Editor: Cảnh An Hỏa
Beta: Cảnh An Hỏa
Cơm nước xong không bao lâu thì cảnh sát tới, có đến vài người, trông có vẻ họ rất coi trọng vụ án này.
Cảnh sát rất cẩn thận hỏi cô một vài vấn đề, Bạch Tuyết đều trả lời cả. Chỉ đáng tiếc là, ký ức đó có phần mơ hồ, không còn toàn diện. Lúc bị siết cổ "cô" cũng không thấy dáng vẻ của hung thủ. Lúc ấy đại khái là buổi tối giờ, "cô" trở về từ nhà thầy, đi qua một đường quốc lộ vắng người, lúc đang lái chiếc mini cooper băng qua một rừng cây thì ở trong rừng có vật gì đó đột nhiên lao ra đụng vào ngay trước xe. "Cô" vốn tưởng rằng mình đụng phải trẻ em lạc đường hoặc là động vật nhỏ gì đấy, vội vàng xuống xe kiểm tra. Không ngờ tới sau khi cô xuống xe, đột nhiên có người từ sau lưng cầm dây thừng siết lên cổ "cô". Hắn rất khỏe, vóc dáng lại cao hơn cô rất nhiều, khi hắn áp sát vào, cô có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc trên người hắn, nhất định đó là một người đàn ông khỏe mạnh.
Bởi vì khi đó cô đưa lưng về phía hắn, hơn nữa đèn đường không đủ sáng, cho nên cô hoàn toàn không nhìn thấy hắn trông như thế nào, lát sau thì đã bị siết đến ngất đi.
Nói thì là nói thế thôi, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, vào thời điểm đó, "Bạch Tuyết", cô ấy hẳn đã chết rồi.
Theo lời của Bạch Khánh Đông và Liễu Như Vân, sở dĩ phát hiện ra "Bạch Tuyết", là bởi vì biết tối hôm đó "cô" muốn đi nhà thầy thăm hỏi, cho nên khi gọi điện thoại mấy lần mà cô vẫn không tiếp thì hấp tấp liên hệ với thầy của Bạch Tuyết. Charlie tiên sinh nghe được tình huống này cũng rất sốt ruột, ông mang vợ mình lái xe ra ngoài tìm, sau đó thì phát hiện "Bạch Tuyết" té xỉu ở ven đường quốc lộ cách nhà họ đại khái khoảng km. Charlie gọi xe cứu thương đưa "Bạch Tuyết" vào bệnh viện, sau khi xác nhận "cô" không có việc gì Bạch Khánh Đông và Liễu Như Vân mới đưa "cô" về nhà. Hai người cảm thấy bệnh viện không an toàn, họ mang "cô" về rồi lại gọi bác sĩ gia đình tới. Nghe bác sĩ xác nhận lại lần nữa "Bạch Tuyết" không sao mới thực sự yên lòng.
Chỉ là, khi tỉnh lại, Bạch Tuyết đã không còn là "Bạch Tuyết" nữa.
Cảnh sát làm xong ghi chép thì rời đi, Bạch Tuyết bây giờ vẫn còn cảm giác hốt hoảng như ở trong giấc mộng, Liễu Như Vân thấy thế thì cho rằng cô mệt mỏi, thúc giục cô lên lầu nghỉ ngơi.
Bạch Tuyết vừa lên lầu thì đúng lúc gặp Nghiêm Phi Bạch từ phòng bước ra, hắn hơi cười với cô, nụ cười ôn nhu lại xinh đẹp, rất phù hợp với khuôn mặt tuấn dật của hắn.
Đúng rồi, ở trong không gian này, bố cô không những còn sống mà cô còn có thêm một người anh nuôi chỉ lớn hơn cô mấy tháng. Lúc "cô" tuổi, bố đi Tây Bắc làm từ thiện, ngẫu nhiên gặp Nghiêm Phi Bạch không cha không mẹ, bố thấy hắn đáng thương nên mang hắn về nuôi nấng, cũng nhận hắn làm con nuôi. Khi đó hắn tên là Nghiêm Nhị Cẩu, bố thấy tên này quá quê mùa, mới tìm người đoán mệnh để lấy tên cho hắn lần nữa, gọi là Nghiêm Phi Bạch.
Sau khi bố phát đạt mặc dù thích làm từ thiện, nhưng cũng không phải "thánh mẫu" đến mức tùy tiện thấy một đứa trẻ đáng thương liền nông nỗi thu dưỡng. Ông nhận nuôi Nghiêm Phi Bạch chủ yếu có ba nguyên nhân, một là hắn thực sự là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến Bạch Khánh Đông vui vẻ, hai là "Bạch Tuyết" không có anh chị em, ông muốn tìm cho "cô" một người anh trai bảo vệ "cô", ba nữa là, "Bạch Tuyết" không có hứng thú kế thừa gia nghiệp, tập đoàn lớn như vậy của ông không có người kế thừa, giao cho người khác ông lại không yên tâm, còn không bằng ông bồi dưỡng cho mình một người thừa kế đắc lực. Mà ông còn định cho Nghiêm Phi Bạch ở rể cơ, chỉ là chuyện đời khó liệu, "Bạch Tuyết" không có hứng thú với người anh nuôi này, không chỉ như thế mà còn vô cùng bài xích hắn.
Trên thực tế khi Nghiêm Phi Bạch vừa tới Bạch gia, "Bạch Tuyết" rất thích người anh trai này. "Cô" là con một, mặc dù được bố mẹ yêu thương, nhưng khó tránh khỏi một số thời điểm vẫn sẽ thấy cô độc, đột nhiên có thêm một người anh trai, "cô" vừa vui sướng lại vừa kích động, mỗi ngày đều giống như cái đuôi nhỏ dính lấy hắn. Mà Nghiêm Phi Bạch cũng đối xử với "cô" rất tốt, rất yêu thương "cô", chỉ cần kêu là đến, "Bạch Tuyết" muốn gì hắn đều cho "cô", nếu hắn không có cũng sẽ tìm mọi cách giúp "cô" lấy được.
Sở dĩ bài xích hắn là bởi vì vào năm "cô" tuổi, "Bạch Tuyết" đang bơi ở bể bơi sau nhà thì bị chuột rút, thiếu chút nữa là chết đuối. Mà lúc đó Nghiêm Phi Bạch đang đứng ngay bên cạnh, rõ ràng là hắn có thể kéo cô lên, nhưng thời điểm duỗi tay ra hắn lại do dự, "cô" không biết hắn do dự cái gì, cũng không biết hắn nghĩ cái gì vào lúc đó, tuy rằng sau đó hắn vẫn cứu "cô", thậm chí bởi vì "cô" bị sặc nước sinh bệnh mà khóc lớn, nhưng từ lúc đó trở đi hai người họ đã có sự ngăn cách.
"Cô" vẫn luôn cảm thấy, lúc đó hắn sở dĩ do dự là bởi vì hắn hy vọng cô chết.
Càng tức giận hơn nữa là cô đã nói tình hình lúc đó cho bố mẹ, bố không những không tin cô mà còn trách cứ cô không hiểu chuyện, rốt cuộc trong mắt họ, Nghiêm Phi Bạch vẫn luôn là một đứa trẻ thiện lương, nghe lời lại hiểu chuyện.
Có lẽ là càng để ý thì lại càng khổ sở, người anh trai "cô" yêu thích lại hy vọng "cô" chết, chuyện này làm "Bạch Tuyết" hoàn toàn thương tâm, từ đó về sau không còn thân cận với người anh trai này nữa, thậm chí đôi khi còn phản cảm với hắn. "Bạch Tuyết" ở không gian này chưa từng trải qua cực khổ, tâm tư "cô" tương đối thuần khiết lại không hiểu lòng người, trong mắt "cô", hắn căn bản chưa từng yêu thích người em gái này, yêu thương trước đó chỉ là giả bộ mà thôi, thế nên sau này hắn đền bù thế nào đi nữa "cô" đều cảm thấy giả tạo. Nhưng cô thì đã trải qua quá nhiều chuyện, biết rằng con người chưa bao giờ thuần túy là trắng hoặc là đen, Nghiêm Phi Bạch dù ngoan thế nào đi nữa thì hắn cũng là người, cũng sẽ có một mặt ích kỷ, nhưng cũng không có nghĩa hắn là một người xấu từ đầu đến đuôi. Huống chi bố còn muốn trao lại sản nghiệp trong nhà cho hắn, mối quan hệ với anh trai vẫn là không nên quá mức cứng nhắc.
Cho nên cô hồi thần lại, hơi mỉm cười với hắn.
Hắn lại rất kinh ngạc, đại khái đã quá lâu rồi cô không còn dùng thái độ ôn hòa như vậy với hắn. Bạch Tuyết cũng không để ý nhiều, chuẩn bị vào phòng.
"Bạch Tuyết..."
Hắn ở phía sau gọi cô một tiếng, cô quay đầu lại, thấy trên mặt hắn vẫn còn vẻ kinh ngạc, thấy cô nhìn qua thì sửng sốt trong thoáng chốc, sau đó cười cười với cô, trong nụ cười còn có vài phần ý vị được sủng mà sợ, "Không có gì, nghỉ ngơi cho tốt."
Bạch Tuyết cũng không hỏi nhiều, đẩy cửa vào phòng. Cô nằm lên giường, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được. Cô nhớ tới thí nghiệm "con mèo của Schrodinger" nói về các chiều không gian (?) cũng không được đầy đủ, chắc chỉ là lời nói vô căn cứ, nếu không cô cũng không có khả năng đến được một không gian song song.
(?) Thí nghiệm "con mèo của Schrodinger": (mình không rõ tác giả có nhầm lẫn gì không, hoặc là mình không hiểu ý tác giả, dù sao thì mình edit lại từ bản convert chứ không phải dịch, nhưng thí nghiệm này không phải nói về các chiều không gian), đây là một thí nghiệm tưởng tượng về cơ học lượng tử của Schrodinger, cho rằng con mèo có thể vừa sống vừa chết, trạng thái này chồng chập lên nhau trong thế giới vi mô. Theo giải thích của thuyết đa vũ trụ, mọi sự kiện đều là điểm rẽ nhánh. Trạng thái sống và chết của mèo nằm trên hai nhánh của vũ trụ, cả hai nhánh đều có thật, nhưng không tương tác với nhau. Đây là lý do Bạch Tuyết nói thí nghiệm này không có căn cứ, vì bối cảnh trong truyện này là không gian độc lập này có tương tác với nhau, nhờ đó mà cô ấy có thể di chuyển qua một không gian khác và sống một cuộc đời khác.
Chỉ là trong không gian này "mình" sao lại bị giết thế nhỉ? "Mình" được bố mẹ bảo vệ rất tốt, bình thường cũng không đắc tội với người nào. Người "cô" ghét thật ra cũng có vài người, nhưng cô cẩn thận phân tích, chút mâu thuẫn đó với mấy người kia không đủ để trở thành động cơ giết người.
Vẫn nên tìm ra hung thủ sớm chút mới được, bằng không cô vẫn còn sống, không bảo đảm hắn có động thủ lần nữa hay không.
Cứ miên man suy nghĩ một hồi thì thấy buồn ngủ, cô hít sâu một hơi, nhìn quanh bốn phía, chỉ hy vọng mọi chuyện tốt đẹp trước mắt này không phải là giấc mộng.
Đại khái là cơ thể này vừa trải qua cửu tử nhất sinh, nên Bạch Tuyết ngủ tới tận sáng hôm sau mới tỉnh, còn là do gặp ác mộng mới tỉnh, mở mắt ra vẫn nhìn thấy căn phòng hoa lệ hôm qua, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bạch Tuyết rời giường thay quần áo, cô bây giờ đã kết hôn, nhà này đã là nhà mẹ đẻ, quần áo trong tủ cũng không phải là nhiều, nhưng vẫn đầy đủ, lớn có áo da áo lông vũ, nhỏ có nội y khăn lông, mỗi một thứ đều là nhãn hiệu lớn, có thể thấy được "Bạch Tuyết" ở đây có cuộc sống sung sướng vô cùng.
Tuy rằng ở hai không gian sinh hoạt khác nhau, nhưng rốt cuộc đều là Bạch Tuyết, cho nên sở thích không khác nhau lắm, quần áo "Bạch Tuyết" mua đều kiểu dáng mà cô thích, cô tiện tay tìm một cái mặc vào rồi đi xuống lầu.
Xuống phòng khách cô mới phát hiện có nhiều hơn một người, người đó ngồi ở vị trí đối diện cầu thang, lúc này đang nói chuyện cùng Bạch Khánh Đông và Nghiêm Phi Bạch. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen, anh ta trông khá cao, thiết kế của quần tây khiến chân anh trông càng dài hơn. Người đó có diện mạo tuấn lãng, toàn thân đều toát lên vẻ gợi cảm, cho dù anh chỉ mặc trang phục đơn giản, nhưng vẻ gợi cảm đó lại toát ra từ chính con người anh, tạo nên một cảm giác mê người lại nguy hiểm.
Trên tay anh đang bưng một tách cà phê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, động tác đơn giản, nhưng mỗi một cử chỉ đều thể hiện sự giáo dưỡng ưu nhã, anh đang cười với bố và Nghiêm Phi Bạch, thái độ hòa khí, mang đến cho người ta cảm giác như tắm mình trong gió xuân, nhưng vẫn có khoảng cách do anh ngồi trên địa vị cao đã lâu và khí chất của "công tử danh môn" từ trong xương cốt, giống như là người đứng ở trên đỉnh núi cao không thể với tới, cho dù thái độ của anh khiêm tốn có lễ, cũng không có người nào dám có nửa phần càn rỡ trước mặt anh.
Tuy rằng cô có ký ức của "cô ấy", tuy rằng ở không gian đó, anh ta cũng thường xuyên được đăng lên tạp chí kinh tế tài chính, nhưng chân chính nhìn thấy anh rồi bản nhân cô vẫn bị kinh diễm.
Cũng khó trách "Bạch Tuyết" sẽ yêu anh yêu đến mức điên cuồng như vậy, anh quả thật có bản lĩnh làm phụ nữ phải điên cuồng.
Bởi vì anh ngồi ở vị trí vừa lúc đối mặt với cầu thang, cho nên vừa nhấc mắt liền nhìn thấy cô từ trên lầu đi xuống, anh vừa lễ phép vừa khách khí cười với cô, hỏi: "Nghe nói cô bị tập kích, không có gì đáng ngại chứ?"
Là một câu mang ý quan tâm, nhưng trong giọng nói lại chứa ý vị hờ hững, anh ta vẫn luôn là như vậy đối với "cô", nho nhã lễ độ, lịch sự có thừa, nhưng mà vẫn luôn duy trì khoảng cách, hoặc là đổi một cách nói khác, thái độ của anh đối với "cô" không khác gì đối với một người xa lạ, bởi vì từ trước đến nay anh đều lịch sự lễ độ như vậy với tất cả mọi người.
Bạch Khánh Đông nhìn thấy cô, vì muốn cô vui vẻ, ông liền cười nói: "Gia minh biết con xảy ra chuyện lập tức bỏ công việc ở nước ngoài gấp gáp trở về xem con."
Nếu là cô nàng "Bạch Tuyết" chưa trải qua thế sự đại khái sẽ mừng rỡ như điên, nhưng cô lại chỉ thấy dở khóc dở cười, chuyện rõ ràng như thế mà bố cô cũng có thể dối lòng chọc cô vui được.
Bạch Tuyết đi xuống lầu, cũng cười với anh, khách khí nói: "không có gì đáng ngại, anh trở về vất vả rồi."
Có lẽ là bởi vì cô không giống như trước nhìn thấy anh thì hai mắt tỏa sáng, hoặc có lẽ là vì tuy cô cười với anh, nhưng nụ cười mang ý lãnh đạm, anh nhìn về phía cô trong ánh mắt mang vẻ nghi hoặc.
Nhưng anh cũng không để ý lắm, tiếp tục nói chuyện cùng Bạch Khánh Đông và Nghiêm Phi Bạch, mà Bạch Tuyết cũng không đến quấy rầy họ, cô xoay người vào phòng bếp, không biết mẹ có phải đang ở phòng bếp giúp chuẩn bị bữa sáng không.
Ngụy Gia Minh đến nhà lần này thứ nhất là vì đạo lí đối nhân xử thế, có lệ tới xem một chút tình huống của cô như thế nào, thứ hai nữa là muốn đón cô về. Đương nhiên Bạch Tuyết cũng biết rõ rằng, anh tới đón cô về cũng chỉ là xuất phát từ lễ nghĩa nhân tình.
Anh là thương nhân, đạo lí đối nhân xử thế này anh hiểu rõ hơn ai khác, tuy rằng anh thật sự không yêu vợ mình, nhưng vẫn cố kỵ thể diện của bố cô, hoặc nhiều hoặc ít sẽ quản chút chuyện của cô.
Trên thực tế cô cũng không nghĩ tới việc trở về, cô không phải cô nàng kia yêu Ngụy Gia Minh đến chết đi sống lại, cô không có nhiều cảm giác với anh, cũng không có suy nghĩ sẽ ở cùng anh. Cô tình nguyện ở cùng bố mẹ, đặc biệt là bố cô, cô đã nhiều năm không gặp ông rồi, cô có rất nhiều lời muốn nói với ông.
Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu của cô chính là giải quyết mối quan hệ hôn nhân giữa hai người, cô hiểu rất rõ, "Bạch Tuyết" đó sợ là sẽ không trở lại nữa, "cô ấy" đã chết rồi, mà cô thì không có tâm tư duy trì một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực với Ngụy Gia Minh, nếu hai người đã không có hứng thú với nhau, vậy kết thúc sớm thôi, tốt nhất là lập tức có thể ly hôn.
Cho nên sau khi dùng xong bữa sáng, lưu luyến chia tay với bố mẹ xong, Bạch Tuyết lên xe Ngụy Gia Minh.
Xe anh ta rất rộng, cô và anh một trái một phải ngồi ở phía sau, ở giữa còn một không gian rất lớn. Anh cũng không ngồi nghiêm chỉnh, hai chân vắt chéo lười biếng dựa vào ghế sau, nhưng mơ hồ mang cảm giác áp bách làm cô cảm thấy cực kỳ không tự nhiên.
Cô suy nghĩ một lúc, sắp xếp lại từ ngữ mới nói với anh ta: "Uhm...... Ngụy...... tiên sinh."
Trước đây Bạch Tuyết gọi anh là Gia Minh, nhưng cô cảm thấy xưng hô này quá mức thân thiết, cô không mở miệng gọi ra được.
Nghe được âm thanh, anh quay đầu nhìn qua, có vẻ anh cũng không quá để ý việc cô gọi anh là Ngụy tiên sinh, cách xưng hô mang theo cảm giác xa cách này, anh vẫn rất nho nhã lễ độ, hơi cong môi, lễ phép cười với cô, "Mời nói."
Cô điều chỉnh lại hơi thở, vẻ mặt bình thản nói với anh: "Lần may mắn thoát chết này khiến tôi hiểu được, có đôi khi làm người không thể quá bướng bỉnh. Cho nên mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ kỹ, lúc trước anh nói với tôi, giữa chúng ta không có tình cảm gì, cứ tùy tiện kết hôn như vậy sẽ xuất hiện vấn đề, là do tôi cưỡng cầu rồi, thực sự xin lỗi, chúng ta ly hôn thôi."
Ngụy Gia Minh: "......"