Về nhà sau buổi chạy bộ, việc đầu tiên tôi làm là tắm, ăn sáng rồi mặc bộ đồng phục chuẩn bị đi đến trường.
“Hửm—-Con trai mẹ giờ đã trở nên ngầu đến thế cơ à~”
Bỏ ngoài tai lời khen của mẹ, tôi bước đến thiên nhà. Dạo gần đây, bà cứ khen tôi miết, bất cứ khi nào nhận được những lời tán dương ấy, tôi đều cảm nhận được ánh nhìn của bậc cha mẹ đang dõi theo mình từ đằng sau.
Khi tôi định rời khỏi nhà thì bóng dáng của Namika nhẹ nhàng lướt qua, nhìn chằm chằm vào tôi trong bộ đồng phục khoảng ba giây rồi cất giọng nói thều thào “Anh đi cẩn thận.”
“Ừ, anh đi đây.”
Tôi đạp xe đạp cho tới khi gần đến nhà ga, và bắt chuyến tàu đến trường học.
Ngay cả khi có những người đi bằng xe riêng tại Gunma thì ga tàu ở thời điểm này vẫn đông nghịt người.
Tôi tự hỏi rằng Miori có đang ở trên chuyến tàu này không? Hay cô ấy lại ở trên chuyến tàu trước hoặc sau đó? Nếu cô ấy thực sự ở đây thì giữa biển người như này liệu tôi có thể tìm thấy được cô ấy không nhỉ? Cho dù có tìm thấy được cô ấy thì chúng tôi vẫn không phải mối quan hệ có thể ung dung cùng nhau đi đến trường.
Ký ức về những năm tháng cấp ba thoáng chốc ùa về khi tôi đặt chân lên tàu điện. Nhớ lại mỗi khi tàu rung lắc rồi lỡ va chạm vào ai đó, ánh mắt lạnh lẽo cứ đổ dồn về tôi.
Cảm giác ai đó đang theo dõi mình, tôi đưa mắt về phía bên phải. Người con gái phảng phất mùi hương từ bộ đồng phục mới tinh trên cơ thể, khuôn mặt ấy bỗng đỏ ửng khi chạm mắt với tôi.
Có lẽ không phải là ánh nhìn theo kiểu ác ý.
Cô gái đó mặc bộ đồng phục của trường Ryoumei giống như tôi. Nếu là một người thân thiện, hòa đồng thì có lẽ tôi sẽ bắt chuyện với cô ấy ngay tại đây, song bản thân tôi lại không có đủ dũng khí để làm vậy.
Mọi thứ tôi làm đều phải thật cẩn trọng ở lần đầu tiên, ngay cả khi khâu chuẩn bị đã hoàn tất. Điều này cũng tương tự khi tôi chơi game RPG, lúc nào cũng phải là người cần lên level hơn mức cần thiết, và có chiến lược rõ ràng thì mới dám hành động.
Tuy tôi của ngày xưa không phải là loại người chuẩn bị kỹ càng như vậy, có lẽ phần nào là do tính cách đã bị ảnh hưởng bởi quá khứ thảm hại năm xưa.
Trong khi tôi nghĩ ngợi lan man, tàu điện đã đến nhà ga. Từ nhà ga đến trường học mất khoảng 5 phút. Thời gian của tôi vẫn còn nhiều cho tới khi buổi lễ khai giảng chính thức bắt đầu.
Con đường từ nhà ga đến trường là nơi rặng hoa anh đào được xếp thẳng hàng tăm tắp hai bên lề. Tuy có nhiều học sinh trong bộ đồng phục đang đi dưới rặng hoa anh đào nở rộ, thế nhưng…
―― Trong số đó, có một người đặc biệt hơn thảy.
“A-ah” giọng nói rít lên từ cô gái đang nở nụ cười tươi rói, đứng chính giữa trung tâm của một nhóm khoảng chừng 8 người.
Cô gái với mái tóc ngắn màu vàng rêu rủ dài đến vai, nghe nói đó là tóc thật của cô ấy. Mũi và môi hòa hoài trên gương mặt yêu kiều, tươi tắn của cô. Xung quanh cô ấy toát lên vẻ hồn nhiên của một thiếu nữ, và không chỉ mình tôi mà ngay cả những người xung quanh đi ngang qua cũng đều bị cô ấy hớp hồn.
Hoshimiya Hikari - Cô gái như đang tô điểm cho rặng hoa anh đào nở sắc nơi kia.
Ở cuộc đời trước, tôi đã trót lọt rơi vào lưới tình của Hoshimiya và sau khi tỏ tình…
tôi đã bị cô ấy từ chối. Ngay cả bây giờ, tôi không thể nói rằng mình đã quên đi thứ tình cảm đó. Bảy năm ròng rã trôi qua, trái tim tôi vẫn luôn hướng về Hoshimiya. Ở cuộc đời trước, cô ấy luôn nở nụ cười rạng ngời như hiện tại. Giờ đây trái tim tôi lại thổn thức vang lên vì cô ấy.
Một thanh xuân rực rỡ sắc màu - Dẫu cho cái mục tiêu mơ hồ đó đã mất đi phần cốt lõi, song tại đây tôi sẽ xác định lại phương hướng của nó một lần nữa - Tôi muốn cô ấy thích mình. Lần này, tôi nhất định sẽ hẹn hò với cô ấy.
Trong thoáng chốc, ánh mắt bọn tôi vô tình chạm nhau.
Bây giờ tôi và cô ấy chỉ là người dưng nước lã.
Khi chạm mắt với cô ấy, tôi nhẹ nhàng đảo ánh mắt để bản thân không khỏi ngượng ngùng.
Thế nhưng, cô ấy lại ngó về phía tôi một lần nữa, lần này mắt chúng tôi lại chạm với nhau. Bọn tôi ngoảnh mặt về phía trước cùng với biểu cảm như thể đã làm chuyện mờ ám. Ah―― tệ thật đó, hai chúng tôi dường như có chung suy nghĩ.
"Hikari, cậu sao thế?"
“Hửm..!? Không có gì đâu, chúng ta đến trường thôi nào.”
Có gì đó thật kỳ lạ. Cô ấy dòm tôi bằng ánh mắt y như cô gái ở trên tàu điện ban nãy. Một cảm giác mà bản thân tôi không hề có ở cuộc đời trước. Tôi cảm nhận được ánh nhìn hiếu kỳ của cô ấy đang hướng về mình. Bộ tôi có cái gì kỳ lạ lắm sao? Vừa lê từng bước, tôi vừa lấy gương cầm tay để xác nhận xem mình có gì kỳ lạ không... Hmm, có vẻ như chẳng có gì kỳ lạ ở tôi cả. Tôi không quên vuốt keo cho mái tóc của mình, đồng phục cũng không xộc xệch đến mức để được xem là kẻ lôi thôi.
―― Vậy là sao cơ chứ? Tôi vửa nghiêng đầu thắc mắc, vừa cuốc bộ đi đến trường.
Tôi thử tiến lại đám đông đang tụ tập đằng kia, có vẻ như danh sách lớp mười đã được thông báo tại đấy. Đúng là tôi có ký ức từ kiếp trước thật, thế nhưng vì tò mò nên tôi muốn xác nhận lại nó thêm lần nữa.
Xem nào... Haibara Natsuki - Lớp 10-2. Đây rồi, đây rồi. Hoshimiya cũng có trong danh sách lớp. Tôi và Hoshimiya sẽ chung lớp với nhau từ năm lớp 10 cho đến năm lớp 11, ngó qua lớp 10-1 bên cạnh tôi cũng thấy tên của Miori ở trên đấy, có vẻ danh sách lớp không thay đổi so với cuộc đời trước.
Tôi bất giác kiểm tra những cái tên khác theo những gì còn nhớ được. Tuy tôi không nhớ rõ những cái tên từ bảy năm trước, nhưng khi nhìn vào những cái tên đó thì cảm giác [À, thì ra là thằng/nhỏ này] sẽ xảy ra. Trong đám người quanh đây thì tôi cũng nhớ được kha khá người.
"―― Ahh, Các cậu mau nhìn đi! Hay quá! Cả Rei lẫn Tatsu cũng đều chung lớp với tui nè” Giọng nói rít lên từ đằng sau tôi, trong đám đông huyên náo.
"Tớ biết rồi, cậu đừng có tự nhiên la làng lên có được không--"
“Mà kệ đi, Uta lúc nào cũng hăng hái như vậy hết đó.”
Ngoái đầu về đằng sau, là nhóm 3 người đến từ cùng trường cấp hai đang trò chuyện với nhau. Chỉ cần nhìn họ thôi là tôi đã nhận ra―― không chỉ nhớ về đẳng cấp của đám người đó mà tôi còn nhớ cặn kẽ đến từng chi tiết về họ. Bởi đơn giản họ chính là đám người đã cản trở kế hoạch của tôi trong buổi ra mắt tại trường học ở lần đầu tiên.
Ba người họ đã cầm đầu một nhóm trung tâm ở lớp 10-2. Và cũng là hình mẫu lý tưởng mà tôi luôn hướng đến.
“Tatsu cũng đang mừng rớt nước mắt kìa! Cớ sao lại nói tui?"
Chủ nhân của giọng nói lúc này chính là Sakura Uta. Gương mặt vui vẻ cùng loạt chuyển động khéo léo trên dáng người nhỏ con. Tính cách hoạt bát năng động, mặt mũi dễ thương, nhìn vào là đã có cảm giác muốn âu yếm cưng chiều rồi.
"Hả? Tại sao tôi lại phải mừng rớt nước mắt cùng với bà cơ chứ?" Người vừa phủ nhận bằng giọng điệu hùng hổ, vừa trưng bộ mặt cau có kia là Nagiura Tatsuya. Cả chiều cao lẫn hình thể của cậu ta đều hơn hẳn tôi.
Khuôn mặt tương đối nhưng ánh mắt lại có phần dữ tợn, tạo ra ấn tượng cậu ấy là kiểu người thô kệch. Và nếu nói toẹt ra thì tôi cảm thấy cậu ta rất đẹp trai. Ngoài mặt thì có lẽ là loại người ghét bị coi thường hơn bất cứ thứ gì, song sâu bên trong lại là một con người vô cùng tốt bụng.
“Cậu tsundere quá rồi đó! Bây giờ hổng ai làm trò này nữa đâu.” Shiratori Reita nhại giọng con gái nhằm giễu cợt Nagiura."
Đường nét mảnh mai trên gương mặt xinh đẹp phi giới tính của Shiratori, có ấn tượng trái ngược hoàn toàn so với Nagiura.
Cậu ấy là người được tất cả mọi người yêu thích, không như Nagiura, ánh nhìn của mọi cô gái xung quanh đều đổ dồn về cậu. Tính cách hòa đồng, lại là người có ấn tượng tốt, còn có phẩm chất lãnh đạo. Shiratori chính là người tiệm cận đến cái "lý tưởng" mà tôi đã đặt mục tiêu vào màn ra mắt bản thân ở cuộc đời trước.
“Có những thời điểm đàn ông tsundere cũng rất được yêu thích lắm đó nha.”
“Ngây thơ quá, Uta. Kiến thức về shoujo manga của cậu vẫn còn hạn hẹp lắm.”
“Mấy người đừng có dùng mấy từ ngữ mà tôi nghe không hiểu nữa. Rốt cuộc ý các cậu là sao?”
"Là Tasu không đọc manga đó."
“Mấy người xem thường tôi quá rồi đó."
“Nếu là Two piece thì đây có đọc qua rồi nhé.”
“Cuốn đó, là cuốn tao cho mày mượn ấy hả!? Chứ phòng mày làm gì có cuốn truyện nào như thế.”
Shiratori nhún vai còn Nagiura thở thổ thển vì tức giận do bị trêu chọc.
"Mày lắm lời quá rồi đó―― Tao chỉ cần mỗi bóng rổ thôi."
Shiratori dường như đã chú ý đến việc tôi nhìn bọn họ bông đùa, bèn cất lời hỏi thăm “Xin lỗi cậu, nhưng bọn tớ có làm phiền đến cậu không?” trong thoáng chốc, tôi nhận ra cậu ấy đã làm một hành động mà trước đây cậu ta chưa từng làm với tôi.
Bằng cách nào đó tôi đã giả vờ bình tĩnh và đáp lại lời cậu ta “À không đâu, hoàn toàn không có chuyện đó. Tớ chỉ đơn giản nghĩ rằng các cậu thân nhau quá thôi."
Lẽ nào là do tôi đã nhìn chằm chằm quá nhiều vào họ sao? Phải làm sao đây, chưa gì tôi đã phạm phải một sai lầm rồi. Những tưởng họ đã quá quen thuộc với tôi ở kiếp trước nên tôi đã vô ý nhìn chằm chằm họ.
Tuy vậy, đối với một đứa không hề quen biết như tôi, Shiratori vẫn ân cần chào hỏi "Bọn tớ đều đến từ cùng một trường cấp hai. Cậu cũng là học sinh lớp 10-2 à?”
Dường như―― họ đã nhận ra tôi học chung lớp với mình, điều đó là đương nhiên, bởi tôi đứng thững thờ trước tấm bảng thông báo lớp 10-2 lâu đến thế cơ mà.
"À-aah, tớ là Haibara Natsuki, mong các cậu giúp đỡ."
“Tớ là Shiratori Reita. Nhân tiện, côv bạn nhỏ nhắn này là Sakura Uta, còn cậu trai to lớn này là Nagiura Tatsuya.”
Nagiura và Sakura nhìn về phía tôi, có lẽ họ đã chú ý đến việc Shiratori giới thiệu thay cho mình. Dù có vẻ là họ không thật sự để tâm đến nó lắm. Và rồi, bỗng nhiên cơ thể tôi run lên cầm cập khi đối diện trước cái nhìn áp lực đến từ phía Nagiura.
“Xin lỗi nhé Natsuki. Tôi chẳng thể nào bảo vệ cho cậu được nữa rồi. Tôi――cảm thấy kinh tởm cậu hơn bất cứ thứ gì trên đời này.”
Dẫu cho tôi biết rằng Nagiura là người đã chủ động đứng ra can thiệp những vụ bắt nạt nhắm vào tôi. Nagiura không hề xấu, chỉ là do tôi không thể đọc tình huống mà thôi. Tuy hiểu rằng cậu ấy là người như thế nào, song những chấn thương tâm lý mà tôi đã trải qua ở quá khứ chẳng thể nào vợi lòng.
―― Nỗi sợ của ngày hôm đó, vẫn đồn tọng trong trái tim tôi.
"Mày tuyệt thật đó, Shiratori. Có thể kết bạn với người mới luôn cơ à?"
“Tao chỉ chào hỏi cậu ấy như những người bạn cùng lớp thôi.”
Nghe hai người họ trò chuyện, tôi mới bĩnh tĩnh trở lại rồi thở phào nhẹ nhỗm.
Nagiura lần nữa nhìn chằm chằm vào tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
"Cậu đó, cơ thể cậu nhìn săn chắt thật đấy. Cậu có chơi môn thể thao nào không?”
"Mấy môn thể thao trong câu lạc bộ ấy hả? Tớ không chơi môn nào cả."
“Ể!? Vậy mà tôi lại cảm nhận được cái sự khổ luyện đến từ cơ thể của cậu cơ đấy.”
“Cơ thể cậu ta, đích thực là của dân chơi thể thao đó.” Shiratori đồng tình trước những lời nói của Nagiura. Thật may mắn khi cơ thể tôi chính là thành quả của việc tập luyện thể hình cấp tốc.
"Dạo gần đây tớ có hứng thú với việc tập thể hình nên cơ thể mới được như vậy. Nghe các cậu khen làm tớ vui lắm!!"
Tôi giật thót người khi cảm nhận được cái vỗ bạch bạch vào bụng, và ngay lập tức bật mình về phía sau, Sakura với cơ thể nhỏ bé không biết từ đâu chui ra đã chạm vào làn da của tôi.
“Đ-đỉnh—thật. Ông có múi bụng luôn kìa.”
“Cậu làm tớ giật mình…”
Đây là cảm giác của một con người hoạt bát, năng động sao.
Nhắc đến Sakura, cô ấy là kiểu người có tính cách dị thường, không ngại tiếp xúc với bọn con trai nên đã khiến tụi dó trở nên hiểu nhầm rồi dẫn đến việc thích cô. Buồn thay cho họ là cô lại không có hứng thú với tình yêu tí nào, đã không biết bao nhiêu chàng trai tỏ tình để rồi đều phải nhận cái kết đắng. Cô gái này đúng thật là thâm độc.
“Này, Uta. Đừng có mà tự nhiên chạm vào bụng của người cậu mới gặp lần đầu chứ." Shiratori thở dài, cảnh báo.
“Ủa!? Xin lỗi nha.”
“À, không sao đâu. Chỉ là tớ hơi giật mình một tí.”
"Cơ mà, ông đỉnh thật đó! Cơ bụng của ông săn chắc y hệt Tatsu luôn!"
"H-hả!? Cậu ấy có múi bụng giống tớ sao!"
"Không, không thể nào. Tớ và cậu ấy nhìn vào là đã biết chêch lệch đẳng cấp rồi." Tôi lắc đầu nguây nguẩy để phản đối.
Đúng thật là tôi có tự tin việc mình đã khổ luyện đến nhường nào, nhưng mớ cơ bắp này mới chỉ được một tháng mà thôi. Nếu so sánh cơ bắp với Nagaiura thì đương nhiên là tôi sẽ không bằng. Cậu ấy cao hơn tôi, vạm vỡ hơn tôi cơ mà. Có lẽ nếu so sánh giữa tôi với Shiratori mỏng manh thì… tôi còn hiểu được.
"Phải rồi, dù hồi nãy được Shiratori giới thiệu một lần rồi. Nhưng tôi sẽ nói lại một lần nữa. Tôi là Nagiura."
“Tui là Sakura Uta! Ông cứ tự nhiên gọi là Uta đi ha.”
Sakura... À không, phải là Uta. Từ giờ tôi phải tập làm quen khoảng cách với cô ấy mới được, có lẽ tôi nên yêu cầu cô ấy gọi tên mình. Tôi cảm giác việc gọi tên nhau sẽ trở nên thân thiết hơn. Việc gọi tên nhau thật sự rất quan trọng đối với tôi.
"Vậy Natsuki. Cứ gọi tôi là Tatsuya đi."
“Cậu cũng có thể tự nhiên gọi tớ là Reita.”
Hai người họ cũng nhanh chóng tham gia vào cuộc vui. Phải chăng mối quan hệ của bọn tôi sẽ trở nên tốt hơn nữa? Ở bảy năm trước, tôi chỉ có thể gọi ba người ấy bằng họ... Và chỉ có Nagiura là tôi có thể gọi bằng tên――cho đến giữa năm lớp 10.
"Vậy thì... Tatsuya, Reita và Uta. Từ nay mong mấy cậu giúp đỡ."
Tôi nói bằng giọng nhỏ nhẹ có phần yếu thế, nhưng thật chất là đang trả lời bằng cả ý chí của bản thân. Không để tính cách của bọn họ lấn áp, tôi liền sử dụng tuyệt kỹ [nụ cười thân thiện] - đó là kỹ năng mà tôi đã ngày đêm khổ luyện để làm mất đi kiểu cười ảm đạm đặc trưng của mình.
"Thế thì bữa giới thiệu kết thúc tại đây, chúng ta mau đi thôi."
“Lễ khai giảng hình như đã bắt đầu rồi.”
“Ểh-? Tui không muốn nghe mấy câu chuyện dài lê thê từ mấy người thành đạt đó đâu”
"Chính vì thế bà mới không nên trốn đó.”
"Tatsu, làm ơn đừng nói mất lời tốt đẹp trong khi ngoại hình của ông chả khác gì mấy tên du côn du đãng."
"Bà lại muốn chọc giận tôi à?"
――Mặc dù, ba người họ chẳng có phản ứng đặc biệt nào với nụ cười của tôi. Điều đó là dĩ nhiên, việc thay đổi ngoại hình chỉ khiến tôi trở thành một con người trên mức trung bình một tí. Còn nụ cười thân thiện này chỉ phát huy tác dụng khi tôi là một con người siêu cấp đẹp trai thôi.