Ông Huran, người dạy kiếm thuật cho Blanc, rất ngạc nhiên khi thấy tư thế của tôi.
“Này, này, này, này, này, này!
Làm sao mà một quý cô có thể…!”
Ông trợn tròn mắt
“ Người đã học cái này ở đâu?’
“ Tôi chưa bao giờ học nó…”
Ông Huran quỳ xuống với những giọt nước mắt. Thật là một gánh nặng khi nhìn một người đàn ông trưởng thành với hàng nước mắt dài.
“ Quý cô của tôi là hóa thân thực thụ của một thanh kiếm…”
Tôi không chắc, nhưng theo lời của ông Huran, tư thế cầm kiếm của tôi, tốc độ, và ngay cả sức tàn phá cũng không đến cấp độ của tội phạm. Tôi không thể trách ông ấy vì không tin tưởng một cách dễ dàng, bởi vì tôi cũng không tin được nó.
“Người có muốn tập luyện nhẹ nhàng với tôi không?” Ông Huran hỏi tôi.
Dù tôi có là một thiên tài giỏi giang tới cỡ nào, thì việc huấn luyện với một người lớn cũng không dễ dàng. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của tôi, tôi đã tránh né mọi đòn tấn công từ ông Huran. Nghe có vẻ thật đáng thương, nhưng tốc độ của ông ta quá chậm nên tôi có thể đọc được mọi chuyển động của ông ấy. Ông Huran cuối cùng cũng bật khóc.
“Quý cô của tôi ơi! Liệu người có muốn chính thức học kiếm thuật từ tôi ko?”
“Được thôi”
Sau đó tôi tiếp tục học kiếm cùng với em trai Blanc. Tôi không có hứng thú thật sự đặc biệt với kiếm thuật. Cầm kiếm mang đến cho tôi tinh thần thoải mái, nhưng nó cũng chỉ có nhiêu đó. Như thường lệ, tôi không thích đổ mồ hôi, nhưng sự an toàn và cuộc sống của gia đình tôi quan trọng hơn nhiều so với niềm vui của cá nhân tôi.
Nó chỉ là như thế.
Tôi đứng bên cạnh em trai mình và nhìn cậu bé vung kiếm hết sức có thể. Em trai tôi, người quá dễ thương, chỉ trông thật sự nghiêm túc khi cầm kiếm. Đây chính là quỷ nhỏ Blancis Jayus, cậu bé được cho là tài sản quý giá nhất của Hầu Tước Evelian. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi mang đứa trẻ này ra xa Hầu Tước Evelian? Nếu như em trai tôi, người chỉ tôn thờ những người mạnh mẽ hơn bản thân, quyết định chuyển sự hứng thú đó qua tôi?
Bằng cách đó, sự hủy diệt của gia đình Jayus, cũng như sự hủy diệt của thế giới sẽ được ngăn chặn. Tôi siết chặt thanh kiếm gỗ mà tôi đang cầm.
Thay vì trôi qua nhanh chóng, năm tháng lại trôi qua thật chậm rãi như thể xem có thể níu kéo được ai đó.
Trong khoảng hơn một năm qua, tôi đã chiến đấu trong đơn độc để cứu lấy gia đình mình. Và thành quả rất đỗi ngọt ngào. Tôi nhìn quanh căn phòng, không giống như năm ngoái, được chất đầy bởi các loại đồ trang sức. Nơi đây từng là phòng của một cô gái với bộ khăn trải giường mộc mạc và rèm hoa rực rỡ, không giống như bây giờ.
“Heh heh heh,’ Tôi cười, ôm chặt những viên ngọc vào lòng
“ Tiền thật tốt. Đúng không, Blanc ?”
“Huh? Tại sao ạ?”
Blanc, vẫn còn rất nhỏ, chưa hiểu được tầm quan trọng của tiền và sự sang trọng. Tuy nhiên, tôi thì khác. Tôi đã trưởng thành với một tâm hồn đầy khát vọng, và tôi biết rất rõ tầm quan trọng của tiền bạc. Và sự giàu có đó có thể là thước đo cho sự sống còn của gia đình tôi.
Mùa hè năm ngoái, ngay sau khi biết mình có tài năng kiếm thuật, tôi đã theo cha sang nước ngoài. Đó là để nối dõi sự nghiệp gia đình.
Cha tôi gợi ý rằng tôi nên trở thành một hiệp sĩ, nhưng tôi thẳng thừng từ chối. Nhờ có niềm tin vững chắc, tôi đã tìm ra cách để giữ cho gia đình mình sống sót. Đó là kiếm tiền thông qua việc kinh doanh của gia đình. Nếu tất cả kế hoạch của tôi không thành công trong tương lai, tôi sẽ sử dụng tiền của gia đình để trang trải cuộc sống.
[Tôi thích tiền hơn danh tiếng]
Vì vậy, trong một năm qua, tôi đã rất vất vả để tìm kiếm các mặt hàng có thể kiếm ra tiền. Cuối cùng, tôi khám phá ra “Thế giới mới” ở Belua, nơi mà tôi đã theo ba tôi tới.
[ Cha, chính là nó!]
Cha tôi đã khiển trách tôi khi ông nhìn thấy “thứ” mà tôi đã chọn
[Yuria, nếu con đọc những cuốn sách đó, những quý tộc khác sẽ chế giễu con.]
[Đế chế thật tẻ nhạt và buồn chán.]
Đế chế là một nơi mà tầng lớp quý tộc và văn hóa rất quan trọng. Họ có một nền văn hóa coi sách như một công cụ học tập và rèn luyện thấp kém.
Những cuốn sách tôi đang cầm gồm có ‘Con gái út của Công tước khi tôi thoái lui’ , ‘Không thêm một đứa trẻ ngoan nào nữa’, ‘Truyền thuyết về Rồng Đen’, và nhiều cuốn tương tự. Tôi đã đọc nhiều tiểu thuyết ở kiếp trước, và thế giới hiện tại mà tôi đang sống là một trong những cuốn tiểu thuyết mà tôi đã đọc. Tôi đã thử qua rất nhiều các thể loại văn học khác nhau. Tôi tin vào tiềm năng vô hạn của thể loại tiểu thuyết. Tuy nhiên, nền văn hóa ở đây coi những cuốn tiểu thuyết như thế là thô tục.
[Cha đừng lo lắng. Chúng ta phải phá vỡ một số văn hóa khác thường.]
[ Phá vỡ?]
[ Chính xác. Con sẽ cho cha một ví dụ.]
Cha tôi gật đầu với một cái nhìn hoài nghi.
[Giả sử như nữ chính trở về quá khứ sau khi bị một ác nữ giết hại vô cớ. Điều đầu tiên cô ấy làm là gì cha nhỉ?]
[Cô ấy nên sống hết mình và biết ơn cuộc sống mà cô ấy đã được ban tặng một lần nữa.]
[Cha đang nói cái gì thế? Sau khi quyến rũ và kết hôn với thải tử, nữ chính phải trả thù cho ác nữ đã giết cô và gia đình mình!]
[...]
Cuối cùng cha tôi cũng thừa nhận tôi là một đứa trẻ kỳ quặc.
Tuy nhiên, tôi đã dành ba ngày để thuyết phục cha tôi và ông ấy nói rằng ông ấy sẽ đánh giá khả năng của tôi.
Lúc đầu, không có phản ứng nào từ Đế chế… Bắt đầu với một hiệu sách thuộc sở hữu của gia đình Jayus, thể loại viễn tưởng dần dần lan rộng khắp Đế quốc. Và nó là một thành công lớn. Cho dù lịch sử và triết học được ghi lại trong sách có giá trị đến đâu, chúng vẫn nhàm chán.
Những câu chuyện về nữ chính bị sát hại và quay ngược thời gian và trả thù kẻ giết mình đã khiến cuộc sống mọi người trở nên kịch tính hơn. Nhờ đó, gia đình Jayus đã có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Khi tôi nhìn bố mẹ tôi, những người đang cực kỳ ngạc nhiên về tôi, tôi nói,
[Yếu tố quan trọng để điều hành một doanh nghiệp thành công là trở thành người đầu tiên đi trên con đường chưa ai từng đi]
Đó là cách gia đình tôi trở nên giàu có hơn bao giờ hết. Tất nhiên, có một tác dụng phụ. Hoàng gia và giới quý tộc trở nên quan tâm đến gia đình chúng tôi hơn. Đa phần các quý tộc nông thông thường sống lặng lẽ, kiếm sống hằng ngày. Tuy nhiên, những quý tộc tỉnh lẻ thành công trong kinh doanh và trở nên giàu có mới được chú ý. Sau đó, chúng tôi luôn được mời dự tiệc từ các lãnh thổ khác.
Nhờ vậy, gia đình chúng tôi trở thành một trong những gia tộc hàng đầu trong vùng, mặc dù không cao bằng các quý tộc ở thủ đô.
Khi đang ăn tối với gia đình, tôi nghe được câu chuyện gây sốc
“.…. Hầu Tước Evelian?”
“Đúng. Đây là một vinh dự. Gia đình ta được mời đến Agelisk, được tổ chức 50 năm một lần”
“Gì cơ?”
Như không thể tin vào tai mình, tôi đứng phắt dậy và nói lớn/
“Đây không phải là lúc để gia đình Jayus gặp Hầu Tước Evelian!”
“Ý con là sao?”
Không trả lời mẹ, tôi lao thẳng vào văn phòng làm việc của cha.
Một lần, khi chúng tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà, Blacis đã thể hiện kỹ năng kiếm thuật của mình.
Nhờ danh tiếng của gia đình, tài năng của Blanc lan rộng ra toàn Đế chế. Blacis mài kiếm một mình cho đến khi em ấy bước sang tuổi 15. Không phải là lúc để em ấy rời khỏi dinh thự như vậy.
Tôi lục tung đống giấy tờ trên bàn của cha tôi và tay tôi run lên khi nhìn vào nó.
Agelisk, được thực thi bởi Hầu Tước Evelian, là một hệ thống tập hợp những chàng trai và cô gái trẻ có tài kiếm thuật từ khắp Đế quốc và huấn luyện họ trong 3 năm.
“Nếu chúng tôi từ chối…”
Không. Không ai
biết khi nào Agelisk sẽ được tổ chức một lần nữa. Nó tùy thuộc vào tâm trạng của Hầu Tước. Đây là một cơ hội quý giá không thể khước từ.
Nhưng.
“Tại sao lại ngay lúc này?”
Cuốn tiểu thuyết bắt đầu khi Hầu Tước Evelian 20 tuổi và Blanc 17 tuổi. Nên tôi không biết chuyện gì đã thực sự xảy ra trước khoảng thời gian đó. Có thể, trong câu chuyện gốc Blacis không tới Agelisk vào khoảng thời gian này, và em ấy vẫn là một cậu bé ngây thơ lớn lên dưới sự bảo vệ của gia đình.
Nhưng tại sao không ai đề cập đến nó? Tôi thở dài thườn thượt. Blacis đã và đang ngưỡng mộ tôi. Nhưng tôi chỉ mới cầm kiếm được một năm… và tôi đã dành nhiều thời gian hơn cho công việc kinh doanh ở nước ngoài.
Liệu Blacis có bị lay chuyển bởi kẻ phản diện Roger?
Và ba năm sẽ là một khoảng thời gian dài. “Điều đó có nghĩa là tôi có thể tìm hiểu điều gì sẽ xảy ra với Blanc trong khi đang ở Agelisk?”
“Yuria. Có chuyện gì vậy?”
Cha tôi đi vào trong văn phòng với vẻ mặt lo lắng.
“ Không có gì, cha à”
Tôi đã suy nghĩ trong im lặng. Có một cách. Nó hơi phiền phức và rườm rà một chút, nhưng vẫn vì lợi ích của gia đình và cuộc sống của tôi nên tôi phải làm điều đó.
Cha vỗ lên vai tôi.
“Đừng lo lắng quá. Blanc là một đứa trẻ trưởng thành hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.”
Cha chắc đang nghĩ tôi lo lắng về việc Blanc sẽ đến một nơi xa lạ.
“ Cha chắc chắn thằng bé sẽ thể hiện rất tốt.”
“Không, thưa cha,” tôi nhìn ông với đôi mắt cương quyết
“Con sẽ đi.”
“Cái gì?”
“Con sẽ thay đổi ý định. Con muốn trở thành một hiệp sĩ. Đây không phải là trách nhiệm của con gái trưởng trong gia đình hay sao?”
Lời mời không được gửi tới cho Blacis, nhưng nó gửi tới cho gia đình Jayus.
Chúng tôi đang ở thời điểm mà tin đồn chưa được lan truyền rằng tôi đang học sử dụng kiếm. Hầu Tước Evelian hẳn đã gửi lời mời, vì nghĩ rằng con trai cả của gia đình chúng tôi sẽ tới đó.
“Con sẽ tham gia Agelisk thay vì Blacis.”
Tôi đã quyết định tận dụng sơ hở đó.