Đây cũng không phải là lần đầu tiên Chu Minh vượt qua cánh cửa này đi tới phía “Đối diện”.
Từ mấy ngày trước đó, sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ rồi phát hiện ra bản thân bị một loại “Dị tượng” nào đó nhốt trong phòng của chính mình, sương mù quỷ dị dày đặc che lấp toàn bộ thế giới, Chu Minh đã phát hiện ra vùng đất quái dị phía “Đối diện” cánh cửa.
Dù sao, hiện tại cánh cửa kia là lối ra duy nhất trong “Căn phòng” của hắn.
Hắn còn nhớ rõ sự hoang mang và luống cuống ở lần đầu tiên khi bản thân mở cửa, lại nhìn thấy phía bên ngoài là boong tàu, càng nhớ được nỗi kinh ngạc và bối rối khi lần đầu tiên cúi đầu xuống nhìn thấy bản thân đã đổi sang một cơ thể khác, nhưng sau đó, để tìm kiếm cơ hội đột phá khốn cảnh, hắn đánh bạo tiến hành mấy lần thăm dò thành công ở phía “Bên này”. Hiện tại, mặc dù hắn vẫn chưa rõ ràng chuyện gì đã xảy ra trên người mình, cũng không biết chiếc thuyền lớn quỷ dị xuất hiện “Ngoài cửa” phòng mình là chuyện gì, nhưng ít ra, hắn đã nắm giữ một chút kinh nghiệm, đồng thời cũng có chút hiểu biết sơ qua về chiếc thuyền này.
Cũng giống như vài lần trước, Chu Minh dùng hết khả năng, ép buộc bản thân thoát khỏi cảm giác choáng váng sau khi vượt qua cửa trong thời gian ngắn nhất, ngay sau đó lập tức xác nhận tình trạng của cơ thể này, hắn kiểm tra khẩu súng ngắn trong tay, so sánh từng chi tiết với hình ảnh trong ký ức, cuối cùng xác nhận những vật phẩm mình đang mang theo cũng y hệt như khi rời khỏi boong tàu lần trước.
“... Xem ra mỗi thời điểm xuyên qua cánh cửa này, cơ thể sẽ “Hoán đổi liền mạch”... Nếu đặt được một chiếc camera ở boong tàu bên này thì tốt, có thể xác nhận cơ thể này có biến hóa gì không khi mình đẩy cửa phòng thuyền trưởng để trở về chung cư.
Đáng tiếc, vật phẩm của hai “Thế giới” không thể đi qua cửa, cũng chẳng có cách nào mang được camera tới…
Có điều điện thoại đặt trong căn hộ thì ghi lại được cảnh tượng lúc đi từ bên kia qua cửa, đúng là mình đã đi qua làn khói đen đó… Vậy tức là cơ thể khi đi qua khói đen đã “Biến hóa” thành bộ dáng này?”
Chu Minh thầm thầm thì thì, hắn biết bộ dạng mình đứng trên boong thuyền lầm bầm lầu bầu như thế này trong mắt người ngoài nhìn vào có thể hơi bị buồn cười, nhưng hắn nhất định phải tạo ra một vài âm thanh, ở trên con tàu ma quỷ dị trống trải không người này… Hắn cần một ít “Bằng chứng” để chứng minh rằng bản thân “Còn sống”.
Một cơn gió biển tanh tanh mằn mặn thổi qua boong tàu, cuốn lên món trang phục thuyền trưởng màu lam sẫm không rõ làm bằng gì hắn đang mặc trên người, Chu Minh khe khẽ thở dài, nhưng hắn cũng không đi về phía boong tàu, mà xoay người lại nhìn về phía cánh cửa sau lưng.
Hắn cầm vào tay nắm cửa.
Xoay nắm cửa, sau đó chỉ cần đẩy vào trong, hắn sẽ nhìn thấy một màn sương mù xám đen dày đặc, xuyên qua màn sương ấy hắn sẽ trở về căn chung cư độc thân đã ở rất nhiều năm kia.
Tay dùng sức, hắn kéo cửa một hơi hướng ra ngoài.
Cánh cửa gỗ sồi hơi có vẻ nặng nề phát ra tiếng vang cọt kẹt, bên trong cửa là một khoang thuyền mờ mờ tối tối, ánh sáng u ám mịt mù đủ để thấy thảm treo tường tinh xảo treo trên vách, giá trưng bày rất nhiều vật phẩm trang trí, cùng với một tấm bàn hàng hải rộng lớn ở chính giữa phòng, còn có một cánh cửa nhỏ nằm trong góc sâu nhất, trước cửa phủ tấm thảm màu rượu vang đỏ.
Đẩy cửa vào sẽ trở về căn chung cư độc thân của Chu Minh, còn kéo cửa ra sẽ là phòng thuyền trưởng… hiển nhiên cái sau mới là “Trang bị bình thường” của chiếc thuyền này.
Chu Minh cất bước đi vào phòng thuyền trưởng, khi đi ngang qua cửa, theo thói quen hắn nhìn về phía bên trái… trên vách tường bên cạnh được cố định một tấm gương cao ngang người, trong gương phản chiếu rõ ràng bộ dáng “Chu Minh” bây giờ.
Đó là một người đàn ông vóc dáng cao lớn, tóc đen dày, hàm râu ngắn uy nghiêm, hốc mắt hõm sâu, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài cũng tỏa ra khí thế oai nghiêm mà không cần phải nổi giận. Thoáng nhìn thì ông ta dường như đã qua tuổi 40, nhưng vẻ bề ngoài oai hùng cùng với ánh mắt đầy lực áp bách dường như đã xóa mờ cảm giác về tuổi tác, bộ trang phục thuyền trưởng tinh xảo trên người lại càng phô bày thân phận đặc biệt của người được phản chiếu trong gương.
Chu Minh cử động phần cổ một chút, lại làm một cái mặt hề với tấm gương… hắn cảm thấy mình vốn là một người hiền hoà dễ mến, mà hình tượng của người trong gương không được phù hợp cho lắm với khí chất thực tế, có điều hắn bỏ qua lần thử nghiệm này rất nhanh, bởi vì hắn cảm thấy bản thân phản chiếu trong gương chẳng những không lộ ra vẻ dễ gần hơn chút nào, ngược lại còn từ một vị thuyền trưởng oai nghiêm chuyển biến thành một tên biến thái cuồng sát liên hoàn…
Trong khi Chu Minh đang thử những động tác ấy, một loạt âm thanh loạt xoạt nhỏ nhẹ truyền tới từ tấm bàn hàng hải, không chút ngạc nhiên, hắn nhìn về phía âm thanh vang lên, thấy trên chiếc bàn kia trưng bày một pho tượng đầu dê rừng bằng gỗ đang quay mặt từng chút từng chút một về phía Chu Minh… dường như khối gỗ không có sự sống vào giờ khắc này sống lại, cặp mắt bằng đá vỏ chai khảm trên mặt khối gỗ, sâu kín nhìn chăm chú sang bên này.
Hồi ức bối rối khi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng quái dị này chợt lóe lên trong đầu, nhưng Chu Minh chỉ nhếch khóe miệng lên một lần, hắn cất bước đi về phía tấm bàn hàng hải, đầu dê rừng gỗ trên bàn cũng chuyển động cổ xoay theo, một âm thanh khàn giọng âm trầm vang ra từ trong lồng ngực gỗ: “Họ tên?”
“Duncan,” Chu Minh bình tĩnh mở miệng, “Duncan Abnomar."
Âm thanh từ đầu dê rừng gỗ chuyển đổi trong nháy mắt từ âm trầm khàn giọng sang nhiệt tình thân thiết: “Buổi sáng tốt lành, thưa thuyền trưởng, thật mừng khi thấy ngài còn nhớ rõ tên của mình… tâm trạng hôm nay của ngài thế nào? Hôm nay thân thể ngài thế nào? Tối hôm qua ngài ngủ ngon không? Hy vọng ngài đã có giấc mơ đẹp. Còn nữa, hôm nay thế mà lại là ngày tốt để giương buồm xuất phát, mặt biển tĩnh lặng, hướng gió thích hợp, mát mẻ thoải mái, dễ chịu, mà lại không có hải quân đáng ghét với thuyền viên ồn ào. Thưa thuyền trưởng, ngài biết rõ rằng một tên thuyền viên ồn ào…”
“Ngươi đã đủ ồn ào,” dù đã không phải lần đầu tiên trò chuyện với cái đầu dê rừng quỷ dị này, phút giây hiện tại Chu Minh vẫn cảm giác được não đang run rẩy, hắn trừng mắt liếc tên kia, gần như là hung tợn, âm thanh rít ra từ kẽ răng, “Yên tĩnh.”
“Há, a, a, đương nhiên, thuyền trưởng, ngài thích yên tĩnh, thợ lái chính kiêm phó nhì kiêm thủy thủ trưởng kiêm thủy thủ kiêm hoa tiêu trung thành của ngài vô cùng tinh tường vấn đề này. Giữ yên lặng có rất nhiều chỗ tốt, từng có một vị… trong lĩnh vực y học… cũng có thể là lĩnh vực triết học hoặc lĩnh vực kiến trúc…”
Hiện tại Chu Minh chẳng những cảm giác được não bộ đang run rẩy, thậm chí ngay cả khí quản cũng bắt đầu lên cơn co giật theo: “Ý của ta là, mệnh lệnh, ngươi, giữ yên lặng!”
Khi hai từ “Mệnh lệnh” ra khỏi miệng, đầu dê rừng cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Chu Minh thì hơi hơi thở phào một cái, cất bước đi tới, ngồi xuống trước tấm bàn hàng hải… hiện tại, hắn là “Thuyền trưởng” của con tàu ma không người này.
Duncan Abnomar, một cái tên xa lạ, một dòng họ khó phát âm.
Ngay từ lần đầu tiên xuyên qua tầng sương mù đen xám ấy, khoảnh khắc đạp lên trên chiếc thuyền này, trong đầu hắn đã biết hết những thông tin đó. Hắn biết cơ thể ở “Bên này” của mình tên là Duncan, biết mình là chủ nhân của chiếc thuyền này, biết rằng chiếc thuyền này đang du hành trong một chuyến hải trình lâu dài vượt xa trí tưởng tượng… hắn biết rõ những điều đó, nhưng chỉ là biết những điều đó.
Ký ức tồn lưu trong đầu hắn mơ hồ mà lại mỏng manh, đến mức chỉ có kể ra những đoạn mấu chốt như trên, còn lại chi tiết thì hoàn toàn trống rỗng. Giống như hắn biết rõ chiếc thuyền này có một kế hoạch du hành kinh người, lại hoàn toàn không biết rốt cuộc nó muốn lái đi đâu, chủ nhân nguyên bản của chiếc thuyền… “Duncan Abnomar” chân chính, tựa hồ đã chết từ rất lâu về trước.
Còn những gì để lại trong đầu Chu Minh, giống như một vị thuyền trưởng tàu ma để lại thế giới này một chút xíu “Ấn tượng” mạnh mẽ nhất, khắc sâu nhất, sau khi đã tử vong triệt để.
Bản năng nói cho Chu Minh, phía sau thân phận ngài “thuyền trưởng Duncan” có vấn đề to lớn, nhất là trong tình huống trên chiếc thuyền tồn tại hiện tượng siêu tự nhiên (đầu dê rừng bằng gỗ biết nói chuyện), bí ẩn về thuyền trưởng Duncan thậm chí có khả năng mang ý nghĩa là một loại nguy hiểm nào đó mà hắn chưa hề tưởng tượng nổi, nhưng hắn lại nhất định phải mang cái cái tên này mới có thể hoạt động an toàn trên thuyền.
Bởi vì, giống như đầu dê rừng gỗ vừa rồi, có một ít sự vật trên thuyền luôn thử xác nhận “thân phận thuyền trưởng” bất kỳ lúc nào.
Thậm chí cả bản thân con tàu đều liên tục xác nhận thân phận thuyền trưởng mọi lúc.
Chuyện này khiến cho người ta có cảm giác như một loại biện pháp bảo đảm an toàn nào đó, cứ như thuyền trưởng con tàu thật sự có thể lãng quên mất tên của mình bất cứ lúc nào, mà một khi hắn quên đi tên của mình, sẽ có chuyện cực kỳ nguy hiểm và đáng sợ xảy ra, cho nên mới phải sắp xếp “biện pháp kiểm tra” ở khắp mọi nơi trên thuyền.
Chu Minh không biết sẽ có hậu quả gì khi “thuyền trưởng Duncan” quên mất tên của mình, nhưng hắn tin chắc rằng một khi bản thân nói sai tên, tuyệt đối sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.
Dù sao, chỉ vẻn vẹn cái đầu dê rừng gỗ trên bàn hàng hải kia, xem ra cũng không giống hạng người lương thiện gì.
Nhưng nếu như mình mang cái tên Duncan Abnomar, vậy mọi thứ trên thuyền đều rất hòa ái thân thiện.
Dù sao, trông có vẻ trí lực của chúng cũng không cao cho lắm.
Chu Minh… có lẽ phải gọi là Duncan… Duncan kết thúc hồi ức và trầm tư ngắn ngủi, sau đó nhìn về phía tấm hải đồ đang trải ra trên bàn.
Có điều trên tấm hải đồ kia vốn không có bất cứ thứ gì để phân biệt đường hàng hải, không có đánh dấu, không có đất liền, thậm chí ngay cả một hòn đảo cũng không có, phía ngoài tấm da dê thô ráp dày dặn chỉ nhìn thấy từng mảng lớn những khối xám trắng cuồn cuộn phập phồng không ngừng. Dường như những mảng màu xám trắng là sương mù che lấp mất đường hàng hải vốn tồn tại trên giấy, thứ duy nhất có thể thấy là ở khu vực trung tâm bản đồ, hình ảnh một đội tàu như ẩn như hiện trong làn sương mù dày đặc.
Duncan (Chu Minh) chưa từng có kinh nghiệm giương buồm ra biển trong suốt mấy chục năm cuộc đời, nhưng có là kẻ không biết hải đồ đến mức nào, chắc chắn cũng vẫn sẽ biết hải đồ “Bình thường” không phải thế này.
Hiển nhiên, cũng giống đầu dê rừng gỗ trên bàn, tấm hải đồ này cũng là một loại vật phẩm siêu tự nhiên nào đó… chỉ có điều tạm thời Duncan tạm thời còn chưa tổng kết ra được quy luật sử dụng nó.
Tựa hồ để mắt thấy cuối cùng thuyền trưởng đã chú ý vào hải đồ, đầu dê rừng trên bàn đã yên tĩnh thật lâu lại có hoạt động, nó bắt đầu phát ra tiếng gỗ ma sát xoạt xoạt xoạt xoạt, phần cổ uốn qua uốn lại với biên độ nhỏ, mới bắt đầu còn xoay một cách kiềm chế, nhưng rất nhanh âm thanh xoạt xoạt xoạt xoạt đã đến mức không thể coi nhẹ… cuối cùng toàn bộ cái đầu của con hàng này giống như chuyển sang chế độ rung, run bần bật trên bệ.
Duncan sợ con hàng này tiếp tục lắc nữa sẽ đánh ra lửa trên bàn hàng hải của mình, cuối cùng nhịn không được liếc mắt nhìn nó: “Nói.”
“Đúng vậy thưa thuyền trưởng… ta nhấn mạnh một lần nữa, hôm nay thật là một ngày tốt lành để giương buồm xuất phát, Tàu Mất Quê vẫn như trước đây, chờ đợi mệnh lệnh của ngài! Chúng ta sẽ căng buồm chứ?"