CHƯƠNG : DAENERYS
Trên các tường thành của Qarth, nhiều người đánh cồng chiêng chào mừng nàng, nhiều người thì thổi những chiếc kèn mà đuôi như những con rắn cuốn quanh người. Một đội kỵ binh đứng dọc hai bên như những cận vệ danh dự. Những kỵ sĩ mặc áo giáp sáng ngời và đội mũ giáp để hổng ở miệng và có gắn sừng đồng, đuôi áo làm bằng lụa đen dài thượt, ngồi trên những yên ngựa gắn rubi và đá quý. Những con lạc đà họ cưỡi được trải thảm hàng trăm màu khác nhau.
“Qarth đúng là thành phố lớn nhất mà tôi từng đi qua,” Pyat Pree đã từng kể với nàng thế khi bọn họ ở giữa đống xương tại Vaes Tolorro. “Nó là trung tâm thế giới, là cánh cổng nối liền giữa miền Nam và miền Bắc, là cầu nối giữa Đông và Tây, vô cùng lâu đời vượt quá trí nhớ của loài người và đồ sộ đến mức Saathos Thông Minh (the Wise) đã hủy mắt của chính mình sau khi thăm Qarth lần đầu tiên, vì ông biết rằng tất cả những gì ông chứng kiến sau này sẽ vô tình bị so sánh với nó và trở nên xấu xí thảm hại.
Dany biết rõ những lời của warlock đã bị thêm mắm dặm muối, nhưng không thể phủ nhận sự hoa lệ của thành phố này. Ba bức tường thành dày cộp bao quanh Qarth được điêu khắc tinh xảo. Bên ngoài được làm bằng đá cát đỏ, cao ba mươi feet và khắc hình các con vật: Rắn đang bò, diều hâu đang bay, cá đang bơi, hòa cùng đó là bầy sói chạy trên cánh đồng màu đỏ cùng ngựa vằn và đàn voi. Bức tường thành trung tâm cao bốn mươi feet, được làm từ đá granite xám khắc những hình ảnh sống động về chiến tranh: Những thanh kiếm cắt vào nhau cùng khiên và thương, cung tên trong chiến đấu, những anh hùng đang chiến đấu, những đứa trẻ bị tàn sát, những thi thể bốc cháy. Bức tường trung tâm nhất cao năm mươi feet làm bằng đá cẩm thạch mù đen với những hình khắc khiến Dany đỏ mặt cho đến khi nàng nhận ra mình là đứa ngốc. Nàng không còn là xử nữ. Nếu nàng có thể nhìn những hình ảnh tàn sát trên bức tường màu xám thì tại sao phải ngoảnh mặt đi khi nhìn thấy hình ảnh người đàn ông và phụ nữ đang làm cho nhau vui vẻ hạnh phúc?
Những cảnh cổng bên ngoài được làm bằng sắt, bên ngoài dát đồng, ở giữa có những con mắt theo dõi bằng vàng. Tất cả cửa thành đều được mở khi Dany tới. Khi nàng cưỡi ngựa tiến vào thành phố, đám trẻ con ùa ra cầm những bông hoa tặng nàng trên đường. Chúng ngoại trừ đi đôi dép vàng ra thì toàn thân không mặc gì, chỉ vẽ những hoa văn tươi đẹp trên người.
Tất cả những màu sắc biến mất khỏi Vaes Tolorro đều xuất hiện trên đường họ đến Qarth: Những tòa nhà xuất hiện như trong giấc mơ khi nàng bị sốt trong hình dáng hoa hồng, violet, và màu nâu đen. Nàng đi qua cổng vòm bằng đồng có hình như hai con rắn đang giao phối, trên được trang trí vô số đá quý, opxidian, lục bảo. Những tòa tháp nơi đây mỏng và và cao hơn bất kỳ tháp nào Dany đã từng nhìn thấy, vòi phun nước có ở khắp mọi sân, với đủ hình hài như quái vật sư tử đầu chim, rồng và lân sư.
Người Qarth xuất hiện rất nhiều trên đường phố và ngắm nhìn đoàn người từ những ban công trang trí tinh xảo khiến người ta hoài nghi về khả năng tải trọng của chúng. Bọn họ đều cao gầy, da trắng, mặc đồ gấm và lông hổ, trong mắt nàng thì tất cả đều xuất thân quý tộc. Phụ nữ mặc những chiếc áo dài trễ một bên ngực, trong khi đàn ông thì thích áo dài đuôi tôm bằng lụa. Dany cảm thấy mình tiều tụy và man rợ khi cưỡi ngựa qua họ trong chiếc áo choàng lông sư tử màu đen của Drogon trên vai. Người Dothraki gọi người dân Qarth là “Người Sữa” (Milk Man) vì làn da trắng nõn của họ và Khal Drogo đã mơ đến cái ngày chiếm được những thành phố lớn ở phương Đông. Nàng liếc nhìn những cận vệ, trong đôi mắt hạnh đào đen không nhìn thấy bất kỳ ý tưởng nào. Nàng tự hỏi liệu họ chỉ nghĩ đến cướp bóc thôi sao? Có vẻ như trong ánh mắt của người Qarth, tất cả họn họ đều hoang dã như nhau.
Pyrat Pree dẫn tiểu khalasar của nàng xuống trung tâm con đường có mái vòm lớn nhất thành phố, nơi những anh hùng cổ đại của thành phố được tạc tượng lớn gấp ba lần người thường, bằng đá cẩm thạch trắng và xanh, đứng dọc hai bên. Tiếp đó bọn họ đi qua một chợ phiên nằm trong một tòa nhà khổng lồ được xây như hang động nơi mỗi ô cửa kính cứ như là nhà cho hàng ngàn con chim đầy màu sắc, trên sân thượng tòa nhà được bao phủ kín cây cỏ hoa lá, trong khi phía dưới có vẻ như các chư thần đã mang đến đây bán tất cả hàng hóa của thế giới này.
Khi hoàng tử thương buôn Xaro Xhoan Daxos cưỡi ngựa tiến tới, nàng nhận ra những con ngựa trong đoàn của nàng thực sự bì hù dọa trước sự xuất hiện quá gần của những con lạc đà. “Nếu thấy thích bất cứ cái gì ở đây, mỹ nhân, nàng chỉ cần nói một tiếng và nó sẽ là của nàng,” Xaro ngồi trên yên ngựa xa hoa cúi đầu nói.
“Tất cả Qarth đều tự nhiên là của bà ấy, bà ấy không cần mấy thứ lòe loẹt này,” Pyat Pree miệng xanh, đứng bên cạnh cất tiếng. “Sẽ như những gì tôi đã hứa, Khaleesi. Hãy cùng tôi đến Nhà Bất Hủ (House of the Undying), và bà sẽ được uống sự thật cùng trí tuệ.”
“Tại sao nàng cần phải đến Lâu Đài Bụi của ngài, khi mà tôi sẽ tặng nàng ấy thái dương, rượu ngon cùng lụa là?” Xaro nói với thầy phù thủy. “Đội Thirteen sẽ đặt một vương miện làm từ hắc ngọc và đá hỏa lên chiếc đầu xinh đẹp của nàng.”
“Lâu đài duy nhất ta thích là Lâu Đài Đỏ ở King’s Landing, đại nhân Pyat,” Dany cảm thấy cần dè chừng với viên phù thủy, hình ảnh bà đồng cốt Mirri Maz Duur khiến nàng mang lòng ác cảm với bất kỳ ai có phép thuật. “Và nếu người dân Qarth có lòng, Xaro, thì hãy giúp ta thuyền và quân đội để ta quay về lấy lại thứ đáng lẽ thuộc về ta.”
Đôi môi xanh của Pyat cong lên thành một nụ cười tươi. “Sẽ theo ý bà, Khaleesi,” ông quay người đi, kéo theo tà áo choàng đính đầy châu báu lúc lắc theo hướng chuyển động của lạc đà.
“Nữ hoàng còn trẻ mà thật thông minh,” Xaro Xhoan Doxos thì thầm với nàng từ yên lạc đà cao cao tại thượng. “Có câu truyền miệng ở Qarth nói ngôi nhà của thầy phù thủy được xây lên từ đống xương và những lời dối trá.”
“Vậy thì tại sao người ta lại phải hạ thấp giọng khi nói về các thầy phù thủy ở Qarth? Dọc theo phía Đông, người ta vô cùng kính trọng sức mạnh và trí thông minh của họ.”
“Bọn họ đã từng rất hùng mạnh,” Xaro đồng ý, “nhưng giờ đây thì bọn họ chỉ là những lão binh già đáng cười đang cố gắng phô diễn sức mạnh thời xưa mà không biết rằng kỹ năng và lực lượng đã rời bỏ bọn họ từ lâu. Bọn họ đọc những cuốn da mục nát, uống nước ẩm dạ (shade – of – the - evening) cho đến khi môi chuyển màu xanh, ngu muội tin rằng điều đó sẽ mang lại quyền lực, nhưng so với những người tiền nhiệm thì bọn họ chỉ là những cái xác không hồn. Tôi xin được báo trước cho bà rằng, những món quà của Pyat Pree qua tai bà sẽ chuyển thành cát bụi.” Hắn quất đuôi lạc đà xoay người rời đi.
“Đã là quạ còn sợ màu đen.” Hiệp sĩ Jorah thì thầm bằng ngôn ngữ thông dụng. Viên hiệp sĩ lưu đày này cưỡi ngựa ngay bên phải nàng như thường khi.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Từ khi bắt đầu vào Qarth, hắn đã cởi bộ đồ của người Dothraki và mặc lại chiến giáp của bảy đế quốc như cách đây nửa thế giới. “Nữ hoàng, bà nên tránh xa cả hai người này.”
“Những người này sẽ giúp ta lấy lại vương miện,” nàng nói. “Xaro có tiền tài, và Pyat Pree có quyền lực,” viên hiệp sĩ tiếp lời. Trên trường bào màu xanh thẳm, hình ảnh con gấu của Gia tộc Mormont đứng thẳng, đen tối và hung mãnh. Jorah trông chẳng có vẻ gì hung tợn hơn khi nhíu mày liếc nhìn đám đông đầy trong chợ. “Nữ hoàng, tôi không thích ở đây lâu. Tôi ghét mùi của nơi này,” Dany mỉm cười. “Có lẽ ông đang ngửi thấy mùi lạc đà. Tôi lại cảm thấy mùi người Qarth thật thơm.”
“Mùi thơm đôi khi được xức lên để che dấu mùi thối bên trong.”
Con gấu lớn của ta, Dany nghĩ. Mình là nữ hoàng của hắn, nhưng mình cảm giác như là con hắn, và hắn luôn bảo vệ mình. Điều đó khiến nàng cảm thấy an toàn, nhưng cũng cảm thấy bi ai. Nàng ước có thể yêu hắn hơn thế.
Xaro Xhoan Daxos đã nhiệt tình mời Dany đến nhà hắn làm khách trong khi nàng còn ở thành phố. Nàng tưởng nó là một tòa nhà, nhưng hóa ra bất ngờ nó là một cung điện lớn hơn cả khu chợ dưới phố. Nàng nghĩ, nơi này khiến cho đại trạch của Tổng đốc Illyrio ở Pentos giống như mái nhà tranh của người chăn lợn. Xaro thề rằng nhà của hắn đủ cho tất cả người của nàng sống thoải mái và chăm sóc cả ngựa của họ nữa. Đúng thế, nó chứa được tất. Hắn còn mang dãy phòng đẹp nhất cho nàng, nơi đó có các khu vườn riêng, bể tắm, vòi phun nước, một tháp thủy tinh dành cho bói toán. Các nô lệ mặc cho nàng sai phái, cung cấp mọi thứ nàng cần. Trong phòng ngủ, các sàn nhà đều được lát đá hoa cương xanh, các bức tường được phủ các tấm màn lụa đủ màu sắc, lung lay theo mỗi hơi thở của không khí bên ngoài. “Ngài thật quá rộng lượng,” nàng nói với Xaro Xhoan Daxos. “Đối với Mẹ của những con rồng, không có món quà nào là quá lớn cả,” Xaro là một người đàn ông lịch sự nhã nhặn với cái đầu hói và mũi chim ưng đính đầy các viên hồng ngọc, đá quý, lục bảo. “Sớm ngày mai, bà sẽ ăn sáng là thịt công và lưỡi chim chiền chiện, nghe nhạc từ một đại giai nhân. Đội Thirteen sẽ cử người đến đây chào bà, cùng những quan lớn của Qarth.”
Toàn bộ quan lớn của Qarth sẽ đến đây nhìn những con rồng của mình thì có, Dany nghĩ, nhưng nàng vẫn cất tiếng cảm ơn Xaro vì lòng tốt trước khi tống hắn quay về. Pyat Pree cũng cất bước rời đi, sau khi luôn miệng mời nàng đến Undying làm khách dù chỉ một lần. “Đó sẽ là một vinh dự như tuyết rơi mùa hè”. Trước khi lão rời đi, lão còn lấy đôi môi xanh nhợt nhạt hôn vào bàn chân trần của nàng, và gửi lại một món quà, thề rằng món quà này sẽ giúp nàng nhìn thấy các linh hồn trong không khí. Người cuối cùng trong ba vị khách rời khỏi đây còn để lại cho nàng một cái nhìn cảnh cáo “cẩn thận,” người phụ nữ trong mặt nạ đó nói. “Cẩn thận ai?”
“Tất cả mọi người. Họ sẽ đến xem điều kỳ diệu được tái sinh trên thế giới này của bà bất kể ngày đêm, và khi thấy sự thật thì bọn họ sẽ nảy sinh lòng tham, vì những con rồng có thể phun lửa bằng xương bằng thịt và lửa chính là sức mạnh.” Hiệp sĩ Jorah nói, khi Quaithe đi khuất bóng “Bà ta nói đúng đó thưa nữ hoàng… mặc dù tôi không thích bà ta lắm nhưng rõ ràng đó là sự thực.”
“Ta không hiểu ý bà ta,” Pyat và Xaro đã biểu hiện cho Dany thấy lời hứa của họ ngay thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy những con rồng, tuyên bố họ luôn là người hầu trung thành của nàng, nhưng Quaithe chỉ cho nàng những lời mơ hồ và khó hiểu. Hơn nữa, nàng chưa bao giờ nhìn thấy nét biểu cảm trên khuôn mặt người phụ nữ đó, điều này khiến nàng cảm thấy bất an. Nàng tự nhủ, hãy nhớ đến Mirri Maz Duur, nhớ đến sự phản bội đó. Rồi nàng quay về đến những kỵ sĩ thân cận của mình. “Chúng ta sẽ ở lại đây một ngày, vẫn duy trì trạm gác như thường khi. Và không ai được phép vào đây mà không có sự cho phép của ta, hãy cẩn thận chăm sóc và bảo vệ những con rồng như mọi khi.”
“Tuân lệnh, Khaleesi.” Aggo nói.
“Chúng ta chỉ nhìn thấy những phần mà Pyat Pree muốn cho chúng ta thấy về Qarth,” nàng tiếp tục, “Rakkaro, hãy đi kiểm tra những phần khác trong thành phố và nói cho ta thấy cậu tìm thấy gì. Hãy mang người theo cậu và cả… vài người phụ nữ, để đến những nơi mà đàn ông bị cấm vào.”
“Tuân lệnh, tôi sẽ làm ngay, máu trong dòng máu,” Rakharo nói.
“Hiệp sĩ Jorah, hãy đến bến tàu và xem có những loại tàu nào đang neo đậu ở đây. Suốt nửa năm qua ta không nghe thấy tin gì từ bảy vương quốc. Có lẽ các chư thần sẽ gửi vài đội trưởng giỏi từ Westeros đến đây và mang chúng ta về nhà.”
Viên hiệp sĩ nhíu mày. “Đây không phải là ý hay. Bên bạo chúa sẽ giết chết bà, chắc chắn như mặt trời mọc hướng Đông,” Mormont nắm thanh kiếm đeo bên hông. “Tôi muốn bên cạnh bà để bảo vệ nếu có bất trắc.”
“Jhogo đủ để bảo vệ ta rồi. Ông có thể nói nhiều ngôn ngữ hơn các kỵ sĩ thân cận ở đây, và người Dothraki không tin vào biển và tàu thuyền. Chỉ có ông mới có thể giúp ta trong lĩnh vực này. Hãy đi đến các tàu và nói chuyện với đám thủy thủ, tìm hiểu xem bọn họ đến từ đâu và sẽ đi đến đâu, chỉ huy họ là loại người nào.”
Miễn cưỡng viên hiệp sĩ lưu đày đành gật đầu. “Sẽ làm theo ý bà, thưa nữ hoàng.”
Khi tất cả mọi người rời khỏi, người hầu đến giúp nàng cởi chiếc váy bên ngoài dành cho đi đường dài, và Dany chậm bước tới bể bơi lát đá hoa cương. Nước thật mát mẻ và dễ chịu, bể bơi đầy những con cá vàng bơi dập dìu, chạm vào làn da mỏng manh khiến nàng cười khúc khích. Nàng nhắm mắt lại, cảm thấy thật tốt, biết rằng mình có thể nghỉ ngơi bao lâu tùy thích. Nàng tự hỏi liệu lâu đài Red Keep của Aegon có bể bơi thế này không và cả những khu vườn đầy hương thơm của hoa oải hương và bạc hà nữa. Chắc chắn phải có rồi. Viserys luôn nói bảy vương quốc là nơi đẹp nhất trên thế giới này.
Suy nghĩ về gia đình khiến nàng cảm thấy bất an. Nếu mặt trời-và-ngôi sao của nàng còn sống, hắn chắc chắn sẽ dẫn người của mình vượt qua dòng nước độc và thanh toán đám kẻ thù của nàng, nhưng giờ sức mạnh của hắn đã biến mất khỏi thế giới này. Những kỵ sĩ thân cận của nàng vẫn còn, thề bảo vệ nàng bằng cả cuộc sống của họ, nhưng suy cho cùng họ cũng chỉ là những người lính. Người Dothraki cướp phá các thành phố và vương quốc, chứ không thống trị chúng. Dany không mong sẽ tàn phá King’s Landing thành đống đổ nát, trở thành phế tích dành cho các u hồn. Nàng đã nếm đủ vị đầy nước mắt rồi. Mình muốn biến nó trở thành vương quốc xinh đẹp của mình, đầy những người đàn ông béo tốt, phụ nữ xinh đẹp và những đứa trẻ vui vẻ cười đùa. Mình muốn người dân của mình mỉm cười khi mình cưỡi ngựa ngang qua, như cách Viserys nói họ đã mỉm cười với Cha mình vậy.
Nhưng để làm được điều này, trước tiên nàng phải chiếm được thành đã.
Kẻ Chiếm Ngôi sẽ giết chết bà, chắc chắn như mặt trời mọc hướng Đông - Mormont đã nói vậy. Robert cũng đã giết người anh trai tốt của nàng, Rhaegar, và đám tay chân của hắn đã vượt biển Dothraki để đầu độc nàng cùng đứa con trai chưa ra đời của nàng. Họ nói Robert Baratheon khỏe như một con bò và không hề sợ hãi trên chiến trường, một người chẳng yêu gì hơn là chiến tranh. Bên cạnh hắn có rất nhiều gia tộc đứng chung chiến tuyến mà anh trai nàng gọi họ là những con chó của Kẻ Chiếm Ngôi: Eddard Stark mắt lạnh với trái tim lạnh như băng, gia tộc Lannister giàu có phú quý, đầy quyền lực và mạnh mẽ.
Làm thế nào để nàng có thể đánh bại được những kẻ thù này? Khi Khal Drogo còn sống, người ta run rẩy hiến cống phẩm để bày tỏ lòng tôn kính. Nếu không thì hắn sẽ tức giận, tàn phá các thành phố, vơ vét tất cả của cải và đàn bà con gái cùng những thứ khác. Nhưng Khalasar rất mạnh mà nàng thì rất yếu. Người của nàng phải theo lời của nàng đuổi theo đuôi của sao chổi, vượt qua cả dòng nước độc nhưng rõ ràng thế vẫn chưa đủ sức, kể cả cộng thêm các con rồng nữa cũng không đủ lực lượng. Viserys đã từng tin rằng người dân đế quốc sẽ đứng dậy chiến đấu vì quốc vương xác thực… nhưng Viserys rõ ràng là một thằng ngốc, và chỉ những thằng ngốc mới tin vào những điều ngu xuẩn.
Những nghi ngại khiến nàng run sợ. Bất ngờ nước trở nên lạnh lẽo và những vết cắn nhỏ của đám cá vây quanh khiến nàng cảm thấy phiền. Dany đứng dậy và trèo lên bờ. “Irri,” nàng ngọi “Jhiqui.”
Người hầu đến mang khăn khô cho nàng, và bao bọc nàng bằng chiếc áo choàng lụa, những ý nghĩ của Dany chuyển sang ba người mà nàng đã cử ra khỏi Thành Phố của các Bộ xương (City of Bones). Ngôi sao huyết (Bleeding Star) đã đưa mình đến Qarth chắc chắn phải có mục đích. Ở đây mình sẽ tìm thấy thứ mình cần, nếu mình có sức mạnh để dành lấy những gì nó có, và trí thông minh để tránh khỏi những cạm bẫy. Nếu các chư thần muốn mình trở thành kẻ chinh phục thì họ sẽ ình những thứ cần thiết, họ sẽ gửi đến ình dấu hiệu, hoặc nếu không… nếu không…
Buổi chiều muộn khi Dany đang cho những con rồng ăn thì Irri bước qua rèm lụa tiến vào và nói với nàng rằng Hiệp sĩ Jorah đã trở về từ bến tàu… và không về một mình. “Mời ông ấy vào, cùng với người mà ông ấy đi cùng,” nàng ra lệnh và cảm thấy tò mò.
Khi họ vào đã thấy nàng ngồi bệt xuống sàn nhà, xung quanh là các con rồng bao quanh. Người đàn ông viên hiệp sĩ mang theo mặc áo choàng xanh điểm lông vàng, làn da đen như ngọc bích bóng bẩy. “Nữ hoàng,” viên hiệp sĩ cất tiếng. “Tôi mang đến Quhuru Mo, thuyền trưởng tàu CinNamon Wind xuất phát từ Thị trấn những câu cao - Tall Trees Town.”
Người đàn ông da đen quỳ xuống. “Tôi vô cùng vinh dự được gặp bà, thưa nữ hoàng,” hắn nói, giọng hắn không phải người của Quần Đảo Mùa Hè (Summer Isles) mà là giọng của người Valyria vô cùng đặc biệt thường dùng ở chín Thành Phố Tự Do (Nine Free Cities). “Ta cũng rất vinh dự được gặp ông, Quhuru Mo”, Dany sử dụng ngôn ngữ của hắn trơn tru. “Ông đến từ Summer Isles?”
“Đúng vậy, thưa nữ hoàng, nhưng nửa năm trước chúng tôi đã cập cảng được gọi là Oldtown và tôi xin được tặng bà một món quà đặc biệt ở đó.”
“Một món quà ư?”
“Món quà là một tin tốt lành. Mẹ của các con rồng, Người sinh ra trong bão, xin cho phép tôi được gọi bà thế, Robert Baratheon đã chết.” Ngoài trời, bóng tối đang dần bao phủ Qarth nhưng trái tim Dany thì đang được mặt trời chiếu rọi. “Chết?” nàng lặp lại. Đang ngồi trong lòng nàng, con rồng đen rít lên, phun ra một cột khói trắng trước mặt như mạng che mặt. “Ông chắc chứ? Kẻ Chiếm Ngôi đã chết?”
“Người ta nói vậy ở Oldtown, Dorne và Lys. Và tất cả các cảng khác nơi tôi cập cảng cũng nói thế.” Lão gửi ình ly rượu độc nhưng mình còn sống còn lão thì chết. “Lão chết trong hoàn cảnh nào?” Trên vai nàng, Viserion màu trắng sữa đang vỗ cánh khuấy động không khí.
“Ông ấy chết khi đang đi săn ở kingswood, bị một con quái vật khổng lồ tấn công, ít nhất là ở Oldtown người ta kể thế. Cũng có người nói hoàng hậu đã phản bội ông ấy, hay em trai đã phản bội, hoặc Lãnh chúa Stark người đã từng là thừa tướng. Tuy nhiên, tất cả câu chuyện đều chốt ở một điểm chung: Vua Robert đã chết và đưa vào mộ phần.”
Dany chưa bao giờ nhìn tận mặt Kẻ Chiếm Ngôi, nhưng không có ngày nào mà nàng không nghĩ về lão ta. Từ giờ phút nàng được sinh ra trong máu và cơn bão tràn đến cái thế giới mà nàng không biết đi nơi nào, cái bóng lớn của lão đã luôn bao phủ lên nàng. Và giờ đây, người lạ da đen này đã đến giải thoát cho nàng khỏi cái bóng đó.
“Thằng bé đó giờ đang ngồi lên Ngôi Sắt.” Hiệp sĩ Jorah nói.
“Vua Joffrey kế vị,” Quhuru Mo đồng ý, “nhưng quyền lực thực sự nằm trong tay gia tộc Lannister. Các em trai của Robert đã chạy khỏi King’s Landing. Có tin đồn họ đang tập hợp lực lượng giành lại vương miện. Và thừa tướng, Lãnh chúa Stark bạn của vua Robert, đã bị giết. Ông ấy bị kết tội phản quốc.”
“Ned Stark là kẻ phản quốc?” Hiệp sĩ Jorah khịt mũi. “Quỷ tin được chuyện đó. Cả Mùa Hè dài nữa thì con người đó cũng sẽ không bao giờ hủy danh dự của mình.”
“Lão thì có danh dự gì nào?” Dany nói. “Lão đã phản bội vị vua thực sự, những như gia tộc Lannister,” thật vui vì nàng nghe được tin những con chó của Kẻ Chiếm Ngôi đang đánh lẫn nhau, dù điều đó không khiến nàng ngạc nhiên chút nào. Điều tương tự cũng đã xảy ra khi Drogo chết và những khalasar của anh ấy đánh nhau giành phần của mình. “Anh trai ta cũng đã chết, Visery, người đáng lẽ mới là vị vua thực sự,” nàng nói với viên cư dân của Quần Đảo Mùa Hè. “Khal Drogo, chồng đã giết anh ấy bằng một chiếc vương miện mạ vàng,” nếu anh trai nàng thông minh hơn, thì liệu hắn đã biết ngày báo thù mà hắn cầu nguyện ngày đêm đã sắp đến?
“Tôi rất tiếc, Mẹ của các con rồng, và thật buồn cho Westeros, khi nó đã mất đi vị vua thực sự.”
Bên dưới những ngón tay mềm mại của Dany, Rhaegal màu sang đang chăm chú nhìn người lạ bằng đôi mắt vàng. Khi miệng nó mở lớn lộ ra hàm răng giống như kim đen. “Thuyền trưởng, khi nào thì tàu của ông quay lại Westeros?”
“Tôi sợ là không thể quay lại được trong vòng một hoặc hai năm tới. Tàu CinNamon Wind sẽ đi tiếp về phía Đông, dọc theo tuyến thương mại trên Biển Ngọc.”
“Ta hiểu.” Dany thất vọng. “Ta chúc ông thuận buồm xuôi gió. Ông đã tặng ta một món quà rất đặc biệt.”
“Và tôi cũng được nhận lại thứ thật quý giá, thưa nữ hoàng.” Nàng nhìn ông ta đầy nghi ngờ. “Thế là sao?”
Đôi mắt ông ta lấp lóe. “Tôi đã được nhìn thấy những con rồng.”
Dany cười lớn. “Hy vọng ngày nào đó ông sẽ được xem kỹ hơn. Khi ta ngồi lên ngai vàng của Cha mình, ông hãy đến thăm ta ở King’s Landing, và ông sẽ được tặng một phần thưởng rất lớn.”
Người đàn ông đảo Mùa Hè hứa ông ta sẽ làm thế, và hôn nhẹ lên tay nàng chào từ biệt. Jhiqui dẫn đường tiễn ông ta rời đi, trong khi Hiệp sĩ Jorah Mormont ở lại.
“Khaleesi,” viên hiệp sĩ nói khi thấy chỉ còn hai người bọn họ. “Nếu tôi là bà, tôi sẽ không thoải mái tiết lộ kế hoạch của mình như vậy. Người đàn ông đó sẽ loa loa cho cả làng cả tổng biết.”
“Cứ để ông ta làm thế,” nàng cất lời. “Hãy để cả thế giới biết mục đích của ta. Kẻ chiếm ngôi đã chết, chuyện đó thì còn có gì quan trọng đâu.”
“Không phải mọi câu chuyện của đám thủy thủ đều đúng.” Hiệp sĩ Jorah cảnh báo. “Và ngay cả khi Robert có thực sự chết đi nữa, thì theo luật con trai ông ta sẽ lên ngôi. Thực sự thì chuyện này chẳng thay đổi gì cả.”
“Nó thay đổi mọi thứ,” Dany bất chợt đứng lên, những con rồng bị bất ngờ vỗ cánh kêu the thé, một con bay đậu lên dầm nhà, một con bay là là trên sàn, một con cào nền đá cẩm thạch. “Trước đây, cũng giống như Khalasar của Drogo nhà ta, hàng trăm ngàn người chấp nhận đứng dưới một người, nhưng giờ thì bọn họ bay đi hàng trăm hướng, cũng giống như các khalasar đã từng làm khi Khal của ta qua đời.”
“Các quý tộc lúc nào chả đấu với nhau giành quyền lực. Hãy nói cho tôi biết ai đã thắng và tôi sẽ nói cho bà biết điều đó có nghĩa là gì. Khaleesi, bảy vương quốc sẽ không giống như quả đào tùy ý cho bà cắn nuốt. Bà sẽ cần hạm đội, vàng, quân đội, đồng minh…”
“Ta biết tất cả điều đó,” nàng nắm tay hắn và nhìn sâu vào trong mắt hắn. Có đôi khi hắn nghĩ nàng là đứa trẻ cần hắn bảo vệ, có đôi khi hắn lại coi nàng như người đàn bà mà hắn muốn ngủ cùng, nhưng đã bao giờ hắn coi nàng thực sự là nữ hoàng? “Ta không còn là cô gái hoảng loạn mà ông gặp hồi ở Pentos. Dù chỉ có mười lăm ngày nhưng ta thực sự… già như một lão bà và cũng trẻ như những con rồng của ta vậy, Jorah, ta đã từng có một đứa con, đã bị thiêu và vượt qua cánh đồng hoang và biển Dothreaki để tới đây. Dòng máu trong ta là dòng máu rồng.”
“Cũng giống như anh trai bà,” hắn cố chấp.
“Ta không phải Viserys.”
“Đúng là không phải,” hắn công nhận. “Bà giống Rhaegar hơn, tôi nghĩ thế, nhưng ngay cả Rhaegar cũng có thể bị giết. Robert đã chứng minh điều đó rất rõ ở Trident, không cần gì hơn ngoài một thanh búa. Ngay cả những con rồng cũng có thể chết.”
“Những con rồng đang chết,” nàng kiễng chân hôn nhẹ lên đôi má nhợt nhạt của hắn, “nhưng kẻ giết những con rồng cũng phải chết.”