Trò Chơi Tận Thế

quyển 4 chương 117: xe buýt trường học

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Theo chỉ dẫn của bản đồ, Lâm Việt thận trọng lái xe về phía bệnh viện Hải Loa. Chỉ cần trên đường không gặp phải chuyện gì, họ có thể an toàn tới đích.

Thế nhưng vừa đi được nửa đường, họ vẫn không tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn.

Bọn họ luôn cẩn thận đề phòng chiếc Toyota đen ở trạm xăng lúc trước, nhưng lần này lại không phải chiếc xe ấy gây chuyện.

Khi đó xe của Lâm Việt đang bon bon chạy, giữa con đường trống trải phía trước bỗng xuất hiện một xe buýt đưa đón học sinh màu vàng!

Xe buýt chậm rãi đi ngay phía trước bọn họ, khi Lâm Việt chú ý tới nó, khoảng cách giữa hai xe chỉ còn chưa đầy m!

Để tránh chiếc xe buýt, Lâm Việt vội bẻ lái chuyển sang làn đường bên cạnh. Bởi anh phản ứng rất kịp thời, hai xe không hề va chạm, chiếc xe kia lướt ngang qua xe họ, chậm rãi dừng ở ven đường.

Lâm Việt cũng lập tức đạp phanh. Chiếc xe này vốn đang ở vị trí chênh vênh, vừa thắng lại liền xoay ngang giữa đường.

Chỉ cần cho anh hơn mười giây, anh có thể đưa xe về đúng làn đường bình thường.

Nhưng Thế giới luân hồi ngay cả mười giây cũng không chịu nhả!

Không đợi Lâm Việt kịp thở phào, chỉ nghe “rầm” một tiếng, xe của họ đã bị một sức mạnh nào đó tông trúng từ phía chính diện, bị hất bay ra ngoài!

Ô tô lật hai vòng văng khỏi đường xe chạy, trượt về phía hào nước bên cạnh, may nhờ những bụi cây cối ven đường cản lại mới không rơi vào nước.

Bởi trước đó Lâm Việt đã dặn mọi người cài chặt dây an toàn, vụ tai nạn đột ngột cũng không gây nguy hiểm đến tính mạng họ. Tuy mỗi người đều bị bầm tím hoặc trật khớp, thương tích có nặng có nhẹ, nhưng lúc này cũng không ai có tâm trạng lo lắng chuyện đó.

Lâm Việt bò ra khỏi chiếc xe lật ngửa đầu tiên, sau đó giúp bốn người khác ra ngoài. Trong suốt quá trình đó, ngoài Tiểu Tuyền lầm bầm văng tục vài câu, những người khác đều không oán trách nửa lời, nhiều lắm chỉ rên lên vài tiếng vì đau đớn mà thôi.

Toàn bộ phần đầu xe của họ đã bị đụng nát rúm ró, đầu Lâm Việt cũng bị đập vào vô lăng, máu chảy đầm đìa.

Để đảm bảo an toàn, Lâm Việt đã cố ý giữ xe chạy ở tốc độ khoảng km/h, nhờ vậy mà vụ tai nạn này mới không gây hậu quả nghiêm trọng. Lâm Dương Dương dùng năng lực chữa trị qua một chút, vết thương của mọi người hầu như đều đã lành lặn.

Lâm Việt quay đầu nhìn vị trí xảy ra tai nạn.

Một chiếc SUV trắng với phần đầu vỡ nát nằm lật nghiêng ở đó, hình như bình nhiên liệu đã thủng, xăng đang ròng ròng rỉ xuống. Mà đầu xe lúc này đã bốc cháy, chẳng mấy chốc lửa sẽ lan đến bình xăng.

Có thể đoán được… Nó hoặc sẽ cháy đến trơ khung, hoặc sẽ cứ thế phát nổ.

E rằng tỷ lệ phát nổ cao hơn một chút?

Xe của họ đã không thể chạy tiếp, giờ chỉ còn cách đi bộ rời khỏi nơi nguy hiểm chất chồng này. Anh vẫn nhớ đây là đường Hải Loa Trung, bệnh viện Hải Loa chắc hẳn nằm cách đây hai cây số…

Ngẩng đầu nhìn dãy số biểu thị thời gian trên bầu trời, họ còn phút, hoàn toàn đủ để thực hiện nhiệm vụ.

Đường quốc lộ có thể xuất hiện những chiếc xe u linh đoạt mạng bất cứ lúc nào, quá nguy hiểm, Lâm Việt dẫn theo bốn người trong nhóm tránh khỏi đường cái, dự định đi bằng đường đất nhỏ bên dưới.

Vừa đi được mấy bước, những tiếng trẻ con khóc bỗng vang lên từ phía xe buýt trường học.

Lâm Việt nhíu mày. Lại xảy ra chuyện?!

Anh quay đầu nhìn lại.

Ngọn lửa từ chiếc SUV trắng gây tai nạn vẫn chưa lan rộng, có vẻ còn lâu nữa mới nổ.

Mà bên trong chiếc xe buýt lại chợt huyên náo bởi những tiếng trẻ con khóc.

Tiếng khóc hỗn loạn, bất lực, hoảng sợ, tiếp đó là gương mặt của từng đứa trẻ hiện lên sau cửa kính. Đám trẻ chỉ chừng bảy, tám tuổi áp vào cửa sổ nức nở khóc, những bàn tay nhỏ không ngừng đập cửa xe, không ít đứa còn mặt mũi dính máu. Bọn chúng dường như đang muốn chui từ trong xe ra ngoài, lại bởi nguyên nhân gì đó mà không ra được.

Chiếc xe buýt vốn đang lành lặn, thế nhưng từ khi những gương mặt của lũ trẻ xuất hiện, nó bắt đầu bị tổn hại.

Phần bên phải xe lõm xuống bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhận ra, chỗ lõm vừa khéo là nơi cửa lên xuống. Phần phía trước còn thảm hại hơn, cứ như thể nó vừa lao với vận tốc km/h tông phải bức tường, đầu xe rộng hơn một mét bị ép thành một tấm đĩa sắt, hai cửa nhỏ ở sườn xe phía trước cũng vì vậy mà không cách nào mở được.

Nơi ghế lái có máu ròng ròng chảy, mùi máu tươi nồng nặc xông lên mũi.

Chiếc xe buýt không hiểu sao cũng bốc cháy, luồng khói đen nhàn nhạt tỏa ra qua khe hở. Khói càng lúc càng nhiều, chỉ mới vài giây, vài khuôn mặt trẻ con trong xe đã bị khói đặc bao trùm không nhìn ra mặt mũi, trong tiếng khóc cũng bắt đầu xen lẫn vài tiếng ho khan dữ dội.

Hình ảnh này khiến người nhìn hoảng hốt, tiếng khóc càng khiến người nghe lo lắng, Lâm Dương Dương và ba người mới đều có chút sợ hãi, muốn chạy khỏi nơi này sớm phút nào hay phút đó.

Lâm Việt nhìn xe buýt, im lặng cân nhắc.

Suốt quãng đường tới đây, kỳ thực trong lòng anh đã nảy sinh nghi vấn…

Những chuyện kỳ bí xảy ra trước đó thật sự là do ma quỷ làm ư?

Lỡ như Thế giới luân hồi cố ý phân cho những người luân hồi như bọn họ “vai” quỷ? Dù sao nếu chỉ dựa vào nhiệm vụ căn nhà ma, quả thật cũng không thể xác định thân phận tại đây của họ.

Nếu là như vậy, mọi chuyện trước đó đều có thể giải thích.

Có lẽ… những người luân hồi bọn họ mới là “ma”. Những “hiện tượng kỳ bí” thật ra là hoạt động của người sống trong thế giới này vô tình lọt vào mắt họ.

Hiện tượng ấy giống như khi người ta đang chơi game mà bị lỗi mạng, internet lúc thông lúc đứt, hầu như chẳng nhận được tín hiệu gì, hiếm hoi lắm mới kết nối được mạng, nhưng dù kết nối được cũng chỉ có thể nhận dữ liệu về bối cảnh chứ không tải được nhân vật. Thời điểm máy tính nhận được thông tin dữ liệu “lỗi” này cũng chính là lúc “hiện tượng thần bí” xảy ra.

Suy nghĩ theo cách đó, những sự bất thường tại trạm nhiên liệu đều trở nên bình thường đến không thể bình thường hơn.

Chương trình tạp kỹ và tiếng cười nói của phụ nữ trong cửa hàng tiện lợi đột nhiên ngừng lại e là bởi nhân viên thu ngân không nhìn thấy Lâm Việt, khi anh càn quét sạch kệ hàng, nhân viên nữ đó đã bị dọa kinh hồn bạt vía. Sau đó cô ta muốn chạy trốn lại bị anh khóa trái cửa nhốt chặt bên trong, vừa hoảng sợ vừa tuyệt vọng tông cửa điên cuồng cũng là lẽ đương nhiên.

Súng bơm xăng và thẻ đổ xăng… Đó chẳng qua là hành động bơm xăng bình thường, chỉ là họ nhìn thấy vật thể chuyển động nhưng không thấy được người mà thôi. Gói bánh quy mà anh ném gây ra hiểu lầm giữa tài xế và nhân viên trạm xăng, hai người nảy sinh tranh chấp, dưới cơn tức giận, người nhân viên đã đập nát cốp sau chiếc Toyota đen, đuổi tài xế Toyota bỏ chạy trối chết. Cũng chính bởi hai người bận rộn ẩu đả, họ mới không chú ý tới nhóm Lâm Việt “trộm” xăng.

Còn vấn đề tại sao nhân viên trạm xăng lại không chú ý tới nhân viên cửa hàng tiện lợi bị nhốt… Có lẽ bởi lúc đó xung quanh trạm cũng không yên tĩnh như họ cảm nhận, trái lại còn rất ầm ĩ. Cũng có thể anh ta đã sớm nhận ra, muốn tới giúp người trong tiệm, kết quả tài xế Toyota lại đến, anh ta phải đổ xăng cho khách trước, sau đó vì túi bánh quy mà xảy ra tranh cãi, nhân viên bên ngoài xung đột với tài xế, quên luôn việc giải cứu nhân viên cửa hàng đang lâm nguy?

Tất cả đều chỉ là phỏng đoán, nhưng một phỏng đoán lại có thể dễ dàng làm rõ mọi chuyện.

Mà một khi nảy ra ý nghĩ này, cảnh tượng tai nạn giao thông trước mắt khiến trái tim Lâm Việt nặng trĩu.

… Có lẽ trong hai chiếc xe kia cũng có một số người thật sự gặp nguy rồi.

Chỉ là, anh không nhìn thấy.

Người ta thường nói mắt trẻ nhỏ có khả năng thông linh, thế nên anh mới thấy gương mặt của đám trẻ?

Nếu vậy, anh không thể bỏ mặc vụ hỏa hoạn này rồi.

Lâm Việt lấy hai bình cứu hỏa vừa tìm được trong cửa hàng tiện lợi ra, ném một bình cho Lâm Dương Dương: “Em đi dập lửa xe trắng!”

Nói rồi anh cầm bình còn lại, không chút chần chừ lao về phía xe buýt học sinh.

Khói đặc cuồn cuộn tuôn ra từ cửa sổ, tiếng kêu khóc của lũ trẻ càng thêm vang dội chói tai.

Lâm Việt chui vào xe, nhanh chóng đập vỡ hai ô cửa, thét lớn với đám trẻ trong đó…

“Nhanh bò qua cửa sổ ra ngoài, từng người một, đừng chen nhau! Ngoan, nghe lời chú các cháu đều sẽ an toàn!”

Trong lúc chỉ huy toàn xe sơ tán, anh lại đập thêm bốn ô cửa kính. Bản năng muốn sống khiến bọn trẻ đang hoảng sợ quên hết lịch sự lễ giáo, chúng khóc lóc, chửi mắng, xô đẩy, từng đứa từng đứa chui ra khỏi cửa sổ xe, trong lúc chen lấn còn có vài đứa bị thương nữa.

Lâm Việt cũng không để tâm quá nhiều, anh nhào tới đầu xe đang cháy, bóp vòi phun của bình cứu hỏa về phía đó.

Nhưng thế lửa đã không thể kiểm soát được, bình cứu hỏa của anh chỉ đủ sức đẩy lùi ngọn lửa mà không cách nào dập tắt hoàn toàn.

Lúc này Lâm Dương Dương đã dập được ngọn lửa nhen nhóm trên chiếc SUV trắng, nhanh nhẹn chạy tới dùng bình kim loại trong tay đập cửa xe buýt. Cô có điểm sức chiến đấu, lực tay rất mạnh, chỉ thoáng chốc đã phá tan ô cửa, mở được một lối đủ cho người trưởng thành lách qua.

Ngọn lửa càng lúc càng lớn, bình chữa cháy trong tay Lâm Việt cũng đã cạn sạch. Đúng lúc đó, Lâm Dương Dương phá thủng cửa xe, hai đứa bé mắc kẹt cuối cùng cũng thoát được ra ngoài, thấy không còn ai nguy hiểm nữa, anh liền nhanh chóng lùi lại.

Bọn họ đưa hai mươi tư đứa trẻ sơ tán tới ven đường. Nhóm người vừa đứng vững, phía sau đã nổ “oành” một tiếng.

Bình xăng xe buýt phát nổ, ánh lửa ngút trời.

Lâm Việt ngồi dưới đất thở hổn hển. Anh nhìn lửa cháy, trong lòng nhẹ nhõm vạn phần.

Thật may, đã cứu ra cả rồi.

Truyện Chữ Hay