Trong màn đêm yên tĩnh mọi người còn đang ngủ say chỉ còn tiếng gầm rú của những con tang thi đi tìm kiếm mồi. Một bóng đen xuất hiện vô cùng bí ẩn. Bóng đen vô cùng cẩn thận rón rén từng bước đầu tiên là bẻ khóa cửa, sau dó lại rón rén bước vào phòng. Rồi thật cẩn thận ôm lấy người trên giường nhưng không ngờ được chính là khi bóng đen vừa mới ôm được thân thể mềm mại trên giường. Thì đã bị cho ngay một quả đấm vào mắt tiếp theo là được chủ nhân chiếc giường tiếp đón nồng nhiệt bằng một cú đá. Bóng đen tội nghiệp cứ thế mà có một cuộc gặp mặt với đất mẹ bao la. Lại còn bị chú cáo nhỏ Tiểu Tuyết cào cho hai phát vì cái tội dám quăng chú xuống giường và chiếm chỗ ngủ của chú.
Bóng đen vẫn không chịu từ bỏ từ từ bước về phía chiếc giường êm ái nơi có người mà anh yêu thương đang nằm. Nhưng thật không may là lần này chào đón anh ta chính là thêm một cú đấm nữa vào con mắt còn lại. Thật ra anh có thể tránh nhưng bây giờ anh đang cố gắng dùng khổ nhục kế mà. Chịu một chút cực khổ này có đáng là gì chứ.
Khổ nhục cũng đã chịu cả rồi bây giờ phải thi hành chính sách làm nũng đòi quyền lợi thôi: " Linh nhi à em đánh cũng đã đánh rồi em xem bây giờ anh có phải rất thảm hay không? Em đại nhân đại lượng tha cho anh đi mà. Anh chỉ là quá quan tâm đến em sợ em một mình ngủ không an toàn nên mới vào đây bảo vệ em. Em đánh anh, anh có thể né có thể đỡ nhưng mà anh không làm vậy. Anh không bao giờ muốn tổn thương em, em muốn đánh anh sao cũng được miễn là em vui vẻ."
Âu Dương Linh đầu đầy hắc tuyến: " Triệu Tử Kỳ anh có bệnh đúng không nữa đêm nữa hôm bẻ khóa vào phòng tôi để ăn đánh à. Đúng là bệnh không nhẹ mau cút ra ngoài cho tôi. Đừng tưởng trong lúc tôi ngủ sẽ lơ là đề phòng để anh thừa cơ làm chuyện xấu."
Bạn nhỏ Triệu ba tuổi của chúng ta làm một vẻ mặt vô cùng đáng thương: " Linh nhi à người ta lo cho em nên mới vào đây. Em xem bây giờ là mạt thế nguy hiểm như vậy bọn anh lúc ngủ cũng phải rất đề phòng. Bọn anh dù sao cũng từng tham gia huấn luyện đặc chủng nên biết cách ứng phó tình huống nguy hiểm bất cứ lúc nào. Còn em là một cô gái yếu đuối làm sao có thể ứng phó tốt được. Anh lo ban đêm không biết tang thi có thể tấn công bất ngờ trong úc em ngủ say thì anh có thể bảo vệ em rồi. Linh nhi à để anh ở đây với em có được không? "
Âu Dương Linh làm ra dáng của một nữ hán tử: " Cái gì mà cô gái yếu đuối chứ lúc đầu ở siêu thị anh đừng quên là ai đã cứu các anh đó. Còn vấn đề tang thi tập kích lúc nữa đêm anh không cần phải lo. Bây giờ chỉ mới là thời kỳ đầu tang thi chưa tiến hóa cũng chưa nhiều lắm. Chúng chỉ đi tìm thức ăn theo bản năng mà thôi căn hộ này của tôi đã có lắp một hệ thống phát hiện kẻ đột nhập từ bên ngoài. Nếu có tang thi hay bất cứ cái gì đến gần căn hộ tôi đều biết hết. Như anh cũng thấy rồi đó anh là bằng chứng cho thấy rõ nhất tôi có khả năng bảo vệ mình trong mọi tình huống. Nên mời anh ra ngoài giùm cho hay là anh vẫn thấy anh đòn chưa đủ. Không sao tôi đây lúc ngủ cũng có thói quen thư giản gân cốt xíu."
Triệu Tử Kỳ lại bắt đầu tuyệt chiêu ăn vạ nếu không việc gì cậu phải chịu khổ như vậy chứ: " Linh nhi à em xem anh có phải rất đáng thương không. Vì không biết em lợi hại như vậy một lòng chỉ muốn bảo vệ em thôi. Kết cuộc bị em đánh tới thảm như vậy còn bị đá xuống đất hình như lưng cũng bị thương rồi em xem. Bây giờ em đuổi anh ra ngoài những tên kia đều giành được chỗ ngủ tốt anh thì phải ngủ ghế salon. Vừa cứng vừa khó chịu lưng anh lại bị thương rồi tối nay sao mà ngủ được. Em thương tình anh xem như chịu trách nhiệm với những vết thương trên người anh mà em gây ra cũng được. Anh đúng là có lòng tốt lịa bị đối xử như thế này hu hu." Sau đó tiếp tục công việc làm nũng với cô.
Cô cũng có chút động lòng rồi nha nhưng mà không được lỡ đâu chỉ vì một chút lòng trắc ẩn thương xót này của cô mà mang họa về sau thì sao?: " Không được dù thế nào cũng không được anh mau ra ngoài cho tôi. Nhanh lên tôi còn nghĩ ngơi nữa."
Thế là bạn Triệu ba tuổi của chúng ta đã bị đá ra ngoài tập . Và như chúng ta đã xem phim có tập thì sẽ có tập , cứ thế đêm tối tiếp diễn. Đến tập thì bạn nhỏ Linh nhi đã không còn sức để đá bạn nhỏ Triệu Tử Kỳ của chúng ta ra nữa thế là kế hoạch đã thành công. Còn vấn đề tại sao các bạn nhỏ còn lại không hay biết đó lại là một thủ thuật bí mật khác của bạn Triệu ba tuổi.
Sáng sớm hôm sau khi Âu Dương Linh vừa tỉnh dậy đã phát hiện mình đang nằm trong vòng tay ấm áp của một người. Mặt của hai người còn sát gần nhau cô có thể ngắm rõ dung nhan yêu nghiệt của tên kia. Trời ạ sao lại sinh ra một tên yêu nghiệt như thế này chú làm hại chúng sinh mà đã vậy lại còn phúc hắc vô sĩ hay làm nũng nữa chứ. Trái tim nhỏ bé của cô sắp không chịu nổi nữa rồi nhưng cô nhất định không được như vậy. Cô phải lạnh lùng băng lãnh với tất cả mọi người tất cả mọi thứ như vậy sẽ không có cái gì có thể tổn thương cô được. Nhưng mà tính ra anh ta cũng là một chính nhân quân tử đó chứ hôm qua cô đã không còn sức chơi trò đá ra khỏi phòng của anh ta nữa. Thì cũng không quan tâm anh ta nữa miễn sao là không phạm vào giới hạn của cô là được. Cô vất anh ta cho Tiểu Tuyết xem chừng còn mình thì đi ngủ. Cả đêm dù đang ngủ cô vẫn để ý mọi việc xung quanh anh ta cũng chỉ ngắm cô trong lúc ngủ, vén mái tóc xõa ra của cô cho gọn gàng lại. Sau đó đắp chăn cho cô rồi nhân lúc nào đó ôm cô vào lòng và ngủ. Trong lúc ngủ còn không quên bảo vệ cô cho cô hơi ấm. Ngoài ra thì cũng không có hành vi quá phận nào. Nhìn là một người trẻ con thích làm nũng nhưng cũng có lúc ôn nhu dịu dàng như vậy. Cho cô một cảm giác ấm áp vô cùng.
Có phải cô đã cô đơn quá lâu rồi nên tham lam hơi ấm từ gia đình và những người xung quanh. Dù hơi ấm đó có thể cũng là điểm yếu đưa cô vào hầm băng địa ngục như kiếp trước cũng không chừng. Triệu Tử Kỳ có thể nào hứa với tôi mãi mãi không bao giờ thay đổi không. Có thể nào mãi mãi ấm áp như vậy ôn nhu như vậy có thể đừng bao giờ phản bội tôi không? Như vậy thật tốt. Triệu Tử Kỳ không biết đêm đó là một đêm quan trọng đánh dấu bước ngoặc trong lòng Âu Dương Linh của hai người.
Khi Âu Dương Linh còn đang trong những suy nghĩ miên man của mình Triệu Tử Kỳ đã tỉnh dậy. Anh nhân lúc bạn nhỏ Linh nhi vẫn đang suy nghĩ miên man mà hôn chụt lên môi cô một cái. Cái hôn đã làm bạn nhỏ Âu Dương Linh lấy lại tinh thần và không một lời báo trước đã cho anh một cú đạp thẳng xuống giường: " Anh làm cái gì vậy mới sáng sớm đã không nghiêm túc rồi. Không phải hôm qua mới tốt được một xíu sao? "
Triệu Tử Kỳ lò bò dậy: " Linh nhi à sao em lại kích động như vậy chứ. Hay đây là nụ hôn đầu của em, nói cho em biết anh cũng là nụ hôn đầu đó em không thiệt đâu. Anh chỉ muốn chúc em ngày mới tốt lành thôi mà. " Nói xong anh còn chớp lấy thời cơ hôn lên trán cô một cách rất nhẹ nhàng, quý trọng và nâng niu.
Âu Dương Linh mặt đỏ như quả cà chua đẩy anh ra rồi chạy nhanh vào phòng tắm. Triệu Tử Kỳ nở một nụ cười yêu nghiệt bước ra khỏi phòng nhưng không biết kịch vui đang chờ anh.
Lãnh Hàn gương mặt oán phụ: " Triệu Tử Kỳ cậu giỏi lắm tối qua dám lén lút vào phòng của Linh nhi. Còn nữa tối qua có phải cậu giở trò với bọn mình. Cậu được lắm chờ xem bọn mình xử cậu như thế nào. Lên nào các anh em cho cậu ta một trận."
Thế là bạn nhỏ Triệu ba tuổi của chúng ta lại được chào buổi sáng bằng một trận đòn nữa. Nhưng lần này không phải là khổ nhục kế mà là bị các anh em tính nợ. Dù sao bọn họ cũng là anh em cho dù có cãi nhau hay tức giận gì đi nữa một lúc rồi sẽ qua tuyệt đối không bao giờ tổn thương tới nhau.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn không ai để ý sự vắng mặt của một tên hồ ly nào đó. Mà bạn nhỏ Linh nhi đang sắp trở thành bé thỏ đáng yêu đang sắp sập bẫy của tên hồ ly kia. Câu chuyện thỏ và hồ ly bắt đầu khi Âu Dương Linh vừa chạy vào nhà tắm chuẩn bị làm vệ sinh cá nhân. Thì đụng phải một vật gì đó khi cô chuẩn bị ngã thì có một vòng tay ấm áp che chở cho cô. Cứ tưởng là một câu chuyện tốt đẹp, nếu như bạn hồ ly nào đó chịu mặc quần áo vào. Và đúng như đã miêu tả mặt cô đang áp vào bờ ngực trần rắn chắc còn đọng lại vài giọt nước sau khi tắm của bạn hồ ly kia.
Thật là một cảnh tượng ngượng chín mặt. Không hiểu sao mấy tên này sáng sớm đã lên cơn bệnh thế kia chứ. Âu Dương Linh vội đẩy anh ta ra đập vào mắt cô là thân hình tuyệt mỹ như tượng khắc của anh không một mảnh vải che thân. Mái tóc ướt còn vươn vài giọt nước, nước từ tóc chải xuống thân còn vươn vài giọt nước. Một cảnh tượng thật sự quá mỹ với một sắc nữ như cô. Máu mũi sắp phun ra rồi nhưng đây là tình huống gì vậy chứ. Anh ta thấy cô vào còn không thèm quấn khăn hay mặc quần áo mà lại đứng đây để cô đâm vào và thấy cảnh tượng như vậy. Chết tuyệt không biết tên hồ ly này đang tính kế cái gì đây.
Cô vội che mặt mình lại quay sang chỗ khác: "Lăng Vân Hoài anh đang làm cái gì vậy hả? sao lại không mặt quần áo tử tế vào chứ? Nếu đã trong phòng tắm thì sao không khóa cửa hả? "
Bạn Hoài hồ ly của chúng ta tỏ ra vô cùng vô tội: " Anh có thói quen tắm vào buổi sáng mà. Anh quên mất đây là nhà của Linh nhi không phải nhà của anh. Bình thường ở nhà chỉ có mình anh nên anh đâu có khóa cửa làm gì. Anh vừa mới tắm xong định lại đây vệ sinh cá nhân ai biết em lại đâm đầu vào anh chú. Đây là một tai nạn nhưng em nhất định phải chịu trách nhiệm với sự trong sạch của anh đó. Người ta đã bị em nhìn thấy hết rồi còn gì. Em nhất định phải chịu trách nhiệm đó với lại anh đã lấy thân báo đáp rồi. Nên bây giờ người ta đã hoàn toàn thuộc về em. "
Mặt của Âu Dương Linh ngày càng đỏ: " Anh bớt có nói nhăn nói cuội. Cái gì mà tôi nhất định phải chịu trách nhiệm với anh chứ. Ai biết được trước kia anh đã qua lại với bao nhiêu cô gái rồi. Chắc cô nào cũng được anh cởi đồ cho xem như vầy chứ gì. Tôi sẽ không chịu trách nhiệm gì hết."
Lăng Vân Hoài từ từ xích tới gần Âu Dương Linh: " Em là người đầu tiên và duy nhất thấy được cơ thể của anh từ khi anh lớn tới giờ. Sao em có thể thoái thác trách nhiệm của mình như vậy được chứ. Anh cũng đâu yêu cầu em làm những chuyện em không thích làm cơ chứ. Chịu trách nhiệm của anh ở đây là hy vọng em sẽ cho anh cơ hội được gần em, được quan tâm chăm sóc tìm hiểu về em. Đừng đẩy anh ra xa có được không thử cảm nhận anh bằng trái tim thật sự của em để xem em có cảm giác gì với anh không? "
Tên hồ ly nào đó ngày càng tiến sát cô hơn và khi cô chưa kịp phòng bị đã bị ôm vào lòng: " Linh nhi à em thử nhìn vào mắt anh nhìn vào tim em xem có tí cảm giác nào không? Một tí xíu thôi cũng được. Em nhất định phải chịu trách nhiệm đó nhất định."
Nói xong anh giữ lấy cổ của cô bắt cô nhìn thẳng vào trong mắt anh. Trong mắt anh bình thường dù có một chút quỷ quyệt tính toán của một tên hồ ly. Nhưng bây giờ trong đó chỉ có cô cùng với một tình cảm không thể diễn tả bằng lời sự ôn nhu ấm áp. Trái tim chạm trái tim gần như thế cô còn nghe tiếng tim đập rất nhanh của anh. Một phút nào đó trong trái tim cô đã bị lỡ một nhịp vì anh.
Nhưng khi lấy lại được lý trí cô nhanh chóng đẩy anh ra và cho anh một cái giẫm thật mạnh xuống chân. Anh vừa buông cô ra cô đã ba chân bốn cẳng chạy về phòng. Trong một buổi sáng cô đã động lòng với hai người đàn ông. Đã sắp phá bỏ tản băng trong lòng mình làm sao có thể như vậy. Trái tim cô càng không nên như vậy tình yêu duy nhất chỉ có một người mà thôi. Lớp phòng vệ cô khó khăn mới có được làm sao dễ dàng phá bỏ như vậy. Nhất định là thời gian gần đây cô quá cô đơn rồi họ là những người sưởi ấm cho cô khi lạnh giá mà thôi. Nhất định là ngộ nhận mà thôi không phải tình cảm thật sự huống chi là yêu. Nhưng khi bên cạnh bọn họ cô lại có một cảm giác thân thiết quen thuộc vô cùng. Giống như là người thân bạn bè nhiều năm xa cách nhưng cô quen họ sao? Sao cô lại không có một chút ấn tượng nào vậy chú. Cô tự nhủ với lòng Âu Dương Linh mày không được thua cuộc mày không được thua trong trận chiến tình cảm này. Nếu không mày sẽ rất nguy hiểm Âu Dương Linh nhất định phải đóng chặt trái tim ai cũng không thể tới gần.
Sau chương này thì các bạn thích nhân vật nào hơn nè. Liệu khi nào thì Âu Dương Linh sẽ đối mặt với tình cảm thật sự của mình. Trong cuộc đua tình cảm này ai mới là người chiến thắng đón xem các chap tiếp theo nhé.
Tg dạo này mọi người bơ tg quá hay là truyện này ngày càng dở nên mọi người không thèm đọc nữa. Nếu mọi người muốn tg ra chap đều đều thì phải cho ta động lực bằng cách cỗ vũ ta bình luận cho ta biết mọi người còn cần truyện của ta hu hu. Không thì ta tiếp tục mất tích nữa đó hu hu đau lòng quá.