Trớ Chú Chi Tử

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sàng phô loang lổ vết máu, Tiêu Hạm nằm trên giường, gương mặt bị hủy hoại, máu tươi lẫn lộn, ngũ quan thối rữa, chỗ trước kia là đôi mắt thì giờ chỉ còn hai lỗ lớn, trống hoác. Trên gối và chăn còn xác kiến, trong phòng tràn ngập độc dịch hôi thối.

Ấp Thần phân phó hạ nhân mở cửa sổ ra, đi tới bên giường, cúi người xuống xem xét. Y cẩn thận vươn một ngón tay đặt lên cổ Tiêu Hạm, thấy trên người nàng đã không còn nhiệt độ, xem ra là đã chết gần một canh giờ rồi.

“Chuyện đã xảy ra là như thế nào?” Y trầm giọng hỏi.

Thị nữ của Tiêu Hạm lắp bắp trả lời, “Hồi Đại vương… Tay nương nương bị thương, nàng một đường chạy về liền khóa mình trong phòng… Nô tỳ thấy thương thế của nương nương rất nặng, vốn định thỉnh ngự y, nhưng nương nương nói không cần… còn muốn nô tỳ đừng quản nhiều chuyện như thế, nô tỳ đành phải đi xuống… Sau đó, người của Đại vương đến tìm nương nương… Dù nô tỳ có la hét thé nào, nương nương cũng không mở cửa… Chúng thần liền phá cửa vào… Phát hiện nương nương đã…”

Ấp Thầnxem xét kì cánh tay của Tiêu Hạm, thấy giống hệt như những giừ Bích Dương và thị tòng hồi báo; tay của nàng bị kiến đen ăn mòn, nhưng vì sao mặt nàng cũng có kiến? Hơn nữa nguyên nhân cái chết của nàng là gì? Tự sát hay bị ai giết? Theo bản năng của mình, Ấp Thần cảm thấy Tiêu Hạm không có khả năng tự sát. Y âm trầm hỏi lại tỳ nữ kia, “Trong lúc nương nương ở trong phòng không có chuyện gì khác thường sao?”

“Cái đó… Nô tỳ không rõ lắm, nô tỳmới đượcđiều tới, nương nương phân phó chúng nô tỳ khôngđược phép vào phòng ngủ của người…”

Ấp Thần quay đầu nhìn lại, thấy bao gồm cả tiểu cung nữ này, những phó nhân còn lại của Tiêu Hạm đều là những người mới, không phải nhóm người thường hầu hạ nàng.

“Các ngươi vào đây khi nào?”

“Ba ngày trước…”

“Những phó nhân trước kia đâu?”

“Nương nương nói không thích bọn họ, đều cho điều đi…”

“Ngay cả thiếp thân nha hoànvànhũ mẫucũng điều đi?” Ấp Thần phát hiện chút manh mối. Thị nữ Lệ Hoa và nhũ mẫu đều là người được gả theo Tiêu Hạm; bọn họ đã hầu hạ Tiêu Hạm từ khi còn bé, theo lẽ thường thì nàng không thể nào điều cả hai người này đi được.

“Vâng, tất cả đều được điều đến nơi khác.”

Ngay cả thiếp thân phó nhân cũng bị chuyển đến nơi khác, trên người Tiêu Hạm nhất định có một bí mật nào đó không thể để cho người ngoài biết. Hơn nữa nàng lại đột nhiên tập kích Bích Dương, việc này cũng rất vô lý. Loại âm mưu kém cỏi như thế này, căn bản là chưa được suy tính kĩ càng, Tiêu Hạm sao có thể sử dụng loại mưu kế lập tức có thể lộ tẩy thế này?

Nhưng bây giờ nàng đã chết, chẳng những làm tất cả mù mờ không rõ, lại còn gây bao phiền toái cho Ấp Thần. Tiêu Hạm vốn có thân phận là công chúa của Hắc Hồ tộc, giờ nàng lại chết trong hoàng cung của Ấp Thần, y đương nhiên phải gánh toàn bộ trách nhiệm. Phụ thân Tiêu Hạm bên kia cũng nhất định không chịu để yên.

Ấp Thần dang khổ não, mà biểu huynh của y, cũng là một trong những trợ thủ đắc lực – Địch Phiên cũng đã chạy đến.

“Đại vương, vi thần nghe được tin tức liền lập tức chạy đến.”

“Ân…” Ấp Thần vẫn còn trầm tư.

“Chuyện gì đã xảy ra? Nương nương chết thế nào?” Địch Phiên đi đến trước thi thể, thấy cảnh tượng kinh khủng đó cũng phải che miệng, lùi về sau một bước.

“Tạm thời còn chưa rõ…”

“Đại vương, nương nương chết ở trong phòng, nơi này nhất định vẫn còn đầu mối gì đó.”

“Nói không sai.” Ấp Thần quyết định hảo hảo điều tra một chút. Y phân phó thị vệ, “Trước mang thi thể đi, cẩn thận lục soát lại gian phòng này một lần.”

“Vâng!” Thị vệ ngay lập tức tiến hành. Địch Phiên cũng hỗ trợ.

Ấp Thầnkhoanh hai tay trước ngực, đứng ngoài cửa, bình tĩnh nhìn bọn họ. Sau khi đem thi thể đi, thị vệ bắt đầu lục soát phòng. Địch Phiên nhanh chóng phát hiện mấy bình sứ khả nghi dưới giường của Tiêu Hạm.

“Đại vương, đây là…”

“Mở ra nhìn xem, cẩn thận một chút.”

“Vâng…” Địch Phiên cẩn thận mở nắp bình ra; chỉ thấy bên trong là bột phấn đỏ sậm. “Đây là cái gì?”

Địch PhiênvàẤp Thần khốn nghi hoặc nhìn bột phấn kia. Ấp Thần nói, “Mở mấy bình còn lại ra.”

Mấy tiểu binh lập tức mở ba bình còn lại ra, mấy con kiến đen bò ra ngoài; bọn họ lập tức kinh hoàng la lên. Những con kiến kia cũng không tấn công họ mà chỉ bò qua tay.

Bọn thị vệ hất mấy con kiến xuống đất, nhao nhao giẫm chết, đồng thời cũng dùng yêu khí giết chết những con còn lại trong bình.

“Cái đó… là kiến độc…” Bọn thị vệ hết hồn.

“Một là phấn vụn, còn lại là kiến độc?” Ấp Thần nhanh chóng suy tư.

Một tên thị vệ khác lại tìm được một cái bình không và nắp bình trên sàng phô. Ấp Thần nhìn bốn bình tương tự nhau kia, cầm lên nghiên cứu cẩn thận, phát hiện thấy màu của nắp bình có hơi khác. Nắp bình mà Địch Phiên mở ra và cái mà tiểu binh mới tìm được đều là màu nâu nhạt, mà ba nắp bình dưới sàng phô lại là màu nâu hơi xanh.

“Loại bột phấn đỏ đó có độc?” Ấp Thần hỏi.

Địch Phiên đánh bạo để sát vào, ngửi thử. “Mùi của bột phấn này… hình như không phải độc.”

Ấp Thần quay đầu nhìn cá vàng trên bậu cửa sổ. Địch Phiên lập tức hiểu ý y, rắc một ít bột phấn vào nước. Con cá tựa hồ khó chịu nhưng chưa chết ngay.

Ấp Thần nhìn diễn biến, dần rơi vào trầm tư. Địch Phiên và những thị vệ còn lại cũng không dám lên tiếng. Qua hồi lâu, Địch Phiên mới mở miệng dò xét, “Đại vương, ngài phát hiện cái gì?”

“Ân… Có một chút.” Ấp Thầnnhớ lại tư thế của Tiêu Hạm lúc chết, hai tay nàng ôm chặt lấy ngực, giường chiếu cũng rất hỗn loạn, xem ra là chết vô cùng thống khổ.

“Ta đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra..” Ấp Thần chậm rãi nói.

Địch Phiên vội vàng hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”

“Bình có nắp màu nâu là giải dược. Tay Tiêu Hạm bị kiến độc cắn, vốn là nàng muốn lấy giải dược, nhưng cuối cùng lại lấy sai bình, bên trong bình nàng lấy lại là kiến độc, vì vậy nên nàng mới bị cắn chết.”

“Thì ra là thế…” Mọi người hiểu ra.

“Nhưng…” Một câu nhưng của Ấp Thầnlại làm tâm tư mọi người treo ngược lên…

“Nhưng cái gì?” Địch Phiên hỏi tới.

“Giải dược này hẳn là do chính nàng chuẩn bị, sao có thể lấy nhầm được?”

“Cái đó… có lẽ là lúc đó rối quá chăng?”

“Có lẽ vậy, nhưng vẫn có nhiều chỗ đáng nghi…”Ấp Thần lẩm bẩm nói.

“Đại vương?”

“Không sao.” Ấp Thần khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, “Các ngươi tiếp tục lục soát, có gì khả nghi phải lập tức hồi báo.”

“Vâng.”

“Bích Dương công tử đâu?” Ấp Thần vào cửa liền hỏi.

“Công tử vẫn còn ở trong phòng Yên nhi.”

“Nga?”

Ấp Thần nhẹ nhàng đi tới sương phòng củaphó nhân, ánh đèn lẻ loi chiếu rọi, thân ảnh đơn bạc ngồi trước giường làm lòng người đau xót. Bích Dương nghe tiếng bước chân, nhưng vẫn không quay đầu lại.

“Bích Dương.” Ấp Thần thấp giọng mở miệng, “Ngươi đi nghỉ ngơi đi, để phó nhân trông nom là được rồi.”

Bích Dương ngây ngốc nhìn gương mặt quấn đầy băng của Yên nhi, vẫn không nhúc nhích.Ấp Thần ôm lấy vai nó, nửa kéo nửa tha nó đi.

Dọc theo đường đi, Bích Dươngan tĩnh đến dị thường; cho đến khi Ấp Thần để nó ngồi trên ghế thái sư, bờ môi nó mới mấp máy ngập ngừng hỏi một câu, “Tại sao tất cả mọi người như vậy…?”

“Ngươi nói cái gì?” Ấp Thần không hiểu.

Bích Dương nhìn thẳng vào mắt y, vẻ mặt bàng hoàng mà bất lực. “Tại sao…người bên cạnh ta… ai cũng chết?”

“Nói cái gì ngu ngốc vậy…” Ấp Thần nhíu nhíu đôi mi thanh tú.

“Yên nhi cũng sẽ chết sao?” Ánh mắt Bích Dươnglộ rõ sự sợ hãi và lo âu.

“Không đâu, ta sẽ cứu nàng.” Ấp Thần bảo đảm.

“Ta không muốn nàng chết…” Thanh âm Bích Dương đang phát run.

“Nàng sẽ không chết, ta sẽ không để cho nàng chết …” Ấp Thần ôm nó vào ngực, ghé vào lỗ tai nó ôn nhu rù rì.

Nhưng takhông cảm thấy như vậy… Bích Dương bi ai nghĩ. Ta luôn cảm thấy… Yên nhi sẽ chết… Mà không chỉ Yên nhi, ngay cả y – Ấp Thần mà ta coi trọng nhất cũng sẽ…

Tại sao takhông cách nào? Tại sao takhông thể thay đổi vận mệnh tử vong của người khác? Chẳng lẽ… đây là số mệnh của ta sao?

Bích Dương nhắm mắt lại,nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Cái chết của Tiêu Hạmđã khơi dậy một cơn sóng to gió lớn. Ngày thứ mười từ khi nàng chết, sứ giả Hắc hồ đưa tín hàm (thư) đến cho Ấp Thần. Giống như những gì Ấp Thần đã dự liệu, nương gia (nhà mẹ đẻ) Tiêu Hạm vô cùng giận dữ, nghiêm khắc yêu cầu y phải cho họ một lời giải thích hợp lý. Ấp Thần biết, nếu như lần này mình xử lý không tốt, liên minh giữa Ngân hồ và Hắc hồ sẽ đổ vỡ, mà việc này sẽ uy hiếp nghiêm trọng đến giang sơn xã tắc của y.

Y lập tức viết thư, bày tỏ rằng mình đã tra rõ nguyên nhân cái chết của Tiêu Hạm, cũng nói luôn chuyện nàng đã tập kích Bích Dương; đây cũng là cách xóa bỏ sự nghi ngờ liên quan đến y.

Nhưng khi lá thư đó đến tay Hắc hồ tộc, họ chẳng những nhượng bộ mà còn tức giận hơn. Phụ thân của Tiêu Hạm – cũng chính là tộc trưởng hiện tại của Hắc hồ, lão tỏ ý chắc chắn rằng nữ nhi của mình sẽ không làm loại chuyện này, một mực chắc chắn rằng Ấp Thần đã bẻ cong sự thực, muốn trốn tránh trách nhiệm.

Ấp Thần đương nhiên cũng không thỏa hiệp, hồi âm lại bằng thái độ cường ngạnh.

Sứ giả hai tộc mệt mỏi, luôn phải truyền qua truyền lại thư tín giữa hai tộc trưởng. Chỉ trong một tháng, hơn mười phong tín đã tới tới lui lui giữa hai tộc, song phương cũng nhiều lần triệu kiến sứ giả của đối phương; nhưng chuyện còn chưa giải quyết được gì mà quan hệ hai bên đã vô cùng căng thẳng.

Hắc hồ tộc không chấp nhận lời giải thích củaẤp Thần, kiên quyết không tin Tiêu Hạmtự mình lầm lẫn giải dược mà chết, thậm chí tộc trưởng còn lên án Ấp Thần độc ác, tự tay hại chết Tiêu Hạm. Ấp Thần không ngờ đối phương lại ngang ngược không thể nói lý đến vậy, y cũng cực kì tức giận, cơ hồ không giữ nổi phong độ nữa.

Lúc mâu thuẫn giữa hai tộc đang sắp đến lúc phải dụng binh đao, Hắc hồ bỗng nhiên đưa đến một phong thư mời.

Bọn họ báo cho Ấp Thần, tháng sau bọn họ muốn cử hành tế thiên khánh điển(lễ tế trời), nhưng nay vì cái chết của Tiêu Hạm mà đổi thành ngh thức siêu độ cho nàng. Hắc hồ hy vọng Ấp Thần có thể tự mình hộ tống linh cữu của Tiêu Hạm về, cũng là mặt đối mặt đàm phán với tộc trưởng, giải quyết chuyện này.

Sau khi Ấp Thầnvà quan viên thương lượng, quyết định đáp ứng yêu cầu của Hắc hồ. Vì không thể để cho mâu thuẫn gay gắt hơn nữa, bọn họ đành phải nhượng bộ trước.

Ấp Thầnphải rời đi hơn mười ngày; trước khi lên đường, y đã an bài trong cung xong xuôi hết cả, nhưng người làm y không yên lòng hơn cả, đương nhiên là Bích Dương.

Đêm trước khi lên đường…

“Không được chạy loạn khắp nơi, ngoan ngoãn chờ ta trở lại, hiểu chưa?”

Bích Dương gật đầu một cái, hai tay quyến luyến giật giật ống tay áo y, nhỏ giọng cầu khẩn, “Nhanh trở lại một chút…”

Trong lòng Ấp Thần nóng lên, ôm lấy nó, cuồng nhiệt mà hôn. Đôi tay nhỏ bé của Bích Dương vịn lên vai y, nhắm mắt lại, chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào đó.

Nụ hôn vừa dứt, Ấp Thần ghé vào tai nó nói nhỏ, “Ta nhất định sẽ sớm trở lại …”

Đêm đó, bọn họ không hoan ái. Trước khi phiền toái kia được giải quyết, Ấp Thần không muốn bản thân mình trầm luân trong ái dục với Bích Dương; y muốn để dành sự ngọt ngào này đến cuối cùng.

Bích Dươngrúc trong ngực Ấp Thần, ngoạt ngào chìm vào giấc ngủ.

Nó lại bắt đầu mơ thấy cảnh tượng kì quái. Trong giấc mộng của nó, hai nam tử không ngừng xuất hiện.

Một nam nhân luôn mặc y phục lực sắc kì lạ luôn ở phía trước nó. Mỗi khi nó muốn đến gần đối phương đều bị một lực vô danh đánh bật ra. Một nam nhân cao lớn khác lại luôn đuổi theo nó, mà nó lại tránh người kia như tránh rắn rết, nhưng cuối cùng luôn bị người kia bắt được, còn nam nhân y phục lục sắc kia càng lúc càng rời xa nó. Nó đưa tay, muốn cầu cứu đối phương nhưng đối phương chỉ không ngừng rời xa nó; nó cảm thấy bi thương đến tuyệt vọng, nước mắt tràn mi.

Trong khoảnh khắc khi nước mắt rơi xuống, nó tình lại, thấy ánh nắng yếu ớt chiếu qua cửa sổ, mà thân thể ấm áp bên cạnh đã không thấy đâu nữa rồi. Lau nước mắt, không mặc y phục đã xuống giường, phó nhân bên ngoài nói cho nó biết, xa đội của Ấp Thần đã rời hoàng thành rồi. Ấp Thần không muốn thấy nó bịn rịn không rời nên mới nhân lúc nó còn ngủ mà lên đường.

Bích Dương ngồi yên trên giường vẫn còn lưu lại chút ấm áp, hai tay vuốt ve chỗ nằm đêm qua của Ấp Thần, chỉ thấy trong lòng trống rỗng.

Xa đội tiến vào lãnh địa của Hắc hồ, theo tập tục truyền thống, tất cả tộc nhân Hắc hồ phải thay y phục của tộc mình – ngay cả người đã chết cũng không ngoại lệ. Bọn Ấp Thần không rõ tập tục này, đành phải nhân lúc xa đội nghỉ ngơi ở biên giới liền nhờ người đến thành trấn gần đó mua y phục.

Y phục được đưa tới, nhũ mẫu và bọn thị nữ bắt đầu thay y phục mới cho thi thể Tiêu Hạm.

Ấp ThầnvàĐịch Phiên cùng với mấy quan viên đi theo đang ở khách thính thương thảo một số chuyện, bỗng nhiên nhũ mẫu của Tiêu Hạm với vẻ mặt hoang mang bối rối chạy vào.

“Đại vương… Lão thân có chuyện quan trọng bẩm cáo!” Nhũ mẫu khẩn trương, thanh âm cũng lắp ba lắp bắp, xem ra là chuyện rất nghiêm trọng.

“Chuyện gì?” Ấp Thần bình tĩnh hỏi.

“Là… Công chúa… Công chúa nàng…”

Nhũ mẫu khiếp sợ nhìn những quan viên khác, muốn nói lại thôi. Ấp Thần biết bà có chỗ khó nói, lập tức cho những người ia lui ra.

“Được rồi, bây giờ chỉ có chúng ta, nói đi.”

“Vâng…” Nhũ mẫu vừa sợ lại hoảng hồi báo, “Lúc lão thân thay y phục cho công chúa, phát hiện… phát hiện thân thể công chúa có điểm là lạ…”

“Chỗ nào không đúng? Ngươi mau nói đi.” Ấp Thần có dự cảm lại sắp có chuyện phiền toái phát sinh.

“Là như vậy, lão thân đã thay y phục cho công chúa tử lúc nàng còn nhỏ, thân thể công chúa có đặc điểm gì lão thân đều có thể nắm rõ như lòng bàn tay; nhưng vừa nãy khi thay y phục cho công chúa, phát hiện trước ngực nàng không có vết bớt…”

“Nga?” Ấp Thầncảm thấy phiền toái lại sắp phủ xuống rồi.

“Lão thân hoài nghi, liền cẩn thận kiểm tra thân thể công chúa… Phát hiện những vết lở loét trên thân thể nàng đều thay đổi. Những vết loét ấy vốn trải dài từ đùi đến eo, nhưng giờ trên cánh tay trắng nõn lại có thêm vài vết… Gương mặt công chúa bị hủy, không cách nào phân biệt, nhưng thân thể thay đổi đến thế này… Lão thân càng nhìn càng thấy không đúng… Lão nhân hoài nghi…”

“Ngươi hoài nghi người chết không phải nàng?” Ấp Thần nói toạc ra.

“Lão thân… Lão thân không dám… Lão thân không biết nên nói gì…” Nhũ mẫu cũng rất hi vọng người chết không phải nàng.

Ấp Thần suy tư chốc lát, lại hỏi, “Những dấu hiệu này trên người nàng, ngoại trừ ngươi ra thì còn ai biết nữa?”

“Còn cómẫu hậu của công chúavà thiếp thân thị nữ Lệ Hoa, chỉ tiếc nương nương đã tạ thế lúc công chúa còn nhỏ, Lệ Hoa cũng không biết tung tích..”

“Lệ Hoa vẫn không xuất hiện sao?”

“Vâng, nàng đã mất tích một thời gian rồi, không biết lành hay dữ…”

“Chuyện này thật là quỷ dị, ngươi đừng nói với người khác.”Ấp Thần quyết định phải âm thầm phái người điều tra trước.

“Vâng, lão thân hiểu.”

“Ngươi đi xuống trước đi.”

“Vâng.”

Khi nhũ mẫu bước ra khỏi phòng, một thân ảnh lén lút nhanh chóng đi ra từ cây cột gần cửa.

Trăng lạnh như sương, sâu trong rừng cây u ám từng trận gió lạnh cuồn cuộn nổi lên. Một nam tử toàn thân đen kịt đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nói, “Y đã nghi ngờ, có muốn giải quyết lão phụ kia không?”

Một giọng nam trầm ổn từ phía trên truyền xuống, “Chưa cần đả thảo kinh xà, nếu bị y phát hiện bên trong có trá, kế hoạch sẽ bị cản trở.”

“Nếu như y biết người chết không phỉa Tiêu Hạm, có thể quay trở lại không? Nếu y không vào thành, kế hoạch này không thể nào triển khai.”

“Biết hành động kế tiếp của y không?”

“Y đã phái người về Ngân hồ tộc dò xét, thi thể đang trong hoàng cung, tìm được cũng không khó…”

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười âm trầm. “Từ giờ đến lúc tế lễ chỉ còn năm ngày, y không thể nào tra ra chân tướng chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế. Mau giải quyết những tham tử kia đi.”

“Ta hiểu.”

“Nhất định phải dẫn y vào thành, việc kế tiếp cứ theo kế hoạch mà làm…”

“Được.” Người áo đen xoay người rời đi.

Nhánh cây khẽ rung động, nam nhân đón gió đứng thẳng lên, mái tóc đen nhánh chìm trong ánh trăng bạc. Gã nhẹ nhàng nhảy lên, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Dưới ngón tay thành thạo của ngự y, băng vải trắng toát được tháo xuống từng vòng từng vòng. Bích Dương căng thẳng nhìn vào khuôn mặt dần hiện ra – khuôn mặt thiếu nữ vẫn bóng láng như trước, không nhìn ra chút thương tổn nào.

“Yên nhi!” Bích Dương hưng phấn hô nhỏ.

“Ta… Ta phục hồi như cũ?” Yên nhi không dám tin mà vuốt ve khuôn mặt mình.

Bích Dương dùng sức gật đầu, nắm lấytay nàng, hưng phấn nói, “Phục hồi như cũ!”

“Công tử…” Yên nhi cảm kích nhìn nó, lão ngự y ở bên cạnh cũng bất khả tư nghị (khó tin) lẩm bẩm, “Cái này không thể nào a… Quá thần kỳ…”

Yên nhi bị thương nặng như vậy, lại có thể trong một tháng ngắn ngủi hoàn toàn khôi phục, quả thực không thể không làm lão ngạc nhiên. Đắm chìm trong vui sướng, chủ tớ hai người kia không có thời gian và tâm tư mà để ý đến lão.

Bích Dương vui vẻ lôi kéo Yên nhi. “Yên nhi, thật là tốt quá.”

“Ân, nhờ hồng phúc của công tử ngài.”

“Đúng rồi, để ăn mừng, ta sẽ bảo trù nương nấu món ngươi thích nhất, đượckhông?”

“Hảo a.”

“Chúng ta đến trù phòng đi…”

Hai người đang muốn đi, lão ngự y không nhịn được mở miệng, “Yên nhi, trừ loại thuốc ta thoa cho ngươi ra, ngươi có dùng dược vật nào khác hay không?”

Yên nhi sửng sốt chốc lát, lắc đầu nói, “Không có.”

“Như vậy a…Vậy không sao nữa rồi.”

Bích Dương không hiểu nhìn bọn họ, Yên nhi cười cười, kéo tay nó đi ra ngoài.Yên nhi phục hồi như cũ, những lo lắng trong lòng Bích Dương cũng như được quét sạch. Cộng thêm mùa xuân đã tới, đủ loại hoa trong cung cũng rực nở, tràn trề sức sống, tâm tình của nó cũng dần sáng sủa hơn.

Kể từ khi Tiêu Hạm tạ thế, thế lực của nàng trong cung cũng tiêu tán toàn bộ, mà nay Ấp Thần không có ở đây, Bích Dương đương nhiên trở thành chủ nhân duy nhất trong hậu cung. Nó cũng không lo lắng kiêng dè gì mà rời khỏi trạch viện của mình, tùy tâm sở dục daọ chơi trong hoa viên. Bất quá nó đi đâu cũng luôn có Yên nhi và hai hộ vệ đi theo.

Hôm nay, Bích Dương vẫn như mọi ngày tản bộ ven hồ. Nó vừa đi dọc theo hồ vừa thưởng thức cảnh sắc hai bên đường. Chim báo xuânvui vẻ chơi đùa trên cành liễu xanh biếc, truy truy đuổi đuổi con bướm hoàng sắc. Giữa bụi hoa, con châu chấu nho nhỏ đậu trên lá cỏ non, rung rung bộ râu dài. Từ trước đến giờ Bích Dương luôn yêu thích những tiểu sinh linh như thế này, đứng dưới tàng cây liền nhìn đến hơn nửa ngày.

(chim báo xuân: chim báo mùa xuân đã tới, chú thích kĩ hơn ở dưới)

“Công tử, ở đâynắng gắt lắm, có cần nô tỳ cầm ô che cho người không?” Yên nhi vươn tay che bớt ánh nắng cho Bích Dương.

“Không cần…” Bích Dương không ngần ngại trả lời. Nó ngồi xổm xuống, tiếp tục nhìn, bỗng phát hiện trên mặt đất có đường gì đó đen đen, nhìn kỹ lại lần nữa, hóa ra là một đàn kiến. Con kiến kia toàn thân đen nhánh, chính là loài kiến độc mà Tiêu Hạm đã dùng để tấn công nó lúc trước.

Bích Dươngbị dọa đến nhảy dựng, phải lùi lại sau mấy bước.

“Công tử?” Yên nhi hoảng hốt chạy lại bên nó.

“Cái kia…” Bích Dương chỉ vào đàn kiến trên đất. Yên nhi quay đầu lại nhìn, sắc mặt cũng thay đổi.

“Công tử! Chúng ta đi mau!” Nàng sợ hãi lôi kéo Bích Dương, chạy đi chỗ khác.

Bích Dương vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhìn không chớp mắt lũ kiến, “Bọn chúng không tấn công a…”

“Công tử, chúng quá nguy hiểm, chúng ta mau rời khỏi đây thôi…”

“Chờ một chút.” Bích Dương kéo tay nàng ra, cẩn thận nhìn lại đàn kiến.

Kiến đen kia ngay ngắn đi theo một đường cố định. Chúng bận rộn mang những mảnh vụn đến một hướng nào đó, một số con không mang thứ gì thỉnh thoảng lại dùng râu như trao đổi thứ gì đó với đồng loại. Cả một đàn kiến dài như vậy nhưng luôn đi đến chỗ bụi hoa. Bích Dương cũng bước chân theo đàn kiến.

“Chẳng lẽ chúng muốn dời tổ?” Bích Dương lẩm bẩm. (‘dời’ trong di dời, nghĩa là kiến muốn chuyển tổ đến chỗ khác, không phải ‘rời’ trong rời bỏ tổ)

Yên nhi kéo kéo ống tay áo nó, cao giọng lo lắng, “Công tử, đừng đụng đến chúng, quá nguy hiểm…”

“Nhưng ta muốn biết tổ của chúng.” Bích Dương quay đầu nói xong lại tiếp tục quay lại nhìn đàn kiến. Yên nhi đành phải kiên trì theo sau. Cách đó không xa, thị vệ cũng theo sát hai người.

Bích Dươngđi qua bụi hoa, đàn kiến vẫn còn rất dài. Nó theo đàn kiến, bất tri bất giác đã đến một rừng cây nho nhỏ xa lạ. Bích Dương vẫn không phát hiện mình đã đến chỗ nào, chỉ chăm chú nhìn đàn kiến trên mặt đất; mà Yên nhi phía sau nó, sắc mặt càng lúc càng âm trầm.

Lại đi thêm một đoạn, tổ kiến cuối cùng cũng xuất hiện! Đó là một ụ đất nho nhỏ nhô cao, nếu không nhìn kĩ sẽ không cách nào thấy được. Đàn kiến bỗng chui vào một cái lỗ nhỏ, tổ chúng ở phía dưới.

“Nơi này chính là tổ chúng sao?” Bích Dương hô nhỏ.

“Công tử, chúng ta trở về thôi.” Giọng nói Yên nhi bình tĩnh đến đáng sợ.

Bích Dương không phát hiện sự khác thường của nàng, “Nhưng để chúng ở đây, không tốt lắm đâu…”

“Công tử…”

Bích Dươngnói với thị vệ phía sau, “Các ngươi có thể giết chúng đượckhông?”

Hai thị vệ nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn sang Yên nhi, tựa như đang đợi lệnh của nàng.

Yên nhi không chút hứng thú mà hỏi, “Công tử, sao người lại làm vậy?”

“Giết chúng a, chúng không phải rất nguy hiểm sao? Nếu các ngươi không giết được thì có thể gọi các thị vệ khác đến đượckhông?”

Yên nhi hít sâu một hơi, dường như đã hạ quyết tâm, mở miệng nói, “Được rồi, giết chúng đi.”

Ha thị vệ kia lập tức đi đến ổ kiến, Bích Dương lui sang một bên. Thị vệ bày thế, khẽ quát một tiếng, song song xuất chưởng, bùn đất vỡ ào ào Hai thị vệ lại đánh ra mấy chưởng, con kiến kia bị yêu lực của hai người làm vỡ nát.

Ụ đất vỡ nát, trên đất bỗng xuất hiện một rãnh to, bên trong tổ kiến lộ ra dưới ánh mắt mọi người. Những con kiến dưới huyệt đều đã chết, Bích Dương tiến đến gần tổ kiến nhìn cho rõ.

“Tất cả kiến đã chết hết rồi sao…? Di? Đây là cái gì?”

Dưới mặt đất đầy xác kiến còn chôn một vật gì đó màu trắng; bởi vì bùn đất đã bị chưởng lực của hai người kia bắn ra nên một phần vật kia bị lộ ra ngoài.

“Yên nhi, ngươi mau đến xem.” Bích Dương quay đầu hô. Yên nhi mặt vô biểu tình đi đến bên cạnh nó. Bích Dương hỏi nàng, “Đây là cái gì?”

“Nô tỳ không biết.”

Bích Dươngchạy đi, nhặt được hai nhánh cây to bên cạnh, đưa cho Yên nhi một cái. Yên nhi phối hợp với nó, dùng nhánh cây kia gạt bớt bùn đất ra, thứ trắng trắng chôn dưới đất hiện ra…

Xương cốt trắng hếu, y phục rách nát… Khi bộ xương khô kinh người kia xuất hiện trước mắt, Bích Dương kinh hoàng đến vứt cả nhánh cây.

“Cái này… Đây là…”

“Đây là hài cốt.” Yên nhi bình tĩnh nói.

“Vậy đây là hài cốt của ai a…” Bích Dương che miệng, cúi người xuống, cẩn thận nhìn kĩ bộ hài cốt kia. Trên đỉnh đầu của bộ xương có một vết rạn, xem ra đó là nguyên nhân dẫn đến cái chết. Da thịt trên người bộ xương cũng bị kiến độc ăn hết, nhưng mái tóc đen kia vẫn có thể thấy rõ ràng, hơn nữa y phục trên người tuy rách nát nhưng cũng có thể nhìn ra đượctrướckhônga vốn là trường bào thêu chỉ vàng tinh mỹ (tinh xảo đẹp đẽ).

Bích Dương đoán không ra thân phận của đối phương, hoang mang hỏi Yên nhi, “Ai vậy?”

Vốn tưởng rằng Yên nhi sẽ trả lời “Nô tỳ không biết”, không ngờ nàng lại bình tĩnh đáp, “Là thi thể của Vương hậu.”

“A?” Bích Dương bối rối.

“Đây là công chúa của Hắc hồ tộc – Tiêu Hạm – cũng chính là Vương hậu nương nương.” Ánh mắt và giọng nói của Yên nhi đều không mang chút tình cảm.

“Nhưng… thi thể của Tiêu Hạm không phải đã được đưa đi rồi sao…” Bích Dương rốt cuộc cũng cảm thấy nàng không bình thường.

Yên nhi trầm mặc. Sau lưng nàng, hai gã thị vệ từ từ đi tới. Ba người bọn họ đứng đối diện vớiBích Dương, Bích Dương cảm giác mình tựa hồ đã trở thành địch nhân của bọn họ.

Sau sự yên lặng đáng sợ đến khó có thể hô hấp, Yên nhi chậm rãi nói, “Công tử, ngài không nên tới nơi này… Ta không muốn tổn thương ngài…”

“Ngươi nói gì…” Bích Dương không tự chủ mà lui về phía sau.

“Công tử, ngài đừng hỏi, cái gì cũng không biết mới là hạnh phúc nhất.” Yên nhi tiếp tục nói những lời mà nó không thể hiểu nổi.

“Yên nhi… Ngươi làm sao vậy? Ngươi thật kỳ quái…” Bích Dương khiếp đảm nhìn Yên nhi mà nó không hề quen biết này.

Yên nhi vươn tay về phía nó, “Công tử, ngài trở về với nô tỳ thôi, đừng quản gì nữa, nô tỳ đảm bảo sẽ không đả thương ngài tới một sợi lông.”

Bích Dương lắc đầu, tiếp tục lui về phía sau. “Ta không trở về với ngươi, ngươi không phải Yên nhi… Yên nhi sẽ không như vậy …”

Ánh mắt Yên nhi âm u, trầm giọng nói, “Công tử, xin lỗi, đừng ép ta.”

Nàng đánh mắt về phía những thị vệ bên cạnh. Bọn họ nhảy lên trước một bước, đang muốn hành động thì bỗng Bích Dương xoay người bỏ chạy.

“Bắt lấy nó!” Yên nhi quát khẽ, bọn thị vệ lập tức đuổi theo.

Xa đội của Ấp Thần thuận lợi tiến vào thần miếu của Hắc hồ tộc. Nghênh đón bọn họ chính là mấy vị quan viêncao cấp, tộc trưởngHắc hồ tịnh không xuất hiện. Nghỉ ngơi một chút, Ấp Thần và Địch Phiên được mấy quan nhândẫn đến gặp tộc trưởng. Kỳ thực Ấp Thần cũng không muốn nói chuyện với đối phương bây giờ; dù sao thi thể Tiêu Hạm có vấn đề, thám tử mà y phái về điều tra còn chưa truyền đến bất cứ tin tức gì; hơn nữa Hắc hồ bên này dồn ép khá căng, không cho y đường lui.

Đi vào hội khách thất (phòng tiếp khách) rộng rãi khép kín, quan nhân phía sau đã lui ra ngoài, đóng kin cả đại môn nặng nề. Ấp Thần nhìn quanh bốn phía, thấy gian phòng trống rỗng này chỉ treo đầy màn che rất dày, trong phòng cũng chỉ có trà kỉ thật dài, hai bên đầu trà kỉ đặt hai cái ghế cổ xưa. Tộc trưởng Hắc hồ đang cùi thấp đầu ngồi trên ghế, không đến đón tiếp y.

Ấp Thầnnghi ngờ, cùng Địch Phiên cẩn thận đứng cạnh cửa. Đợi một lúc, tộc trưởng Hắc hồ mới đưa tay ra với y.

“Mời ngồi…” Lời của lão nghe hữu khí vô lực, tựa như âm thanh của người đã chết.

Ấp Thần ổn bước đi tới, ngồi xuống. “Đã lâukhông gặp, tộc trưởng đại nhân, gần đây thân thể ngài có khỏe không?” Ấp Thần cố ý hỏi.

Tộc trưởng vẫn cúi đầu, trong miệng phát ra tiếng cười khục khục, nghe rất đáng sợ.

“Thân thể lão có ra sao cũng không quan trọng nữa, dù sao cũng là người đã chết.” Một giọng nam tử sang sảng truyền đến từ sau lưng. Ấp Thần kinh ngạc nhìn Mặc Nhiên đi ra từ phía sau tộc trưởng Hắc hồ.

Sao gã lại ở đây? Ấp Thần còn chưa rõ thế nào, sau lưng y đột nhiên truyền đến sát khí. Y lập tức phản ứng, kịp thời đỡ được lợi trảo (móng vuốt sắc nhọn) đang muốn bổ xuống đầu mình.

Trong chốc lát khi đang phân tâm để đối phó với Mặc Nhiên, y bỗng nhiên cảm nhận được yêu khí dị động trên ghế, đột nhiên bắn ra vài đạo lamquang (ánh sáng màu xanh). Ấp Thần vốn muốn đứng lên chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, động tác không khỏi chậm hẳn lại. Ngay lúc đó, từ trong tay áo Mặc Nhiên xuất hiện mấy sợi dây thừng, mà những sợi dây này như mãnh xà, quấn chặt trên người Ấp Thần.

Nháy mắt, Ấp Thần đã bị dây thừng buộc chặt trên ghế. Y lập tức xuất động yêu khí, muốn cắt đứt dây thừng; nhưng không ngờ sợi dây này càng trói càng chặt, ngay cả cái ghế mà y đang ngồi cũng cũng phát ra dòng điện là y tê dại.

Ấp Thần vội vàng thu yêu khí lại, dây thừng và ghế ngồi mới bình thường lại. Y khẽ thở dốc, bình tĩnh nhìn Địch Phiên đến bên cạnh Mặc Nhiên.

“Các ngươi muốn phản bội sao?” Y hỏi không chút hứng thú.

“Đúng vậy.” Mặc Nhiên thoải mái trả lời, trên mặt treo lên nụ cười vô hại.

“Các ngươi đã giết tộc trưởng?”

“A a…” Mặc Nhiên thân mật ôm lấy tộc trưởng từ phía sau, một tay nâng cằm lão lên. Ấp Thần rốt cuộc thấy rõ được khuôn mặt khô gầy và đôi mắt như tàn tro của lão.

“Lão bệnh chết, không liên quan đến ta nga.”

“Bệnh chết? Lúc nào?” Ấp Thầnbuồn bực, không hiểu tại sao mình lại không nhận được chút tin nào.

“Ân…Ngay sau khi cả nhà ta đến vương đô gặp ngài. Lão chết cũng làm ta rất hao tâm tổn trí; bởi dù sao binh quyền cũng ở trong tay lão, cho nên ta đành phải sử dụng phù chú khôi lỗi trên người lão, để lão làm việc theo mệnh lệnh của ta.” Mặc Nhiênđặt tay lên đầu tộc trưởng, hút ra một con trùng màu đen. Gã bóp nhẹ một cái, con trùng kia lập tức hóa thành hư vô. Mà thân thể tộc trưởng cũng gục xuống, hoàn toàn trở lại là một cỗ thi thể.

(phù chú khôi lỗi: theo tình hình trong truyện thì có thể đoán là loại bùa dùng trùng (sâu) để hạ chú, làm người chết hành động như một con rối theo sự sai khiến của người hạ chú)

“Bây giờ mục đích của ta đã đạt được, rốt cục có thể để cho hoàng huynh nhập thổ vi an (= mồ yên mả đẹp). Mặc Nhiênbắt đầu hư tình giả ý.

Ấp Thần cười lạnh. Thì ra từ khi đóMặc Nhiênđã bắt đầu lập kế hoạch phản bội, bản thân lại luôn luôn thiếu cảnh giác, chỉ có thể trách y quá mức khinh thường, Nói vậy, cái chết quỷ dị của Tiêu Hạm có thể lý giải được rồi.

“Tiêu Hạm là ngươi giết?” Ấp Thần hỏi Địch Phiên.

Hắn quang minh chính đại gật đầu. “Bất quá bây giờ nằm ở trong quan tài không phải nàng.” Khóe miệng Địch Phiênkhẽ động.

“Phải không? Ngươi rốt cuộc muốn diễn trò gì, ta nghĩ ta có quyền được biết.” Coi như đã rơi vào tay đối phương nhưng Ấp Thần vấn có thể giữ ánh mắt cao ngạo như cũ.

“Đại vương không hổ là chân long thiên tử, khí thế kia thật là nhiếp nhân tâm huyền(làm người ta sợ hãi, nể phục).” Mặc Nhiên giả mù sa mưa mà khen ngợi.

“Nói chân tướng sự việc đi.” Ấp Thần bất vi sở động, Địch Phiên từng chữ từng câu báo cho:

“Ta mua chuộc được Lệ Hoa – thiếp thân thị nữ bên người nương nương, để nàng gây thêm mâu thuẫn giữa Bích Dương công tử và nương nương, mục đích là muốn để quan hệ của ngài và Hắc hồ tộc rạn nứt. Nhưng ta và Lệ Hoa tư thông đã bị nương nương phát hiện được, ta đành phải giết nàng, chôn thi thể nàng trong hoàng cung. Ta dùng thuật dịch dung, làm Lệ Hoa biến thành nương nương, lại làm nàng đi tập kích Bích Dương công tử. Nàng thất thủ cũng là do sự khống chế của Mặc Nhiên đại nhân, mà ta cũng đã sớm tráo đổi giải dược dưới giường nàng, khiến nàng bị kiến độc giết chết.”

“Những thứ trong bình kia căn bản không phải giải dược, đúng không? Giải dược ngươi đưa cho ta khi đó là do ngươi mới đưa đến?”

“Đúng vậy, trong bình đều là kiến độc, nàng chết là không phải nghi ngờ.”

“Lòng dạ ngươi cũng đủ độc ác.” Ấp Thần nhìn chằm chằm Địch Phiên đã phản bội mình, lạnh lùng hỏi Mặc Nhiên, “Ngươi cũng hạ phù chú trên người hắn?”

“Nga?” Mặc Nhiên nhìn nhìn Địch Phiên, cười híp mắt trả lời, “Không có nga, lời chú khôi lỗi chỉ có thể dùng trên người chết thôi.”

“Vậy tại sao?” Ấp Thần thâm trầm nhìn chăm chú vào Địch Phiên, chất vấn hắn tại sao lại phản bội mình. Địch Phiênloan tay vuốt tóc, không dám đối mặt với y.

Mặc Nhiên thay hắn hồi đáp, “Không có biện pháp a, Đại vương, Địch Phiên hắn bị một người khác hạ phù chú rồi.”

“Là ai?” Ấp Thần rất không thích cách nói chuyện quanh co lòng vòng của gã.

“A a… Chính là vị đệ nhất mỹ nhân mà ngài thích nhất, Bích Dương công tử a.”

“Nói giỡn.” Ấp Thần hừ lạnh.

“Đại vương, ta sao lại nói giỡn chuyện này được.” Trong mắt Mặc Nhiên là nụ cười lạnh băng, “Địch Phiên bị Bích Dương công tử hạ phù chú, là loại phù chú tên gọi là ‘yêu’. Mà trên người ngài hẳn cũng có loại phù chú này chứ?”

“Địch Phiên, ngươi không sợ Lệ Hoatập kích Bích Dương sẽ hủy diệt nó luôn sao?”

Mặc Nhiên chen miệng, “Đại vương không cần phải lo lắng, những con kiến độc kia đều đã được ta huấn luyện, chúng chỉ biết tấn công nữ nhân mang phấn son trên người, hơn nữa chỉ hạ thủ trên mặt. Bích Dương công tử không dùng son phấn, nó căn bản sẽ không bị thương; đến lúc đó bị thương chỉ có Lệ Hoa, hay chỉ thêm thiếp thân thị nữ của công tử thôi.”

“Các ngươi làm sao biết kế hoạch sẽ tiến hành như dự liệu?”

“Rất đơn giản a, thị nữ kia cũng là quân cờ do chúng ta an bài.” Mặc Nhiên nói ra một câu làm Ấp Thần kinh hãi.

“Yên nhi cũng vậy?” Tâm Ấp Thầnnhất thời nảy lên tận cổ.

“Không sai, hơn phân nửa quan nhân trong cung của ngài đã bị ta mua chuộc.” Mặc Nhiên giảo hoạt cười.

Ấp Thần nhìn chằm chằm bọn họ, cắn răng nói, “Thì ra là có chuyện như vậy…”

“Phải.” Mặc Nhiên nói, “Địch Phiên muốn có được Bích Dương, cho nên hắn hợp tác với ta; ta cũng đã đáp ứng hắn, sau khi tiêu diệt ngươi sẽ để hắn thành phiên vương của Ngân hồ tộc, Bích Dương công tử sẽ là Vương phi của hắn.”

“Phiên vương?” Ấp Thần không nhịn được mà chế nhạo.

“Đại vương đừng cười.” Mặc Nhiên cũng cười, bất quá nụ cười của gã đều hàm chứa sự lãnh khốc,“Ta cũng không giống Vương huynh, tại sao Hắc hồ ta phải cúi đầu xưng thần với Ngân hồ tộc các ngươi? Hắc hồ tộc ta mới là người thống trị Phù U giới.”

Ấp Thần nhẹ nhàng nói ra một câu, “Xuân thu đại mộng.”

(Thành ngữ ‘xuân thu đại mộng’ – 春秋大梦 – thường dùng để chỉ cách nghĩ, sự vật không thực tế; bởi Xuân Thu Chiến quốc có rất nhiều quân chủ xưng dế nhưng cực kì hiếu chiến, họ đã cố gắng nhiều năm nhưng không thể nào làm được, tựa như một giấc mộng dài.

Bạn nào muốn hiểu rõ hơn về thời Xuân Thu – Chiến quốc thì vào click nhé.

)

Đôi môi ưu mỹ của Mặc Nhiênco giật một chút, trong mắt nổi lên sát ý. Đây là lần đầu tiên gã bộc lộ sự tức giận của mình.

“Xuân thu đại mộng? Đại vương, ngài không phải cho rằng mình bị ta trói đến không thể động đậy cũng là một giấc mộng đấy chứ?” Gã nhắc nhở tình cảnh lúc này của đối phương.

“Ngươi không thể giết ta.” Ấp Thần thản nhiên nói, “Ta chết cũng không sao, những tộc nhân khác của Ngân hồ sẽ thay ta báo thù.”

“Đại vương, ta sẽ không giết ngài bây giờ.” Mặc Nhiên chậm rãi đi về phía y, cúi người xuống, hai tay nâng mặt Ấp Thần lên, tự tiếu phi tiếu nói, “Đại vương, đôi mắt kim sắc của ngài thật mê người…”

Ánh mắt Ấp Thần dao động. Mặc Nhiên thình lình cúi người hôn y.Địch Phiên kinh ngạc đến trợn mắt há mồn, chỉ thấy Ấp Thần giãy dụa gầm nhẹ, cổ họng y khẽ động, tựa hồ như có vật gì đó đang muốn chui lên. Mặc Nhiên liều mạng mút lấy. Khi vật kia sắp tiến vào miệng Ấp Thần, y cuồng nộ gào lớn một tiếng, yêu lực trên người hất văng Mặc Nhiên ra.

Ấp Thầnnhanh chóng lại bị dây thừng và ghế đè ép. Mặc Nhiên bò dậy từ trên mặt đất, không cam lòng mà lau lau môi mình.

“Ngươi không chịu giao ra đây sao?” Gã hung hăng nhìn chằm chằm đối phương.

“Mơ tưởng.” Ấp Thần thở hào hển trả lời.

“Hảo a, ta xem ngươi mạnh miệng tới khi nào.” Mặc Nhiên cười lạnh, kêu, “Người đâu!!”

Mấy tên thị vệ lập tức mở cửa đi vào, Mặc Nhiên hạ lệnh, “Giảiy đến thiên lao, hút hết yêu lực của y.”

“Vâng!”

Ấp Thần bị áp đi, ánh mắt vẫn ngoan cường như cũ.

Đám người rời khỏi, Địch Phiên không nhịn được tò mò hỏi, “Mặc Nhiên đại nhân, ngươi muốn y giao thứ gì?”

“Thứ có thể giúp ta hô phong hoán vũ.” Mặc Nhiên cười lạnh với hắn, “Đừng quản gì cả, hảo hảo làm cho tốt bổn phận của ngươi là được.”

“Được…”

“Ở bên kia!”

“Bắt lấy nó!”

Tiếng vang hỗn loạn truyền đến, thân thể tả tơi của tù nhân giật mình run rẩy, đôi mắt hoảng loạn ngẩng nhìn vào cửa sổ rực rỡ chói lòa.

“A…” Một tiếng kêu quen thuộc vang lên. Hắn như bị một cây kim đâm vào tim, ánh mắt trợn to, thân thể cố sức giật giật sợi xích, bò đến trước cửa sổ.

Tầm mắt xuyên qua cửa sổ chỉ cao hơn hắn nửa cái đầu, nhìn thấy được thân ảnh quen thuộc trên mặt đất…

“Buông ra!” Đối phương đập vào cái tay trên người mình.

Một thị nữ tóc bạch kim đứng phía sau mấy người kia cất tiếng, “Đánh nó ngất xỉu rồi mang đi!”

Một gã thị vệ lập tức bổ một chưởng vào gáy người kia, lam nhãn mỹ lệ của người kia tối dần, bất tỉnh.

Nhìn nó bị thị vệ bế lên, người trong phòng giam điên cuồng mở miệng. Hắn muốn quát cho bọn chúng ngừng lại, nhưng cổ họng khô khốc không thể phát ra chút âm thanh nào.

Hắn trừng mắt nhìn người nằm trên tay thị vệ, tham lam nhìn dung nhan không chút tỳ vết của người kia, còn có mái tóc dài xanh biếc chói mắt, tên của đối phương bật ra từ đôi môi khô nứt của hắn, nhưng cũng chỉ có thể phát ra thanh âm khàn khàn. “A…a”

Cho đến bọn chúng đi vào sâm lâm rậm rạp, cho đến khi chúng đã rời khỏi tiểu đình viện hoang vu này, hắn rốt cuộc không thể khống chế được nữa mà gầm thét.

“A –! A –!” Hắnkhông để ý đến cánh tay mình đã da tróc thịt bong, từng quyền từng quyền đập xuống sợi xích trên tay mình, làm nơi phát tiết cơn tức giận. Nắm tay hắncó sự tức giận, có cả yêu lực; nắm đấm hết sức nện không đến một khắc sau, thiết liên cạch! một tiếng, vỡ vụn.

Hắn thở gấp, chịu đựng cơn đau trên tay, tiếp tục đánh vỡ bức tường quanh cửa sổ.

Tiếng bước chân vang vọng trong thông đạo, Ấp Thần mở đôi mắt khô khốc, quật cường nhìn cửa vào của phòng giam. Áo đen, áo choàng đen, tất cả đều hợp với mái tóc đen; Mặc Nhiên xuất hiện trước mắt y tựa như sứ giả đến từ địa ngục.

Gã dùng ánh mắt tán thưởng mà nhìn bộ dáng thê thảm chật vật của Ấp Thần. Phần thân trên của đối phương xích lõa, bả vai bị hai cái khuyên lớn đâm xuyên qua, vết máu từ vai chảy xuống trên người. Trên hai khuyên lớn đó có pháp chú, có thể hấp thu yêu lực trên người y.

Mặc Nhiên vui vẻ hỏi, “Sao rồi? Yêu lực của ngươi còn lại khôngđược bao nhiêu, ngươi thật sự không muốn đầu hàng sao?”

Đáp lại chỉ có nụ cười lạnh hàm ý khinh miệt của đối phương. Mặc Nhiên cười nhạt, như có định liệu trước mà nói, “Có lẽ cho ngươi xem cái này có thể làm ngươi thay đổi quyết định.”

Gã lấy nắm tóc được buộc cẩn thận từ trong túi ra, đưa đến trước mặt Ấp Thần. Ấp Thần thấy kia phần tóc bích lục kia, máu toàn thân như bị đông lại.

“Lấy thứ kia cho ta, ta không giống với các ngươi, không cần hạ thủ lưu tình với Bích Dương công tử xinh đẹp kia đâu…” Mặc Nhiênnở nụ cười tà ác.

Ấp Thần phẫn hận cắn chặt răng, nắm tay siết chặt.

“Ngươi sẽ không giết nó… Ngươi đã đáp ứng Địch Phiên…” Y ôm một tia hy vọng cuối cùng. Y tình nguyện để Bích Dương bị người khác ôm cũng không nguyện ý để nó phải chết.

Mặc Nhiên cười, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp phát ra lời tàn nhẫn, “Ngươi cho là, ta sẽ vì thực hiện nguyện vọng của một quân cờ mà bỏ cả đại kế của mình sao? Chỉ cần là chướng ngại cản trở ta, tất cả đều bị tiêu diệt.”

Sự lãnh khốc của gã đã vượt quá khỏi dự liệu của Ấp Thần. Ấp Thần tuyệt vọng nhắm mắt lại, cúi đầu xuống.

Mơ màng tỉnh lại, nó không biết đã qua bao lâu, cũng không biết hiện tại mình đang ở nơi nào. Cố gắng mở mắt ra, nó mơ hồ thấy một bóng người.

“Ấp Thần…” Bích Dươnggọi to tên người mình nhớ nhung nhất, mặc dù biết có thể không phải là người đó.

“Công tử, ngài tỉnh rồi?” Yên nhi nhẹ hỏi,“Ngài ngủ đã hai ngày nay, có chỗ nào không thoải mái không?”

Bích Dương mờ mịt nhìn khung cảnh xa lạ bốn phía, cuối cùng đưamắt lại nhìn người duy nhất quen thuộc – Yên. Yên nhi vẫn dùng ánh mắt ôn nhu quan tâm mà nhìn nó, phản bội lúc trước của nàng tựa như chỉ là một giấc mơ.

“Đây là đâu?” Bích Dương nhút nhát hỏi.

“Nơi này là thần miếu của Hắc hồ tộc, Mặc Nhiên đại nhân ra lệnh cho chúng ta mang ngài đến đây.”

Khuôn mặt Bích Dươnglộ vẻ luống cuống nhìn nàng, ngây ngốc hồi lâu.

Yên nhi trốn tránh ánh mắt nó, nhưng vẫn hỏi, “Ngài đói bụng sao? Có muốn ăn chút gì không?”

Bích Dương phòng bị lui sâu vào giường, thấp giọng hỏi, “Ngươi là Yên nhi thật sao…?”

Lòng Yên nhi như bị siết chặt, “Ta vẫn luôn là Yên nhi…”

Thấy Bích Dương sợ hãi nhìn mình chằm chằm, Yên nhi đau lòng nói, “Công tử, xin lỗi, ngài đối nô tỳ có tình có nghĩa, ta không phải cố ý hại người, nhưng người nhà của ta bị uy hiếp, ta không thể không làm như vậy…”

“Có ý gì?” Bích Dương không hiểu.

Yên nhi đang muốn trả lời, cửa phòng thình lình bị đẩy ra.Địch Phiênđi vào. Hắn say mê nhìn Bích Dương, lòng tràn đầy vui mừng. “Mỹ nhân của ta, ngươi tới rồi?”

Yên nhi lập tức đứng lên cản trở hắn.“Đại nhân, ngài muốn làm gì?”

“Ngươi quản được sao? Cút ra ngoài.” Địch Phiênsợ nàng vướng tay mà đẩy ngã nàng sang một bên. Hắn nhào lên giường, vội vàng xé y phục Bích Dương.

Yên nhi xông lên ngăn cản hắn, lại bị hắn một cước đá văng. Nàng đành phải che phần bụng bị đá, chạy vội ra ngoài tìm cứu binh.

“Người đâu! Người đâu a!” Nàng cố hết sức la hét, nhưng không ai thèm để ý tới. Trong phòng truyền đến tiếng la hét chói tai của Bích Dương, lòng Yên nhi lại càng như bị lửa đốt, đang muốn chạy đến những đình viện khác, bỗng nhiên một bóng đen rơi xuống trên đầu nàng.

Yên nhi sợ hãi tranh ra, vật kia nặng nề rơi xuống đất. Nàng định thần nhìn lại, hóa ra là một thi thể không đầu! Yên nhi kinh hồn ngẩng đầu lên nhìn; trên đại thụ bên trái nàng là một gã y phục rách nát, nam nhân đầu tóc rối bời, trong tay hắn còn xách một cái đầu đẫm máu, hiển nhiên là cái đầu của thi thể kia.

Yên nhi bị ánh mắt soi mói của nam tử kia làm cho sợ đến phát run. Móng vuốt sắc bén của nam nhân rơi xuống, ngay cả thanh âm kêu cứu của nàng cũng chưa kịp phát ra…

Y phục của Bích Dương bị Địch Phiên thô lỗ xé rách. Nó thét chói tai, ra sức chống cự. Trong lúc hỗn loạn đó, nó nhìn thấy một thân ảnh hôi sắc (xám tro) xuất hiện sau lưng Địch Phiên. Bích Dương kinh ngạc mà ngưng giãy giụa, Địch Phiên cho là nó đã thỏa hiệp, đang dương dương đắc ý, sau lưng chợt truyền đến cơn gió lạnh.

Địch Phiên kinh hoàng xoay người, cái cổ hắn lập tức rơi vào một bàn tay mạnh mẽ.

“Ngươi…” Địch Phiên hừ một câu, liền bị đối phương bóp cổ giơ lên cao, chân hắn thống khổ đung đưa. Hai tay khôi phát nam tử (nam tử tóc xám) dùng sức bóp một cái, móng tay bén nhọn đã cắt đứt cổ hắn. Hai mắt Địch Phiên lồi ra, miệng trào máu. Khôi phát nam tử tàn khốc vặn một cái, đầu Địch Phiênđứt lìa khỏi cổ.

Ném cái đầu đầy máu xuống cạnh Bích Dương, nhưng nókhông bị dọa sợ, bởi toàn bộ lực chú ý của nó đều đã tập trung vào nam tử tóc xám này.

Nam tử vừa lãnh khốc vô tình giờ lại dùng ánh mắt cực kì thâm tình nhìn nó. Mặc dù khuôn măt đối phương có gầy hơn, thần sắc cô đơn, nhưng Bích Dươngvẫn nhận ra đôi mắt xám như nước hồ sâu của hắn.

“Khanh Kha…?” Bích Dươnggọi cái tên đã gần như quên lãng. Khanh Kha – người đã vì mình mà thí phụ soán vị, người vì sự ghen tị điên cuồng mà từng muốn giết mình. Thì ra Ấp Thần không giết hắn, chỉ là giam hắn lại. Cũng bởi vì sự nhân từ đó của Ấp Thần mà Khanh Kha có thể cứu đượcBích Dươngtrong lúc nguy khốn này.

Vẻ bình tĩnh giả tạo trên mặt Khanh Khachỉ vì một tiếng gọi của Bích Dương mà phá hủy. Hắn trào nước mắt, nhào lên đùi Bích Dương, ôm lấy nó khóc rống, “Xin lỗi, ta xin lỗi ngươi!”.

Bích Dương không hiểu sự đau thương của hắn, chỉ có thể ngây ngốc mặc hắn ôm lấy. Cho đến khi đối phương chuyển từ khóc rống sang thút thít thìBích Dươngmới nhẹ nhàng hỏi, “Tại sao ngươi ở đây?”

Khanh Kha không trả lời, hắn khàn khàn nói, “Ngươi theo ta đi…”

Bích Dương lắc lắc đầu, lấy hết dũng khí cầu khẩn, “Van cầu ngươi, mang ta đi tìm Ấp Thần có được hay không?”

Ban đên yên tĩnh bỗng truyền đến tiếng chém giết; vách tường bị vẩy máu lên đến nhiễm đỏ. Khanh Kha ném thi thể ngục tốt (cai ngục) xuống, đoạt lấy thanh kiếm bên hông ngục tốt.

“Ở bên kia!” Hắn dẫn Bích Dương chạy thẳng tới chỗ sâu nhất trong thiên lao.

Bọn họ đi tới một phòng giam đầy kết giới. Xuyên qua rào chắn, Bích Dương thấy đượcẤp Thần đang bị trói trên tường.

(rào chắn: cái thanh gỗ hay sắt từ sàn xuyên lên trần ở nhà giam ý, ai hay xem phim dã sử Trung Quốc thì bít)

“Ấp Thần! Ấp Thần!” Nó kinh hỉ kêu to, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích. Khanh Kha lấy kiếm chém đứt kết giới, Bích Dương lập tức chạy vào.

“Ấp Thần!” Bích Dương đau lòng nâng gương mặt trắng bệch của y lên. Mí mắtẤp Thầnkhẽ động, chậm rãi mở mắt ra. Bích Dương kinh ngạc phát hiện, đôi mắt hoàng kim (màu vàng) mê người trước kia của y nay đã biến thành con ngươi hắc sắc (màu đen) vô thần.

Đồng tử Ấp Thầnco lại, từ từ khôi phục thị giác.

“Bích Dương…?” Đôi môi khô khốc khó khăn lắm mới gọi được tên nó. Bích Dương khóc, khẽ hôn lên môi y.

Khanh Kha nói, “Được rồi, trước tiên phải cứu y ra đã rồi nói.”

Bích Dương thối lui, Khanh Kha hai tay cầm kiếm, đem yêu lực tập trung trên kiếm. Hắn hét lớn một tiếng, cố sức bổ vào cái khuyên lớn trên vai y.

Ông…

Tay cầm chén trà bỗng run lên. Mặc Nhiên để chén xuống, cảnh giác nhìn ra ngoài phòng. Đại thần bên cạnh gã hoang mang hỏi, “Đại nhân, chuyện gì vậy?”

“Có sâu bọ cản trở mò vào.” Mặc Nhiên cười lạnh, nhanh chóng hạ lệnh, “Phong tỏa tất cả lối ra vào thần miếu, phái người đến phòng giam bên kia xem thử.”

Thủ hạ lập tức hành động. Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, thị vệ trở lại hồi báo, “Đại nhân, toàn bộ ngục tốt trong phòng giam đã bị giết chết.”

“Ấp Thần đâu?” Mặc Nhiênvừa hỏi vừa nhận lấy cung tên do thị tòng bên cạnh đưa qua.

“Đã trốn.”

“Làm sao trốn?”

“Hình như là có người xông vào phòng giam cứu y ra.”

“Nga?”

Lúc này, một thị vệ khác cũng chạy nhanh vào. “Đại nhân, Địch Phiên đại nhân đã chết.”

Mặc Nhiênngay cả lông mày cũng không động một chút, lạnh lùng hỏi, “Bị giết?”

“Vâng, hắn chết trong phòngBích Dương công tử, những thị nữ và thị vệ khác cũng đều đã chết, công tử không biết tung tích.”

“Hừ…Bích Dương công tử tay trói gà còn không chặt, nhất định là có người khác cứu nó đi… Ấp Thần hẳn cũng là do người đó mang đi.” Mặc Nhiên nhanh chóng nắm vững tình hình, lại hỏi, “Đội hộ vệ bên kia thì sao? Có người nào rời khỏi thần miếu không?”

Người bên dưới nhanh chóng truyền tin đến, nói đào phạm Ấp Thần đã chạy trốn từ cửa nam.

“Chúng có bao nhiêu người?” Mặc Nhiên hỏi.

“Bao gồm Bích Dương công tử vàẤp Thần Đại vương, tổng cộng ba người, cỡi hai con ngựa.”

“Chỉ có ba người, đúng là bọ ngựa mà đòi đấu xe.” Mặc Nhiên ha ha cười to.

Thị vệ kia đánh bạo chen miệng, “Đại nhân, yêu lực của Ấp Thần đại nhân tựa hồ đã phục hồi hơn phân nửa, bọn họ đã têu diệt hết đội thị vệ cửa nam, mà thị vệ đi trước tăng viện cũng bị thương nặng…”

“A… Vậy là ta không thể xem thường được rồi.” Mặc Nhiên nghiêm túc,“Mang bản đồ vùng phụ cận thần miếu đến đây.”

Mặc Nhiên cẩn thận phân tích tình hình quanh thần miếu, trong lòng đã có đối sách. Gã lạnh giọng hạ lệnh, “Quyết không thể để cho bọn chúng tìm được đường về! Chia ra hai đường, bức chúng đến Thần Long cốc. Nơi đó đầy mãnh thú, để chúng thành bữa ăn cho dã thú là được rồi.”

“Vâng!”

Ánh trăng nhợt nhạt lạnh lùng, hai con ngựa nghênh đón gió mạnh, một trước một sau phi hết tốc lực chạy trốn trên đường núi gập ghềnh. Bích Dương và Ấp Thần cưỡi chung một con ngựa, chạy phía trước. Bởi chưa quen đường, bọn họ như thiêu thân, xông loạn trên con đường quanh co khúc khuỷu.

Tiếng vó ngựa củatruy binh đã khuất xa, bọn họ cũng không tìm được đường nữa, chỉ có thể chạy loạn trong núi.

“Đáng chết…” Ấp Thần khẽ nguyền rủa. Y cũng dần dần nhận ra ý đồ của đối phương,“Tên kia muốn ép chúng ta đến tuyệt lộ!”

Khanh Kha chạy tới bên cạnh y.“Nên làm cái gì bây giờ?”

“Liều mạng với chúng!” Ấp Thần cương quyết nói. Bích Dương sau lưng y tựa hồ cảm nhận được quyết tâm của y, hai tay càng cố sức ôm chặt lấy hông y.

Ấp Thần quay đầu ngựa lại, chủ động nghênh diện với truy binh.

“Bích Dương! Cúi xuống!” Y rống to.Bích Dương dùng sức ôm hông y, đem mặt vùi vào sau lưng y. Nó không mở mắt được, chỉ nghe thấy tiếng chém giết bên tai.

Ấp Thầnvà Khanh Kha ra sức kháng địch. Viện binh như thủy triều, hết lớp này đến lớp khác, chém giết vô tận.Ấp Thần dùng hết toàn bộ yêu lực, hợp chưởng đánh ra, chưởng phong mạnh mẽ diệt sạch đám quân binh trước mắt, cả ngựa lẫn truy binh đều bị đánh bật lại phía sau.

Đanh được chưởng này, rốt cuộc đường phía trước đã được mở. Vì yêu lực bị hao tổn mà Ấp Thần không còn chút sức lực nào. Y thở hổn hển, ngay cả khí lực cầm dây cương cũng không có.

Khanh Kha ở sau lưng la lớn, “Thừa dịp này nhanh đi thôi!”

Bích Dương thấy Ấp Thần không động đậy, đành phải học y thúc mạnh vào bụng ngựa một cái. Con ngứa hí lên một tiếng, lập tức chạy đi. Ấp Thần ngồi trên lưng ngựa mà lảo đảo như chực ngã đến nơi, suýt chút nữa là rơi xuống.

“Ấp Thần!” Bích Dương dùng sức ôm y, đem y kéo trở lại.

Khanh Khalập tức hỏi, “Có muốn nghỉ chút không?” Chỉ có cách nghỉ một chút mới giúp Ấp Thần bổ sung yêu lực, y mới có sức mà kháng địch.

Ấp Thần miễn cưỡng trả lời, “Được…”

Khanh Khadừng ngựa, giúp Bích Dương đỡ Ấp Thần xuống ngựa. Hai người đỡ y đến dưới một gốc đại thụ, Ấp Thần khoanh chân ngồi dưới đất, tập trung tư tưởng vận khí. Tinh hoa của đại thụ cảm ứng với y, hóa thành từng quang cầu. Mắt thấy những quang cầu kia được Ấp Thần hấp thu vào người, nhưng toàn thân y bỗng nhiên run lên, phun ra một búng máu; mà những quang cầu kia cũng lập tức biến mất.

“Ấp Thần!” Bích Dương lo lắng ôm y.

“Ta… Ta hấp thu không được…” Ấp Thần hữu khí vô lực nói.

“Tại sao có thể như vậy?” Khanh Kha không ngờ y lại bị thương nghiêm trọng đến thế.

“Tên hỗn đản kia…Đã hạ chú trên người ta… để ta không thể tùy ý khôi phục…” Ấp Thần còn chưa nói xong, tiếng vó ngựa dồn dập đã truyền đến từ cách đó không xa.

Khanh Kha lo lắng nói, “Không còn cách nào tránh được chúng nữa rồi!”

Ấp Thần tuyệt vọng nhắm mắt lại, chậm rãi nói, “Khanh Kha… Ngươi mang Bích Dương đitrước đi…”

Bích DươngvàKhanh Kha đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào y.

Ấp Thầnnở nụ cười tuyệt vọng buồn bã. “Ta sống không được…Khanh Kha, mục đích của bọn chúng chẳng qua là ta, ta còn có một chút khí lực có thể cản chúng lại, ngươi mang Bích Dươngđi trước…”

“Ta…” Khanh Kha đang muốn trả lời, Bích Dương đột nhiên nhào vào ngực Ấp Thần.

“Bích Dương…” Ấp Thầnvuốt ve tóc nó. “Ngươi vàKhanh Kha đi đi… Nhanh lên một chút…”

Bích Dương dùng sức lắc đầu, nức nở trong ngực y.

“Không còn thời gian nữa, đi mau…” Ấp Thần muốn đẩy nó ra, nhưng Bích Dương ôm chặt lấy y, không chịu buông ra. Ấp Thần chuyển sang Khanh Kha, “Mang nó đi đi.”

Khanh Kha mặt không thay đổi nhìn bọn họ, đi thẳng đến nơi để ngựa.

“Khanh Kha!” Ấp Thần không hiểu kêu lên.

“Bích Dương, ta đi cản chúng, ngươi và Đại vương đi đi…”

Bích Dương ngạc nhiên lần nữa.Khanh Kha quay đầu lại, nở nụ cười ấm áp cuối cùng với nó.

“Giá!” Hắn giục ngựa lao vụt về hướng truy binh.

“Khanh Kha –” Tiếng kêu của Ấp Thần cũng không làm hắn quay đầu lại. Bích Dương nhìn bóng lưng của hắn mà khóc nức nở. Ấp Thần nở nụ cười tự giễu đáng buồn. “Khanh Kha… Ngươi là đồ ngốc… Ngươi thật ngu ngốc…” Y che mắt mình, mặc dòng nước dưới bàn tay rơi xuống.

Bích Dương lau nước mắt, đỡ y về phía ngựa của hai người.

Tiễn phong(mũi tên) xuyên qua g ngực, hắn rơi từ trên lưng ngựa xuống. Mặc Nhiên thu hồi cung, mệnh lệnh lạnh như băng phát ra, “Giết hắn.”

Kiếm của bọn thị vệ gọn gàng chặt đứt cổ của hắn. Mặc Nhiên lạnh lùng nhìn thủ cấp được thị vệ mang đến. Nam tử trước khi chết, trên mặt hắn lại là nụ cười.

“Tên đáng buồn…” Giọng điệu lạnh lùng của Mặc Nhiên lại mang theo sự thương hại,“Ngươi có chết cũng không cứu được chúng.”

Tham tử phái đi trước quay lại hồi báo, “Đại nhân, bọn chúng đã bị dồn đến đoạn nhai phía trước.”

“Rất tốt…” Đôi mắt đỏ ngầu của Mặc Nhiên lóe ra quang mang đắc thắng.

Bịch! Ấp Thần rốt cục chống đỡ không nổi, té từ lưng ngựa xuống.

“Ấp Thần!” Bích Dương luống cuống tay chân siết chặt dây cương, từ trên lưng ngựa leo xuống. Hai người chạy đã lâu, mặt Ấp Thần bị đá vụn cắt làm máu tươi chảy ròng ròng, ngay cả vết thương trên vai y cũng bị rách ra, y phục y đã bị nhuộm thành màu đỏ kinh người.

“Ấp Thần! Ấp Thần!” Bích Dương đau lòng gọi y.

Ấp Thần khó khăn mở mắt ra, hơi thở mỏng manh. “Ngươi đi…”

“Không!” Bích Dương kiên quyết ôm y.

Trên mặt đất truyền đến cơn rung động. Đội thị vệ do Mặc Nhiên dẫn đầu đã xuất hiện cách đó không xa.

Phía trướckhông đường, truy binh đuổi sau. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đoạn nhai (vực sâu) trước mặt. Giờ phút này, lòng Bích Dương lại vô cùng bình tĩnh. Nó vất vả đỡ Ấp Thần đứng lên, đi về đoạn nhai kia.

Ấp Thần nhắm hai mắt, mặc nó đỡ mình đi về phía trước. Y đã đem tất cả bản thân mình phó thác trên đôi vai mảnh khảnh gầy yếu này.

Bích Dươngdẫn y đến bờ vực; phía dưới đen như mực mơ hồ truyền đến tiếng dã thúc gầm gừ trong sơn cốc. Chỉ cần bước lên trước một bước, bọn họ sẽ rơi vào cốc, dù không tan xương nát thịt thì cũng bị mãnh thú tàn nhẫn xé nát.

(nhai: vực; cốc: vùng đất giữa hai phần núi/đồi, có thể coi như thung lũng nhỏ)

Đám người Mặc Nhiên đã dừng cách hai người họ mấy trượng. Bích Dươngkhông thèm quan tâm, bởi trong mắt nó bây giờ chỉ có duy nhất một mình Ấp Thần. Ấp Thần cũng dùng chút khí lực cuối cùng mở mắt ra. Bọn họ nhìn người kia, dường như cả thế giới này chỉ có người kia là tồn tại.

Bích Dương ôm vai y, kiễng chân, cho y nụ hôn cuối cùng.

“Ta yêu ngươi…” Nó dán vào môi y, nói nhỏ.

Ấp Thần cũng ôm nó. “Ta cũng yêu ngươi.”

Bích Dương thỏa mãn mỉm cười. Hai người ôm chặt nhau, nghiêng người ngã vào sơn cốc sâu không thấy đáy.

Cuồng phong lạnh lùng thổi tung cát bụi, Mặc Nhiên nhìn vách đá trống rỗng bên kia, trong lòng lại dâng lên sự khổ sở không nói rõ.

“Các ngươi cũng bị chú sao…? Là loại chú tên gọi ‘yêu’…” Gã lẩm bẩm nói.

Thuộc hạ hoang mang gọi khẽ, “Đại nhân…?”

“Đi thôi.” Trên mặtMặc Nhiên khôi phục sự thản nhiên hờ hững thường ngày, quay đầu ngựa lại. Đội ngũ rời đi, mang theo khói bụi cuồn cuộn.

Trong không trung đen đặc đầy sao, một ngôi sao lục sắc bỗng lóe sáng, như đang sa xuống.

Tại sao…Nó còn thấy? Nó còn sống không?

Nhưng, người nó đang ôm đã ngưng thở…

Bích Dương ôm bả vai rộng lớn của ái nhân, ngửa người nằm trên loạn thạch, vươn tay về phía tia sáng kia. Lục quang đáp xuống trước mặt nó, dưới ánh sáng nhu hòa không chói mắt ấy, xuất hiện thân ảnh một nam tử. Y bào phỉ thúy sắc (màu ngọc bích) của nam tử tung bay, nụ cười của người kia quen thuộc đến thế…

“Hồi Tuyết…” Từ đôi môi mỏng hồng hồng của nam nhân phát ra một cái tên như đã từng quen biết.

Hắn đang gọi ta? Hắn là ai vậy? Bích Dương ngây ngốc nhìn đối phương, nam nhân chậm rãi đi tới trước mặt Bích Dương, dùng đôi tay mang theo tia sáng kì lạ kia bao quan đầu nó.

Trong đầu xuất hiện cảnh tượng, là mộng cảnh trước kia nó từng thấy…

Những mảnh vỡ hỗn loạn của kí ức đang được kết dính lại, kí ức kiếp trước bắt đầu hiện lên rõ ràng hơn.

Khi đó, nó tên Hồi Tuyết, là phong thần cao ngạo. Nó thấy được phụ mẫu, sư phụ, bằng hữu, còn có nam tử này nữa. Nam tử này luôn bị đóng băng trong thần điện, là vị thần bảo vệ tinh tú. Linh hồn của hắn hóa thành sao, khối băng đó chẳng qua chỉ là thân thể của hắn. Nhưng thông qua thân thể này, mình và đối phương có thể nói chuyện với nhau.

Chính mình đều đến nhìn hắn mỗi ngày, mà hắn đã từng là tất cả những gì mình theo đuổi, khát cầu…

Cuối cùng, nó thấy được người đã thay đổi cả cuộc đời nó – thiên đế!

Từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, đến khi đối phương theo đuổi nó, giam cầm nó, sủng nịch nó, lại tổn thương nó, cho đến khi chính nó tự chấm dứt sinh mệnh để thoát khỏi người kia…

Một ít cảnh tượng xa lạ cũng xuất hiện; nó thấy thiên đế đau thương ôm lấy nó mà khóc; nó nghe được lời thề cuối cùng của người kia…

“Không cần biết y đi đâu, y đều là của ta…” Thiên đế cố lấy một hơi cuối cùng nói, “Y đến nhân gian luân hồi, ta sẽ cùng y đi… Không cần biết phải luân hồi bao nhiêu lần… Ta đều phải ở cùng một chỗ với y…”

Khuôn mặt của thiên đế kiếp trước dung hòa với Ấp Thần kiếp này… Mộng và thực đan cài nhau.

Trong mắt nó đong đầy lệ. Cảm giác được bàn tay trên đầu mình đã rời đi, Bích Dương mở to đôi mắt đẫm lệ mơ hồ. Nó ôm chặt lấyẤp Thần lần nữa, chôn trong ngực y mà khóc.

“Tại sao ta không thể ở cùng với y…”

“Bởi vì ngươikhông nên tự tuyệt mệnh (tự sát).” Tinh Túc chi thần trả lời.“Cả đời này, ngươi phải chịu cảnh không còn ái nhân, chết trong cô độc.”

“Vậy ta bây giờ có thể đi…?” Bích Dương cầu khẩn nói, “Van cầu ngươi, để cho ta và hắn ở chung một chỗ…”

“Kiếp sau ngươi còn muốn gặp y nữa sao?”

Bích Dương kiên định gật đầu.“Chẳng những là kiếp sau, ta muốn đời đời kiếp kiếp đều được gặp y, sau đó hảo hảo yêu y.”

Ánh mắt Tinh Túc chi thần rất nhu hòa.“Ngươi muốn thực hiện nguyện vọng của thiên đế trước khi chếtsao?”

“Đúng vậy…”

“Hảo, ta có thể cho ngươi đạt được.” Tinh Túc chi thần chuẩn bị thi chú, Bích Dươngvội nói, “Còn có… Ta còn muốn xin ngài một chuyện…”

“Ngươi nói.”

“Kiếp sau, ta không muốn làm Bích Động yêu hồ nữa… Ta hi vọng kiếp sau, chỉ có ta và y, chỉ thuộc về mình y…”

“Ân…” Tinh Túc chi thầngật đầu.

Bích Dươngbình an nhắm mắt lại, ôm chặt Ấp Thần. Quang mang lục sắc phủ xuống, đổ chú tử sắc trên người họ biến thành sương mù, từ từ tiêu tán.

Ta sẽlập tức tới tìm ngươi…

Ngươi phải chờ ta…

Chú thích:

. Chim báo xuân = báo xuân điểu = 报春鸟: theo ‘Thuật dị nhớ’- quyển thượng của Nam triều lương nhâm phưởng: “Cố Chử Sơn có chim báo xuân, khi mùa xuân tới thì hót, tiết thu phân cũng hót, giống như chim đỗ quyên. “Thái Bình nhiễm ký” – quyển sáu – dẫn từ ‘Cố Chử Sơn ký’: giữa Cố Chử Sơn có loài chim nhỏ như sáo, màu xanh xám. Mỗi khi đến tháng giêng hay tháng hai thì kêu, “xuân đã tới”; đến tháng ba tháng tư thì kêu “xuân đã qua”; người hái chừ gọi đó là chim báo xuân.

Theo Từ Hải ghi chép lại thì chim oanh cũng gọi là chim báo xuân, thường núp trong bụi cây, màu lông gần giống như màu lá cây, đến mùa xuân và hạ thì tiếng hót vang suốt sơn dã.

Nhá hàng: Chim này là thực tế nhá Còn đây là trong hình

Truyện Chữ Hay