Chương
Bác Hải nở nụ cười nghiền ngẫm, khẽ đưa tay sờ cằm, hãnh diện nói: “Cậu ấy không phải người phàm. Tôi đã tranh thủ hơn nửa giờ giúp cậu ấy rút lui, tin chắc rằng cậu ấy đã không còn ở Giang Bắc nữa”.
Lãnh Tu vẫn lo lắng nhíu mày: “Nhưng tôi lại nghĩ cậu Diệp tuyệt đối sẽ không rời khỏi Giang Bắc. Tôi biết rất rõ tính cách của cậu ấy”.
“Ha ha”.
Bác Hải cười nhạt, nhìn Lãnh Tu nói: “Lãnh Tu, tôi vẫn luôn nói rằng cậu quá đơn thuần, thực sự không phải tôi cố ý bắt lỗi cậu đâu”.
“Cậu Diệp quả thật là một người có năng lực, tính cách cao ngạo. Nhưng bây giờ đối mặt với vấn đề sinh tử, chỉ cần là con người đều sẽ lựa chọn…”
Reng reng…
Đúng lúc này, chuông điện thoại của bác Hải đột ngột vang lên.
“Cơ sở ngầm tôi đặt ở Giang Bắc gọi đến, đoán chừng đến tám phần cậu Diệp đã rời khỏi Giang Bắc rồi”.
Bác Hải tự tin trả lời điện thoại: “Cậu ấy đã rời khỏi Giang Bắc rồi chứ, ngồi máy bay hay là… Hả! Hả! Hả? Cái gì?”
Bác Hải chưa kịp nói hết nửa câu, mặt đã biến sắc, gầm gừ vào trong điện thoại: “Cậu nói cái gì, cậu có chắc là mình không nhầm lẫn chứ? Tôi…”
Phụt…
Bác Hải đột nhiên phun ra một ngụm máu, chỉ cảm thấy trước mắt đen mờ, ngã nhào về phía trước. Nếu không phải Lãnh Tu nhanh tay nhanh mắt đỡ được, chắc chắn bác Hải đã ngã chúi xuống đất.
“Hải Gia, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Lãnh Tu lo lắng nói.
“Cậu ấy… cậu ấy… cậu ấy…”
Hai mắt bác Hải đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng co giật, mất một lúc lâu mới có thể nói ra lời: “Cậu ấy… tên nhóc đó… tên nhóc đó dẫn gái tới biên giới Giang Bắc… đánh bài!”
“Cái gì, đánh bài hả?”
Lãnh Tu nhất thời trừng lớn hai mắt!
Cột mốc ranh giới Giang Bắc.
Trên một bãi cỏ nhô cao phía bên cạnh.
“Ba đánh hai, ù, ha ha ha ha, đưa tiền đưa tiền!”
Diệp Vĩnh Khang một tay ôm Trần Tiểu Tuý, một tay vơ hết đống tiền lẻ về phía trước mặt rồi phá lên cười ha ha.
“Tần Phong, cậu có biết chơi bài không thế, lại để cho anh ấy thắng rồi, đều tại cậu!”
Sử Nam Bắc tức giận ném đống bài xuống đất rồi cứ thế oán trách Tần Phong.
“Huấn luyện viên Sử, không thể nói như vậy được đâu, người ta cầm hết hai con át, ba con hai, ba con K, thế thì còn đánh kiểu gì được nữa?”
“Hơn nữa, tôi vừa mới đánh con K, anh thì hay rồi, dùng luôn con hai chặn lại, tôi còn cho rằng anh muốn ù bài nữa, kết quả anh lại ra con ba, tôi thật sự hoài nghi tôi mới là địa chủ, hai người đều đang đấu lại tôi”.
Tần Phong cũng không vui oán thán.
“Hừ, thằng nhóc cậu đủ lông đủ cánh rồi, dám tranh luận với tôi phải không? Ngứa đòn rồi à?”
Sử Nam Bắc vừa nói vừa bắt đầu xắn ống tay áo lên.
“Huấn luyện viên Sử, không thể chơi như thế được đâu, đây cũng không phải là huấn luyện, anh đang lấy việc công báo thù riêng, anh Diệp, chuyện này anh phải đứng ra bênh vực cho tôi!”