Hà Văn nghe anh nói thì cười, người này còn tinh ý để ý đến chuyện đó sao.
Hừm, xem ra anh ấy thật sự đã biết nghĩ cho người khác hơn rồi!
" Chuyện đó là đương nhiên, còn bây giờ thì anh tính đối phó Cố Ninh ở bề ngoài như thế nào?"
" Chèn ép về kinh tế trước, sau đó thì từ từ tính tiếp.
Đúng rồi..."
"Câu ca nhẹ giăng đời ta
Âm thanh nào trôi vụt xa~~!" Bạch Thiệu Huy đang nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại cắt đứt lời nói của anh.
" Thật mất hứng!" Bạch Thiệu Huy nghe ra được là chuông điện thoại của mình liền càm ràm.
Cầm điện thoại lên, nhìn thấy số nhưng không có tên, nhưng số điện thoại này Bạch Thiệu Huy khá quen.
Chủ nhân số điện thoại này là Lang ca, một thuộc hạ của anh sau này.Bạch Thiệu Huy không nhấc máy mà tắt đi gửi một tin nhắn sau đó quay qua nói với Hà Văn.
" Có vài chuyện anh phải đi xử lý rồi.
Em nghỉ ngơi đi, tốt nhất chiều nay không cần đến công ty, cơ thể thấy thoải mái rồi hãy đi làm.
Còn nữa, vài ngày sau có lẽ anh sẽ rất bận, vì thế sẽ không gặp em thường xuyên được.
Phải cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì anh sẽ cho người thông báo với em." Bạch Thiệu Huy căn dặn, khoảng thời gian đầu đúng là rất bận.
" Phải đi thật sao? Nhớ phải cẩn thận đó biết không.
Em tiễn anh!" Hà Văn nghe anh đi có chút thất vọng, bất quá cũng không phải là không bao giờ được gặp nữa đâu mà buồn.
Y đứng dậy giúp Bạch Thiệu Huy sắp xếp lại tài liệu sau đó đi cùng anh xuống nhà xe.
" Cảm ơn em, hôm nay anh thật sự rất vui.
Nhưng mà, bảo bối à, không có hôn tạm biệt anh sao?" Bạch Thiệu Huy cười tà nhìn Hà Văn.
" Anh hôm nay hôn đến nghiện luôn đấy à! Từ sáng tới giờ cứ bắt người ta hôn hoài, không chán hả?" Hà Văn trợn mắt nhìn người đàn ông ngồi trên xe đang nhìn chằm chằm vào y.
" Đúng nha, nghiện rồi, hôn em thì sao có thể chán được chứ! Hơn nữa, mấy ngày sau sợ rằng không gặp được em đấy chứ nói gì là hôn, thật khổ mà.
Với lại bảo bối, em không thích anh hôn hay sao, hửm?!" Bạch Thiệu Huy một bộ dáng tủi thân lại có chút lưu manh phúc hắc.
" Dừng, đừng có làm bộ mặt đó nữa mà.
Bạch Thiệu Huy của ngày thường đâu mất rồi, cái Bạch Thiệu Huy làm bộ làm tịch này ở đâu ra thế này.
Em không phải không thích mà là...!ngại ngùng xấu hổ đó, anh biết không hả?!" Hà Văn bó tay với việc anh làm bộ mặt tủi thân này rồi.
" Như vậy có hôn hay không đây, bảo bối!" Bạch Thiệu Huy buồn cười nhìn y, nhưng lại không quên nhắc về chuyện hôn tạm biệt, anh ám ám cười.
Tiểu ngốc nghếch của anh sao lại đáng yêu thế này!
" Hừ! Lưu manh! Chỉ lần này thôi đấy." Hà Văn cuối người xuống hôn nhẹ lên môi của anh.
Vì đã có một tự chủ rồi cho nên lần này y cũng không quá ngại ngùng, nhưng cũng nhanh chóng muốn tách ra.
Bạch Thiệu Huy thấy y chủ động hôn anh, trong lòng lại tươi như hoa.
Cảm nhận được y muốn mau chóng kết thúc, anh liền đưa tay mình lên giữ đầu y lại.
Từ thụ động, anh chủ động tiến công, chiếm đoạt hơi thở của y, quấn quýt lấy đầu lưỡi bên trong cái miệng nhỏ của y.
Hà Văn biết cái con người trước mặt này chính là không bao giờ đủ thõa mãn, cho nên cũng đành đáp lại anh một cách cởi mở, không một chút chống cự.
Cho đến khi Hà Văn dường như không thở nổi nữa, Bạch Thiệu Huy mới quyến luyến bỏ ra.
" A Văn, gọi một tiếng lão công đi được không?!" Bạch Thiệu Huy nâng cằm xinh xắn của Hà Văn hỏi y như làm nũng lại như ra lệnh.
Hà Văn bị anh hôn đến choáng váng, người này lúc nào hôn cũng vậy, không kiềm chừng một chút nào hết.
Nghe anh hỏi thì mới rùng mình một cái nghi ngờ nhìn anh.
Người này có phải là Thiệu Huy mà y quen không vậy, được voi rồi lại cứ đòi tiên.
" Hửm! Không được sao?!" Bạch Thiệu Huy nhìn ánh mắt nghi ngờ của y mà cười, một nụ cười tà vô cùng có mị lực.
Với góc nhìn của Hà Văn chẳng khác nào ngắm một tiên cảnh trước mắt vậy.
" Ừm...!Lão công~! Rồi đó, được chưa hả?" Hà Văn vô thức nuốt một ngụm nước bọt, đỏ mặt giận dỗi với Thiệu Huy.
" Tất nhiên là được rồi.
Lão bà của anh ở nhà phải giữ gìn sức khỏe, cẩn thận nữa đó biết chưa!" Bạch Thiệu Huy cười vô cùng tươi tắn nói.
" Hừ! Biết rồi! Tuân lệnh tên độc tài bá đạo nhà anh.
Bộ thích trêu chọc người ta lắm hả?!" Hà Văn phồng mang trợn mắt nói.
" Ha ha.
Tạm biệt! " Hôn lên trán y một cái, Bạch Thiệu Huy mới thả lỏng đầu Hà Văn ra.
" Tạm biệt! " Hà Văn lùi lại cho anh đóng cửa xe, sau đó vẫy tay với anh.
" Mong rằng, hôm nay không phải là mơ.
Mặt có hơi nóng, phải lên phòng rửa nước mát thôi!" Nhìn anh lái xe đi, Hà Văn lẩm bẩm, nhiệt độ trên mặt y vẫn chưa giảm xuống.