Bản mặt cứng rắn đen sì của đầu dê rừng gỗ hướng ánh nhìn chăm chú vào Duncan đang ngồi sau bàn hàng hải, trong con ngươi bằng đá vỏ chai dường như có ánh sáng quỷ dị chảy xuôi… thật ra cái đồ chơi này vốn không hề có năng lực biểu lộ cảm xúc, nhưng Duncan đọc được rõ ràng từ trên bộ mặt gỗ của đối phương một loại tình cảm mong chờ nào đó.
Mà trên thực tế, đây cũng không phải là lần thứ nhất đầu dê rừng thúc giục hắn “Giương buồm xuất phát”, mỗi một lần hắn tới đây, đầu dê rừng đều giục một lần.
Hắn thậm chí cảm nhận được chiếc thuyền này cũng đang không ngừng thúc giục bản thân, để cho mình nhanh chóng kết thúc cuộc lênh đênh phiêu dạt mù quáng trên biển, sớm ngày giương buồm xuất phát trở lại hành trình.
Nhưng Duncan lại trầm mặc, trên bộ mặt oai nghiêm trời sinh kia bây giờ bộ đã trải rộng mây đen, trong khi trầm tư và ngậm miệng không nói, hắn nhận thức rất rõ ràng được hai vấn đề:
Thứ nhất, trên cả con tàu này chỉ có duy nhất một mình hắn, trong khi với tư cách là một chiếc thuyền buồm con tàu sở hữu quy mô to lớn đến điên rồ… theo Duncan đoán chừng, chiếc thuyền được gọi tên là “Tàu Mất Quê” sở hữu chiều dài tối thiểu một trăm năm mươi đến hai trăm mét, mà muốn điều khiển một vật khổng lồ như thế cần có ít nhất vài chục, thậm chí hơn trăm thủy thủ dày dạn kinh nghiệm mới được. Một mình hắn? Lái thế quái nào?
Thứ hai, loại trừ tất cả các nhân tố mang tính chuyên nghiệp, còn có một vấn đề mấu chốt ngăn cản chuyến hải trình này… hắn không biết lái thuyền.
Duncan có chút lo lắng suy nghĩ, hắn cố gắng đặt giả thiết, nếu như mình xin cái đầu dê rừng quỷ dị lại còn ồn ào này chỉ bảo kỹ thuật lái thuyền thì sẽ có chuyện gì xảy ra, giả thiết xong lại càng thêm lo âu.
Nhưng đầu dê rừng lại không biết thuyền của mình đang suy nghĩ cái gì, nó chỉ hỏi: “Thuyền trưởng, ngài có điều gì lo lắng sao? Nếu như lo ngại về tình trạng Tàu Mất Quê thì ngài hoàn toàn có thể yên tâm, Tàu Mất Quê luôn luôn sẵn sàng cùng ngài du hành đến tận cùng thế giới mãi mãi, hay ngài lo hôm nay ra khơi không được may mắn? Ta có biết sơ qua về thuật xem bói, không biết ngài tin tưởng vào loại xem bói nào hơn? Xem sắc trời, khói hương, hay thủy tinh đều được, mà nói đến thủy tinh, ngài có nhớ…”
Duncan cố gắng giữ nghiêm cơ bắp trên mặt, vừa kiềm chế cơn xúc động muốn quyết một trận tử chiến với đầu dê rừng trước mắt, vừa mở miệng, trầm giọng: “Ta lên boong tàu quan sát tình hình trước… ngươi ở đây, yên lặng đợi.”
“Tuân theo ý nguyện của ngài… nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngài, Tàu Mất Quê đã lang thang mù quáng quá lâu, nhất định ngài phải nhanh chóng nắm giữ nó, để chuyến hành trình này trở về đúng hướng…”
Đầu dê rừng nói, rồi theo âm thanh khối gỗ ma sát vang lên, cuối cùng nó cũng quay trở lại trạng thái ban đầu.
Trong nháy mắt, Duncan cảm thấy toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.
Hắn nhẹ nhàng thở phào một cái, cơn chấn động não dần dần bình lặng lại, sau đó cầm lấy khẩu súng kíp để trên bàn, đứng dậy đi ra khỏi phòng thuyền trưởng.
Khẩu súng nhìn thoáng qua có vẻ đã rất cổ xưa này hắn tìm được khi thăm dò con tàu, ngoài ra còn tìm được một thanh trường kiếm một tay, hiện đang được treo ngang hông, hai thứ này chính đảm bảo cho cảm giác an toàn của Duncan khi hành động trên thuyền.
Trong mấy lần thăm dò trước đó, hắn dùng rất nhiều thời gian học tập sơ qua cách sử dụng hai thứ vũ khí… dù cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa từng thấy bất kỳ vật sống nào trên tàu ngoại trừ chính bản thân.
“Vật phẩm” biết nói chuyện không tính.
Gió biển tanh mặn đập vào mặt, tâm trạng Duncan cũng theo đó mà chuyển từ hơi hơi bực bội trở thành bình tĩnh, hắn đi ra boong tàu ngoài phòng thuyền trưởng, vô ý thức ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Mây đen đậm đặc vẫn bao trùm bầu trời trong tầm mắt, không nhìn thấy bất cứ trăng sao mặt trời nào trong tầng mây, chỉ có ánh sáng vẩn đục bao phủ mặt biển vô tận.
Cảnh tượng như vậy đã kéo dài rất lâu, trên thực tế, ngay từ lần đầu tiên khi Duncan đi tới con tàu này, hắn cũng chỉ nhìn thấy bầu trời y hệt bây giờ… điều đó thậm chí khiến hắn phải hoài nghi, phải chăng thế giới này không tồn tại thời tiết bình thường, phải chăng cảnh tượng bầu trời u ám đây mới là bầu trời vĩnh hằng trên vùng biển này?
Duncan xoay người, hắn nhìn thấy cánh cửa phòng thuyền trưởng vẫn lẳng lặng đứng ở đó, thành xà ngang bên trên cánh cửa được khắc một hàng chữ bằng loại ngôn ngữ mà hắn chưa từng nhận biết, nhưng khi ánh mắt tập trung vào đó, ý nghĩa của nó lại trực tiếp hiện ra rõ ràng trong đầu hắn:
“Cửa của kẻ mất quê” .
“Cửa của kẻ mất quê… Tàu Mất Quê à,” Duncan tự nhủ lẩm bẩm, sau đó lại hơi tự giễu, “Chiếc thuyền này lại có cái tên rất hay.”
Sau đó, hắn cất bước vòng qua phòng thuyền trưởng, dọc theo cầu thang bên rìa boong tàu đi tới boong tàu tầng trên phía đuôi thuyền, ngoại trừ đài quan sát thì đây chính là nơi sở hữu tầm mắt rộng mở nhất con tàu.
Trên boong, một chiếc bánh lái nặng nề màu đen lẳng lặng chờ đợi người cầm lái tới.
Duncan nhíu nhíu mày, chẳng biết tại sao hắn đột nhiên cảm thấy gấp gáp và nôn nóng, loại cảm giác dường như sinh ra từ hư vô ngay thời khắc hắn nhìn thấy bánh lái.
Mấy lần trước hắn đến đây cũng không hề có cảm giác này sinh ra!
Dường như hưởng ứng với sự nôn nóng trong lòng Duncan, một trận gió hỗn loạn đột ngột thổi qua boong tàu, mặt biển xung quanh vốn đang bình tĩnh nổi sóng trong nháy mắt, dù sóng gió đó còn chưa đến mức ảnh hưởng được tới chiếc “Tàu Mất Quê” khổng lồ, nhưng chuông báo động trong lòng Duncan đã reo vang, một giây sau, trực giác điều khiển hắn nhìn về phía mũi tàu.
Trên mặt biển ngay phía trước Tàu Mất Quê, trong khoảng mông lung hỗn độn giữa trời và biển, một bức tường sương trắng vô biên vô tận, như hàng rào nối liền đất trời, dường như hiện ra từ hư vô, khiến hắn trợn to hai mắt nhìn!
Sương trắng như bao quanh toàn bộ thế giới, chia tách cả thế giới, như tường cao vạn trượng kết nối trời với đất, ập tới. Khiến Duncan (Chu Minh) cảnh giác hơn cả quy mô kinh người của bức tường sương kia, là nó làm hắn liên tưởng tới màn sương mù vô biên bên ngoài cửa sổ căn chung cư độc thân!
Tàu Mất Quê đang hướng thẳng tắp về phía tường sương mù!
Duncan không biết kia màn sương dày đặc đó là thứ gì, cũng không biết sâu bên trong sương mù có cái gì, nhưng bản năng hắn cảm thấy nguy hiểm to lớn, trực giác sinh tồn nói cho hắn biết, bị màn sương mù dày đặc đó nuốt chửng tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì!
Hắn xông về bánh lái trong vô thức… đồng thời cảm giác bất lực to lớn cũng bao phủ: Cho dù cầm lái, chỉ dựa vào một mình hắn thì làm sao lái nổi con tàu to lớn này rời khỏi bức tường sương mù kia?
Nhưng hắn vẫn đi tới trước bánh lái theo bản năng, gần như cùng lúc, hắn nghe được từ một cây ống đồng bên cạnh bánh lái kết nối với phòng thuyền trưởng, vang lên tiếng khàn giọng âm trầm, đó là tiếng của “Đầu dê rừng”... lần này giọng điệu của thứ quỷ dị đó lại mang theo sự kinh sợ hoảng hốt:
“Thưa thuyền trưởng, phía trước xuất hiện biên giới sụp đổ, chúng ta đang đến gần cực hạn hiện thực! Xin hãy điều chỉnh hướng đi ngay lập tức!”
Nghe thấy âm thanh thất kinh từ đầu dê rừng, Duncan suýt chút nữa thì chửi ầm lên… điều chỉnh hướng đi nói thì dễ lắm, ngươi biến ra một trăm tám mươi anh em tốt biết lái thuyền ra ngay tại hiện trường cho ta lái cái thứ đồ chơi này xem!
Ngay sau đó, hắn lại ngẩng đầu nhìn liếc mắt về phía trước cột buồm, thứ trông thấy là mấy cây cột trụi lủi đứng trên boong tàu, bi thương trong lòng lại càng thêm tràn lan… đừng nói là giương buồm, thực tế chiếc thuyền này vốn đã không có buồm, bên trên mấy cây cột kia đều trống rỗng!
Trong cảm xúc kích động, hắn thậm chí không nghiêm túc suy nghĩ tới những từ ngữ cổ quái mà đầu dê rừng thốt ra trong một câu vừa rồi, chỉ có bản năng khiến hắn vô thức cầm lấy bánh lái không biết vì sao hình như đang rung lên.
Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên hắn chủ động đặt tay lên bánh lái Tàu Mất Quê… tình hình dị thường trên tàu trước đó, cùng với đầu dê rừng thúc giục hết lần này đến lần khác, khiến hắn ôm trong lòng một nỗi nghi ngờ, tràn ngập khước từ với chuyện “Cầm lái”, cho tới bây giờ, hắn đã không còn cơ hội để do dự.
Hắn nắm thật chặt tay cầm bánh lái, trong dòng suy nghĩ trống rỗng thậm chí không kịp tính toán làm sao lấy sức một mình điều khiển cả một con tàu ma vắng vẻ không người.
Biến hóa, lại xảy ra ở nháy mắt sau đó.
Âm thanh như sóng thần núi gầm ầm ầm nổ vang trong đầu Duncan, dường như có hàng chục ngàn người đứng trên bờ reo hò tiễn đưa một con tàu, dường như có hàng trăm hàng ngàn thủy thủ kêu gào hô vang tên thuyền trưởng, đâu đó xen lẫn âm thanh như tiếng hát đưa thuyền thê lương hòa với sóng gió vô hình.
Một đoàn hào quang màu lục hiển hiện nơi khóe mắt, Duncan nhìn về bàn tay mình trong vô thức, hắn thấy một đám lửa xanh biếc đột ngột tỏa ra từ bánh lái Tàu Mất Quê, trùm tới mãnh liệt kinh người, lan khắp toàn thân trong trong nháy mắt.
Trong lửa cháy hừng hực, thân thể máu thịt đột nhiên trở nên hư ảo trống rỗng, trang phục thuyền trưởng trở thành cũ nát lam lũ như đã ngâm trong nước biển cả trăm năm, phía dưới máu thịt đột nhiên hóa thành hư ảo tựa linh thể, Duncan thậm chí có thể mơ hồ nhìn được xương cốt của chính mình… lửa tràn ra từ bên trong khung xương trong suốt như ngọc, lửa bất diệt, trôi chảy luồn lách trong cơ thể hắn như nước.Nhưng hắn lại không cảm thấy mảy may đau đớn hay nóng rực, trong lửa nóng hừng hực, hắn nhận thấy cảm giác của mình đang lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Lửa từ bệ điều khiển càn quét tràn xuống, tràn qua boong tàu, tràn qua mạn thuyền, tràn qua cột buồm, lửa hừng hực đan xen như lưới, lại dâng lên từ boong tàu như đang hô hấp, lan tràn dọc theo cột buồm trơ trọi lẻ loi, cuối cùng đan thành cánh buồm to lớn như làm bằng sa, lại như dệt từ sương mù, căng lên giữa sương trắng và biển lớn.
Tàu Mất Quê giương buồm, ngay trước nơi biên giới hiện thực đang sụp đổ.