Ánh nắng chiếu qua một ô cửa sổ.
Những đám mây trôi trên bầu trời, nhuốm màu hồng nhạt từ khắp nơi.
Trời đã sáng.
Tôi chớp mắt và chờ đợi ý thức của mình quay trở về thực tại.
Có lẽ vì mơ thấy tiền kiếp nên tôi cảm thấy không quen với cảnh vật xung quanh.
Tôi ngồi dậy để chắc chắn hơn.
“… Sau tất cả nó vẫn không thay đổi gì.”
Cả tay và chân của tôi vẫn bé nhỏ như cũ.
"Mình không thể tin rằng tâm trí của mình là của một người lớn, nhưng cơ thể của mình là của một đứa trẻ."
Phải rồi.
Đây không phải là cơ thể của tôi.
Tôi đã chết trong một vụ tai nạn ở Hàn Quốc năm 28 tuổi.
Khi tôi mở mắt ra, tôi nghĩ rằng mình sẽ thức dậy ở thiên đường hoặc địa ngục, hoặc là thế giới bên kia.
Nhưng tôi đã đầu thai với ký ức từ tiền kiếp của mình. Tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.
Tôi nhảy khỏi giường và đứng trước một tấm gương gần đó.
Trong gương là một đứa trẻ với mái tóc nâu sữa mềm mại và đôi mắt xanh lục ấm áp.
Mắt hơi to hơn bình thường, da trắng, má ửng đỏ và môi dày
Cô bé lúc này đã mười tuổi, rất đáng yêu, nếu không muốn nói là một mỹ nhân.
"Hầy..."
Tôi rời mắt khỏi cái gương và nhìn xung quanh.
Căn phòng ấm cúng được trang trí bởi những đồ vật dễ thương như phòng của một bé gái.
Dù không giàu có nhưng tôi sinh ra trong một nhà nam tước .Có lẽ nó tốt hơn nhiều so với điều kiện của Kim Jin hiện đại.
Nhưng…
"Đây là một cuốn tiểu thuyết."
Cuốn tiểu thuyết tràn đầy sự khủng hoảng và cao trào . Đế quốc nơi tôi sinh ra sẽ không trải qua một cuộc sống yên bình. Khi tôi lớn lên, nhiều điều sẽ xảy đến với đế quốc.
Và ở giữa thời kì sóng gió là gia đình tôi, Jayus.
"Tôi không thể tin rằng tôi lại xuyên vào một gia đình như thế này!"
Vào thời điểm này trong năm, tất cả các thành viên trong gia đình đều bị sát hại.
Kiếp trước, tôi chết trong một vụ tai nạn. Trớ trêu thay, kiếp này tôi lại bị giết hại.
Đùa mình à?
Tôi vò tóc mình khi nghĩ đến nó.
Đột nhiên, cánh cửa mở ra và có người bước vào.
"Chị!”
"Ah!"
Một đứa trẻ tám tuổi chạy đến và nhào vào vòng tay tôi. Tôi mỉm cười trước hành động dễ thương đó, quên đi nỗi lo lắng lúc trước. Đứa nhỏ rên rỉ, ôm chặt lấy eo tôi.
"Chị ơi, ra ngoài chơi đi."
"Chị vẫn chưa rửa mặt à?"
Đứa trẻ phồng má thất vọng.
"Bella!"
"Vâng vâng. Tôi tới đây, thưa thiếu gia. ”
Trước sự thúc giục của đứa trẻ, người hầu gái mang đến một thau nước rửa mặt.
“Chị rửa mặt và ăn sáng trước đi. Sau đó hai chúng ta sẽ cùng đi dạo ”.
Tôi rửa mặt và mặc một bộ thường phục thoải mái.
Khi vừa nhìn thấy tôi, em ấy mỉm cười với đôi mắt lấp lánh. Tôi bật cười trước vẻ ngoài đáng yêu của em ấy. Thoạt nhìn, gia đình Jayus có vẻ rất bình thường.
Đứa trẻ trước mặt tôi thoạt nhìn trông chả có gì nổi bật. Nhưng em ấy là một thiên tài kiếm thuật mà sau này em ấy được biết đến là “tiểu quỷ”.
Blancis Jayus, hiện tại em ấy chỉ là một đứa em trai dễ thương và đáng yêu…
Blancis sẽ sớm trở thành cánh tay trái cho nhân vật phản diện trong tiểu thuyết này, Roger Evelian, kẻ sau này sẽ hủy diệt thế giới.
Và vì em trai của tôi, người đứng về phía kẻ thủ ác, đã khiến gia đình Jayus rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Tóm lại, đứa trẻ dễ thương này đây chính là thủ phạm.
“Hehe. Chị ơi, chị đang nghĩ gì vậy? ”
Blancis, người đang ôm eo tôi, mỉm cười đầy dễ thương.
"…Không có gì. Tại sao chúng ta không ăn sáng cùng nhau và đi dạo? ”
"Được chứ!"
Tôi nắm tay em trai, giấu đi cảm xúc lẫn lộn.
Blancis tôn thờ quyền lực. Từ khi sinh ra em ấy đã được gọi là thiên tài , cho đến năm 15 tuổi vẫn chưa có ai sánh kịp.
Trừ một người.
Roger Evelian, nhân vật phản diện.
Blancis không tài nào bì được sức mạnh to lớn của Roger nên đã thề sẽ đi theo anh ta. Và em ấy đã tham gia vào các cuộc chiến diễn ra trong đế quốc để tranh giành quyền lực, rồi sau này giương cao ngọn cờ khởi nghĩa chống lại hoàng đế. Đứa trẻ dễ thương và ngây thơ này tôn thờ sức mạnh, và cũng trở thành một nhân vật phản diện.
Tôi thực sự không muốn tin vào điều đó.
"Blancis, sau này em sẽ trở thành một người lớn tốt chứ?"
Tôi mỉm cười dịu dàng và thì thầm với Blanc.
"Dạ ? Tất nhiên!"
"Em hứa chứ?"
Tất nhiên, tôi sẽ không nghĩ rằng một lời hứa nhỏ bé này có thể thay đổi cả câu chuyện.
Vì vậy, tôi không thể ngồi yên.
“Các con dậy rồi à?”
“Vâng. Mẹ ngủ ngon chứ ạ?”
Khi chúng tôi bước ra, mẹ ôm chúng tôi vào lòng. Blanc và tôi ngồi cạnh nhau trên bàn ăn. Ngay sau đó, chúng tôi được chuẩn bị một bữa sáng đơn giản gồm súp và salad.
“Lát nữa con sẽ đi chơi với Blanc thưa mẹ.”
“Được đấy. Con cứ suốt ngày ở nhà. Sao hôm nay con lại đột nhiên muốn đi chơi thế?”
“Con có chút mệt…”
Tôi đã nhốt mình trong phòng trong một khoảng thời gian, và tôi đã suy nghĩ về tương lai của mình rất nhiều lần. Và tất nhiên, việc một đứa trẻ mười tuổi nên làm là ngồi xuống và đọc những câu chuyện cổ tích hoặc là chơi với em trai của mình . Tôi bực dọc mà nuốt miếng salad xuống bụng và hỏi.
“Ba đâu rồi ạ?”
Cha tôi, nam tước Jayus, người luôn dùng bữa sáng cùng với gia đình, lại không thấy đâu cả.
“Cha con đã lên thuyền từ sớm rồi.”
“Ba đi đâu vậy ạ?”
“Ba con đi Belois rồi , Stelly à.”
Gia đình Jayus là thương nhân. Có những bến tàu lớn ở những vùng nông thôn ven biển. Và gia đình Jayus thường đem hàng hóa tới đó để xuất khẩu sang ngoại quốc.
Mặc dù họ không phải là những thương nhân xuất sắc, nhưng gia đình Jayus vẫn có thể sống một cuộc sống đầy đủ. Buôn bán là ngành kinh doanh rất có lợi nếu như không có hạn chế quá lớn đối với hàng nhập khẩu ở đế quốc và họ có thể kiếm được lợi nhuận khổng lồ nếu như hàng hóa khan hiếm. Tuy nhiên họ vẫn chưa khai thác hết tiềm năng của ngành này. Bản thân các thành viên trong gia đình cũng rất giản dị và hào phóng, họ không đòi hỏi gì nhiều. Tôi hoàn thành bữa ăn của mình và chìa tay ra trước mặt Blanc.
“Đi nào Blanc.”
“Vâng.”
Nắm lấy tay Blanc, chúng tôi cùng đi vào khu rừng.
* *
Hôm nay mặt trời trông thật ấm áp và rực rỡ làm sao.
“Chị!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay chúng ta sẽ chơi gì?”
“Chơi đuổi bắt đi.”
Nó chỉ là một trò chơi bình thường, phù hợp với một đứa trẻ mười tuổi và 8 tuổi như chúng tôi. Nó không phải là trò tôi ưu thích gì nhưng không có nghĩa là tôi không tận hưởng nó ở độ tuổi này. Tôi thường vờ nhảy mạnh tới và chạy theo Blanc để giết thời gian.
“Chúng ta đã chơi rượt bắt ba mươi tư lần rồi. Em không chơi nữa đâu.”
“Chúng ta chơi nhiều đến thế à?”
Tôi cảm thấy bồn chồn. Tôi đoán là tôi đã không thành thật với người em trai đáng yêu này của mình.
“Vậy Blanc thích chơi trò gì?”
“Chúng ta chơi trò hiệp sĩ đi chị!”
Blanc dạo gần đây rất say mê mấy câu chuyện cổ tích. Nó luôn kể về những nàng công chúa xinh đẹp được cứu bởi những chàng hiệp sĩ phong độ.
“Tất nhiên rồi…”
Nó là trò chơi tồi tệ nhất từ trước tới giờ. Tôi phải nhảy lên nhảy xuống, khua tay múa chân khắp mọi nơi. Tôi ghét việc cơ thể mình toàn là mồ hôi nhễ nhại như này.
“Chị phải đóng vai phản diện đấy!”
Không phải các cô gái thường diễn vai công chúa sao? Blanc phớt lờ ánh mắt đăm chiêu của tôi và đặt con gấu nhồi bông mà người hầu mang đến dưới gốc cây.
“Con gấu là công chúa! Chị là kẻ ác đã bắt cóc công chúa! ”
Bị con gấu cướp mất vị trí. Tôi gật đầu và đứng dưới gốc cây.
“Aah! Đến và bắt ta đi! Tên hiệp sĩ ngu ngốc!”
Tôi bắt đầu diễn hết sức mình. Blanc chĩa kiếm về phía tôi với ánh mắt không thể nào nghiêm túc hơn.
“Tôi đến để cứu cô đây, công chúa Gomsoon!”
Tất nhiên là tôi không chịu thua, tôi hô hai tiếng và vẫy tay với Blanc. Em ấy vung kiếm vào tôi. Dù ẻm có là thiên tài đi chăng nữa,thì kiếm thuật của một đứa trẻ tám tuổi cũng không đáng sợ gì mấy. Tôi cúi xuống và bắt lấy em ấy.
“Huh! Quả là một chàng hiệp sĩ yếu ớt! ”
“Kyaaaah.”
Blanc cười khi tôi cù vào eo em ấy.
“Ngươi chỉ có thế thôi nhỉ? Ta sẽ mang công chúa đi! ”
Tôi lăn lộn cùng với Blanc và đọc lời thoại mình vừa nghĩ ra.
“Này, cái gì thế này? Hãy đổi vai đi ”.
Bran đuối sức và dựa vào tôi. Tôi đoán cuối cùng em ấy đã quyết định giao cho chị gái mình vai công chúa. Nhưng đời không như mơ, em ấy đã đưa cho tôi thanh kiếm gỗ.
“Chị sẽ là hiệp sĩ. Em là công chúa. Và Gomsoon là nhân vật phản diện! ”
Vô lý! Nhưng dù sao tôi cũng nhận thanh kiếm gỗ.
“Nhưng làm thế nào chị có thể vung thanh kiếm này chứ?”
Tôi là một tiểu thư điển hình, người chưa bao giờ cầm bất cứ thứ gì nặng, ngoại trừ một tách trà. Tuy nhiên, trái với lo lắng của tôi, thanh kiếm gỗ khi tôi chạm vào nhẹ hơn tôi tưởng và khá là dễ vung. Cảm giác quen thuộc lạ thường, như thể tôi đã cầm kiếm trong một thời gian dài.
Huh? Trái tim tôi đang đập. Khi tôi nâng thanh kiếm lên, tim tôi bắt đầu đập mạnh thêm. Có gì đó bắt đầu sục sôi trong tôi. Chẳng lẽ mong muốn thực sự của tôi là đóng vai một hiệp sĩ? Tôi vung kiếm gỗ lên. Chuyển động nhanh, nhẹ và chính xác. Tôi có thể nhìn thấy dư ảnh của đường đi thanh kiếm, bất kể nó có nhanh đến đâu. Tôi biết mình có thị lực tốt, nhưng liệu nó có tốt quá không?
“Wow, chị giỏi quá, chị gái.”
Blanc vỗ tay.
“Em thấy chị còn giỏi hơn cả thầy Huran.”
“Ồ, vậy sao?”
“Để em cho chị xem.”
Blanc chỉ tôi kiếm thuật mà em ấy đã học được từ người thầy của mình. Tôi bắt chước em ấy. Tôi có cảm giác như thể thanh kiếm này là một phần của mình vậy.
“Ahhh. Xin hãy cứu tôi, hiệp sĩ! ”
“Chết đi, đồ phản diện!”
Tôi chĩa kiếm vào Gomsoon. Tôi chỉ định đánh nhẹ. Sột soạt, quá dễ dàng, đầu của Gomsoon đã bị chặt đứt.
“Hả?”
Đầu gấu bông rơi lăn lóc trên bãi cỏ. Giọng nói phấn khích của Blanc cũng im bặt.
Nghĩ kỹ nào. Có thể cắt cổ một con gấu bông mềm mại bằng một thanh kiếm gỗ không sắc bén? Đường cắt cũng ngọt một cách đáng ngạc nhiên.
Tôi đưa thanh kiếm gỗ cho người hầu với vẻ mặt hoang mang.
Dù là người lớn, nhưng cô kéo thanh kiếm gỗ của Blanc đi như thể nó rất nặng.
Tôi nhìn xuống bàn tay của mình. Có thể nào…? Tại sao tôi không nghĩ đến chứ? Nếu Blancis Jayus là một thiên tài bẩm sinh với khả năng kiếm thuật tuyệt vời, điều đó có nghĩa là tôi cũng có tài năng tương tự.
“Lẽ nào là tôi, Yuria Jayus, cũng có một năng khiếu?”
Không có gì lạ… ..mỗi lần chúng tôi chơi đuổi bắt, tôi là người duy nhất không bị bắt cho đến ván cuối.
“Bella.”
“Vâng thưa tiểu thư.”
“Tôi có thể gặp thầy Huran không?”
“Thầy ấy? Vâng! Tôi sẽ dẫn cô đi! ”
Tôi nhặt Gomsoon, lúc này đã bị mất đầu, đến gần Blanc, người đang khóc nức nở. Sau đó, như thường lệ, tôi xoa nhẹ đầu em ấy và nói.
“… ..Gomsoon đã cứu gia đình chúng ta.”