Trớ Chú Chi Tử

chương 11: vĩ thanh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Xuân về hoa nở, chim tước hót vang. Trong phủ Vương gia đều là tiếng người ồn ào. Hôm nay là sinh thần mười lăm tuổi của tiểu vương gia, có buổi tiệc do lão vương gia sắp xếp cho ái tử lớn nhất của mình. Tân khách nối liền không dứt, ai ai cũng mang theo hạ lễ (quà mừng) đến chúc mừng. Cả vương phủ đắm chìm trong bầu không khí vui tươi.

Điêu lương họa trụtrên trường lang, mấy tiểu tư đang (người sai vặt) vây quanh một thiếu niên tuấn lãng.

“Tiểu vương gia, Vương gia và Vương phi chờ khôngđược nữa rồi, thỉnh ngài nhanh lên một chút…” Tiểu tư chạy trước y không ngừng lo lắng thúc giục.

“Có phiền hay không a.” Lí Tĩnh Thần không nhịn được ngoáy ngoáy tai.

Được đám tiểu tư tam thôi tứ thỉnh (ba giục bốn mời), tiểu thọ tinh hôm nay rốt cuộc cũng đến phòng yến hội náo nhiệt. Lí Tĩnh Thần ngồi xuống cạnh phụ mẫu xong, Vương gia tuyên bố, yến hội chính thức bắt đầu. Những khách nhân thay phiên tiến lên chúc mừng, cũng trình lên lễ vật mình đã cẩn thận chuẩn bị.

Lí Tĩnh Thần chống cằm, không dậy nổi chút hứng thú nào với những châu bảo ngọc khí này.

“Vị kế tiếp, Đới lão gia -” Quản gia hô tên vị tân khách tiếp theo. Một lão giảkhí độ nho nhã, râu tóc hoa râm đi lên, sau lưng của lão còn dẫn theo một tiểu thiếu gia.

“Đới lão sư, hoan nghênh ngài.” Vương gia nhiệt tình chúc rượu lão. Ông giới thiệu với Lí Tĩnh Thần, “Thần nhi, họa kĩ (kĩ thuật vẽ tranh) của Đới lão sư vô cùng cao thâm, Bản vương từng học họa nghệ mấy năm ở chỗ môn hạ của ông. Ngươi cần thỉnh giáo Đới sư phụ nhiều hơn.”

“Vâng.” Lí Tĩnh Thầntrả lời có lệ.

“Vương gia quá khách khí.” Đới lão gia khiêm nhường cười cười.

Vương gia phát hiện thiếu niên núp ở sau lưng lão, tò mò hỏi, “Đới lão sư, vị này là…”

“Nga, lão phu suýt quên…” Đới lão gia kéo nam hài đang ngượng ngùng ra.

Lí Tĩnh Thần lơ đãng quét mắt một cái, ánh mắt cứ như vậy đọng lại trên người đối phương, không cách nào dời đi. Tuổi của hài tử kia có lẽ cũng tương đương với y, mà nó lại lớn lên mắt ngọc mày ngài, mi như viễn sơn (núi xa – ý chỉ đôi lông mày đẹp), trên mặt nó hiện lên màu đỏ ửng ngượng ngùng. Phong tình kia còn mê người hơn tất cả hào môn khuê tú (con gái nhà giàu có/quyền quý) mà y đã thấy qua.

“Đây là tiểu tôn tử của lão phu, tên Thu Dương.” Thanh âm của Đới lão gia như gió thoảng bên tai, Lí Tĩnh Thầny chỉ nghe được tên của đối phương là Thu Dương.

ĐớiThu Dương khom người, chắp tay thi lễ, ôn nhu mở miệng, “Tiểu dân bái kiến Vương gia, Vương phi, Tiểu vương gia. Chúc tiểu vương gia sinh nhật vui vẻ, hồng phúc tề thiên.”

“Không… Không cần khách sáo…” Lí Tĩnh Thầncăng thẳng đến nói lắp, ánh mắt vẫn ngưng lại trên mặt ĐớiThu Dương.

ĐớiThu Dương thấy y không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, hai gò má lần nữa nổi lên hồng hà(rặng mây đỏ)kiều diễm.

Vương phi phát hiện ánh mắt si mê của nhi tử mình, cười nói, “Thần nhi, ngươi sao vẫn nhìn chằm chằm vào ngươi ta thế? Đới công tử bị ngươi nhìn đến thẹn rồi kìa.”

“Ách…” Lí Tĩnh Thần xấu hổ dời tầm mắt, nhưng vẫn khôngkhắc chế mà thỉnh thoảng len lén liếc nhìn ĐớiThu Dương. ĐớiThu Dương không dám nhìn lại y, trốn tránh ánh mắt y.

Làm gì trốn ta a!Trong lòng Lí Tĩnh Thần mất hứng mà nói thầm. Có gì đặc biệt hơn người chứ, cùng lắm thì không nhìn ngươi nữa!Y hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.

Bên này Đới lão gia đã dâng hạ lễ, là một bức họa sơn thủy do lão và tôn tử cũng vẽ. Vương gia sai người kéo quyển trục ra, cùng mọi người thưởng thức. Đới lão gia giới thiệu, người, vật và lầu các tô điểm trên tranh đều là thủ bút(bút tích aka nét vẽ) của ĐớiThu Dương. Lí Tĩnh Thần quên luôn chuyện bất mãn vừa nãy, không nhịn được mà cẩn thận thưởng thức.

Vương phi nhìn ra tâm tình của nhi tử, nàng cười cười, đề nghị với Vương gia, “Vương gia, Thần nhi không phải thiếu một thư đồng sao? Thiếp thân cảm thấy Đới công tử là người cô cùng thích hợp.”

Lời này vừa nói ra, Lí Tĩnh ThầnvàĐớiThu Dương đều bối rối, Vương gia lại vỗ tay tán thưởng. Ông lập tức hỏi ý Đới lão, đối phương đương nhiên không từ chối.

ĐớiThu Dươngđượctổ phụ (ông) nhắc nhở, khom người tạ ơn. “Tạ vương gia thưởng thức.”

“Hảo, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, các ngươi cần phải hảo hảo dụng công(nỗ lực học tập) nga.” Vương gia một tay ôm nhi tử, bên kia ôm ĐớiThu Dương.

Lí Tĩnh ThầnvàĐớiThu Dươngngây ngốc sững sờ nhìn nhau. Gương mặt hai người nhất thời đỏ bừng, tiếp theo lại vô cùng ăn ý mà bắt tay.

Ngoài phòng, hoa đỗ quyên trắng nõn đong đưa theo gió, hoàng anh nho nhỏ đầu cành hót vang, như chúc tụng cho mối tình mới này.

Chú thích:

. Điêu lương hoa trụ (雕梁画柱):Điêu: điêu khắc; vẽ tranh. Lương: phần gỗ gác trên tường hoặc thanh xà ngang chống phần mái. Họa: vẽ hoặc tranh vẽ nhiều màu rực rỡ. Trụ: cây cột.Đơn giản dễ hiểu thì đây là phần xà ngang có chạm khắc hoa văn.

Cho cái hình cho dễ hình dung nhá.

Cái này là trên thiết kế nhé Cái này là phần xà nhà nè Cái này là phần gỗ gác giữa các cột nhá

. Trường lang (长廊): dịch sát nghĩa là cái hành lang dài, loại có mái che ở phía trên ý. Hay thấy trong mấy phim cổ trang, nhất là mấy phim liên quan đến cung vua. Mấy cái Điêu lương hoa trụ là để trang trí cho cái trường lang này nè.

Cái này chắc là hiện đại, không bít nữa Còn cái này chắc chắn là Di Hòa cung nha

Nhá thêm hoa đỗ quyên trắng và hoàng anh nữa cho đủ nhé

HẾT

Truyện Chữ Hay