Charles Cross đã chém giết suốt cả cuộc đời mình.
Thành phố anh sinh ra là một pháo đài chống lại lũ quái vật.
Ngay cả khi chưa trưởng thành, anh đã theo cha ra tiền tuyến. Anh bước vào tuổi trưởng thành khi đang tắm máu của những con quái vật đang cố gắng vượt qua tường thành.
Ngay cả khi cha anh qua đời và anh kế thừa vị trí Bá tước vùng biên cương. Ngay cả khi anh trở thành lãnh chúa của thành phố khi còn trẻ.
Anh vẫn luôn giết quái vật mỗi ngày.
Tuy nhiên, thành thật mà nói, đó là tất cả những gì anh ấy cần. Bởi vì giết quái vật là điều anh ấy làm tốt nhất. Và là điều duy nhất anh ấy có thể hiểu được.
Giết kẻ thù, trước khi chúng giết tôi.
Thật đơn giản và rõ ràng.
'Xin chào, thưa ngài!'
Đó là cách mà cuộc đời anh tiếp diễn, cho đến khi người con gái đó xuất hiện.
'Cô định buôn bán gì ở thành phố này?'
'Hoa, thưa ngài.'
Một nữ thương gia xin phép mở một cửa hàng trong thành phố.
Ngồi trước mặt cô, Bá tước nhìn cô với ánh mắt chết lặng.
'Đây là tiền tuyến quái vật. Thứ bọn ta cần ở thành phố này là kiếm, giáo, tên và đại bác. Hoa thì có tác dụng gì? Chưa kể chúng rất nhanh sẽ khô héo.'
'Bởi vì chúng vô dụng! Thế nên chúng mới cần mọi người nâng niu bảo vệ, thưa ngài.'
'...?'
'Bông hoa khi nở rất rực rỡ nhưng cũng rất nhanh úa tàn. Có lẽ đó là lý do vì sao chúng lại đẹp như vậy!'
Bá tước không hiểu được những gì cô ấy nói.
Đó là lý do tại sao ban đầu anh nghi ngờ cô. Anh nghĩ cô là gián điệp được gửi đến từ một quốc gia thù địch.
Bá tước ngày nào cũng ghé thăm cửa hàng đầy hoa của cô. Để tìm ra bằng chứng rằng cô là gián điệp.
Mỗi lần anh ghé thăm cửa hàng, cô đều mỉm cười và kể cho anh nghe về những loài hoa.
Cô giải thích ngôn ngữ của chúng, và dạy anh về màu sắc cùng mùi hương.
Bá tước nhanh chóng biết cách phân biệt màu sắc và hương thơm của các loài hoa, đồng thời thuộc lòng cả tên của chúng.
Tuy vậy anh vẫn không hiểu được.
Tại sao chúng lại đẹp đẽ đến thế.
Một năm sau. Charles Cross đã cầu hôn cô ấy.
Cô cũng đã chấp nhận lời cầu hôn.
* * *
Clop, clop, clop-!
Bá tước đang lao về phía tường thành với áo giáp, thương và khiên của mình.
Quân đội một người trên lưng ngựa.
Lao thẳng về phía trước một mình mà có bất kỳ ai hỗ trợ.
"Ông đang định làm gì vậy...?"
Cưỡi trên một con ngựa già, mặc một bộ áo giáp rỉ sét đã lâu không được bảo dưỡng, mang theo một chiếc khiên và cây thương lớn một cách bất thường.
Ông ấy đang một mình lao về phía hàng nghìn con chuột cống.
Rốt cuộc ông ấy đang nghĩ mình là ai thế. Don Quixote lao về phía cối xay gió chắc?
"Bá tước, ông đang làm cái quái gì vậy?! Ông sẽ chết đấy!"
Như thể không nghe thấy tiếng hét của tôi, Bá tước vẫn tiếp tục lao đến.
"Aaaaargh-!"
Một tiếng gầm khàn khàn phát ra từ chiếc mũ giáp làm bằng sắt của ông già.
Những con chuột đang hung hăng trèo tường hoặc chui qua lỗ hổng dưới tường thành bỗng đồng loạt quay lại.
Hành vi của quái vật rất đơn giản, vốn đã được giải thích hàng chục lần trước đây.
- Giết người gần nhất.
Chít, chít!
Khi Bá tước đến gần hơn, lũ chuột thể hiện sự thù địch bằng đôi mắt lóe lên ánh đỏ của chúng.
Tuy nhiên, Bá tước vẫn không hề giảm tốc độ.
Và ngay sau đó,
"Nhìn tao này! Lũ cặn bã rác rưỡi-!"
Ông đã sử dụng khiêu khích diện rộng, có thể nói là kỹ năng bị động đặc trưng của các hiệp sĩ khiên.
Tôi không biết chính xác trình độ kỹ năng khiêu khích của một người đã chinh chiến trên tiền tuyến cả một đời có thể cao đến mức nào, nhưng...
Cảnh tượng đàn chuột gần 1000 con đồng loạt quay lại... Thật đáng sợ và phi thực tế.
"..."
Tôi há hốc miệng và nhìn Bá tước.
Rốt cuộc.
Ông đang định làm cái quái gì vậy?
Rồi ánh mắt của chúng tôi giao nhau.
Trong chiếc mũ sắt, tôi chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt già nua và sâu thẳm màu xanh lá.
Tôi đã cố hết sức để đọc ý định của ông ấy, nhưng tôi không thể tìm được câu trả lời.
Chít!
Chít, chít-!
Và trong giây tiếp theo, lũ chuột liền đổ xô về phía Bá tước Cross.
* * *
Nhiều năm trôi qua kể từ sau khi hai người kết hôn.
Dù là vợ lãnh chúa, cô ấy vẫn trồng hoa và chăm sóc cây cối mỗi ngày.
Một chồi non nảy mầm từ hạt, một thân nhỏ mong manh vươn lên trong cái nắng hè, rồi hoa nở, kết trái cùng với những chiếc lá rụng, và...
Con gái của họ được sinh ra.
'Nhìn này anh yêu.'
Với khuôn mặt tái nhợt vì sinh nở, cô trao đứa trẻ sơ sinh cho anh.
'Đây là con gái của chúng ta.'
Những con quái vật cũng xâm lược vào ngày hôm đó.
Thậm chí không kịp rửa sạch máu và bụi, Charles Cross nhẹ nhàng bế lấy đứa trẻ sơ sinh.
Đứa trẻ nhỏ bé và mong manh đến nỗi có thể bị phá vỡ dù chỉ là một lực nhỏ nhất, đang yên lặng ngủ say trong vòng tay anh.
'Evangeline.'
Người vợ thì thào gọi tên con với một nụ cười mệt mỏi.
'Con gái của chúng ta, con bé xinh đẹp như cái tên của nó, đúng không anh?'
'...'
Charles Cross không thể trả lời cô ấy, bởi vì anh không hiểu được.
Xinh đẹp là như thế nào.
Và mãi chẳng thể hiểu được.
Một thứ nhỏ bé và mong manh như vậy,
Một hơi ấm yếu ớt tưởng chừng như sẽ lụi tàn trong chốc lát.
Tại sao lại có thể khiến cho trái tim anh thổn thức mãi không thôi?
Chỉ một lúc trước, không gì anh ấy không thể hiểu được. Lúc mà anh lãnh đạo quân đội chiến đấu chống lại quái vật trên chiến trường.
Nhưng bây giờ, anh lại... chẳng thể hiểu... bất cứ điều gì.
* * *
"Mau tập hợp binh lính lại! Nhanh lên!"
Tôi vội vàng ra lệnh.
Tất cả những con chuột xâm nhập vào bên trong pháo đài đã được dọn sạch. Đó là do không còn sự tấn công từ những con ở bên ngoài.
Hầu hết những con chuột cống bên ngoài đều đang lao về phía Bá tước Cross, người đang một mình thu hút chúng.
"Không được sử dụng đại bác hay Balistae! Bá tước có thể sẽ bị thương. Chỉ sử dụng cung hoặc nỏ. Nhắm vào những con chuột cống ở ngoài cùng!"
"Vâng, thưa Điện hạ!"
Các cung thủ liền lựa chọn vị trí và bắt đầu bắn từng con một.
"Lily! Các tạo tác phun lửa thế nào rồi?"
"Chúng đã sẵn sàng để sử dụng!"
"Thiêu rụi tất cả trong phạm vi có thể!"
Tôi hét với Lucas ở tầng một, trong khi tạo tác đang được kích hoạt để đốt lũ chuột gần tường thành.
"Lucas!"
"Hãy ra lệnh, thưa Điện hạ!"
"Dẫn tất cả binh lính có khả năng chiến đấu ra ngoài thành! Chúng ta phải giải cứu Bá tước."
"Không, thưa Điện hạ. Đây không phải là một cuộc giải cứu."
Lucas bỏ mũ giáp xuống. Đôi mắt xanh thiên thanh của anh lóe lên.
"Đây là một tình huống mà chúng ta có thể tấn công lũ chuột từ phía sau và kết thúc trận chiến này ngay lập tức. Chúng tôi sẽ chiến thắng, và mang Bá tước trở về."
"...Được. Hãy làm điều đó nhanh nhất có thể."
"Vâng, thưa Điện hạ!"
Rầm-
Cổng thành mở ra, và Lucas vung kiếm trên lưng ngựa.
"Đi thôi nào! Chúng ta sẽ giết sạch bọn chúng và giải cứu Bá tước!"
Yeeeah-!
Binh lính đồng thanh hét lên và phóng ngựa ra khỏi cổng.
Dẫn đầu là những người lính già đã từng là binh lính dưới quyền của Bá tước.
'Phải kịp đấy, Lucas!'
Tôi nắm chặt hai bàn tay lại.
'Làm ơn hãy cứu ông ấy!'
* * *
"Aaaaargh-!"
Bá tước gầm lên với giọng khàn khàn.
Mỗi khi cây thương khổng lồ trong tay ông vung lên, hàng chục con chuột lăn lộn trên mặt đất với máu me be bét.
Nhưng những con chuột khác vẫn lao đến với số lượng nhiều gấp mấy lần số lượng mà ông đã giết, rồi cắn xé khắp cơ thể ông.
Mặc dù đã hoen gỉ nhưng bộ giáp ông ấy đang mặc vẫn thuộc loại cao cấp nhất. Không chỉ vậy, các kỹ năng của ông cũng tập trung vào việc tăng cường khả năng phòng thủ.
Tuy nhiên, ngay cả như thế, thiệt hại vẫn tích lũy một cách đều đặn.
Bất chấp cơn đau đang gặm nhấm cơ thể, Bá tước vẫn tiếp tục gầm lên và vung ngọn thương kỵ binh của mình.
"Ta không hiểu được."
Ông không hiểu được tại sao ông lại làm điều này.
Ông không hiểu được tại sao mình lại chọn chiến đấu cho thành phố một lần nữa, ngay cả khi ông đã quyết định dành những giây phút cuối đời bên cạnh vợ mình.
"Tại sao ta phải chiến đấu cho cái thành phố chết tiệt này! Rốt cuộc là tại sao!"
Ngay cả ở độ tuổi hiện tại, thế giới vẫn còn đầy rẫy những điều mà ông không hiểu được.
Sự rực rỡ của hoa, sự ấm áp của cuộc sống, sự đẹp đẽ của thế giới.
Và cả chính trái tim của bản thân mình.
Xuyên suốt cả cuộc đời, ông đã đấu tranh để hiểu những điều đó. Nhưng kể cả đến tận bây giờ, ông vẫn không thể hiểu được.
"Rốt cuộc là tại sao?"
...Tuy nhiên, có một điều mà ông hiểu rất rõ.
"Ugh, Aaargh-!"
Những bông hoa và con gái của ông ấy.
Những thứ tuy mỏng manh và yếu ớt là thế.
Nhưng phải được bảo vệ bằng mọi giá khỏi những con quái vật này!
Và chẳng phải điều ông giỏi nhất là giết quái vật hay sao?
"Con gái ta sống ở phía sau tường thành."
Đây có thực là lý do để ông tiếp tục chiến đấu?
Hay ông chỉ đơn giản là đang tuân theo nghĩa vụ đã được khắc sâu bên trong cơ thể mình?
"Đó là thế giới mà con gái ta đang sống."
Dù câu trả lời có ra sao, đây có lẽ vẫn là điều tốt nhất mà ông có thể làm. Cho con gái của ông.
"Không bao giờ tao cho phép một trong số chúng mày xâm phạm thế giới đó. Không bao giờ...!"
Bá tước lại gầm lên. Để dụ thêm một vài con quái vật nữa lao về phía mình.
Hàng chục, không, hàng trăm con chuột cống đồng loạt lao đến và tấn công Bá tước.
Không thể đứng vững, Bá tước ngã về phía sau.
Chiếc mũ giáp bị phủ kín bởi máu của những con quái vật bị văng ra.
Không còn chút sức lực nào trong đôi tay và đôi chân già nua của ông.
"Aaaargh...!"
Ông vốn đã biết từ lâu.
Cho dù ông có trồng bao nhiêu cây ăn quả đi nữa.
Cho dù ông có giết bao nhiêu con quái vật đi nữa.
Những năm tháng ấy sẽ không bao giờ quay trở lại.
Người vợ đã mất, đứa con gái đã bỏ đi.
Hạnh phúc của ông đã vĩnh viễn không còn nữa rồi.
"Aaaargh!"
Tuy nhiên, ông ấy, người đã sống cuộc đời của một chiến binh, vẫn tiếp tục đứng dậy, rồi vung cây thương thêm một lần nữa.
Và đây có lẽ cũng chính là cách mà cuộc đời ông kết thúc.
Khoảnh khắc ông đứng dậy, giơ khiên và vung thương về phía trước.
Rắc.
Có thứ gì bên trong cơ thể ông bị gãy.
Ông không còn cảm thấy bất cứ thứ gì từ cơ thể đã bị gặm nhấm cùng với bộ giáp của mình. Cơn đau vượt quá ngưỡng chịu đựng của cơ thể đã không còn truyền lên não.
Tầm nhìn của ông dần tối lại.
Bá tước bằng trực giác nhận ra rằng đây chính là kết thúc của mình.
''Chỉ một con nữa...!'
Để có thể mang theo ít nhất một con quái vật nữa cùng xuống địa ngục với mình, Bá tước vẫn cố gắng đứng dậy và nghiến răng.
...
...
...Tuy nhiên, tại sao xung quanh lại trở nên yên ắng đến vậy.
Những con chuột cống đã không còn tấn công ông.
Bá tước bối rối.
Tại sao?
'Chẳng lẽ là ta đã chết?'
"Bá tước."
Sau đó, một giọng nói rõ ràng và sống động được nghe thấy.
Đó là giọng nói của một hiệp sĩ trẻ tuổi đi theo tân lãnh chúa.
"Những con quái vật đã bị đánh bại. Trận chiến đã kết thúc."
"..."
"Ngài có thể... nghỉ ngơi được rồi."
Nghe thấy vậy, cây thương kỵ binh cầm trong tay ông rơi xuống đất.
Bá tước Cross sau đó ngã xuống như một con rối bị đứt dây.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/tro-thanh-bao-chua-trong-tro-choi-thu-thanh/040-stage-2-nhung-dieu-toi-khong-hieu-duoc-310