Trên một ngọn đồi thấp ở phía đông nam của thành phố pháo đài Crossroad.
Một ông già ngồi trên lưng ngựa và quan sát diễn biến của trận chiến phòng thủ.
Đó chính là Bá tước vùng biên cương, Charles Cross.
"..."
Vì ông ấy từng là chỉ huy của mặt trận quái vật. Nên ông ấy có thể ngay lập tức nhận ra có gì đó không đúng với cuộc xâm lược lần này.
Nó hoàn toàn khác biệt với những cuộc xâm lược ở thời điểm mà ông ấy vẫn còn là lãnh chúa.
Cuộc xâm lược này không chỉ khổng lồ về mặt quy mô.
Những con quái vật hoàn toàn không phải là một đám ô hợp thập cẩm. Chúng chính là một Quân đội thống nhất.
'Có gì đó không đúng.'
Không chỉ vậy, khi một tên hát rong xuất hiện và thổi sáo, chuyển động của những con quái vật đã thay đổi hoàn toàn.
'Nó ở cấp độ hoàn toàn khác với những trận chiến mà ta đã từng trải qua. Hoàng tử Ash đã phải ba lần chống chọi với những trận chiến như thế này sao?'
Giờ thì ông ấy đã hiểu.
Tại sao vị lãnh chúa trẻ tuổi mới được bổ nhiệm lại phải tuyệt vọng cầu xin sự giúp đỡ từ ông.
Kể cả khi Bá tước Cross không về hưu và tiếp tục làm chỉ huy, ông ấy cũng sẽ rất chật vật nếu phải đối diện với những trận chiến giống như hiện tại.
Hoàng tử Ash đang làm rất tốt, đến mức khó có thể tin rằng anh ta là một tay chơi ở thủ đô.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại của trận chiến phòng thủ đang ngày một xấu đi.
'Ta có nên giúp cậu ấy không?'
Ông đã suy nghĩ như vậy trong vô thức.
Có thể nhìn thấy áo giáp và vũ khí, những thứ đã gắn bó với ông trên tiền tuyến này cả một đời, đang được buộc bên cạnh yên ngựa.
'Không.'
Bá tước Cross lắc đầu.
Ông không có nghĩa vụ phải tham gia trận chiến này.
Ông nguyền rủa tiền tuyến này.
Ông ghét mảnh đất này.
Ông hận nơi khô cằn hoang vắng này. Thứ đã cướp mất người vợ của ông, khiến con gái ông bỏ đi và khiến ông phát điên.
Ông không còn muốn bảo vệ nó.
'Ta... phải chết ở vườn cây ăn quả, không phải trên chiến trường.'
Bá tước Cross xem đó như sự chuộc lỗi của mình.
Sự chuộc lỗi... của một người đàn ông đã bỏ rơi vợ mình để bảo vệ mặt trận quái vật này.
Ông phải chết bên cạnh người vợ của mình, người mà ông ấy yêu nhất.
Bá tước quyết định không theo dõi trận chiến nữa mà quay đầu lại.
Ông đến để kiểm tra tình hình vì linh cảm có gì đó kỳ lạ xảy ra. Nhưng ông cũng không có ý định giúp đỡ.
'Nơi này không đáng được bảo vệ... Một mảnh đất bị nguyền rủa...'
Bá tước chuẩn bị trở về căn biệt thự của mình.
Trở về vườn cây ăn quả.
Trở về bên cạnh vợ mình.
Nhưng đột nhiên,
Ka-boom-!
Một tiếng nổ vang lên.
"...?!"
Ông ngạc nhiên quay đầu lại. Kể cả từ khoảng cách xa, ông ấy vẫn có thể nhìn thấy toàn bộ bức tường thành đang rung chuyển với một đám mây bụi dày đặc.
Và hàng ngàn con chuột đang lao về phía đám mây bụi đó.
Tiếng la hét của con người đang vang vọng đến tận nơi đây.
Đôi mắt của Bá tước run lên.
'Không. Không! Ta sẽ không chiến đấu nữa.'
Bá tước nghiến răng, quay ngựa lại.
'Ta phải quay lại... vườn cây ăn quả...'
Trong trường hợp tiền tuyến thất thủ, toàn bộ khu vực này cũng sẽ bị lũ quái vật tràn ngập.
Và vườn cây ăn quả của ông ấy có thể cũng sẽ bị lũ quái vật tàn phá ngay sau đó.
Nhưng dù vậy cũng không sao cả.
Nếu được chết giống như cách mà vợ ông ấy qua đời thì càng tốt. Đó là sự trừng phạt thích đáng đối với người đàn ông đã bỏ rơi vợ của mình.
'Đợi anh nhé, em yêu.'
Khoảnh khắc ấy, hình ảnh vợ cười rạng rỡ hiện lên trong tâm trí Bá tước.
Nụ cười tinh nghịch của người vợ lúc mà hỏi trái cây có vị như thế nào sau khi cho vào miệng ông những trái nho lấm lem bùn đất.
'Lần này, anh sẽ bảo vệ em.'
Bá tước Cross nghĩ về ngôi mộ được chôn cạnh vườn cây ăn trái của vợ mình.
Ông muốn chết ở đó.
Clop, clop...
Bỏ lại phía sau tiền tuyến đang dần sụp đổ, Bá tước quay trở lại vườn cây ăn quả của mình.
* * *
Ầm—!
Những rung động đang dần lắng xuống.
Tôi hầu như không thể trấn tĩnh lại được và hét lên.
"Báo cáo tình hình hiện tại của tường thành cho ta nhanh!"
Một lúc sau, những người lính tiến đến và báo cáo với tôi.
"Vùng tường bị tấn công vẫn chưa hoàn toàn bị phá hủy!"
"Nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian! Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng những con chuột đang gặm đá!"
Tôi rùng mình trong khi ôm đầu.
"Tại sao bọn mày lại ăn đá? Bọn mày không thể ăn thứ gì đó lành mạnh hơn được à, chết tiệt...!"
Các bức tường của pháo đài này được tạo thành từ nhiều lớp đá và sắt. Nên chúng rất kiên cố và vững chãi.
Tuy nhiên, do việc sửa chữa chưa được hoàn thiện và đòn tấn công vừa nãy của Chuột vô địch, khả năng bảo vệ của tường thành đã gần như ở mức chạm đáy.
Sớm thôi, bọn chúng sẽ đục một cái lỗ để xuyên qua.
Tôi lấy một tay che mặt.
"...Ra lệnh sơ tán."
Tôi kìm nén gầm gừ.
"Sao cơ ạ?"
Lucas hỏi lại như thể anh ấy không tin những gì tôi nói. Tôi nhắc lại với giọng nói đanh thép.
"Ra lệnh sơ tán toàn thành phố, ngay lập tức!"
"Điều đó có nghĩa là..."
"Có khả năng cao là lũ quái vật sẽ xâm nhập vào thành phố. Sơ tán tất cả người dân về phía bắc!"
Bằng mọi giá phải chặn tất cả bọn chúng lại ngay tại đây. Tuy nhiên, tôi vẫn phải đề phòng tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Ring-reng-reng-reng!
Tiếng chuông cảnh báo vang lên. Đó là âm thanh thúc giục người dân sơ tán.
Hy vọng việc sơ tán sẽ diễn ra suôn sẻ.
Tôi nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh.
"Ngoại trừ cung thủ và pháo binh, tất cả những người có khả năng cận chiến đều xuống phía dưới tường thành."
Tôi hất cằm về phía Lucas.
"Lucas, cậu chịu trách nhiệm chỉ huy đội cận chiến. Hình thành một tuyến phòng thủ bên trong pháo đài. Chặn chúng lại bằng bất cứ giá nào. "
Lucas nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
"Còn Điện hạ?"
"Tôi vẫn sẽ ở lại đây và chỉ huy quân đội."
"Không được, thưa Điện hạ!"
Lucas chỉ vào bức tường dưới chân tôi.
"Đây là một bức tường đã từng sụp đổ. Nó có thể sẽ sụp đổ một lần nữa. Quá nguy hiểm!"
Thật vậy, tường thành đang rung chuyển một cách rõ ràng.
Nó rung chuyển đến mức làm cho các pháo binh và cung thủ gặp khó khăn trong việc ngắm bắn vũ khí của họ.
"Thế cậu định dùng cách gì để ngăn chặn 1500 con chuột mà không cần sự hỗ trợ từ phía trên tường thành?"
Tường thành hoàn toàn có thể sụp đổ. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc từ bỏ hỗ trợ hỏa lực từ trên cao.
Nếu không có hỏa lực yểm trợ, đội cận chiến chắc chắn sẽ bị thiệt hại nặng nề. Và thất bại là điều gần như không thể tránh khỏi.
"...Tôi hiểu rồi, thưa Điện hạ."
Lucas miễn cưỡng gật đầu.
"Nhưng nếu như tình trạng của tường thành trở nên tồi tệ hơn, ngài phải đi xuống ngay lập tức."
"Rồi. Rồi. Đừng có lo cho tôi mà xuống đó nhanh lên đi."
Cho dù ở trên này có trở nên nguy hiểm đến đâu, chắc chắn nó vẫn an toàn hơn nhiều so với ở tầng một bị lũ chuột tấn công.
Lucas đã lo lắng cho tôi thay vì bản thân mình. Cứ như thể anh ấy là mẹ tôi vậy.
"Jupiter, bà hãy chiến đấu theo cách của riêng mình. Hãy cố gắng giết càng nhiều càng tốt với mỗi đòn tấn công."
Các thành viên còn lại trong nhóm đã tụ tập xung quanh. Tôi ra lệnh cho từng người.
"Đừng tiết kiệm mana. Nếu thu thập đủ mana để phóng ra ma thuật thì hãy tung ra tất cả."
"Tôi sẽ làm theo mệnh lệnh của ngài, thưa Điện hạ."
Khuôn mặt của Jupiter trở nên nghiêm túc hơn so với ban đầu.
"Lily, những tạo tác nào có thể vận hành ngay bây giờ?"
"Chỉ còn Tạo tác tăng cường tốc độ thôi, thưa Điện hạ. Tạo tác trường trọng lực và Tạo tác khuếch đại ma thuật đang trong quá trình sạc lại. Khả năng cao là không thể sử dụng chúng kể cả khi trận chiến này đã kết thúc."
"Thế còn Tạo tác phun lửa thì sao?"
"Cần 10 phút nữa để sạc đầy."
"Ngay bây giờ sử dụng Tạo tác tăng cường tốc độ lên đội cận chiến. Còn súng phun lửa thì kích hoạt ngay khi chúng vừa được sạc xong."
"Vâng, thưa Điện hạ!"
Lily vội vàng ra hiệu cho các nhà giả kim kích hoạt Tạo tác tăng cường tốc độ .
Cuối cùng, tôi nhìn Damian.
"Damian."
"...Vâng, thưa Điện hạ."
Damian cúi xuống mà không dám nhìn vào mặt tôi.
Cậu ấy không thể bắn hạ Pied Piper. Và cậu ấy đã không thể ngăn cản Chuột vô địch.
Có lẽ cậu ấy đang nghĩ rằng tình hình nguy cấp hiện tại là lỗi của cậu ấy.
Tôi chụm hai ngón tay lại, đưa lên vầng trán nhẵn nhụi của Damian, và...
Búng trán cậu ta bằng tất cả sức mạnh mà tôi có.
"Úi!"
Đầu Damian hơi ngửa ra phía sau, rồi cậu ấy ngước nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ. Tôi cười toe toét.
"Cho đến tận bây giờ cậu đã làm rất tốt, Damian."
"H-Hoàng tử..."
"Ta sẽ không trách cậu chỉ vì một hoặc hai sai lầm. Vậy nên đừng suy sụp như thế."
Một tay bắn tỉa chắc chắn sẽ bắn trúng điểm yếu của kẻ thù. Một nhân vật cực kỳ gian lận.
Chỉ cần có Damian, phạm vi chiến lược có thể được sử dụng đã được mở rộng một cách đáng kinh ngạc.
Bản thân sự tồn tại của Damian đã là một điều may mắn đối với tôi.
"Chỉ cần sự hiện diện của cậu ở bên cạnh đã giúp ích rất lớn cho ta rồi."
"...!"
Tôi vỗ vai Damian mạnh hơn bình thường.
"Chuyện gì đã xảy ra rồi thì hãy để nó qua đi. Việc chúng ta cần làm bây giờ là vượt qua tình hình khủng hoảng hiện tại."
"V-vâng, thưa Hoàng tử!"
"Được rồi, Damian. Vai trò mà cậu sẽ đảm nhận lần này là...'phòng tuyến cuối cùng'."
Tôi cảm thấy dưới bàn chân mình đang khẽ rung động.
"Những con chuột cống sau khi phá tường thành và xâm nhập sẽ phải đối mặt với tuyến phòng thủ của đội cận chiến ở tầng một."
"Vâng."
"Tuy nhiên, đội cận chiến không phải là một bức tường thành. Thế nên chắc chắn sẽ có những khoảng trống ở giữa đội hình của họ. Một hoặc hai con chuột có thể lợi dụng điều này và vượt qua tuyến phòng thủ."
Damian và tôi cùng lúc nhìn về phía thành phố.
Đó là một thành phố hoàn toàn yên bình. Một làn khói mỏng manh đang bay lên từ một tiệm bánh.
"Ta không biết một con chuột sẽ gây ra bao nhiêu thiệt hại nếu nó xâm nhập được vào thành phố. Cậu phải chăm sóc chúng nếu điều đó xảy ra."
Những con trùm, Chuột vô địch, đều đã chết. Còn lại khoảng 1500 con chuột cống
Damian hoàn toàn có khả năng xử lý nếu như xuất hiện một hoặc hai con chuột trốn thoát.
'Trừ trường hợp hơn chục con trốn thoát cùng một lúc.'
Damian là một tay bắn tỉa cực kỳ chính xác, nhưng tốc độ bắn của cậu ấy lại không cao.
Tôi phải tìm cách khắc phục nhược điểm này của cậu ta...
"Vâng, thưa Điện hạ! Tôi sẽ cố gắng hết sức mình!"
Sau khi trả lời một cách mạnh mẽ, Damian nâng nỏ của mình lên và bắt đầu di chuyển để tìm vị trí ngắm bắn.
Bây giờ tất cả những gì tôi có thể làm là hy vọng rằng mọi người sẽ hoàn thành tốt phần việc của mình.
"Phù!"
Hít một hơi thật sâu và thở ra. Rồi tự tát vào má mình để có thể trấn tĩnh lại.
Sau đó, tôi cố gắng nhìn ra ngoài bên ngoài thành phố pháo đài.
Hy vọng là Sát khu đã kịp thời được thiết lập lại.
Chính là vào đúng thời điểm đó.
"Chúng sắp phá tường rồi! Chúng đang tiến vào!"
Một tiếng hét cảnh báo vang vọng.
"Nhanh quá, chết tiệt...!"
Tôi nghiến răng.
Tầng trệt, nhìn từ xa. Nơi vừa bị Chuột vô địch tấn công đang rung chuyển.
Crush-!
Những con chuột đang lần lượt xông vào.
Chích, chít!
Với cơ thể phủ đầy bụi, chúng lao đến và tấn công những người lính.
Flash!
Tuy nhiên, Lucas đứng ngay trước cái lỗ và chém bay đầu tất cả những con chuột đang cố gắng xâm nhập.
'Rat Cutter', thanh kiếm lưỡi cưa trong tay Lucas, phát ra ánh sáng kỳ lạ.
Lucas hét lên khi cắt lũ chuột thành từng mảnh mà không thèm liếc nhìn.
"Cái lỗ mà chúng chui vào rất hẹp! Đừng hoảng sợ! Cố gắng tiêu diệt từng con!"
"Vâng thưa ngài!"
Tất cả những người lính đồng thanh trả lời theo mệnh lệnh của Lucas.
Tuy nhiên, có một điều mà Lucas đã bỏ qua.
Cái lỗ đúng là rất hẹp, nhưng kẻ thù của chúng tôi là lũ chuột. Những con chuột đang cố gắng mở rộng lối vào bằng hàm răng sắc nhọn của chúng
Quan sát tình hình từ trên cao, tôi chết lặng lẩm bẩm.
"Đây mà là chuột cống à? Khác quái gì chuột chũi đâu..."
Khoảng thời gian đầu, đội cận chiến đã ngăn chặn lũ chuột một cách suôn sẻ. Nhưng theo thời gian, họ dần trở nên kiệt sức.
Và đó không phải là tất cả...
"Các tạo tác phun lửa đã sẵn sàng hoạt động. Tôi sẽ kích hoạt chúng ngay lập tức— Kyaaah?!"
Lily hét lên khi cô ấy đang chuẩn bị kích hoạt tạo tác. Giật mình bởi tiếng hét, tôi liền chạy thẳng đến bên cạnh cô ấy.
"Có chuyện gì thế, Lily?!"
"B-bọn chuột...!"
Có một đàn chuột đang đứng trước các tạo tác phun lửa.
Một số nhà giả kim bị cắn nằm trên sàn với chảy máu đầm đìa.
Tôi chạy nước rút lại gần và tung nắm đấm về phía trước.
"Hoàng tử Quyền!"
Pow!
Khoảnh khắc nắm đấm của tôi chạm vào con chuột, Lucky Strike trong tay tôi đã được kích hoạt.
Ding ding ding!
Các số xuất hiện trên Slot Machine là 0, 1 và 5.
15 damage! Pow!
Đó là một lượng sát thương rất nhỏ. Nhưng từng đó đã đủ để hạ gục một con chuột cống Lvl 5.
Sau khi thu nắm đấm lại, tôi nhanh chóng nhìn kiểm tra tình hình bên ngoài tường thành.
"Chúng trèo tường à?"
Tôi đã không chú ý đến điều này vì đã quá tập trung vào lũ chuột đang tràn qua lỗ hổng ở phía dưới.
Một nhóm chuột cống đã là trèo lên tường thành và tấn công các tạo tác.
"Tới đây đi, lũ chuột cặn bã! Xuống địa ngục đi!"
Cùng với nước mắt, Lily phóng hỏa ma thuật và thiêu rụi những con chuột xung quanh.
Sau đó, cô ấy kiểm tra các nhà giả kim bị thương và thông báo với tôi.
"Không có ai ở trong tình trạng nguy kịch cả, thưa Điện hạ! Nhưng do lũ chuột tấn công tạo tác, chúng cần được điều chỉnh lại để được kích hoạt...!"
"Cố gắng kích hoạt càng nhanh càng tốt! Chúng ta không còn thời gian!"
Số lượng chuột trèo lên tường bắt đầu tăng lên.
Ngay cả những người lính pháo binh và cung thủ đang đang đứng trên tường thành cũng phải rút vũ khí ra và chiến đấu với chúng. Họ không rảnh tay để dùng hỏa lực để yểm trợ đội cận chiến.
"Ahhhh!'
"Tay của tôi, tay của tôi!"
Bắt đầu xuất hiện những người lính bị thương ở tầng một.
Đáng lẽ ra đội tấn công tầm xa phải sử dụng hỏa lực yểm trợ. Và đội cận chiến sẽ dễ dàng ngăn chặn kẻ thù hơn vì gánh nặng của họ được giảm bớt.
Nhưng tình hình hiện tại, cả hai đội đang ngày càng chịu tổn thất nghiêm trọng.
'Với tốc độ này...!'
Jupiter đang thở hồng hộc một cách mệt mỏi trong khi chuẩn bị câu thần chú tiếp theo.
Tôi vung nắm đấm được trang bị Găng tay nhân phẩm.
Damian cũng liên tục bắn tên bằng nỏ của mình.
Lucas đang chỉ huy tuyến phòng thủ ở tầng 1.
Tất cả mọi người đều đang dốc hết sức để chiến đấu. Nhưng...
'Với tốc độ này, thiệt hại sẽ hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát...!'
Tình huống tồi tệ nhất đã xảy ra. Tôi vẫn đang cố gắng tận dụng từng phút từng giây quý báu để tìm kiếm giải pháp cho hoàn cảnh hiện tại. Nhưng đầu óc tôi hoàn toàn rối bời. Chết tiệt, không nghĩ được cái gì cả!!
Chính vào lúc đó.
Một người lính già dùng dao găm kết liễu một con chuột đang leo lên tường thành đột nhiên mở to mắt.
Ông ấy là một trong những người lính kỳ cựu từng sát cánh cùng với Bá tước Cross.
Ông ấy chỉ tay về phía nam và khẽ lẩm bẩm như thể ông vừa nhìn thấy ma.
"Bá tước...?"
"...Cái gì?"
Tôi cũng quay đầu về hướng đó và chẳng mấy chốc tôi đã nhìn thấy...
Clop, clop, clop—!
Từ xa xa bên ngoài thành phố pháo đài.
Một thương hiệp sĩ già mặc một áo giáp rỉ sét đang lao về phía này.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/tro-thanh-bao-chua-trong-tro-choi-thu-thanh/039-stage-2-tuong-thanh-sup-do-3F