Vũ Văn Thành Ngọc gương mặt đầy vẻ nghi vấn: “ Các cậu có cảm thấy bé con rất giống Tiểu Linh Linh hay không? Vả lại gia đình của bé con cũng đang ở thủ đô. Trong khi đó tin mật báo của chúng ta cũng cho biết Tiểu Linh Linh hiện cũng đang ở thành phố A này. tuần trước Âu Dương gia còn vận chuyển một số lượng lớn nhu yếu phẩm và các loại vũ khí đến thành phố A này nữa. Thật là một chuyện quái lạ mà dù rất kính đáo nhưng động tĩnh lớn như vậy làm sao che mắt được tất cả mọi người chứ. Chúng ta cũng vì vậy mới đến đây điều tra và mắc kẹt trong mạt thế này. Quan trọng nữa bé con gọi là Linh nhi lần đầu tiên chúng ta gặp bé con đã có cảm giác thân thuộc. Nhất kiến chung tình với em ấy nhưng cũng không thể phủ nhận cảm giác quen thuộc khi gặp lại người thân nhiều năm xa cách. Các cậu nói có đúng không?”
Lăng Vân Hoài cũng bắt đầu suy nghĩ: “ Thành Ngọc cậu nói rất đúng. Tất cả chuyện này không thể trùng hợp nhưng vậy được. Lúc trước chúng ta mãi lo tranh giành tình cảm của em ấy mà chưa suy xét rõ ràng. Chúng ta chưa bao giờ động lòng hay có bất kỳ cảm giác nào với cô gái khác ngoại trừ Tiểu Linh Linh. Nhưng khi vừa gặp Linh nhi trái tim mọi người đều dao động và yêu em ấy. Cảm giác thân quen, tín nhiệm đối với em ấy không giống như chúng ta chỉ mới quen biết một, hai ngày mà có được. Tớ nghĩ chúng ta nên điều tra kỹ chuyện này.”
Triệu Tử Kỳ vẻ mặt khó tin miệng mở to tới mức có thể nhét vừa một quả trứng gà rồi: “ Chuyện này cũng quá vi diệu rồi đó. Các cậu nói Linh nhi là Tiểu Linh Linh của chúng ta chuyện này sao có thể chứ. Các cậu không nghĩ Âu Dương gia sẽ để Tiểu Linh Linh chịu khổ như vậy sao? Cho dù họ không ở đây cũng sẽ có người theo bảo vệ em ấy chứ. Với lại cho dù không có người của Âu Dương gia thì tên ngốc Hàn Dực kia nhất định cũng sẽ ở bên em ấy chứ? “
Lăng Vân Hoài đầy vẻ suy tư: “ Tử Kỳ nói cũng rất có lý lúc đầu chúng ta cũng rất muốn ở bên cạnh bảo vệ Tiểu Linh Linh. Nhưng chỉ có một mình Hàn Dực cậu ấy chấp nhận từ bỏ hết mọi thứ trong gia tộc để đi theo bảo vệ em ấy. Nói thật mình rất khâm phục cậu ta đó. Có cậu ta theo bảo vệ con bé và Âu Dương gia bảo vệ chúng ta mới an tâm học tập, rèn luyện để kế thừa gia tộc. Càng quan trọng hơn nữa là ngày càng mạnh mẽ để bảo vệ em ấy. Không để cho bi kịch của năm trước diễn ra một lần nữa không phải sao? “
Hạ Quan Trường đầy vẻ trầm tư: “ năm rồi chúng ta cố gắng năm rồi. Bây giờ chúng ta đã đủ mạnh mẽ để bảo vệ con bé nhưng con bé lại không ở bên cạnh chúng ta. Bây giờ mọi người nói như vậy tâm mình lại càng loạn. Lần đầu gặp Linh nhi cảnh tượng em ấy cứu chúng ta luôn khắc sâu trong trái tim này. Trái tim chúng ta đập loạn vì em ấy cảm giác thâm quen kích động như gặp người thân xa cách đã rất lâu rất lâu rồi. Rồi thì cảm giác ghen khi một trong số chúng ta cố ý tranh thủ tình cảm với Linh nhi. Nhưng bây giờ mình lại rất rối có thể như chúng ta đã nói với Linh nhi tình cảm của chúng ta giành cho Tiểu Linh Linh đã trở thành tình thân. Liệu có phải cái tình thân ấy khiến chúng ta yêu Linh nhi từ cái nhìn đầu tiên. Vì em ấy cho chúng ta cảm giác như được gặp Tiểu Linh Linh. Mọi người nói có phải không? “
Lãnh Hàn đã không còn bộ dánh trẻ con nữa mà bây giờ dừng như rất trưởng thành và cương quyết: “ Các cậu đừng có tự làm mình rối lên như vậy có được không? Tiểu Linh Linh là Tiểu Linh Linh còn Linh nhi cô ấy vẫn là Linh nhi thôi. Chúng ta yêu Linh nhi của hiện tại và là người thân của Tiểu Linh Linh. Các cậu khôn cần tự mình suy đoán lung tung đúng vậy Linh nhi rất giống Tiểu Linh Linh chúng ta yêu cô ấy. Chứ không phải mong cô ấy làm thế thân của Tiểu Linh Linh các cậu hiểu không? Gỉa sử cô ấy không phải là Tiểu Linh Linh các cậu sẽ không yêu cô ấy nữa sao? “
Tất cả mọi người đồng thanh: “ Đương nhiên sẽ không rồi.”
Lãnh Hàn lại tiếp tục: “ Vậy thì mọi người còn phân vân gì nữa chứ. Chúng ta đã quyết định yêu em ấy từ lúc em ấy cứu chúng ta thì sẽ không bao giờ hối hận không bao giờ ngừng yêu em ấy được cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Chúng ta vì Tiểu Linh Linh cố gắng năm cho dù có ra sao đi nữa thì em ấy mãi mãi là đứa em gái chúng ta yêu thương nhất tình cảm đó đã theo thời gian biến thành tình thân. Không thể tách rời của mỗi chúng ta tình cảm dành cho Linh nhi cũng như vậy. Cho dù chúng ta chỉ mới quen biết có ngày yêu thì đã sao chứ. Tình cảm không thể nào đông đếm bằng thứ gì cả kể cả thời gian. Giả sử thứ Linh nhi quả thật là Tiểu Linh Linh đi không phải mọi chuyện đã quá tốt sao? Tình cảm của chúng ta lại càng thêm sâu đậm ngày càng khắc cốt ghi tâm. Mọi người nói có phải không? “
Hạ Quan Trường nở một nụ cười ôn nhu hiếm thấy: “ Không ngờ Lãnh Hàn của chúng ta thường ngày trẻ con như vậy mà lại có những suy ngĩ thấu đáo như vậy. Bây giờ trong lòng mình cáng quyết tâm theo đuổi bằng được Linh nhi hơn rồi. Chuyện Linh nhi có phải Tiểu Linh Linh không chúng ta còn nhiều thời gian để điều tra mà.”
Vũ Văn Thành Ngọc lại bắt đầu bao bọc bằng lãnh khí rồi: “ Đều tại hôm nay chúng ta hấp tấp quá dọa cho Linh nhi sợ như vậy rồi. Bây giờ em ấy vẫn còn chưa tin tưởng chúng ta đối với chúng ta cứ như mông nóng dáng vào mặt lạnh vậy. Vì vậy chuyện quan trọng nhất của chúng ta hiện nay là cố gắng hết sức bảo vệ em ấy. Chiếm được lòng tin của em ấy trước sau đó mới tính tới chuyện tình cảm.”
Lăng Vân Hoài lại bắt đầu bộ dạng hồ ly của mình: “ Đương nhiên là phải bảo vệ và chăm sóc em ấy rồi. Có được lòng tin của em ấy cũng rất quan trọng nhưng mà tranh thủ tình cảm thì không thể thiếu. Mỗi người chúng ta đều có một cách chinh phục em ấy riêng cạnh tranh công bằng. Mình đương nhiên có rất nhiều cách không nói với các cậu ha ha.”
Vũ Văn Thành Ngọc: “ Con hồ ly cậu lại định giở trò gì vậy hả? Mình tuyệt đối sẽ dùng cách của mình theo đuổi em ấy ai cần cậu chỉ chứ. Mọi người con gái không phải đều thích lãnh khóc soái ca hay sao chứ. Các cậu mất hình tượng quá rồi không được như mình đâu.”
Triệu Tử Kỳ khinh bỉ: “ Thành Ngọc à không ngờ cậu lại đáng sợ như vậy luôn đó cũng thật là gian xảo mà. Mình biết vẻ băng lãnh kia cậu toàn tạo ra để đối phó với mọi người. Nhưng thực chất là một tên phúc hắc vô cùng.”
Vũ Văn Thành Ngọc nhún nhún vai: “ Các cậu cũng đâu có thua gì mình toàn một lũ phúc hắc. Bây giờ chắc mọi người cũng đói và mệt rồi ăn đi rồi ngủ dưỡng sức mà còn tranh thủ tình cảm. Ai sẽ thắng trong cuộc đua tình cảm này mình rất tò mò.”
Lăng Vân Hoài: “ Mọi người đừng quên chuyện điều tra xem Linh nhi có phải Tiểu Linh Linh không đó. Nghĩ ngơi đi ngày mai cuộc chiến lại bắt đầu các cậu đừng quên bây giờ là mạt thế đó. Chúng ta vừa có cuộc đua tình cảm vừa có cuộc chiến sinh tồn đó. Rốt cuộc ai là người chiến thắng mình rất mong chờ.”
Nói xong mọi người thi nhau tìm đồ ăn trong tủ lạnh chén một bữa no nê. Rồi tìm chỗ nghĩ ngơi thật tốt họ biết những gì họ phải đương đầu phiá trước. Trở lải với bạn nhỏ Âu Dương Linh của chúng ta cô không hề biết cuộc tranh luận về mình. Không biết được những cái bẫy đang chờ đợi cô. Vừa vào phòng cô đã vào không gian ăn uống, tắm rửa và tu luyện dị năng.
Lúc cô chuẩn bị rời khỏi không gian thì bỗng nghe tiếng cười vui vẻ của Ngọc Hồn: “ Chủ nhân à hôm nay nhờ có người thu thập tinh thạch dù không nhiều quá nhưng mà cũng giúp ta bổ sung nguyên khí. Người xem khí sắc hôm nay của ta có phải rất tốt không? Ta biết người vất vả nên từ nãy tới giờ không dám xuất hiện sợ phiền người nghĩ ngơi. Người thấy ta có tốt với người không nè. Không giống tên Hệ thống tối ngày bốc lột người khác đâu.”
Hệ Thống Đại Nhân vừa nghe tới tên mình cũng vội ra mặt(tg à mà có gì đó sai sai hệ thống có mặt sao? Thôi bỏ qua vấn đề này đi): “ Cái tên Ngọc Hồn kia chỉ biết tranh thủ những lúc ta không có mặt nói xấu ta thôi. Nhưng ngươi lầm to rồi nhé ta là máy móc ta có thể biết tất cả mọi thứ đó nha.”
Ngọc Hồn vẻ mặt trêu tức: “ Ngươi có tốt gì đâu mà ta phải nói xấu ngươi cho mệt hà. Ta chỉ thương chủ nhân thôi biết chưa.”
Hệ Thống Đại Nhân: “ Ta cũng là muốn tốt cho chủ nhân thôi lão già tuổi như ngươi thì hiểu gì về ta chứ. “
Âu Dương Linh bất đắc dĩ lại phải làm người hòa giải: “ Thôi được rồi ta biết hai người đều muốn tốt cho ta. Đừng cãi nhau nữa mà ta mệt mỏi.”
Hệ Thống Đại Nhân: “ Ta ra đây là báo với chủ nhân hôm nay người hoàn thành nhiệm vụ. là giết tang thi được tặng kim tệ cộng với lúc trước được kim tệ nữa là được kim tệ rồi. Người có muốn xem xét vật phẩm trong cửa hàng không ạ.”
Âu Dương Linh mắt sáng rỡ đã được kim tệ rồi nhưng phải tích lũy từ từ lúc cần thiết mới sử dụng được không vội. Đúng rồi chẳng phải còn có thưởng một nhiệm vụ nữa sao quá tốt rồi cô vội hỏi Hệ thống: “ Thưởng nhiệm vụ đặc biết thì như thê nào? “
Hệ Thống Đại Nhân: “ À cái nhiệm vụ đó không phải thưởng rồi sao? Bây giờ chủ nhân đòi thì ta cũng không có cái gì để trả chủ nhân đâu.”
Âu Dương Linh vẻ mặt ngơ ngác: “ Thưởng đâu sao ta không thấy.”
Hệ Thống Đại Nhân: “ người bọn họ không phải là phần thưởng cho người sao? Ta sợ người không tin tưởng người khác trên đường đi sẽ cô độc một mình rất đáng thương. Nên ta mới vì người nghĩ ra cái nhiệm vụ và phần thưởng này đó. Ta đều muốn tốt cho người thôi. Với lại những người đó lại mạnh như vậy các người thành một đội thì quá hoàn hảo rồi. Ta còn giúp chủ nhân tìm được đào hoa thật là quá tốt nhất cử lưỡng tện mà.”
Âu Dương Linh vẻ mặt tức giận: “ Hệ thống đây là gạt người trắng trợn gạt người. Vậy có phải cái nhiệm vụ bạn đồng hành kia cũng vậy không? Ta không làm nữa ngày mai ta sẽ bảo họ đi.”
Hệ Thống Đại Nhân thấy Âu Dương Linh tức giận như vậy cũng vội xoa dịu: “ Chủ nhân à bớt giận ta đều muốn tốt cho người. Nhiệm vụ bạn đồng hành là nhiệm vụ thật có thưởng đàng hoàng. Ta chỉ là đưa ra nhiệm vụ kia để dễ dàng thực hiện nhiệm vụ này mà thôi. Cô không cứu họ thì làm sao làm bạn đồng hành cùng họ được. Nhờ vậy cô vừa có được bạn đồng hành vừa có đào hoa quá tốt rồi còn gì. Đừng giận nữa có được không? “
Âu Dương Linh: “ Hừ ta không thèm để ý ngươi.”
Cô bỏ ra khỏi không gian dùng bông tai để liên lạc với gia đình. Nghe mọi người trong nhà nói mọi việc ổn thỏa cô mới yên tâm đi vào giấc mộng.
Mọi người có ai đang thắc mắc về quá khứ của họ không. Hãy thử tài suy đoán của mình xem nào.
tg sau một thời gian quy ẩn ta đã trở lại từ hôm qua và sẽ ra chương nhiều nhiều thêm cho mọi người. mọi người phải ủng hộ nhiệt tình ta mới có thêm động lực chứ.