Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Ai thấy lỗi font thì bảo cho tớ với nhé.)
Dòng trạng thái tâm lý đột ngột xuất hiện trên đỉnh đầu Lâm Việt khiến Phong Mặc giật mình.
Hắn bật cười.
Cười bởi cảm thấy Lâm Việt thật hiểu mình, thật thông minh, cũng cười anh đang chạy trốn còn rảnh rỗi để ý chuyện này.
“Đừng đoán nữa, tiếp tục đoán thì sẽ mất trí nhớ đấy.”
Phong Mặc lẩm bẩm một câu, nhanh chóng điều đàn quạ gần bệnh viện tới, dùng chúng cảnh cáo anh.
Đàn quạ hốt hoảng bay qua cửa sổ. Có gợi ý này, Lâm Việt biết huyết thi đang ở hướng ngược lại với hướng chạy trốn của chúng.
Anh lập tức không còn tâm trí suy tư chuyện của Phong Mặc nữa, dù sao giữ mạng vẫn quan trọng hơn. Nhớ tới vài địa điểm mà người y tá già từng nói trước đó, anh lựa chọn chạy tới đường cống ngầm cách mình gần nhất.
Thấy anh trốn vào đường cống, Phong Mặc khẽ thở phào.
Hai con huyết thi nối liền đã bị thương nặng, tạm thời không đuổi kịp Lâm Việt, hơn nữa sau khi tỉnh táo lại chúng sẽ đi tìm nơi để hồi phục lại cơ thể trước. Khả năng chữa trị của chúng rất mạnh, có điều cũng cần chí ít vài tiếng sau vết thương mới có thể lành lặn, tạm thời không có tính uy hiếp.
Mối đe dọa còn lại chính là “huyết thi thỏ” và “huyết thi dịch chuyển tức thời”.
Phong Mặc có thể thấy rõ chúng đang ở đâu. Chúng hiện giờ cách Lâm Việt rất xa, tạm thời không gây nguy hiểm cho anh.
Vừa rồi trong lúc niết bàn, để giúp Lâm Việt hấp thu hồn phách Quỷ vương, Phong Mặc đã phải hao tốn rất nhiều thể lực và tinh thần, hiện tại hắn vô cùng mệt mỏi. Chút sai sót nhỏ của mẹ Uông Tư Thần cũng khiến hắn trở tay không kịp, may sao hắn phản ứng nhanh nhạy, dùng cách khống chế tư tưởng để thay đổi suy nghĩ của cô ta, khiến cô ta “tự nguyện” hiến thân.
Trong suy nghĩ của Lâm Việt, đây cùng lắm là một sự việc vô cùng bình thường, là một loại “biến số”, là “xui xẻo”, mà hành động hy sinh bản thân của nữ quỷ cũng chỉ vì nghĩ cho con trai, hoàn toàn hợp lý.
Thế nhưng chút biến cố nhỏ này thật ra là màn giằng co trong bóng tối của Phong Mặc và Thế giới luân hồi.
Nhìn dữ liệu của linh hồn mẹ Uông Tư Thần, nụ cười bên khóe môi Phong Mặc chợt lạnh…
[Tên: Tấn Giang]
[Thân phận: NPC]
[Tình trạng sức khỏe: % (linh hồn)]
[Số liệu: Trí lực , sức mạnh , tốc độ , sức hấp dẫn ]
[Quan hệ: Uông Tư Thần (NPC), Lâm Việt (người luân hồi), Phong Mặc (người quản lý). (Lựa chọn tên người có thể tra cứu quan hệ chi tiết.)]
…
Còn có vài chục mục số liệu vụn vặt khác, nhưng chúng không quan trọng.
Kỳ thực ngoài số liệu về tình hình sức khỏe, tất cả số liệu khác đều không có vấn đề quá lớn, từ khi cô ta xuất hiện tới giờ, các chỉ số và tên gọi đều không thay đổi.
Nhưng chẳng ngờ từ sau khi cô ta hy sinh, trong cột quan hệ lại xuất hiện tên của Phong Mặc!
Từ tình trạng sức khỏe có thể nhìn ra, mẹ Uông Tư Thần còn chưa chết. Không phải, nói chính xác thì… Cô ta hoàn toàn không phải mẹ Uông Tư Thần.
Phong Mặc liếc qua thông tin chi tiết trong mục quan hệ, sau khi bấm vào tên hắn, chỉ thấy một dòng chữ kỳ quái xuất hiện…
[Con là đứa con có “tiền đồ” nhất của ta.]
Mặc dù thoạt nhìn khó hiểu, nhưng chỉ nháy mắt, Phong Mặc đã rõ đang xảy ra chuyện gì.
Hắn là một người tu sửa, vậy mà cuối cùng vẫn xem thường ý thức bản thân của Thế giới luân hồi. Vừa rồi hắn cho rằng thứ mình đánh thức là lý trí của mẹ Uông Tư Thần, nhưng Thế giới luân hồi lại mượn thân nữ quỷ đó, thức tỉnh một sợi ý thức của mình!
Con ma này thật ra là mẹ của Phong Mặc.
Cô ta… là bản thân Thế giới luân hồi.
Phong Mặc nhìn chòng chọc hàng chữ trong cột quan hệ, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Hai chữ “tiền đồ” này được đặt trong ngoặc kép…
Xem ra việc hắn làm đã chọc giận mẹ rồi.
Trong lòng Phong Mặc nổi lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Hắn phải làm thêm chút chuyện gì đó mới được. Ý thức của Thế giới luân hồi đã ghim chặt bên trong cơ thể nữ quỷ kia, bà ta chắc chắn sắp bắt đầu hành động rồi!
Không đợi Phong Mặc thực hiện chỉ lệnh mới, trước mắt hắn bỗng nhiên tối sầm. Huyệt thái dương nhói lên đau đớn, tiếng cảnh báo vang lên, cửa khoang duy tu tự động mở ra.
Hắn bị cưỡng chế đá ra khỏi hệ thống sửa chữa!
Phong Mặc leo ra khỏi khoang duy tu. Bị thô lỗ đạp ra như vậy khiến não bộ hắn tổn thương, đầu choáng mắt hoa, vịn lan can nôn mửa không ngừng.
Trong lúc hắn nôn ói, cửa khoang sát vách của Lâm Mộ Quang cũng mở ra, anh ta cũng bò ra khỏi khoang sửa chữa.
Lâm Mộ Quang là người máy nên không nôn mửa, nhưng từ động tác của anh ta có thể nhận ra anh ta cũng bị tổn thương chút ít, cử động chậm chạp, tứ chi cứng ngắc gần như không thể nhấc bước, hơn nữa không thể kiềm chế mà co giật.
Lâm Mộ Quang chán nản ngồi xuống bên khoang duy tu, cái đầu mất khống chế nghiêng đi, thanh âm đứt quãng truyền ra từ trong miệng anh ta.
“Xong đời… Không cứu được. Là lỗi của tôi… Tôi không nên vạch ra… cái… “Kế hoạch cây non” này…”
Phong Mặc cười khổ: “… Không phải lỗi của anh, là do mẹ tôi điên rồi.”
Hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai, “kế hoạch bồi dưỡng cây non” này của Lâm Mộ Quang là một chuyện rất tốt, muốn giành lợi ích cho tất cả người luân hồi trong Thế giới luân hồi. Có những người lão luyện bảo vệ, những người mới vốn không đạt tiêu chuẩn sẽ có khả năng sống sót cao hơn, chỉ cần tỷ lệ sống sót của người luân hồi đủ cao, hai người họ có thể nghĩ cách mở ra một thế giới mới – hồ ước nguyện.
Thế giới hồ ước nguyện là một loại thế giới ẩn, chỉ khi đạt được một điều kiện nhất định mới có thể mở ra, mà điều kiện hiện tại chính là tỷ lệ sống sót của người chơi mới.
Nếu họ mở được thế giới đó, người luân hồi sẽ có thể thông qua nó để ước nguyện với Thế giới luân hồi, thực hiện một vài chuyện bất khả thi. Hồi sinh người luân hồi đã chết, giành được dị năng mình mong muốn, nhận được vài món đồ đặc biệt, trở lại hiện thực… Tất thảy đều có xác suất thành công, chỉ cần cố gắng kiếm điểm tích lũy trong Thế giới luân hồi, họ có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng gì.
Đáng tiếc… Thế giới luân hồi hiện tại đã sớm mất lý trí.
Lâm Mộ Quang từng nói với Phong Mặc, anh ta và đồng bạn là nhóm người luân hồi đầu tiên, Thế giới luân hồi mà họ gặp rất lý trí phúc hậu. Khi đó Thế giới luân hồi tồn tại với mục tiêu chính là đào tạo anh hùng, tất cả quy tắc đều khuyên người ta hướng thiện, thậm chí buộc người luân hồi phải làm người tốt.
Mà Thế giới luân hồi hiện giờ… Không có chút thiện ý nào, điên điên khùng khùng, vặn vẹo biến thái, e rằng chỉ bồi dưỡng được vài tên điên.
Lúc này, Phong Mặc và Lâm Mộ Quang thậm chí không có tư cách vào khoang duy tu nữa. Nếu Thế giới luân hồi không có người quản lý, vận hành dựa vào suy nghĩ của chính nó… Hậu quả khó lường!
Toàn bộ thế giới luân hồi sẽ biến thành địa ngục vô gian!
Tâm trạng Phong Mặc rất tệ, hắn rối loạn vô cùng, lần đầu tiên nảy sinh cảm xúc khủng hoảng.
Hắn không cách nào can thiệp vào Thế giới luân hồi, vậy… Lâm Việt chắc chắn sẽ chết.
Lâm Việt chết, tất cả hồi ức về sự tồn tại của hắn trên thế giới này cũng sẽ bị cắt đứt hoàn toàn. Tất thảy ký ức của hắn đều nằm ở nơi anh, vui mừng buồn giận đều có liên quan tới anh.
Lâm Việt tuyệt đối không được chết!
Trong cơn khủng hoảng, một ý nghĩ độc ác dần dâng lên trong lòng Phong Mặc.
“Mẹ” đã mượn thân nữ quỷ để nói với hắn câu kia…
[Con là đứa con có “tiền đồ” nhất của ta.]
Xem ra bà ta hẳn rất để tâm tới những đứa con đó của mình?
Nghĩ đến đây, vẻ bối rối trong mắt Phong Mặc chớp tan, hai đồng tử trở nên trong vắt sáng ngời…
“Anh Lâm, dạo này chỉ số tăng trưởng của các anh chị em tôi trong thành Vân tăng lên hay là giảm xuống?”
Lâm Mộ Quang thoáng sửng sốt: “Giảm xuống một chút, không rõ là bao nhiêu, hẳn là khoảng %.”
“% à… Thế cũng không ít. Xem ra mẹ tôi đang ngày càng yếu đi.”
Phong Mặc cười.
Nụ cười kia rạng rỡ mà khoa trương, thậm chí còn pha lẫn nét điên cuồng.
Nhìn nụ cười của hắn, trái tim Lâm Mộ Quang nảy lên.
“Cậu định làm gì? Muốn tự sát à? Cậu bình tĩnh chút, Thế giới luân hồi không muốn giết chúng ta, chỉ cần chúng ta còn sống thì rồi sẽ có cách cứu đồng đội cậu sau… Ây…”
Khi nói lời này, kỳ thực chính Lâm Mộ Quang cũng chẳng có tự tin, nói đến cuối, khí thế của anh ta càng lúc càng giảm, cuối cùng chỉ còn một tiếng thở dài.
Phong Mặc đứng thẳng lưng, ánh mắt kiên định: “Đừng lừa tôi, chúng ta đều bị tước tư cách người quản lý rồi, không cứu được Lâm Việt nữa. Sợ cái gì? Cùng lắm tôi cùng chết với anh ấy, dù có sống được thì tôi sống một mình cũng vô nghĩa.”
Nói rồi hắn đưa tay ra trước Lâm Mộ Quang: “Anh còn quyền hạn dùng hộp thẻ không?”
Lâm Mộ Quang lấy hộp thẻ vạn năng chuyên dụng của nhân viên quản lý ra, liếc nhìn rồi gật đầu: “Còn. Nhưng nếu bà ta phát hiện chắc chắn sẽ hủy bỏ quyền hạn ngay lập tức…”
Phong Mặc nhận lấy chiếc hộp: “Không sao, tranh thủ được dăm ba phút là đủ.”
Hắn cười nói một tiếng “cám ơn” với Lâm Mộ Quang, sau đó bước ra khỏi tòa thành bằng máu thịt, đầu không ngoảnh lại.
Nhìn bóng lưng Phong Mặc, Lâm Mộ Quang đỡ trán mình, cũng chìm vào tuyệt vọng.
Không đảm đương được vị trí người quản lý, “kế hoạch bồi dưỡng cây non” thất bại, những điều đó cũng là đả kích trí mạng đối với Lâm Mộ Quang. Anh ta đã hao tốn rất nhiều thời gian mới trải được con đường cho kế hoạch này, để chúng hoàn toàn dung nhập vào Thế giới luân hồi một cách hợp lý.
Đáng tiếc ý thức của Thế giới luân hồi đã hóa điên đến tận cùng, căn bản không quan tâm sống chết của người luân hồi nữa!
Nhìn bộ não khổng lồ đang thối rữa, Lâm Mộ Quang chỉ cảm thấy thật bi thương.
Nếu bà ta tiếp tục điên cuồng, vậy kết cục đón chờ những người luân hồi chính là hủy diệt toàn bộ.
…
Phong Mặc mang theo số thẻ của Lâm Mộ Quang, dùng thang máy tới thành Vân.
Thành Vân vẫn giống như hắn từng biết, mây kết thành “mặt đất”, trên nền mây xếp từng tòa nhà ngay hàng thẳng lối, trong mỗi căn phòng đều có một tuấn nam mỹ nữ đang nằm, bọn họ đang chờ thời cơ, chờ để được người có khế ước với mình đánh thức.
Phong Mặc lấy từ trong hộp ra một tấm thẻ.
Tất cả thẻ ở đây đều là thẻ cấp , tổng cộng có tấm, gồm tất cả loại hình thẻ có trong Thế giới luân hồi.
Tấm thẻ hắn vừa lấy ra tên [Lá chắn]. Lồng ánh sáng hình bán cầu màu đỏ phủ trên bệnh viện trong [Kinh đô u quỷ] chính là do thẻ [Lá chắn] này tạo thành, có điều chiếc lồng đó chỉ tương đương với thẻ cấp năm mà thôi.
Mà tấm thẻ cấp mười này tất nhiên sẽ có hiệu quả tăng lên gấp bội! Lồng sáng nơi bệnh viện chỉ có đường kính mười dặm, còn lá chắn của tấm thẻ trong tay Phong Mặc chớp mắt đã bao trùm một khu vực trong đường kính ba trăm hai mươi kilomet!
Phạm vi này đã rất lớn, nhưng cũng chỉ có thể phủ kín một nửa thành Vân.
Tầng lá chắn này có thể ngăn cản phần lớn tín hiệu truyền tới, những chuyện xảy ra trong vùng ảnh hưởng của nó sẽ được truyền tới Thế giới luân hồi chậm hơn bình thường, độ trễ khoảng giây.
giây, đủ cho hắn phá hủy nửa tòa thành Vân.
Phong Mặc mỉm cười, vung tay rút ra hơn tấm thẻ cấp mười.
Những tấm thẻ bay múa bên cạnh hắn, tựa như một bầy chim ruồi nhỏ.
Hắn muốn diệt sạch “huyết mạch” của Thế giới luân hồi!
Nếu như chỉ còn lại một con cháu là hắn, vậy…
Phong Mặc cảm thấy rằng… Bà mẹ điên cuồng của mình chắc chắn sẽ lấy lại chút lý trí.