Dựa theo hướng dẫn trên bản đồ, Lâm Việt lái xe về phía bệnh viện Hải Loa.
Xe chạy càng lâu, bầu không khí cũng càng thêm căng thẳng.
Bởi vì…
Suốt dọc đường, bọn họ đều không thấy dù chỉ một người sống.
Hiện tại là tám rưỡi tối, đối với một thành phố bình thường, đây chưa phải là lúc để yên tĩnh.
Vậy mà toàn bộ thành phố Tinh Hải lại trống rỗng. Có rất nhiều ánh đèn sáng sau ô cửa sổ, hàng quán bên đường vẫn bày đầy bánh bao, trong quán nhậu đồ nướng xếp rất nhiều thịt quay, trên ngọn cây còn mắc chiếc diều của lũ trẻ… Khắp nơi đều vương hơi thở cuộc sống nhưng không có người sống, lộ ra một cảm giác quỷ quái khôn tả.
Bình xăng xe không còn nhiều, khi đi ngang qua một trạm nhiên liệu, họ không thể không dừng xe bổ sung thêm xăng trước khi đi tiếp.
Lâm Việt đỗ xe ngay ngắn, dập tắt điếu thuốc rồi hô một tiếng về phía cửa hàng tiện lợi trong trạm xăng dầu: “Có ai không?”
Cửa tiệm kia trống rỗng, không một bóng người.
Lâm Việt nhíu mày bước vào đó.
Bên trong cửa hàng tiện lợi rất sạch sẽ, hàng hóa sắp xếp gọn gàng, sàn nhà sáng bóng như gương. Màn hình máy tính sau quầy thu ngân đang chiếu một chương trình tạp kỹ rất thú vị, tiếng cười của những nữ nghệ sĩ vọng ra từ bên kia màn hình, thanh âm khó nghe có phần giả tạo.
Dưới màn đêm yên tĩnh, tiếng cười kia khiến người ta cảm thấy vô cùng nổi bật chói tai, lạc lõng giữa bốn bề vắng lặng.
Nhớ tới trận hỏa hoạn ở nhà ma trước đó, Lâm Việt không khỏi lo sợ. Anh thu bình chữa cháy và rìu cứu hộ trong cửa hàng vào nhẫn không gian đề phòng sau này cần tới, thuận tiện cũng chọn thêm một số đồ nhu yếu phẩm trên giá.
Kệ hàng thực phẩm chớp mắt đã được anh dọn sạch sẽ. Đúng lúc này, chương trình tạp kỹ phát trên máy tính quầy thu ngân bỗng im bặt.
Tiếng nói cười âm vang chợt ngừng, cứ như thể có ai đột ngột bóp chặt cổ họng những nghệ sĩ kia.
Hoặc là… có người bấm nút tạm dừng.
Lâm Việt cảnh giác quan sát bốn phía.
Bốn người Lâm Dương Dương ở bên ngoài, cách anh một bức tường kính. Họ đang đứng bên trụ xăng canh chừng, nhìn thái độ có thể thấy ở đó không có vấn đề gì.
Đồ cần bổ sung đã lấy đủ, Lâm Việt yên lặng đi về phía quầy thu ngân, thoáng ngó vào sau bàn.
Quả nhiên… không có ai cả.
Nhưng hình ảnh trên màn hình đúng là đã bị nhấn tạm dừng!
Từ góc sâu phía trong cửa hàng tiện lợi không người thình lình vang lên tiếng bước chân. Tiếng động kia càng lúc càng gần, còn xen lẫn nhịp thở dốc dồn dập.
Lâm Việt nhướng mày.
Anh sải bước vọt ra khỏi tiệm, thuận tay dùng chiếc khóa chữ U khóa chặt cửa lại.
Vừa khóa xong, cánh cửa lập tức như bị vật gì va mạnh một cú! Trong cửa hàng còn vọng lại tiếng phụ nữ gào thét điên cuồng!
Chuyện vừa xảy ra khiến hai vợ chồng già sợ đến ôm chặt lấy nhau, sắc mặt Tiểu Tuyền cũng tái nhợt.
Lâm Dương Dương dùng đôi mắt đặc thù của mình quét qua bốn phía, cố gắng tìm ra dấu vết trong những nét vẽ xộc xệch.
Đáng tiếc, cô cũng không thể phát hiện bóng dáng bất kỳ thứ quỷ quái nào.
Theo từng tiếng va chạm, cánh cửa của cửa hàng tiện lợi rung lên ầm ầm, cũng may cửa khá chắc chắn nên không bị xô vỡ. Sau sáu, bảy lần đụng, sức mạnh đang tông cửa kia dường như ngày càng yếu đi, cuối cùng ngừng lại.
Lâm Việt nắm chặt một một cây dao gọt hoa quả vừa lấy ra từ nhẫn không gian, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía cửa tiệm.
Bốn người còn lại đứng một bên lo lắng nhìn. Đợi một hồi, trong cửa hàng tiện lợi đã không còn hiện tượng kỳ lạ nữa.
Nhưng tại trạm xăng lại xảy ra vài chuyện bất thường.
Ngoài xe của bọn họ, trong trạm còn đang đậu một chiếc xe khác.
Đó là một chiếc Toyota loại sedan. Chiếc xe vốn đang ở trạng thái tắt máy đột nhiên khởi động, trong bầu không khí yên tĩnh, âm thanh động cơ có vẻ vô cùng ồn ào, thân xe cũng nhẹ rung lên theo tiếng máy.
Lâm Việt hiệu cho Lâm Dương Dương và mấy người khác đừng lộn xộn rồi nắm chặt cây dao gọt hoa quả, tiến về phía chiếc Toyota.
Đã sắp tới gần, Lâm Việt khom thấp cơ thể, sẵn sàng tấn công bất kỳ lúc nào.
Ghế lái, trống rỗng.
Ghế phụ, không người.
Băng ghế sau, không có ai.
Bên cạnh chiếc xe là một trụ xăng, thẻ đổ xăng còn cắm trên trụ, đầu vòi bơm cũng cắm ở miệng bình xăng, chữ số trên bảng điện tử còn đang nhảy vùn vụt.
Cứ như đột nhiên có kẻ nhấn nút bơm xăng, nhưng gần đó lại không có nửa bóng người.
Lâm Việt nhìn màn hình. Chiếc xe này cần đổ tệ, từ khi anh tới gần đến giờ, con số đã từ giảm xuống tới .
Vài giây sau, con số nhảy từ tới .
Chữ số hiển thị bằng , cùng lúc đó, súng bơm xăng bỗng kêu “két” một tiếng, sau đó đầu vòi sắt rời khỏi bình xăng, chậm rãi chuyển động trên không trung!
Lâm Việt phản ứng cực nhanh. Anh giật lùi vài bước, nâng dao chắn ngang phía trước.
Anh trợn mắt nhìn súng bơm xăng lắc lắc vài lần trên không rồi từ từ bay trở lại khe cắm. Nếu không phải trên mặt đất còn rớt lại hai giọt dầu đánh dấu quỹ đạo di chuyển của nó, có lẽ anh sẽ nghi ngờ mình bị hoa mắt.
Bốn người Lâm Dương Dương cách đó không xa cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Cặp vợ chồng da trắng khẽ kêu lên, nhỏ giọng thầm thì gì đó với nhau, giơ tay vẽ hình thánh giá trước ngực. Tiểu Tuyền không rên một tiếng đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn tất cả như thể việc chẳng hề liên quan tới mình.
Nếu phải đối phó với thứ hữu hình, Lâm Việt hoàn toàn không sợ, nhưng thứ không có thực thể lại tương đối khó nhằn. Xét từ tình hình hiện tại, đám ma quỷ kia cũng không làm tổn thương bọn họ, có lẽ chỉ muốn dọa nạt mà thôi?
Dù vậy, anh vẫn không dám chắc sau đó chúng có tiếp tục “hiền lành” như vậy nữa không. Anh nhổ tấm thẻ đổ xăng trên máy ra, ném cho Lâm Dương Dương: “Bơm nhanh đi nhanh.”
Lâm Dương Dương lập tức cắm thẻ vào trụ xăng bên phía xe của họ, bắt đầu bơm.
Mà trong chiếc Toyota đen đã vang lên tiếng đạp ga.
Lâm Việt lùi sang một bên, mặt không đổi sắc nhìn chiếc xe.
Những chuyện kỳ lạ bất ngờ ập đến này, anh đã quen rồi.
Nhưng hiện tượng bí ẩn tương tự còn chưa dừng lại.
Nắp bình xăng tự động đóng lại. Chiếc ô tô đen chợt khởi động, không hề báo trước mà chậm chạp lăn bánh!
Khi nó bắt đầu tăng tốc rời khỏi trạm xăng, Lâm Việt như có điều suy nghĩ. Anh lấy ra một gói bánh bích quy ném về phía đó.
Gói bánh chuẩn xác va chạm với kính chiếu hậu bên trái, sau đó văng ngược vào ghế lái.
Chiếc xe lập tức cuống quýt quay đầu rồi thắng gấp, lốp xe để lại một vệt ngắn trên mặt đường xi măng.
Sau khi phanh lại, chiếc Toyota dừng trước lối ra vào trạm xăng, không nhúc nhích.
Cánh cửa phía ghế lái thình lình bật mở rồi đóng sập “rầm” một tiếng, lực đóng mạnh như thể muốn đập vỡ kính xe.
Chọc giận con quỷ kia rồi sao?
Lâm Việt nhìn chằm chằm chiếc ô tô. Dựa theo mô tuýp thông thường, nó hẳn phải khởi động một lần nữa, lao về phía anh?
Anh yên lặng chờ giờ khắc đó.
Lâm Dương Dương lo lắng nhìn Lâm Việt, đồng thời chính cô phải tự biến mình thành một cô gà mái non nớt, cố gắng bảo vệ ba “gà con” người mới.
Toàn bộ trạm xăng rất an toàn, ngoại trừ chiếc Toyota đen kia thì không xuất hiện thứ gì kỳ lạ.
Một tiếng “rầm” đột ngột, nắp cốp sau chiếc xe hằn một vết sâu!
Kế tiếp là hàng loạt tiếng va chạm, tấm kim loại cũng theo đó lõm thêm mười mấy vết! Những dấu tích gồ ghề tựa như có một người đàn ông cường tráng nào đó vừa nện nắm đấm liên tục lên nắp cốp, cứ thế mà đập thành hố nhỏ!
Ba quyền đầu tiên, dấu vết vẫn chỉ là vết nắm tay bình thường, nhưng bắt đầu từ quyền thứ tư, nắp cốp đã in dấu máu.
Sau đó mỗi dấu quyền xuất hiện lại càng dính nhiều máu hơn. Khi vết lõm thứ mười bốn nện xuống, máu đã nhuộm đỏ cả nắm đấm này.
Tim Lâm Việt đập nhanh hơn, anh sải hai bước dài lao tới, lập tức nhấn mở cốp sau.
Trước khi mở ra, anh đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, dù trong cốp có bất cứ thứ gì cũng không thể dọa anh hoảng sợ.
Nhưng bên trong đó lại trống rỗng, ngoài vài món đồ cứu hộ thì không còn gì khác.
Sau khi loạt dấu quyền quái quỷ xuất hiện, chiếc Toyota đen lại bất ngờ nổ máy. Nó đảo một vòng tại chỗ, sau đó bỗng hành động không theo diễn biến thường thấy trong phim kinh dị.
Nó không tấn công nhóm Lâm Việt mà nghênh ngang bỏ đi!
Sau khi rẽ ra đường lớn, chiếc xe tựa như tiến vào một thời không khác, biến mất trong hư vô.
Chiếc xe kia vừa mất hút, Tiểu Tuyền vẫn luôn đứng nhìn rốt cục không nhịn được gào lên: “Anh sợ cái gì? Anh đâm thủng lốp đi! Để xem lốp thủng thì nó lăn thế nào! Anh thả nó đi rồi lát nữa nó lại đuổi theo chúng ta thì sao?!”
Lâm Việt chẳng buồn tặng cho Tiểu Tuyền một cái liếc mắt. Anh chỉ cảm thấy thật đau đầu.
Lúc này bình xăng cũng đã được đổ đầy, Lâm Việt đậy nắp bình lại, ngồi vào ghế lái, giục mọi người: “Phải đi thôi. Thắt chặt dây an toàn vào.”
Lâm Dương Dương ngồi trên ghế phụ, ba người mới ngồi phía sau. Cả bốn người đều nghe lời anh, ngoan ngoãn cài dây an toàn.
Xe đã chuyển bánh, Tiểu Tuyền vẫn không ngừng làu bàu: “Để xem, lát nữa chúng ta đang chạy bình thường kiểu gì cái xe kia cũng sẽ thình lình đuổi theo sau đâm chúng ta… Thế mà anh lại không đâm thủng lốp, anh nghĩ…”
Lâm Dương Dương không nhịn được mắng cậu ta: “Anh tưởng là dùng võ mồm đâm thủng được lốp à? Không có công cụ chuyên dụng, áp suất lốp sẽ làm người ta bị thương đấy.”
Tiểu Tuyền coi thường lườm cô: “Con nhóc ranh, định bịp tôi à? Sức chiến đấu của anh cô phải được điểm rồi còn gì? Còn sợ tí áp suất này chắc? Cứ đâm thẳng con dao kia lên…”
Lâm Dương Dương nheo mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng: “Lưỡi dao gọt hoa quả mỏng dính như thế rõ ràng không đâm được săm lốp… nhưng mà giết anh thì được đấy.”
Tiểu Tuyền bị Lâm Dương Dương chặn họng một câu cũng không dám hằn học lại, nghẹn nửa ngày mới nhả ra một câu: “… Nhà cô bị làm sao thế hả? Sao mà ai cũng đằng đằng sát khí, mở mồm là giết! Các cô như thế… rõ khó gần.”
Lâm Dương Dương vẫn lạnh tanh: “À, tôi đây dễ gần chút vậy… Thế xin hỏi anh có đủ bản lĩnh tìm cho tôi một túi đinh bốn chân hay lưỡi lê ba cạnh không? Nếu có thì chẳng cần anh tôi, tự tôi cũng đâm thủng lốp được.”
Tiểu Tuyền nóng nảy: “Tôi mà có mấy thứ cô nói thì tự tôi cũng xử được.”
Nghe vậy, Lâm Dương Dương liền dùng kỹ thuật mà công ty đã huấn luyện bao năm, thể hiện một gương mặt giễu cợt đến cực điểm: “Ha! Tôi thấy dù có mấy công cụ ấy… Anh cũng chẳng dám.”
Gương mặt của Lâm Dương Dương quá xinh đẹp, quá mộng ảo, nếu là một người bình thường lộ ra biểu cảm này chắc chắn trông sẽ rất thiếu đòn, nhưng đổi lại là cô, nó lại trở thành phong thái có phần cao ngạo, tựa như đang từ trê cao nhìn xuống chân tháp.
Tiểu Tuyền rốt cục nhận ra – Lâm Dương Dương vô cùng ghét cậu ta.
Tuy không biết vì sao bản thân lại bị ghét, nhưng một khi đã hiểu ra, cách đối phó tốt nhất chính là ngậm miệng tránh chọc phải cô.
Thấy Tiểu Tuyền chịu im lặng, Lâm Dương Dương cũng không quan tâm đến cậu ta nữa.
Tuy Phong Mặc tính tình khó lường, thường làm những chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, nhưng theo cô quan sát, hắn không phải kiểu người sẽ trở mặt vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi. Tên Tiểu Tuyền này có thể khiến hắn nhiều lần nổi sát ý, đủ để chứng minh… Cậu ta thật sự là kẻ đáng ghét.
Mà kỳ thực, Lâm Dương Dương đã nảy sinh ác cảm với cậu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bởi vì ngay trong lần đầu gặp mặt, Tiểu Tuyền đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, ánh mắt tựa như đang nhìn động vật trong sở thú, khóe miệng còn pha vẻ châm biếm mờ nhạt.
Đối với người bình thường, nét chế giễu này có lẽ rất khó thấy, nhưng trong đôi mắt của Lâm Dương Dương, tất cả hình ảnh đều sẽ được thể hiện bằng những hình thái biểu cảm khoa trương như phim hoạt hình, vậy nên nụ cười của cậu ta đối với cô chính là một gương mặt trào phúng cực kỳ tiêu chuẩn.
Lâm Dương Dương vô cùng mẫn cảm với bề ngoài của mình. Cô vốn bị ép buộc cải tạo cơ thể thành hình dáng hiện tại, nếu có kẻ nào lộ ra biểu cảm đặc biệt vì bề ngoài này, cô sẽ căm ghét kẻ đó.
Bây giờ nhớ lại, cô có thể thoải mái chấp nhận ba đồng đội Phong Mặc, Chung Linh và Giang Thủy Hàn cũng chính bởi khi nhìn cô, ánh mắt họ không phải ánh mắt nhìn kẻ lạc loài. Tuy lần đầu gặp gỡ có khiến họ kinh ngạc, nhưng cả ba người đều không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào khiến cô khó chịu.
Vậy nên, cô cũng rất vui lòng đáp lại họ bằng cách chân thành nhất.
—
Mẫu xe ô tô Sedan (Tên gọi khác là Saloon tại Anh) hiểu đơn giản là xe có mui kín với thân xe chia làm khoang riêng biệt: khoang động cơ phía trước, khoang hành khách và khoang hành lý phía sau. Trong đó, khoang động cơ và khoang hành lý thấp hơn, khoang hành khách cao với hai hàng ghế. Xe có cấu trúc cửa chia đều ra hai bên với – chỗ ngồi và khoảng sáng gầm xe thấp, không cao hơn mm.