Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cảnh An Hỏa
Beta: Cảnh An Hỏa
Cũng không biết có phải vì quá mức khiếp sợ với việc cô đề nghị ly hôn với anh hay không, nụ cười ôn hòa vạn năm không đổi trên mặt anh thế mà mang theo vài phần kinh ngạc, anh hỏi cô: "Cô nói thật? Cô xác định là mình nghĩ kỹ rồi chứ?"
Bạch Tuyết không cần nghĩ ngợi gật gật đầu, "Tôi nghĩ kỹ rồi."
Anh không nói gì, trầm tư một lúc, một lát sau mới cười cười, vẫn là thái độ nho nhã như thế: "Cô có thể nghĩ kỹ vậy thì không thể nào tốt hơn. Nhưng mà, bây giờ đang lúc xây dựng quảng trường, kế hoạch E vừa mới tiến hành, nếu ly hôn vào lúc này, sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với hợp tác giữa hai nhà."
Kế hoạch E này có trong ký ức của "Bạch Tuyết" thế nên đương nhiên là cô cũng biết, trước đó Ngụy gia muốn đưa một miếng đất cho Bạch gia làm quà tạ ơn, chỉ bởi vì Bạch Tuyết, Bạch gia chỉ muốn người không cần đất, cho nên chuyện miếng đất tạm thời gác lại. Rồi sau đó Bạch Tuyết và Ngụy Gia Minh thực sự kết hôn, Ngụy gia muốn khai phá miếng đất kia, nếu bây giờ hai nhà đã trở thành thông gia, tự nhiên sẽ cùng chung tài nguyên, cho nên Ngụy gia giao việc khai phá này cho Bạch Khánh Đông, vừa lúc ông cũng là người thạo nghề trong phương diện này, hai nhà thương nghị rồi quyết định, sẽ xây dựng một quảng trường thương nghiệp ở miếng đất này, lần hợp tác này chính là "kế hoạch E".
Bạch Tuyết muốn ly hôn, nhưng cũng không muốn bố phải chịu tổn thất, cô nghĩ một lúc rồi hỏi: "Kế hoạch E phải tiến hành trong bao lâu?"
Ngụy Gia Minh nói: " năm."
năm...... Quá dài, Bạch Tuyết nhăn chặt mày, tuy rằng cô đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, việc ly hôn với Ngụy Gia Minh sẽ không được thuận lợi, nhưng không nghĩ tới sẽ khó giải quyết như vậy.
Ngụy Gia Minh ngồi bên cạnh cô, hoàn toàn nhìn thấy dáng vẻ nhăn mày này của cô, nhìn qua có phần bực bội, anh biết vẻ mặt này không phải giả bộ, anh trầm tư trong chốc lát rồi mới nói tiếp với cô: "Bất quá, thời kỳ đầu hợp tác giữa hai nhà chỉ cần nửa năm là được, qua thời kỳ đầu, cho dù có biến cố cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn."
Nghe được lời này của anh, hai mắt Bạch Tuyết sáng ngời, vội hỏi: "Nói cách khác, chỉ cần nửa năm là chúng ta có thể ly hôn rồi đúng không?"
Nhìn gương mặt cô tràn đầy vẻ hưng phấn, hai mắt phát sáng lên, Ngụy Gia Minh trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Có thể nói như vậy."
Bạch Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Vậy cứ thế đi, nửa năm sau chúng ta sẽ ly hôn, tận lực không tạo thành tổn thất cho hai bên."
Anh cười nhạt, thản nhiên mà lại ôn hòa, sau đó vươn tay về phía cô, nói: "Được, Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ."
Hợp tác vui vẻ? Nói vậy cũng phải, đối với anh, từ đầu đến cuối, cuộc hôn nhân này cũng chỉ là một loại hợp tác mà thôi, anh không có tình cảm gì với "cô ấy", có thể hoàn toàn trở thành một người ngoài cuộc, dĩ nhiên cũng có thể vô cùng lý trí bình tĩnh nói một tiếng "Hợp tác vui vẻ", loại thái độ lễ phép khách khí này, càng có thể chứng minh anh không thèm để ý gì đối với "cô", đối với cuộc hôn nhân này.
Nếu ngồi trước mặt anh bây giờ là cô nàng kia, vậy sẽ không biết là lại đau lòng tới mức nào.
Nhưng người đàn ông này quả thật rất có mị lực, chỉ là cô có thể tự mình hiểu lấy, cô căn bản không tự tin có thể giữ được một người đàn ông như vậy, cho nên từ lúc bắt đầu đã không có hứng thú với anh.
Cô cũng khách khí nắm lại tay anh, đáp lại: "Hợp tác vui vẻ."
Cũng không có gì không ổn, không gì khác thường, chỉ nắm tay xong cô liền dựa vào trên xe nghỉ ngơi, mà biểu cảm của anh thì dừng lại trong thoáng chốc, cho đến khi không phát hiện gì khác mới thu hồi thần sắc.
Hạ thành là một thành thị phồn hoa, bởi vì nằm ở ven biển, nó đồng thời cũng là một bến cảng lớn. Mà Bạch Tuyết và Ngụy Gia Minh sau khi kết hôn thì ở nơi có cảnh biển xinh đẹp này, là một tòa biệt thự có phong cách Địa Trung Hải.
Bên này là khu biệt thự, người đi đường ít, lại ở gần bờ biển, có vẻ u tĩnh mà lại lịch sự tao nhã. Biệt thự có cảm giác hiện đại, thiết kế trong nhà lấy tươi mát giản lược làm chủ, Bạch Tuyết ở một phòng lầu hai, Ngụy Gia Minh ở một phòng khác phía đối diện, nằm kế bên thư phòng của anh, nhưng bình thường anh rất ít khi trở về, cho nên thư phòng và phòng ngủ đó gần như trở thành bài trí cho có.
Phòng của "Bạch Tuyết" rất lớn, đồ trang hoàng bài trí đều lấy sắc lạnh làm chủ, nhưng "cô ấy" ngại như vậy quá đơn điệu, tự mình trang trí thêm vào, bức màn đổi thành màu cam ấm, còn thêu ren ở viền, gần cửa sổ đặt một cái ghế treo, trên ghế treo bỏ một tầng đệm thật dày (), bên cạnh còn bày một cái bàn tròn nho nhỏ, bày mấy bồn tiên nhân cầu. Buổi chiều mệt mỏi có thể ngồi trên ghế treo, đọc một cuốn sách, thưởng thức một tách cà phê, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy sóng biển bên ngoài cửa sổ. Biển rộng bao la trời lộng gió, đây thực sự là một chuyện hưởng thụ, vô cùng thích ý.
() Ghế treo
Phòng cách vách là phòng để quần áo của "Bạch Tuyết", có cửa thông giữa hai phòng, vô cùng thuận tiện.
Bạch Tuyết đi vào phòng để quần áo, nháy mắt đã bị sự rực rỡ muôn màu bên trong làm cho sợ ngây người, ba mặt tường đều để tủ quần áo, bên trong treo đủ loại trang phục giày dép túi xách, tất cả đều là của các nhãn hiệu lớn, vô cùng sang trọng xa hoa().
() Trông thế này nè
Ngay giữa phòng đặt một tủ pha lê để đủ loại đồng hồ và trang sức, kiểu dáng đa dạng. Cái phòng quả thực làm Bạch Tuyết liên tục trố mắt líu lưỡi, cô ở bên kia, ngày thường đồ gì hơi đắt tiền một chút cũng tiếc tiền không mua, nhưng "cô" lại có một cuộc sống xa xỉ đến mức như vậy.
Bạch Tuyết ra khỏi phòng thì được người giúp việc báo lại rằng Ngụy Gia Minh đã ra ngoài, dù sao Ngụy Gia Minh cũng không muốn ở đây ngây ngốc với cô, Bạch Tuyết cũng không kỳ quái gì chuyện này. Trong biệt thự có đầu bếp chuyên nấu cơm, họ Lý, "Bạch Tuyết" thường gọi bà là dì Lý, lại có một dì khác chuyên quét dọn vệ sinh và cả một người làm vườn chuyên nghiệp. Ngoại trừ đầu bếp họ Lý là ở đây ra, dì dọn vệ sinh sẽ tới đây vào chạng vạng mỗi ngày, người làm vườn thì tới đây mỗi tuần một lần.
Cho nên một biệt thự lớn như vậy bình thường chỉ có "Bạch Tuyết" và dì Lý, quả thực vô cùng quạnh quẽ.
Sau biệt thự có một hoa viên, hoa viên này mô phỏng theo các thiết kế hoa viên ở cung đình Châu Âu, chính giữa có một suối phun rất lớn, hoa tươi bốn mùa nở rộ, còn có rất nhiều cây cảnh được cắt tỉa thành nhiều tạo hình nghệ thuật đẹp mắt.
Bạch Tuyết tới phía tây hoa viên, ở đây có một căn nhà nhỏ, chỉ có một tầng, xem như là phòng làm việc của "cô", công việc bình thường đều được hoàn thành ở đây.
Bạch Tuyết đẩy cửa "phòng" làm việc, chỉ nghe thấy mùi mực rất nồng ập vào trước mặt, ở cửa bên phải là một cái máy tính bàn, phía trên bàn làm việc là các thư mục hồ sơ được sắp xếp chỉnh tề, còn có một kệ sách lớn được kê sát tường, bên trên xếp đầy sách.
Chính giữa phòng bày một giá vẽ, chung quanh còn rơi mấy trang giấy vẽ linh tinh, cô đi tới nhặt mấy tờ giấy lên, trên đó đều là những bản nháp chỉ mới vẽ một nửa.
Từ khi còn rất nhỏ, cô đã vô cùng thích các loại trang sức lộng lẫy lấp lánh, hơn nữa từ nhỏ đã đam mê vẽ tranh, cho nên giấc mơ của cô từ trước tới nay luôn là được trở thành một nhà thiết kế trang sức ưu tú.
Chỉ là áp lực cuộc sống khiến cho cô ngay cả thời gian thở dốc cũng không có, thì lấy đâu ra tinh lực theo đuổi giấc mộng của chính mình, dần dà ước mơ thời niên thiếu cũng dần trôi vào quá khứ, nhưng bây giờ, nhìn thấy những thiết kế phác thảo của một chính mình khác, trong lúc nhất thời cô thấy mũi mình chua sót, nước mắt lên men, giấc mộng tưởng chừng đã mắc kẹt lại ở khoảng thời gian niên thiếu đột nhiên thức tỉnh.
Nhất thời, tư vị trong lòng phức tạp khôn kể, cô không biết có nên vì chính mình mà cảm thấy may mắn hay không. Rốt cuộc cũng có một ngày cô có thể nhìn thẳng vào giấc mộng này, thì ra còn có một chính mình khác không cần vì tiền tài mà sầu lo, có thể tùy tâm sở dục, hoàn toàn được sống cho bản thân.
Mà bây giờ, giờ này phút này, một cuộc sống như vậy đang mở ra ngay trước mắt cô.
Bố cô vẫn còn ở bên cạnh, cô không có món nợ nào cần phải trả, lại có tiền dùng không hết, cô không cần phải vì kiếm sống mà ưu sầu, thể tùy tâm sở dục làm chuyện mà cô yêu thích. Cô thậm chí còn được làm đệ tử của một đại sư thiết kế trang sức đẳng cấp thế giới.
Giấc mộng thời niên thiếu, đã mấy năm rồi cô đến nghĩ còn không dám nghĩ, chỉ dám lặng lẽ đặt ở một chỗ nào đó trong tim, giấu thật kĩ, giấu cả chính mình, bây giờ cánh cửa đóng chặt lại đột nhiên mở ra, cô kích động vô cùng, chỉ muốn dùng sự nhiệt tình lớn nhất đời mình để hoàn thành nó.
Cô dẹp mọi thứ qua một bên, cầm một trang giấy trắng kẹp lên giá vẽ, tìm một cây bút chì than ở trên mặt đất, trong đầu có rất nhiều ý tưởng, nhưng đặt bút vẽ mới phát hiện không dễ dàng.
Cô có ký ức của "cô ấy", nhưng kỹ thuật vẽ đâu phải chỉ cần có những ký ức này là được, nói cách khác trong phương diện kỹ thuật thiết kế phác thảo, cô còn chưa đạt được trình độ hiện tại của "Bạch Tuyết".
Nhưng cũng không sao cả, bây giờ cô có rất nhiều thời gian, cô cũng có khả năng hội họa cơ bản, cô có thể bắt đầu lại từ đầu.
Cô cứ ngồi vẽ như vậy cho đến chạng vạng tối, xem lại một vài thiết kế của các đại sư khác, hiểu biết thêm về sắc thái cơ bản của trang sức, dùng thử Autodesk Sketchbook (), tìm hiểu sơ qua về Adobe illustrator ().
() Autodesk Sketchbook và Adobe illustrator đều là phần mềm thiết kế đồ họa chuyên nghiệp.
Một buổi chiều cũng chỉ có thể học một chút như vậy thôi, thiết kế trang sức còn rất nhiều kiến thức cơ bản khác, ví dụ như phương pháp vẽ cơ bản, còn cả phương pháp vẽ hình chiếu vô cùng quan trọng (). Nếu cô muốn trở thành một nhà thiết kế trang sức đẳng cấp, cô còn cần phải học rất nhiều, và cần phải nắm giữ phương pháp chế tác trang sức. Thế nên cô càng không được nóng nảy vội vàng. "Cô" không phải thiếu chút nữa là bị giết sao, dùng lý do bị kinh hách quá độ, tạm thời không đi giao lưu trong ngành, như vậy tự nhiên sẽ không bị phát hiện ra sự khác thường, cô cũng có thể dùng khoảng thời gian này luyện tập kiến thức cơ bản cho thật tốt.
() Mình chém đó, vì bản convert viết gì mình thực sự đọc không hiểu nên mình viết lại theo hiểu biết của mình. Mấy bạn học thiết kế đừng chặt chém mình nha, chỉ được góp ý nhẹ nhàng thôi, mình sẽ sửa lại.
Sắp đến giờ dì Lý tới đây gọi cô ra ăn cơm tối, Bạch Tuyết lúc này mới phát hiện đã muộn rồi, cô cũng thấy đói bụng, đang muốn đứng dậy đi ra ngoài cùng dì Lý, lại thấy bà vài lần muốn nói lại thôi, dáng vẻ dường như có gì khó xử.
Bạch Tuyết liền hỏi: "Làm sao vậy, dì Lý?"
Dì Lý nghe hỏi mới thật cẩn thận nói: "Cô chủ, cô Tu Mẫn Nhi tới."
Bạch Tuyết tự nhiên cũng biết Tu Mẫn Nhi là ai, cô ta có trong phần ký ức đó. Cô của Tu Mẫn Nhi cũng là mợ của Ngụy Gia Minh (), Tu gia và Ngụy gia cũng được xem như là thân thích, quan hệ giữa hai bên cũng không tệ lắm.
() Quan hệ thông gia đó, cô của Tu Mẫn Nhi làm dâu ở nhà ngoại của Ngụy Gia Minh.
Sau khi "Bạch Tuyết" và Ngụy Gia Minh kết hôn, Tu Mẫn Nhi lợi dụng tầng quan hệ họ hàng này, nhiều lần tới cửa làm phiền "Bạch Tuyết", mỗi lần cô ta tới, "Bạch Tuyết" đều bị cô ta làm cho tức giận tới mấy ngày, vì thế lúc nói chuyện này dì Lý mới có sắc mặt khó xử như thế.
Nhưng Bạch Tuyết thì không quá để ý chuyện này, sắc mặt vẫn như thường: "Đi thôi, đã có khách tới nhà, chúng ta phải đi tiếp đón mới hợp lễ."
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Nghe nói có người lại tới cửa muốn làm tức chết cô.
Nữ chính: Ha ha.