Chương
Tần Phong vội vàng cầu cứu Diệp Vĩnh Khang đang ngồi bên cạnh.
“Đừng cầu cứu anh Diệp của cậu, ai bảo cậu không biết tốt xấu như thế, ngay cả huấn luyện viên mà cũng dám cãi lại, đáng đời!”
Trần Tiểu Tuý bụm miệng cười nói.
Mấy người vui vẻ cười nói, mà Phương Nhất Minh bên cạnh lại cuống cuồng đi qua đi lại.
Anh ta thực sự không hiểu, rõ ràng bản thân đã nói vô số lần về sự lợi hại của Sư Tử Hà Đông, thế nhưng mấy người này vẫn chẳng có chút phản ứng nào.
Không những không tìm nơi trốn mà ngược lại còn chạy đến cột mốc ranh giới cửa vào Giang Bắc để đợi.
Cuối cùng rảnh rỗi tới mức nhàm chán, lại còn lôi một bộ bài ra để chơi!
Con mẹ nó, thế này thì xong rồi!
“Nhất Minh, anh rảnh quá cũng chán, có muốn lại đây chơi cùng bọn tôi không? Bốn người chúng ta vừa khéo có thể chơi trò ai chạy nhanh hơn”.
Diệp Vĩnh Khang rất nhiệt tình rủ Phương Nhất Minh cùng chơi.
“Anh Diệp, tôi đoán là mấy người Sư Tử Hà Đông sắp đến rồi, rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ cái quái gì thế, có thể nói cho tôi biết không, tôi sốt ruột tới độ lòng nóng như lửa đốt cả rồi”.
Phương Nhất Minh nôn nóng suýt khóc luôn rồi, làm gì còn tâm trạng gì để chơi bài nữa chứ.
“Chuyện này còn phải nghĩ gì nữa, đến thì chiến thôi!”
Sử Nam Bắc chẳng buồn bận tâm, oán thán nói: “Đám người này đúng là lề mề, đợi cả nửa ngày trời ngay cả bóng người cũng chẳng thấy, tôi còn đợi làm xong để đi uống rượu nữa”.
Phương Nhất Minh hoàn toàn cạn lời, không biết lúc này bản thân nên nói gì.
Mấy người nhìn thấy dáng vẻ nóng ruột của Phương Nhất Minh thì lại cảm thấy rất thú vị, không ngờ cậu chủ Phương trước nay vẫn luôn trầm ổn có tiếng cũng có lúc lo lắng tới mức này.
Thật ra chuyện này cũng không thể trách Phương Nhất Minh nhát gan mà là đối thủ quá đáng sợ.
Huống hồ anh ta cũng không hề biết bản lĩnh và thân phận thật sự của Diệp Vĩnh Khang.
Mấy người Diệp Vĩnh Khang bình thản như vậy cũng không phải không có lý do, anh đường đường là Điện Chủ của Điện Long Thần, ở trong mắt anh thì đám người Sư Tử Hà Đông chỉ như lũ sâu bọ không biết tốt xấu mà thôi.
Sử Nam Bắc là một trong số năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần, nhất định cũng sẽ không coi cái đám côn đồ kia ra gì.
Còn về Trần Tiểu Tuý, mặc dù cô ấy không biết rõ thực lực của Diệp Vĩnh Khang mạnh tới độ nào, cũng không biết rõ toàn bộ bối cảnh thân phận của Diệp Vĩnh Khang.
Thế nhưng cô ấy chỉ cần biết một điểm, Diệp Vĩnh Khang là hầu quân tướng là đã đủ, vậy nên chắc chắn sẽ không cảm thấy lo lắng hay sợ hãi.
Tần Phong lại như con bê không sợ hổ, không hề biết tới sự lợi hại của Sư Tử Hà Đông, giờ có Diệp Vĩnh Khang và Sử Nam Bắc ở bên cạnh, cậu ta còn sợ gì nữa chứ?
Lần này tới đây, Diệp Vĩnh Khang không chỉ dẫn theo Trần Tiểu Tuý và Phương Nhất Minh mà còn để cho Sử Nam Bắc dẫn theo ba đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của trại huấn luyện là Tần Phong, Mê Long và cả Yên Vĩ Điệp.
Mục đích là nhân cơ hội này cho bọn họ tham gia một tiết học thực chiến, nhân tiện nâng cao tầm mắt của bọn họ.
Nếu như có cơ hội thì còn có thể để cho ba người họ tiến hành một lần huấn luyện thực chiến.