái điện Diêm La nho nhỏ này, bản vương muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Ai có thể cản được bản vương."
Từ trong lời nói của Vương Quý Nhân có thể hiểu rằng. "Ở nơi rách nát này, dù có Diêm La ngươi ở đây cũng đừng hòng giữ nổi ta. Mau đem Mã Tiểu Linh trả lại, không thì coi chừng ta phá sập cái Diêm La Điện".
"Lần trước khi du lịch Thiên Đình, Linh Bảo Thiên Tôn có tặng ta vài lá phù chiêu thần. Có phải không Tiểu Linh?"
Ý câu này là. "Hừ, một tên Yêu Vương nho nhỏ dám nhảy nhót trước mặt bản quân? Bản quân tuy rằng ngang cơ với ngươi, nhưng có Thiên Đình làm chỗ dựa. Ngươi có gan thì ở trước mặt bản quân làm càn xem, bản quân liền nhờ một đám thần tiên xuống gϊếŧ ngươi".
Vương Quý Nhân cười như không cười, nhìn chằm chằm Diêm La. Lấy một cái ghế dựa, ngồi cạnh Mã Tiểu Linh: "Khách tới nhà mà cũng không mời trà sao? Lần trước trà Lữ Thượng pha mùi vị cũng không tệ, dù gì nơi này của ngươi cũng được gọi là Diêm La Điện, chắc không phải làm cho có lệ thôi chứ?"
Vương Quý Nhân mặc kệ Diêm La muốn hiểu sao thì hiểu, nghĩ sai càng tốt. Dù sao nàng cũng đang dùng da hổ làm cờ lớn, Lữ Thượng có rãnh cũng không thèm quản chuyện nhỏ nhặt này.
[Lữ Thượng tự tay pha trà cho Vương Quý Nhân uống, Vương Quý Nhân lại vẫn bình an ngồi trước mặt mình, Lữ Thượng muốn làm gì? Việc này cần báo lại với Thiên Đình không?]. Đồng tử của Diêm La Chân Quân co lại, nhưng khẽ cười nói: "Dâng trà."
Vương Quý Nhân đưa tay khẽ véo nhẹ bàn tay Mã Tiểu Linh, tách ngón tay ra, đan ngón lại với nhau, hai người nhìn nhau cười.
Hương Nhi đi vào, trong tay bưng trà, thoải mái nhìn Vương Quý Nhân và Mã Tiểu Linh, rồi lễ phép nở nụ cười. Đặt tách trà xuống, rót đầy rồi lui vào. Bị Diêm La Chân Quân nắm tay, kéo nhẹ, cả người cô lùi về sau, vừa vặn ngồi trên đùi Diêm La Chân Quân.
Hương Nhi liền đỏ mặt, thấp giọng nói: "Diêm........Chân Quân, đừng!"
Diêm La Chân Quân thẳng thắng nhìn Hương Nhi, nói: "Chị Hương Nhi, hai người này là bạn của ta, quan hệ của ta với chị cả Minh giới đều biết. Nhưng bạn bè lại chưa biết, ta còn muốn nhận vài món quà đây."
[Vô liêm sỉ], Vương Quý Nhân liếc, thấy Mã Tiểu Linh thật sự đang tìm một món quà trong chiếc nhẫn. Liền mở miệng ngăn cản: "Tiểu Linh, em đừng tìm. Mấy thứ ở trần gian, họ đâu có dùng được."
"Tiểu Linh người ta không có, nhưng khẳng định ngươi có. Tốt xấu gì cũng là bạn bè, ta nghĩ ngươi sẽ không nhỏ nhen như vậy." - Diêm La Chân Quân không có ý tốt nhìn Mã Tiểu Linh, rồi lại nhìn Vương Quý Nhân. Dáng dấp "muốn chơi à".
Sắc mặt Vương Quý Nhân tối sầm lại, trừng mắt nhìn Hương Nhi, vẫn im lặng không hề lên án hành động vô liêm sỉ của Diêm La Chân Quân. Hương Nhi cũng có chút ngại, nhưng không nói gì, chỉ cúi đầu, dáng dấp "chồng hát thì vợ bè".
"Mấy ngày không gặp, da mặt ngươi cũng dầy lên cả mớ đấy nhỉ. Tính tình kiêu căng, vậy mà bên dưới lại là bộ mặt vô liêm sỉ." - Vương Quý Nhân liền châm chọc.
Mã Tiểu Linh có nghe bà cô kể lại, Vương Quý Nhân và Diêm La Chân Quân từng đánh nhau. Bây giờ bị Diêm La Chân Quân làm khó dễ, chắc cũng vì đánh thua chuyện Sổ Sinh Tử lần trước. Nói thêm, Diêm La Chân Quân dù gì cũng là vua Minh giới, dù sao nơi này cũng là địa bàn của Diêm La Chân Quân. Tuy rằng một mình Vương Quý Nhân có thể lui tới tự nhiên, nhưng bây giờ có thêm nàng, sợ làm cản trở Vương Quý Nhân, sợ Vương Quý Nhân ở Minh giới chịu thiệt. Vội vàng vuốt nhẹ mu bàn tay Vương Quý Nhân, ra hiệu đừng làm to chuyện.
Diêm La Chân Quân cũng không quan tâm: "Hết cách rồi, trần gian không phải có câu. Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ sao? Đối với ai đó mà nói, bản quân vẫn đang được con người thờ phụng đấy. Còn có, trên trời ngày, trần gian năm. Trần gian ngày, lòng đất năm. Đối với ngươi mấy ngày, chứ đối với bản quân là mấy năm chưa gặp rồi đó."
"Ngươi đưa Mã Tiểu Linh tới đây có ý gì?" - Vương Quý Nhân híp mắt đánh giá Diêm La Chân Quân.
"Tất là là hảo ý. Bản quân chỉ muốn cho Mã Tiểu Linh một tiên phận."
[Hay nhở? Một tiên một yêu? Thì không thể ở bên nhau sao?]. Vương Quý Nhân cười lạnh: "Không cần làm phiền, ngược lại em ấy đã thoát khỏi lục giới, có danh phận chỉ thêm phiền. Ngươi không phải muốn quà sao? Cái này xem như bản vương tặng các người, chúc hai người hạnh phúc."
Vương Quý Nhân bỏ lại một hộp gỗ, cầm tay Mã Tiểu Linh bước vào hư không ra khỏi Diêm La Điện. Bước ra ngoài, đã xuất hiện trong lều bạt, Mã Tiểu Linh vội bấm quyết, chậm rãi hòa vào cơ thể của mình.
Mở mắt ra, điều đầu tiên làm chính là nắm lấy vạt áo Vương Quý Nhân, mặt lạnh nói: "Cái gì mà em đã thoát khỏi lục giới hả?"
"Ạch......Cái này, lần trước không phải em nói chỉ còn mấy năm tuổi thọ sao? Chị đi tìm Diêm La, bắt cô ta xóa tên em ra khỏi Sổ Sinh Tử."
Mã Tiểu Linh giật mình, ngay cả nụ cười cũng mất tự nhiên. Cảm thấy có lỗi với Vương Quý Nhân, thấp giọng hỏi: "Diêm La Chân Quân tốt đến thế à?"
"À thì.....tất nhiên là phải đánh một trận. Trong Yêu Giới nói chuyện phải dựa vào thực lực."
Mã Tiểu Linh hơi nheo mắt, nhìn Vương Quý Nhân chằm chằm. Đến khi thấy Vương Quý Nhân đứng ngồi không yêu mới nói: "Nói vậy, thực lực của em không bằng chị, phải vâng lời?"
Cuối câu hơi lên cao, tràn đầy uy hiếp. Ý chỉ, "nếu chị dám nói với em như thế, thì coi chừng em".
Vương Quý Nhân sững sờ, cầm tay Mã Tiểu Linh nịnh nọt: "Sao lại nói vậy. Về công mà nói, Tiểu Linh lợi hại nhất, một lá bùa là có thể thu phục chị, tất nhiên chị phải nghe lời Tiểu Linh. Về tư mà nói, Tiểu Linh là chồng chị, tất nhiên...........chị muốn nghe lời Tiểu Linh."
Câu sau cùng có chút miễn cuỡng. Sau khi nói xong, mặt Vương Quý Nhân đều đỏ lên. Thấy Mã Tiểu Linh cười như không cười nhìn mình, thì liền ảo não, đẩy Mã Tiểu Linh xuống giường, đè hôn.
"Không biết Quý Nhân đã về.......Á á.....tôi không thấy gì hết, tiếp tục, tiếp tục đi, hê hê!" - Bành Xán vén lều bạt đi vào, thấy hai người quấn lấy nhau sợ hết hồn. Gọi Ngô Đông Tuyết: "Nhanh, Đông Tuyết nhanh. Tình cảm người ta đang dâng trào, đừng làm phiền, đi thôi."
Một luồng gió kéo tới, ném Bành Xánh ra ngoài. Lều bạt bị Bành Xán kéo lên cũng thuận thế đóng lại.
---------
Thật xin lỗi mọi người vì đã lâu ko post, thật sự mình bận thiệt, nên ráng tranh thủ edit đủ để post lần nên để mọi ng" chờ hơi lâu. Chân thành xin lỗi và cám ơn, chúc mọi ng" đọc vui vẻ.