Hai người vui vẻ ăn cùng nhau sau đó thì trở lại phòng của Hà Văn.
Trong bữa ăn, phải nói là Hà Văn không thể đếm hết những lần mình ngại ngùng.
Trong phòng ăn chính là không khí ủa một màu hường phấn.
Từ đầu đến cuối, Bạch Thiệu Huy chăm chút từng li từng tí giúp y và lo cho y từ đầu đến cuối, y chẳng cần phải tự cử động gì bao nhiêu.
Bạch Thiệu Huy để Hà Văn ngồi lên ghế, tự y thích làm gì thì làm.
Sau khi lên phòng, để che giấu đi sự ngượng ngùng của mình, Hà Văn lấy ra một quyển sách mà y đang đọc dở.
Còn Thiệu Huy thì đi đến chỗ máy in, kiểm tra hiệu quả làm việc của cái máy in này.
Cũng thật tội nghiệp cho đống giấy A trong nhà này, sau khi in xong, tập tài liệu dày khoảng hai mươi cm nằm ình một đống.
Dù gì cũng là một doanh nhân nhưng Hà Văn nhìn vào cũng ngao ngán với chồng tài liệu này của anh.
" Anh làm gì mà tài liệu nhiều như vậy thế?" Hà Văn nghi ngờ hỏi anh, đột nhiên cần nhiều tài liệu như vậy, chẳng lẽ có sự kiện gì sao.
Một lúc thu thập được nhiều tài liệu như thế, anh ấy cũng thật tài a!
" Ừ, tuần sau thì anh chính thức nắm giữ Bạch thị rồi cho nên cần hơi nhiều tài liệu một chút.
Những cái này là vũ khí có thể loại bỏ vài con chuột thích gặm nhấm trong cuộc họp sắp tới đây." Bạch Thiệu Huy tay thì bận rộn, một bên trả lời nghi vấn cho Hà Văn.
" Nắm giữ Bạch thị, rốt cuộc thì anh cũng chịu đi làm rồi.
Với sự thông minh của anh nhất định sẽ đưa Bạch thị tốt hơn." Hà Văn thật lòng nói.
" Anh không tốt như vậy đâu, lỡ đâu ngay sau đó anh liền làm Bạch thị phá sản thì sao?" Bạch Thiệu Huy nửa đùa nửa thật quay qua nhìn y mà hỏi.
" Thì em đây nuôi anh!" Hà Văn không một chút suy nghĩ nói, nói xong y mới phát hiện mình bị cuồng anh quá rồi, lại còn rất mạnh miệng nữa chứ.
" Thật sao, nếu lúc đó Bạch gia có phá sản thì em phải nuôi cả nhà anh đó." Bạch Thiệu Huy cưng chiều nói với Hà Văn.
Anh biết rất rõ, một khi y nói điều gì ra khỏi miệng thì y chắc chắn sẽ thực hiện điều đó.
Ở kiếp trước cũng vì muốn tìm anh, y đã rời xa anh khi ở kiếp trước.
Trong nội tâm xẹt qua một tia sát khí, tất nhiên anh sẽ không để chuyện đó xảy ra.
" Đúng rồi, em không hỏi anh vì sao quen với Trần Lục Kỳ sao? Em không ghen sao?" Bạch Thiệu Huy lúc này mới nhớ, con người này luôn tỏ ra đạm mạc, như thể mọi chuyện không liên quan đến mình vậy.
Đến bây giờ y cũng hỏi anh điều gì, y không tò mò hay ghen gì hay sao?
" Ai nói không ghen! Muốn đánh bầm dập tên đó luôn đấy.
Nhưng mà em hỏi anh trả lời sao, lỡ đâu lại la em như trước kia ấy nhỉ? Đúng rồi, mà sao anh lại quen với Trần Lục Kỳ vậy? Còn nhiều lần vì hắn ta mà...!nạt em!!" Hà Văn nhếch môi nói, thậm chí còn nghiến răng, nhớ lại chuyện trước kia, y lại cảm thấy thật tuổi thân.
" Tưởng đâu sẽ không ghen chứ nhỉ?! Quên chuyện đó đi, không cần nghĩ nhiều như vậy! Cùng lắm thì anh cho em hành anh suốt đời!!" Bạch Thiệu Huy cười ôn nhu ôm lấy y để lên đùi của mình.
" Em biết Cố gia chứ?!"
" Biết, ngày hôm qua Cố Ninh đến chỗ chúng ta gây hấn không thành, còn bị công phu miệng của anh làm tức mà bỏ đi?!" Hà Văn tất nhiên là biết Cố gia, không nói đến chuyện ngày hôm qua, ở thành phố S thì cần phải biết ba đại gia tộc ở đây.
" Ừm! Cố gia đang muốn thâu tóm Bạch gia, và cả cái thành phố S này, Trần Lục Kỳ chính là con cờ dẫn đầu của bọn chúng.
Cho nên, tiểu bảo bối không cần phải ghen đâu, biết chưa." Bạch Thiệu Huy nhéo má Hà Văn nói.
" Ai có ghen đâu chứ! Cố Ninh thật sự là nhắm vào Bạch gia, như vậy liệu có dễ lật đổ âm mưu của bọn họ không? Trần Lục Kỳ chọn anh là đúng rồi, ai bảo lúc đầu anh là một nhị thế tổ làm chi." Hà Văn suy nghĩ nói.
" Em dám nói chồng em là nhị thế tổ sao hả? Cái này dễ bị phạt lắm nha." Bạch Thiệu Huy nhéo hông Hà Văn một cái.
" Đau!! Ai là chồng em chứ?! Bớt nói chuyện ngọt như vậy giùm em đi! Nhưng mà đúng thế còn gì! Nói cho anh biết không ai dám nói anh là nhị thế tổ như em đâu."
Hà Văn hai lỗ tai đỏ ửng không tự nhiên, hung hăng trừng mắt Bạch Thiệu Huy để cố che giấu sự xấu hổ.
Từ sau khi tỉnh dậy, cơ thể này của y đúng là bị anh dày vò nhà, hết ôm, hết xoa, thích sờ mó lung tung, đến giờ lại còn nhéo nữa, lại còn nói những lời ngọt ngào mà bá đạo như vậy nữa chứ.
" Được rồi, em là nhất! Bảo bối của anh thật dễ xấu hổ nha!" Bạch Thiệu Huy tươi cười nựng Hà Văn.
Cảm xúc tuy không quá mềm mại như nữ tử nhưng xúc cảm thật sự rất tuyệt, anh nghiện nó mất rồi.
" Khụ...! Đừng trêu chọc em như thế! Đúng rồi, em không ở giới thượng lưu, em không hiểu rõ, nếu Bạch gia và Cố gia đấu nhau, vậy bên nào có xác suất thắng nhiều hơn?" Hà Văn rất tò mò về điều này, nếu đấu về kinh tế, y tin chắc Bạch gia sẽ thắng, Bạch gia đã ngồi vững ở vị trí đầu bảng của nền kinh tế quốc gia đã mười mấy năm nay rồi.
" Xét về toàn diện, Cố gia thua hoàn toàn.
Nếu anh vẫn là một tên phế vật như mọi người nghĩ thì xác suất Bạch gia thắng thấp hơn rất nhiều so với Cố gia.
Cố gia nằm ở vị trí đại gia tộc của thành phố S vì Cố gia đã đạt tiêu chuẩn và nhỉnh hơn một tí.
Còn Bạch gia và Trúc gia thì nền tảng lâu đời và vững chắc hơn rất nhiều.
Tuy nhiên cũng phải coi cách ra chiêu của cả hai bên như thế nào.
Cố gia chủ yếu dùng âm mưu để đâm chọt, còn Bạch gia trước giờ phong cách làm việc khá minh bạch, dương mưu mà đối phó, cho nên kết quả khó nói.
Bất quá đó là Bạch gia chứ không phải anh, anh thích dùng cả hai, cho nên phần thắng chắc chắn sẽ thuộc về anh.
Nhưng mà trong khoảng thời gian đó, em lại sẽ phải chịu thiệt thòi!"
Bạch Thiệu Huy phân tích ngắn gọn cho Hà Văn nghe.
Dùng cả hai cách, hiển nhiên là trong âm có dương, mà thứ có thể lợi dụng tốt nhất lúc bấy giờ, lại chính là con cờ Trần Lục Kỳ.
Như vậy việc công khai quan hệ của anh và y sẽ bị kéo dài, trong thời gian đó, y sẽ lại chịu khổ.
"Không sao! Như thế cũng đã rất nhiều năm rồi, chờ đợi thêm vài ngày cũng không sao.
Hơn nữa em cũng muốn giúp anh, nếu không em sẽ không chịu được đâu." Tuy có hơi buồn nhưng Hà Văn nhanh chóng lấy lại tinh thần.
" Vậy được! Cái tính quật cường của em như thế này làm sao anh có thể làm người luôn bảo vệ em được đây?!"
Bạch Thiệu Huy biết rất rõ một khi đã nói ra thì chắc chắn Hà Văn sẽ muốn giúp đỡ anh.
Tuy không muốn y cần phải giúp đỡ mình nhưng anh cũng phải nói, vì với những kế hoạch của anh sau này có khi sẽ gây hiểu nhầm giữa hai người, mà điều đó là điều anh càng không mong muốn nó sẽ xảy ra.
" Đành thôi, tính cách của em vốn là như vậy, nếu không giúp được anh, em sẽ cảm thấy rất khó chịu và cảm giác mình rất vô dụng!" Hà Văn bị anh ôm nãy giờ có chút tê, cử động một chút, xoay người ngược lại mà ôm lại anh.
" Thiệt là! Em cũng như vậy, có gì khó khăn cũng phải nói với anh, nếu không nói với anh lúc đó anh cũng sẽ rất khó chịu như em vậy." Bạch Thiệu Huy đồng ý với y và cũng không quên nhắc nhở y về việc chia sẻ những khó khăn cho nhau.