Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong chương này có nhắc đến “đồng tâm kết”, là mấy cái đồ nhỏ nhỏ được thắt bằng dây này này.
)
Căn bản không cần Lâm Việt cử động một ngón tay, cái bẫy mà các u linh bố trí sẵn đã tự bắt đầu tiến hành công kích!
Máu chảy ra từ bắp đùi bị thương của huyết thi đuôi dài là máu tươi nóng hổi, đối với vài loài động vật, đó là thứ mùi tuyệt vời, cực kỳ thơm ngọt.
Mấy trăm con đỉa to bằng ngón tay phi từ ngọn cây bên cạnh xuống, mục tiêu của chúng chính là con quái đuôi dài, phần lớn đỉa đều rơi chính xác trên thân thể nó. Đám đỉa này do dị năng tạo ra, công dụng của chúng vốn là chữa trị vết thương, hút máu bầm, nhưng sau khi nhìn thấy dị năng này, Lâm Việt đã quyết định dùng chúng để tấn công kẻ địch.
Huyết thi đã giết nhiều người như vậy, mùi máu tươi trên mình chắc chắn rất nặng, rất dễ khơi dậy cơn đói khát của lũ đỉa.
Bầy đỉa bò cực nhanh, đỉnh đầu mỗi con đều chấm một điểm vàng kim.
Bởi cấu tạo của mỗi con huyết thi không giống nhau, hệ thần kinh cũng được phân bố khá kỳ lạ nên lũ quái này không nhạy cảm như con người, mãi tới khi mấy chục con đỉa đã chui vào vết thương của mình nó mới nhận ra sự tồn tại của chúng.
Trong lúc hút máu, lũ đỉa cũng đồng thời trút chất độc gây tê liệt của chúng vào mạch máu huyết thi.
Cảm nhận được chỗ đau của mình bắt đầu tê dại khó cử động, huyết thi đuôi dài lập tức cảnh giác. Nó dừng lại, nhổ đám sâu bọ ghê tởm bám trên mình xuống.
Bởi hai quái vật gắn với nhau bằng “cuống rốn”, khi con quái đuôi dài dừng chân, con còn lại cũng buộc phải đứng lại.
Huyết thi đuôi dài lề mề chậm chạp khiến huyết thi tay đao nổi giận. Nó rít lên một tiếng, mạnh mẽ lôi đồng bọn về phía trước!
Con quái đuôi dài rốt cuộc nhận ra mình không nên dừng bước vì mấy con sâu nhỏ kia. Nó thoáng sửng sốt rồi lập tức đuổi theo chân con quái tay đao.
Hai lưỡi đao lấp loáng ánh sáng vàng óng chém về phía cổ Lâm Việt.
Lâm Việt đứng giữa khoảng đất trống vẫn không hề biến sắc.
Đôi đao tựa như một cây kéo, một trái một phải ép vào cổ anh, có thể tưởng tượng được, một giây sau anh sẽ đầu một nơi thân một nẻo.
Nhưng ngay khi lưỡi đao cắt xuống cổ Lâm Việt, quái vật bỗng phát giác có chuyện không ổn, nhanh chóng thu đao lại, nhảy sang một bên.
Nó đã giết rất nhiều người, cũng rất quen thuộc với cảm giác khi đao chém vào thịt người.
Cảm giác lúc này không đúng!
Huyết thi lùi lại. Lúc này nó mới phát hiện, hai lưỡi đao của mình vừa hạ xuống thì Lâm Việt đang sống sờ sờ đã nháy mắt biến thành một con rối cao bằng thân người.
Đây là một loại dị năng thế thân, trong khoảnh khắc khi bị công kích, Lâm Việt sẽ được dịch chuyển tới một địa điểm đã được sắp xếp gần đó.
Hiện giờ anh đã lặng lẽ xuất hiện trên sân thượng tòa nhà khám bệnh bên cạnh rồi.
Dị năng thế thân có tác dụng phụ rất lớn, sau khi dịch chuyển, anh sẽ tạm thời mất khả năng hành động, chỉ có thể im lặng nằm trên mặt đất, phải chờ một phút mới hồi phục được như cũ. Có điều lý do anh di chuyển tới vị trí này là bởi anh đã sớm biết Uông Tư Thần và mẹ đang trốn tại đây, hai mẹ con quỷ này tốt xấu gì vẫn có thể đánh yểm trợ cho mình.
Uông Tư Thần đang “ngủ”. Thằng bé núp trong ngực mẹ, không nhúc nhích.
Hai mắt mẹ Uông Tư Thần đờ đẫn, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về, vuốt tóc con trai.
Có thể thấy trong lòng bàn tay cô ta có một chùm sáng.
Uông Tư Thần từng nói nó không có cảm giác mệt mỏi, tất nhiên cũng không thể đột nhiên ngủ mất, xem ra là nữ quỷ đã thôi miên nó. Chẳng trách từ sau khi anh niết bàn tỉnh dậy vẫn không nghe thấy tiếng cậu nhóc này.
Nữ quỷ ôm Uông Tư Thần, yếu ớt nhìn Lâm Việt, ánh mắt thoáng mang theo trách móc và phẫn nộ.
Nhưng không có thù hận, khí thế cũng không mạnh mẽ, không uy hiếp đến tính mạng anh.
Phía trên Lâm Việt có một dãy số đếm ngược thời gian, hiển thị thời gian duy trì còn lại của “trạng thái đông cứng” của anh.
Khi đồng hồ đếm đến giây, nữ quỷ dường như đã hiểu ra điều gì.
Mà lúc này, hai con huyết thi phía dưới đang kêu gào thê lương thảm thiết!
Nữ quỷ sợ đến run lên, cô ta ôm Uông Tư Thần cẩn thận di chuyển tới sát rìa sân thượng, thăm dò nhìn xuống.
Hai huyết thi đang luống cuống. Năng lực đặc biệt của Lâm Việt thách thức nhận thức của chúng, khiến chúng phải “mở rộng tầm mắt”.
Bởi trước kia chưa từng gặp phải chuyện này, chúng khó tránh phải chịu chút thiệt.
Khi Lâm Việt biến mất, hai con quái bắt đầu tìm kiếm cơ thể thực của anh khắp nơi, nhưng tìm một vòng cũng chẳng thấy ai.
Có lẽ do bản năng nhạy bén, chúng chợt cảm thấy hoảng sợ, vội vã chạy trốn. Nhưng mới chạy hai bước, chúng đã lọt vào tầng bẫy kế tiếp của Lâm Việt.
Lũ đỉa trên đùi huyết thi đuôi dài đã hút no máu, bắt đầu “bùm bùm” nổ tung!
Uy lực của những cú nổ đó không nhỏ, mỗi con đỉa phát nổ đều đủ khoét một vết thương lớn bằng quả bóng bàn trên thân quái vật. Số đỉa bám vào vết thương của con quái đuôi dài ước chừng hơn ba mươi con, trận nổ này tức thì phế bỏ một chân của nó!
Quái vật mất thăng bằng vội kéo ánh sáng xanh tới phía mình, dùng cái đuôi thay cho cẳng chân đã mất, gắng gượng chống mình đứng lên.
Hành động này khiến huyết thi bên trái chớp mắt không còn cặp đao nữa.
Mà con chim nhỏ bằng chữ Phạn đâm đầu tự sát trước đó cũng không phải phí công vô ích.
Ánh sáng vàng óng mà nó để lại có hiệu quả khắc chế nhất đối với loại quái vật hung ác khát máu như huyết thi, có công năng tương tự như đám đỉa với chấm vàng trên đỉnh đầu vừa rồi. Chỉ là chim nhỏ va đụng vào lưỡi đao, mà đôi đao đó được cấu tạo từ xương trắng, không có mùi máu tươi làm chất dẫn, ánh sáng của nó tạm thời không thể phát huy tác dụng.
Hiện giờ cặp đao tiêu biến, hào quang tức khắc tự động bám vào hai cánh tay huyết thi.
Dính máu kích nổ, một tiếng “đùng” lớn vang lên!
Ánh sáng do chim nhỏ chữ Phạn để lại có sức nổ ghê gớm hơn cả bầy đỉa. “Quả bom” này thô bạo chặt đứt hai cánh tay huyết thi tay đao!
Hai con huyết thi đều bị thương nặng. Trong lòng chúng sớm đã coi con người là động vật nhỏ yếu có thể chém giết tùy thích, sự phản kích của Lâm Việt khiến chúng không thể nào chấp nhận, cũng khiến chúng phẫn nộ vô cùng!
Lửa giận thúc đẩy ngũ giác của huyết thi mạnh lên gấp bội, hai con quái tàn phế gần như đồng loạt chuyển mắt hướng lên nóc tòa nhà khám bệnh.
Vừa quay đầu, chúng chợt thấy mẹ của Uông Tư Thần đang ngó xuống mình.
Từ những sự việc xảy ra trước đó, hai con quái đã gộp ma nữ này và Lâm Việt vào một nhóm. Thấy cô ta nhìn trộm, bọn chúng lập tức gầm thét về phía mái nhà!
Huyết thi tay đao coi mặt tường như đất bằng, giơ chân thô bạo đạp nát nửa mét tường rồi ghim chân vào đó, mỗi bước tạo thành một cái hang, cứ vậy leo lên. Nhờ cấu tạo cơ thể đặc biệt với hai chân được bọc trong một lớp xương, hành động này cũng không gây nhiều ảnh hưởng tới nó.
Huyết thi đuôi dài dùng chiếc đuôi xương làm mũi khoan găm vào tường, dựa vào đuôi bò lên, vì vậy dù mất đi một chân nhưng nó vẫn có thể dễ dàng hoạt động.
Có thể thấy chúng thật sự đã tức giận!
Ma nữ biết Lâm Việt đang không thể cử động, vội quay đầu rít lên nhắc nhở: “Bọn… bọn nó bò lên rồi! Nhanh lắm!”
Lâm Việt nằm trên nền sân thượng, âm thầm than khổ.
Anh đã bố trí rất nhiều thứ gần vị trí đứng trước đó! Trong đội quân chiến sĩ u hồn có một người sở hữu dị năng cất trữ, có thể trì hoãn thời gian kích hoạt dị năng, anh đã kết hợp sử dụng nó cùng dị năng kích thích của một chiến sĩ khác, giờ chỉ cần huyết thi bỏ chạy, bất kể nó trốn theo hướng nào cũng sẽ đụng phải công kích từ cả mặt đất, cây cỏ, bụi rậm.
Tuy chim nhỏ bằng chữ Phạn và đỉa mang chấm sáng đã là bẫy rập có uy lực lớn nhất, những chiêu khác đều không mạnh bằng chúng, nhưng dù quái vật trúng đòn không chết cũng không tránh khỏi mất sức chiến đấu, phải yên tĩnh vài tiếng đồng hồ.
Kết quả một cái nhìn của mẹ Uông Tư Thần đã phá hỏng tất cả.
Ai có thể lường trước việc hai con huyết thi đột nhiên trèo tường đây?! Xem ra kế hoạch có chu đáo chặt chẽ đến mấy cũng không kiểm soát được chuyện ngoài ý muốn.
Đồng hồ đếm ngược của anh còn giây.
Ừm… Hoàn toàn đủ để hai quái vật bò lên giết chết anh, nếu chúng rảnh rỗi, thậm chí thời gian này còn đủ cho chúng dùng ruột anh thắt đồng tâm kết.
Mà bởi nữ quỷ đã khôi phục một phần ý thức, cô ta không còn thô bạo như ban đầu nữa, trái lại trở nên khá nhu nhược. Mắt thấy huyết thi xông tới, cô ta liếc nhìn Uông Tư Thần trong lòng, cắn răng quyết định ôm con trai bỏ chạy.
Mặc dù họ là quỷ nhưng vẫn có thể bị huyết thi tấn công như thường, đầu Uông Tư Thần đã khuyết một mảng lớn, nếu bị ăn sạch thì nó sẽ hồn phi phách tán.
Lâm Việt nhìn nữ quỷ ôm Uông Tư Thần lướt qua đầu mình. Tuy anh không thể di chuyển nhưng vẫn có thể nói chuyện, hơn nữa đã tới nước này cũng chẳng cần lo sẽ bị phát hiện nữa.
Anh không trách mẹ của Uông Tư Thần, cũng không hề oán giận cô ta, chỉ thản nhiên nói một câu…
“Nhớ phải giúp tôi cứu em gái, tôi chỉ có một người thân là nó thôi.”
Nghe Lâm Việt nói vậy, nữ quỷ đang run rẩy bỏ trốn chợt ngừng lại giữa không trung.
Cô ta quay đầu chuyển mắt về phía anh, biểu cảm vô cùng phức tạp.
Nữ quỷ cứ thế nhìn chằm chằm gương mặt Lâm Việt, chỉ ba giây trôi qua, trong lòng cô ta lại như đã giằng xé mấy vạn năm rồi.
Cuối cùng, trong đầu cô ta chợt xuất hiện một giọng nói.
Giọng nói đó lặp đi lặp lại, nhắc nhở cô ta…
Cô đã chết, nhưng anh ấy còn sống, anh ấy mà chết, cô cũng chẳng cách nào bảo vệ con trai mình.
Thanh âm này không ngừng vang vọng, quấn quanh, ép chặt không rời.
Chẳng mấy chốc, cô ta đã bị thuyết phục.
Đúng vậy, cô ta và con trai đều đã chết, mà người trước mắt vẫn còn sống.
Hơn nữa cô ta quả thực không có cách nào bảo vệ con trai mình. Cô ta không còn là ác quỷ không biết sợ hãi trước đó, cô ta giờ có uy hiếp, có tình cảm, đã không đánh lại được huyết thi nữa rồi.
Nhưng cô ta đã được thấy thủ đoạn của người đàn ông trước mắt kia, anh rất mạnh!
Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, ma nữ hạ quyết tâm.
Nhẹ nhàng đặt con trai trong lòng xuống bên cạnh Lâm Việt, mẹ của Uông Tư Thần run run nói: “Tôi không thể bảo vệ em gái anh, nhưng anh đủ khả năng bảo vệ con tôi đúng không?”
Lâm Việt bình tĩnh đáp: “Nó là đồng đội của tôi.”
Đối với anh, bảo vệ Uông Tư Thần là lẽ đương nhiên, dù nữ quỷ không nhờ cậy anh cũng sẽ làm.
Nữ quỷ dường như cảm nhận được quyết tâm của Lâm Việt.
Cô ta mỉm cười, ánh mắt kiên quyết.
Linh hồn bay về phía hai huyết thi, đâm đầu lao vào con quái mất tay, kéo mạnh nó xuống!
Lần tấn công này đã vắt kiệt toàn bộ sức lực của nữ quỷ. Cô ta cuối cùng cũng lôi được hai huyết thi khỏi tường, một lần nữa ngã về mặt đất.
Huyết thi đã sắp chạm đích, kết quả lại thất bại trong gang tấc. Chúng nổi điên nhào tới, gần như chỉ trong chớp mắt, linh hồn mẹ Uông Tư Thần đã bị xé nát vụn!
Hai con quái tiếp tục bò lên mái nhà, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước. Trong suy nghĩ của chúng, việc nữ quỷ kia liều chết ngăn cản như vậy chứng minh rằng chúng đã chọn đúng con đường tấn công, có thể khiến Lâm Việt sợ hãi bỏ chạy!
Khi chúng leo đến nửa bức tường, đồng hồ đếm ngược phía trên Lâm Việt nhảy về không.
Ngay khoảnh khắc dãy số hiển thị “:”, Lâm Việt lộn mình bật dậy.
Chạy!
Anh dùng một tay ôm lấy Uông Tư Thần đang “mê man”, đá văng cửa sắt trên tầng thượng rồi lao dọc theo cầu thang xuống dưới, điên cuồng chạy!
Anh không cho rằng mẹ của Uông Tư Thần lại đột nhiên trở nên can đảm, bộ dạng khi cô ta xông ra vừa rồi quá quyết tuyệt, quá bất thường!
Lúc này đây anh càng thêm vững tin… E rằng Phong Mặc sở hữu sức mạnh có thể thay đổi suy nghĩ của NPC!