Hôm nay, ngày 10 tháng 3 và cũng là ngày trường cấp hai của tôi tổ chức lễ tốt nghiệp. Buổi lễ khai giảng của trường cấp ba sẽ diễn ra vào ngày 8 tháng 4 sau đó. Tức là tôi có vỏn vẹn một tháng ngắn ngủi để tân trang lại ngoại hình của mình.
Màn ra mắt bản thân tại trường cấp ba đã thất bại cũng chỉ vì ngoại hình không mấy ấn tượng của tôi ở quá khứ, tất cả sự nỗ lực ở thời điểm đó đều đã hoá thành công cóc chỉ vì cái ngoại hình chết giẫm này.
Có lẽ nếu ốm lại một tí và thay đổi cái mắt kính quê mùa này thành loại kính áp tròng thì ngoại hình có thể sẽ trông bắt mắt hơn hiện giờ - không xấu cũng không đẹp. Việc đầu tiên mà tôi cần làm là tút lại cái vẻ ngoài của mình, biết đâu sẽ có thứ gì đó mới mẻ khi tôi thay đổi ngoại hình thì sao.
Thay đổi ngoại hình một chút để viễn cảnh tương lai không trở nên tồi tệ. Chẳng phải tự nhiên mà người ta nói rằng vẻ bề ngoài của con người là yếu tố chiếm đến 90% cách mà mọi người sẽ đối xử với bạn. Tạ ơn thánh thần vì đã cho tôi quay về trước ngày lễ khai trường.
Nếu chỉ chải chuốt vẻ ngoài của tôi một tí thì chắc cũng mất tầm vài ngày, còn cơ thể mập thù lù như chú cún con này đây thì tôi hi vọng tối thiểu là một tháng.
――Kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ bắt đầu chạy đường dài quanh ngôi nhà của mình. Tuy cơ thể không vận động này sẽ khiến tôi mau chóng mệt mỏi rã rời, còn thời gian thì lại không cho phép tôi thong thả nghỉ ngơi. Trải qua những ngày ngủ liên miên như chết, sau khi về nhà với bộ dạng đầm đìa mồ hôi, cùng với cơ thể sắp đi đến giới hạn. Tôi dõng dạc tuyên bố với mẹ về “kế hoạch giảm cân” của bản thân , và yêu cầu bà giúp đỡ tôi quản lý khẩu phần ăn của mình.
Buổi sáng, tôi sẽ bắt đầu chạy cho đến khi cơ thể trở nên kiệt quệ, nghỉ, sau đó lại chạy. Còn buổi chiều thì tôi sẽ đi đến phòng gym, chủ yếu là hít đất và gập bụng, tập cơ vai, squat, rồi nghỉ ngơi cùng các bài tập giãn cơ, cứ thể lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu hiệp, số hiệp cũng từ đó mà tăng lên theo ngày. Bởi vì không làm gì trong ngày nên thời gian tôi đều dành hết cho việc giảm cân.
*
Tôi đã giảm được 15kg từ khi bắt đầu chuỗi ngày tập luyện điên cuồng. Có lúc thì lại giảm đến 20kg , nhưng do các thớ cơ đã dần tích tụ thành cơ bắp đến mức có thể nhìn bằng mắt thường, nên trọng lượng cơ thể cũng tăng theo mớ cơ bắp đó.
Ngắm mình trong gương rồi tự nhủ rằng mục tiêu của tôi đã hoàn thành mà không gặp bất kì trắc trở nào. Ba tuần trước, tôi là một thằng mập thù lù cùng cơ thể quá khổ, còn bây giờ tôi là chàng trai với vóc dáng cao ráo, mảnh khảnh. Không còn chỉ mỗi cái lợi thế là chiều cao giống như trước.
Mẹ tôi vui mừng khôn xiết khi thấy ngoại hình mới toanh này của tôi, nhằm nâng cao hiệu quả của việc tập luyện lên thêm nữa, bà đề nghị tôi đăng ký thẻ thành viên của phòng gym để có thể tùy ý sử dụng máy chạy bộ và hồ bơi thỏa thích.
Tuy cơ thể tôi chưa đến mức hiện rõ cơ bắp, nhưng ngực tôi đã trở nên vạm vỡ, bụng cũng kết thành múi, tay và chân trở nên săn chắc hơn trước rất nhiều. Tôi có lẽ đã trở thành người mà kẻ khác gọi là “dáng người mảnh khảnh nhưng đằng sau lớp áo lại là thân thể với cơ bắp đầy mình.”[note52519]
…Ban đầu, việc đến phòng gym khá là vất vả đối với tôi, nhưng dần dần khi đến phòng tập cảm giác vất vả đã hóa thành niềm tận hưởng. Mục tiêu giảm cân đã đi lệch khỏi quỹ đạo của kế hoạch… Nói sao nhỉ, có lẽ tôi đã không vượt qua được cái mục tiêu mình đã đề ra ban đầu. Hừm, dù nó chẳng phải là chuyện tồi tệ gì. Cơ thể trở nên vạm vỡ quá mức mới là thứ đáng để tôi lo lắng.
Từ ngày tôi đâm đầu vào tập luyện, chẳng biết từ khi nào thời gian thấm thoát trôi qua, chỉ còn hai ngày khi buổi lễ tựu trường bắt đầu.
Tôi đã thành công cho việc tạo dựng vóc dáng cho mình, còn vẻ ngoài thì tôi không thể làm cho nó trông chỉnh chu hơn dù chỉ một chút. Vì lẽ đó, tôi cần phải gấp gáp trau chuốt lại ngoại hình cho lễ khai giảng sắp sửa đến.
Trước hết, tôi lấy số tiền tiết kiệm được giấu sâu trong ngăn kéo của hộp tủ ra rồi sau đó đi mua cho mình một cặp kính áp tròng mới. Việc đổi mắt kính thành kính áp tròng là bình phong hoàn hảo cho màn ra mắt của tôi tại trường cấp ba. Còn muốn tạo ấn tượng về một người tri thức thì đeo mắt kính cũng được, nhưng ngay từ đầu tôi không nghĩ mình là người hợp với việc đeo mắt kính.
Khoảnh khắc, tôi đeo kính áp tròng vừa mới mua vào, trông chả khác gì dân thể thao đích thực. Không tệ. Dù mái tóc luộm thuộm này có hơi dài nhưng bù lại được khoản thể hình cân đối.
Gu thẩm mỹ của tôi khá tệ nên chỗ tiếp theo mà tôi đến là thẩm mỹ viện nổi tiếng nằm trước nhà ga, và tôi sẽ giao phó tấm thân này cho người có chuyên môn trong việc làm đẹp với mong mỏi học được thứ gì đó từ họ.
Chi phí cho một lần làm đẹp là một vạn yên - đối với một học sinh cấp ba, số tiền đó không hề nhỏ tí nào, tiền nào của nấy, kết quả là hoàn hảo.
“Ô-Ôiii….” Dáng vẻ của một dân chơi thể thao đây rồi.
Có lẽ nào… tôi đã đạt đến cảnh giới được gọi là “trai đẹp” trong lời đồn. Nói thật là đến cả tôi còn không thể tin vào mắt mình. Chú cún con mập thù lù và u ám ngày nào đã thật sự thay đổi… Các nhân viên ở thẩm mỹ viện đều khen không ngớt lời về cái ngoại hình hấp dẫn này của tôi. Họ dặn tôi là phải xài keo vuốt tóc điều đặn mỗi ngày thì mới có thể giữ được kiểu tóc này. Có đôi chút phiền hà nhưng vì một thanh xuân tuyệt vời đang chờ đợi phía trước, tôi sẽ nỗ lực hết sức.
Tới bây giờ tôi vẫn mặc những bộ đồ cổ lỗ sĩ, tạm thời thì học sinh cấp ba chỉ cần đồng phục là đủ còn mấy thứ như thường phục như kia để sau hẵng tính.
Đoạn, tôi về đến nhà, Namiki đang ngồi xem tivi trong phòng khách cũng phải trưng cái vẻ mặt mắt chữ a mồm chữ o để cảm thán vì kinh ngạc.
“Đ-Đây có đúng là…A-Anh hai của tôi không vậy?”
“Dĩ nhiên, đây là anh mày rồi. Bây giờ anh trông thế nào?”
“K-Không tệ, có lẽ thế? Em chỉ biết đến thế thôi.” Được hỏi, Namika đảo mắt ra chỗ khác, tránh ánh nhìn của tôi… đây là thái độ khi em ấy ngỏ lời khen ai đó đây mà. Có một sự thật là Namika không trung thực trong việc khen lấy người khác, mỗi khi khen ai đó, em ấy đều có thói quen như thế này..
“Coi kìa, Natsuki đấy à! Con trai của mẹ bây giờ ngầu đến thế luôn à!” Mẹ tôi nắc nỏm khen ngay khi vừa về từ nơi làm việc, tôi gặp khó khăn trong việc bỏ qua những lời khen đó.
Nhìn vào phản ứng của hai người là đủ để đưa ra kết luận - tôi đã trở thành một tên ngầu bá cháy. Chẳng hiểu sao, trong tôi lại tràn đầy sự tự tin rồi sau đó đứng trước tấm gương để nhe răng cười. Tưởng tượng của tôi về một nụ cười đằm thắm sẽ dần hiện ra, cơ mà méo hiểu sao đến lúc tôi nhe răng ra cười thì lại có cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng.
… C-Chà, coi bộ tôi còn phải luyện tập cả việc cười nữa rồi.
*
Ngày hôm đó, tôi đắm đuối nhìn vào trang website mang tên [Bước ngoặt cho màn ra mắt thành công tại trường cấp ba] và đã mua hết những thứ dụng cụ cần thiết cho màn ra mắt tại trường, thời gian trôi qua, buổi lễ khai giảng cũng đã chính thức bắt đầu.
Vì quá bồn chồn cho buổi tựu trường ngày hôm nay,
đêm qua tôi chẳng chợp mắt được tí nào. Hiện tại, mắt tôi vẫn mở thao láo vì thiếu ngủ. Nghĩ đến việc tôi phải giới thiệu trước mặt đám đông thì không có cách nào ngừng lo lắng được cả. Từ lúc quay về quá khứ đến giờ tôi đã có một tháng để chuẩn bị cho màn ra mắt.
Mục đích của tôi là vẽ nên thanh xuân đã kết thúc trong màu tro xám xịt trở nên rực rỡ sắc màu. Kể từ ngày hôm nay, chính là màn trình diễn mang tên 'hành trình làm lại thành xuân của tôi'.
Tôi không mong đợi thần linh sẽ đáp ứng lại yêu cầu của mình thêm một lần nào nữa, thế nên tôi sẽ làm tất cả mọi thứ vì lợi ích của mình, miễn là nó không dẫn đến thất bại.
Tự dưng bụng tôi đau nhói.
… Không xong rồi đại dương ơi, căng thẳng quá rồi. Tôi đã chuẩn bị hoàn hảo mọi thứ, việc còn lại chỉ là tận hưởng thôi mà.
Bây giờ chỉ mới là 6 giờ sáng, nhưng lại chẳng chợp mắt được tí nào. Thôi thì đành đi chạy bộ vậy.
Thay bộ đồ thể dục và rời khỏi nhà. Bầu không khí rộng thênh thang của đất trời, làn gió xuân êm đềm thoảng qua làm cho tâm trí tôi trở nên thư thái. Trước khi chạy bộ, tôi bắt đầu tập qua những bài khởi động cơ thể nhẹ nhàng. Ban đầu, tôi chỉ chạy vòng quanh khu nhà của mình, còn bây giờ quãng đường tôi chạy có lẽ sẽ được nới rộng ra nữa.
Hôm nay là ngày nhập học nên tôi chỉ chạy để căng thẳng được tính tụ lâu ngày có cơ hội giải tỏa ra bên ngoài, dù có nói là chạy để giải tỏa căng thẳng đi chăng nữa thì khoảng cách mà tôi thật sự chạy cũng đã lố gấp 10 lần so với dự tính ban đầu.
Tôi đeo tai nghe vào, vừa nghe bài hát mới ra mắt của một nhóm nhạc nổi tiếng dạo gần đây vừa sải bước chân chạy. Nhà tôi tọa lạc tại một khu vực yên tĩnh, nên chỉ lác đác vài chiếc xe chạy qua, buổi sáng cũng là yếu tố liên quan tới việc xe chạy trên đường trở nên thưa thớt, nhờ vậy buổi chạy bộ của tôi mới trở nên thuận lợi như này.
Chạy một vòng quanh khu nhà, tôi dừng chân tại công viên lân cận. Định bụng nghỉ chân một lát thế nhưng… rặng hoa anh đào đua nhau khoe sắc như bao trùm lấy cả công viên trông mới đẹp làm sao. Nơi này là một nơi nổi tiếng mà chỉ người dân sống quanh đây mới biết được.
“Natsuki… đấy ư?” Giọng nói vang lên từ đằng sau khi tôi đang ngắm cảnh hoa anh đào và pha một ít trò giải trí tại đây. Ngay khi nghe thấy giọng nói, tôi ngoảnh đầu lại, đứng đằng kia là một thiếu nữ xinh đẹp cùng mái tóc đen dài óng ả, gương mặt quá đỗi quen thuộc với tôi “... Miori à!? Có vẻ chúng ta đã tốt nghiệp rồi nhỉ.”
Motomiya Miori - người học cùng trường cấp hai với tôi… cả tiểu học lẫn mẫu giáo nữa. Gọi là bạn thanh mai trúc mã thì có vẻ cũng đúng. Dù nhà tôi không gần nhà cô ấy, và chúng tôi cũng không thân thiết với nhau như một gia đình.
Nếu như có một cô bạn thanh mai trúc mã như những bộ anime tồn tại thì thanh xuân của tôi đã không còn là màu tro xám xịt nữa rồi.
Dẫu cho tôi và Miori từ mẫu giáo đã rất thân nhau, nhưng từ khi lên cấp hai mối quan hệ giữa chúng tôi đã trở nên xa vời. Sau khi lên đại học thì tin tức về cô ấy cũng trở nên biệt tăm biệt tích. Dường như đó là giới hạn mà mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ chạm đến.
“Ểhh! Cậu…. Hình như đã thay đổi rồi thì phải?”
Motomiya lấy tay dụi mắt, nhìn tôi chằm chằm
“Dù nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần thì tớ vẫn chỉ thấy cậu trong bộ dạng như này!”
“Không, ý tớ là… đ-đây như một giấc mơ vậy”
“Nếu cậu nghĩ đây như là một giấc mơ, thì có vẻ tớ và cậu chung cảnh ngộ rồi đó.”
“Mà, dù sao cũng giống cậu hồi xưa thật. Lúc còn học tiểu học, cậu gầy, không đeo kính… Hơn nữa, sao cậu lại giảm cân thế này, bộ có chuyện gì à? Tớ tự hỏi rằng không biết liệu cậu có đang dùng thứ thuốc nguy hiểm nào để có được khuôn mặt đẹp trai như này không thôi. Bởi lẽ từ lễ tốt nghiệp đến giờ mới chỉ vỏn vẹn một tháng trôi qua thôi mà.”
“Vì được nghỉ hè, nên tớ đã bắt đầu tập gym. Kể cả bây giờ, tớ cũng đang nghỉ giải lao trong khi chạy bộ.”
“Hmm…”
Miori nhìn chằm chằm cơ thể tôi, dò xét từ trên xuống dưới.
“Cậu trở nên ngầu như này, chắc là vì màn ra mắt tại trường cấp ba hả?”
Khuôn mặt của tôi trở nên méo mó khi bị cô ấy đọc thấu suy nghĩ.
“ …Như thế là xấu sao?”
“Chẳng xấu tí nào, ngược lại là đằng khác,”
Miori gật đầu lia lịa.
“Để mà nói, cho đến tận bây giờ, cậu chỉ là một đứa cực kỳ quê mùa, cực kỳ mập. Hơn nữa, nếu cậu không có ác ý thì tớ tin cậu sẽ thành công thôi. Chắc là mắt nhìn người của tớ sẽ không sai đâu ha?”
Những lời nói của cô ấy như nhát dao khứa vào tim tôi. Tôi không định phủ nhận quá khứ của mình chỉ để nhận được những lời tán dương từ cô ấy.
“Tớ đây, đều dắt chó đi dạo vào khoảng thời gian này, Phải không, bé Ku của chị!?.”
Chú poodle ngoe nguẩy cái đuôi đáp lại lời của Miori. Tôi không hỏi, nhưng cô ấy lại giải thích lí do bản thân ở đây. Nhìn vào hành động của cô ấy, tôi cũng có thể đoán ra cổ sẽ định làm gì.
“Cậu dậy sớm thật đấy.”
Bây giờ là 6 giờ 30 phút, nếu là tôi thông thường thì chắc là vừa thức dậy.
“Hoạt động của câu lạc bộ cũng sớm như này đó. Nên tớ cũng tranh thủ sắp xếp thời gian để dậy sớm.”
"Cậu đang nói đến câu lạc bộ bóng rổ phải không?”
“Đúng rồi. Dĩ nhiên là tớ cũng có ý định tiếp tục tham gia nó vào năm cấp ba.”
Miori gồng mình khoe cơ bắp. Đối với một cô gái như cô thì có hơi vạm vỡ thật. Và dù cho cô có làm những hành động như thế, trong thâm tâm cô vẫn chỉ là một thiếu nữ. So với lúc nhỏ, bây giờ cô trông mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Ấn tượng dễ thương của tôi dành cho Miori hồi vẫn còn là chị đại[note52518] không hề bị phai mờ theo thời gian.
“...Nên nói như nào nhỉ? Cậu chẳng thay đổi tí nào cả.”
“Ểh!? Vậy sao? ... Mà, từ lúc học cấp hai đến giờ bọn mình vẫn chưa nói chuyện với nhau lần nào ha? Tớ với cậu chưa bao giờ chung lớp luôn, ngay từ đầu cậu cũng không có đứa bạn nào nên tớ cũng không thể hỏi thăm được gì cả.”
“Cậu lắm mồm quá rồi đó.”
Làm như tôi muốn trở nên cô độc vậy.
Miori chu môi, sau đó bụm miệng lại rồi cười khúc khích.
"Lỗi của tớ, ấn tượng của cậu về tớ hồi tiểu học vẫn không thay đổi nhỉ? Đáng tiếc cho cậu là Miori ngầu lòi mà cậu thích đã không còn. Xin lỗi nhé.”
“Ngầu lồi sao? Tớ tưởng cậu là thằng nhãi thò lò mũi xanh.”
“Ai là thằng nhãi thò lò mũi xanh vậy hả? Tớ chỉ hơi đàn ông một tí thôi.”
Tôi cười sặc sụa, Miori phồng má trước điệu cười của tôi. Không ngờ, tôi có thể nói chuyện một cách bình thản và đầy bất ngờ với cô ấy đến như vậy. Ba năm cấp hai (cộng với bảy năm của cuộc đời trước) không được nói chuyện với cô làm tôi tưởng cuộc trò chuyện này sẽ trở nên ngượng ngùng.
Nếu là tôi của quá khứ có lẽ đã rụt rè, né tránh một Miori hoạt bát xinh đẹp rồi. Chắc vì tuổi tinh thần của tôi lớn hơn so với cô ấy, buổi trò chuyện mới có thể trở nên bình thường và không căng thẳng tí nào.
“À… Nhắc mớ nhớ, Natsuki định học trường cấp ba nào vậy?”
“Hửm, Cậu không biết à?”
“Dĩ nhiên là không biết rồi. Cậu có nói với tớ đâu!”
Phải rồi nhỉ. Tôi làm quái gì có đứa bạn nào để mà cô ấy thu thập thông tin được cơ chứ. Cơ mà, còn tôi thì lại biết trường mà Miori theo học, cũng tại bọn trong lớp cứ bàn tán nhau.
Ngôi trường đó nằm trong nội thành với số điểm tương đối cao, lại có các hoạt động câu lạc bộ sôi nổi. Điểm trừ duy nhất của ngôi trường là khá xa so với địa phương của chúng tôi nên cũng chỉ có một số ít người là học tại đó. Thật khó hiểu khi năm nay lại chỉ có hai học sinh duy nhất học tại ngôi trường đó, và để mà nói ra thì…
“Ryoumei… là trường cấp ba Ryoumei.”
“Hể, đợi đã!? Vậy là cậu học chung trường với tớ ư!?"
Chỉ có tôi và Miori là chung trường.
Dĩ nhiên là không phải do tôi xếp đặt rồi, đây chỉ là sự trùng hợp đơn thuần thôi.
“À mà, tớ đã biết cậu học ở đó từ trước rồi. Bọn trong lớp cứ bàn nhau mãi.”
“Vậy sao cậu không nói trước với tớ.”
“Làm sao mà nói được, tớ với cậu có cơ hội để trò chuyện bao giờ đâu.”
“... Nhân tiện, còn ai khác học chung trường với tớ và cậu không?”
“Chuyện này cậu mới là người hiểu rõ chứ. Tớ chỉ là người nghe được những gì mà người khác đồn về cậu thôi.” Mặc dù tôi biết sự thật nhưng sẽ thật kỳ lạ nếu như một người như tôi nói thẳng ra điều đó.
“... Còn theo những gì tớ biết, chỉ có một mình tớ là theo học tại ngôi trường đó.”
“Chà, vậy thì chỉ có tớ và cậu chung trường rồi.”
“Ểhh!...
Như vậy không ổn tí nào. Lại chọn trùng với Natsuki nữa rồi. Tự nhiên, đến cùng một trường cấp ba với cậu, bây giờ tớ trông như bạn thanh mai trúc mã của cậu rồi đó. Nói thật, tớ có hơi ghét vụ này.”
“Cậu đấy, đừng có mà độc mồm nói chuyện như kiểu tớ không có ở đây.”
Tinh thần tôi như một lát đậu phụ mỏng manh khi bị những lời lẽ đó xúc phạm.
“Đại khái, cậu đến Ryoumei để làm gì thế?.”
“Tớ mới là người nên hỏi cậu câu đó đấy?”
“Tớ chỉ muốn vào một trường cấp ba mà không có đứa bạn cùng trường cấp hai nào theo học thôi.”
Miori nhíu mày hoài nghi, nở nụ cười nham hiểm như đã nhận ra điều gì đó.
“Aaa... Sẽ thật tệ nếu màn ra mắt tại trường cấp ba của cậu xuất hiện những đứa chung trường cấp hai nhỉ?”
“...Ờ, cậu nói đúng rồi đó.”
“Ahaha, thì ra là vậy. Mà, tớ sẽ giữ bí mật này cho cậu, sau cùng tớ cũng là con người tốt bụng mà.”
“... Thế, còn cậu? Mau trả lời tớ đi.”
Lí do Miori chọn đến trường cấp ba Ryoumei không hề có trong ký ức của tôi. Thậm chí tôi còn chưa nói chuyện với cô ấy một lần nào ở năm cấp ba của cuộc đời trước
"Cậu biết mà? Đội bóng nữ ở trường Ryoumei khá là mạnh đấy?"
“.... Hóa ra là vậy, thế cậu được họ mời rồi à?”
Miori nói không ngoa, chính là con át chủ bài của đội bóng rổ ở trường cấp hai. Ngay từ thời tiểu học, Miori đã thể hiện tố chất vận động hơn người của mình. Đúng như cái danh chị đại.
“Phải rồi đó! Và theo những gì tớ tìm hiểu thì chỗ họ có những tòa nhà cùng cơ sở vật chất vừa mới lại rất tốt nữa, còn nằm trước nhà ga, điểm chuẩn cũng tương đối với tớ, chỉ có một thứ làm tớ băn khoăn chính là hơi xa nhà một tí.”
“Dù cho cậu chẳng có đứa bạn cấp hai nào theo học tại ngôi trường đó?”
“Sẽ thật tốt nếu như tớ có thể kết bạn với những bạn mới. Khác với cậu, tớ có kỹ năng giao tiếp đó nha!"
“Cạch…”
Ngay từ khi cấp hai tôi chả có dũng khí để bắt chuyện với ai cả, cho tới khi lên cấp ba tôi mới bắt đầu có một bước tiến khởi sắc để giao tiếp với mọi người, mặc cho bị ghét vì không thể đọc tình huống và còn ít kinh nghiệm trong việc đối nhân xử thế với mọi người xung quanh. Tôi có thể nói chuyện với một đứa con gái đồng trang lứa ngay bây giờ cũng vì một phần lớn do cô ấy là bạn thanh mai trúc mã của tôi.
"Nhân tiện, cậu đã tập luyện đến như thế là để tham gia câu lạc bộ thể thao sao?"
“...Không, tớ vẫn chưa nghĩ đến.”
Trong khoảnh khắc lặng thinh, ký ức của tôi lại ùa về. Ở cuộc đời trước, tôi đã gia nhập câu lạc bộ bóng rổ cùng thời điểm với màn ra mắt tại trường cấp ba. Và để trở nên nổi tiếng tôi không ngần ngại chọn giữa câu lạc bộ bóng đá và bóng rổ, vì sẵn có chiều cao nên tôi quyết định chọn luôn câu lạc bộ bóng rổ.
Đó là một sai lầm. Một đứa học cấp hai không có tí kinh nghiệm chơi bóng rổ như tôi lại lạc vào giữa đám người ưa vận động với những bài tập khắc nghiệt đến đáng sợ. Hơn nữa, tôi vốn không phải là một đứa có gốc gác từ mấy câu lạc bộ thể thao, chỉ là cựu thành viên của câu lạc bộ về nhà thì làm sao có thể chịu được mấy bài tập luyện kiểu như thế được cơ chứ.
Chính vì điều đó, mọi người trong câu lạc bộ bóng rổ mới đối xử với tôi như thú vật, sau khi biết tôi bị cả lớp ghét. Họ cũng chỉ đến bắt chuyện với tôi khi cần thiết, và không còn phải đánh trống lảng để né tránh tôi nữa.
Nhớ lại những ký ức đượm buồn làm tôi muốn lăn trên giường rồi đánh một giấc thật say để quên đi mọi muộn phiền.
“Ểhh- phí phạm của trời đó. Cậu cao như thế thì thử tham gia câu lạc bộ bóng rổ đi.”.
“Đối với một đứa thuộc câu lạc bộ về nhà như tớ thì có hơi cực.”
“Không cực đâu. Cậu cao như thế, kiểu gì mà chẳng xoay sở được”
Lúc gia nhập vào câu lạc bộ bóng rổ, tôi cũng đã có suy nghĩ tương tự như vậy. Nhưng vì không có dũng khí để từ bỏ nên tôi đã tiếp tục ở đó đến tận ba năm liền, và không biết từ khi nào tôi đã trở nên chơi giỏi hơn trước rất nhiều. Vấn đề duy nhất mà tôi gặp phải chính là kỹ năng giao tiếp kém cỏi của mình
Mỗi lần nghĩ đến… Tôi lại cảm thấy có lỗi vì bản thân đã được sinh ra..
Miori liếc nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay trong khi tôi vẫn đang hồi tưởng lại những ký ức đau khổ của mình.
”――Hửm, tớ và cậu không còn thời gian để nói chuyện nữa đâu. Hôm nay là ngày tựu trường đó”
"Phải rồi nhỉ. Nhà tớ và cậu cũng khá xa trường học."
Nhà chúng tôi cách đó năm ga tàu, và nếu dừng lại mỗi ga thì sẽ mất khoảng một tiếng để có thể đến trường.
“Thế nhé, hẹn gặp lại cậu lại ở trường học. Đi thôi nào, bé Ku.” Miori quay gót bước đi, lẳng lặng dắt chú chó cưng rời khỏi.
Ngay từ đầu, tôi không hề có ý định sẽ gặp lại Miori và hàn gắn lại mối quan hệ giữa cô ấy với tư cách là người bạn duy nhất học chung năm cấp hai tại ngôi trường mới vào một buổi sáng như thế này.
Kể từ bây giờ, tôi sẽ là người thay đổi lịch sử của cuộc đời trước đó.
Nghĩ như thế, tôi chạy một mạch về nhà.