“Đúng vậy, thật ra con cũng không quá tin. Hơn nữa con hỏi bà ấy phương pháp là gì, bà ấy cũng không chịu nhiều lời, hẳn là bà ấy gạt con rồi.” Từ Phàm đã dần dần giảm đi sự chờ mong của mình.“Ừ, cha tự mình đến hỏi rõ ràng thử xem.” Bác sĩ Từ đột nhiên nói.
Từ Phàm trong phút chốc không phản ứng lại: “?”
Ngay sau đó, anh ta chỉ thấy ông cha nhà mở cửa đi ra ngoài. Anh ta vội vàng đi theo.
Ra ngoài nhìn thấy mẹ Từ đang chuẩn bị tưới hoa, vẻ mặt của cha con hai người bình tĩnh một chút, bác sĩ Từ nói: “Anh đi xuống lầu đi dạo.” Từ Phàm nhanh chóng nói tiếp: “Con cũng đi cùng, cha có con chăm sóc, mẹ yên tâm.”
Sau đó hai cha con ra cửa, ba con thú cưng trong nhà thấy thế, Thẩm Tiêu và Chử Đình nhìn nhau, dựa vào thân thể mềm mại, khi cửa sắp đóng chen từ khe cửa ra ngoài. Thiếu Triệt khổ người khá lớn ở phía sau miệng mới vừa đụng tới cửa, cửa đã khép lại, anh ta chỉ có thể nhìn cửa sủa điên cuồng, vẫn là mẹ Từ trông thấy, mở cửa giúp anh ta, thả anh ta ra ngoài.
Khi mở cửa, mẹ Từ mẫu nhìn thấy chồng và con trai đều vào nhà đối diện.
Bà Phạm nhà đối diện nhìn thấy bác sĩ Từ tìm tới cửa, bà ấy không khỏi có chút khẩn trương. Từ Phàm là đứa nhỏ, tương đối mà nói dễ lừa một chút. Bác sĩ Từ thì khác, một khi bà ấy có sơ hở, rất có thể sẽ bị tóm lấy không buông.
“Meo.” Thẩm Tiêu nhận thấy trạng thái của bà ấy, hướng về bà ấy kêu một tiếng.
Bà Phạm thuận thế ôm mèo lên, sau đó mời bác sĩ Từ ngồi: “Xem ra ông khôi phục rất tốt.”
“Nhờ phúc.” Bác sĩ Từ vừa khách khí trò chuyện vừa đánh giá căn nhà trước mặt. Ông ấy có thể nhẫn nhịn, nhưng Từ Phàm lại không nhịn được: “Bà Phạm, trước đó bà nói có cách chữa trị tay của cha tôi, nhưng lại nói chúng tôi sẽ không thử. Hiện tại tôi gọi chính cha tôi đến đây, rốt cuộc là cách gì bà nói đi. Hôm nay nếu bà không nói, có lẽ cả đêm hai cha con chúng tôi đều không ngủ được.”
Từ Phàm nói rõ ràng, bà Phạm chỉ có thể dựa theo kịch bản lúc trước đặt ra tiếp tục. Thẩm Tiêu ghé vào trong lòng bà ấy, vuốt mèo nhẹ nhàng ngăn cản bà ấy một cái, tâm thần bà Phạm hơi bình tĩnh, nói: “Cách này nói ra, thật ra cũng dễ, nhưng cần đánh gãy gân tay của bác sĩ Từ một lần nữa, sau đó lại dùng thuốc để khép lại.”
“Đánh gãy một lần nữa?” Từ Phàm biến sắc, vừa định nói cái gì, bác sĩ Từ đã muốn ngăn cản anh ta mở miệng, tự mình nói: “Tôi theo y nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ còn chưa từng nghe nói loại thuốc có hiệu quả trị liệu tốt như vậy, không biết bà cụ có cho chúng tôi nhìn thừ trước hay không?”
Bà Phạm đương nhiên sẽ không lấy ra: “Thật có lỗi, thuốc này tôi không thể đưa cho người ngoài xem. Cho nên tôi nói hai vị sẽ không nguyện ý thử, nguyên nhân ở chỗ này. Bác sĩ Từ sẽ không tin tưởng tôi. Việc này vẫn nên dừng thôi, chờ bác sĩ Từ xác định lại đến tìm tôi.”
Bác sĩ Từ nhìn bà ấy một lúc lâu, cuối cùng như là khắc chế cảm xúc, đứng dậy từ biệt: “Được, tôi vẫn nên trở về suy xét lại.”
Cuộc nói chuyện với nhau này không có tiến triển gì quá lớn, nhưng khi rời nhà đối diện, bác sĩ Từ cũng nhìn hành lang thở dài: “Vừa nãy cha còn nói con bị mê hoặc, hiện tại chuyện xảy ra ở trên người cha, cha cũng không bình tĩnh được.”
Từ Phàm cười khổ: “Nếu không chúng ta đi xuống dạo một lát trước đi?”
“Cũng được.” Bác sĩ Từ cảm thấy mình cần bình tĩnh một chút.
Hại cha con bọn họ xuống lầu, Chử Đình bị đuổi về nhà lại lộn trở lại nhà bà Phạm: “Bọn họ sẽ thử.” Anh dùng di động viết: “Có lẽ là đêm nay.”
Người có đôi khi vẫn cứ xúc động, nếu tối nay không được, vậy lần tiếp theo đợi khi bác sĩ Từ bằng mọi cách xin giúp đỡ thật sự không có kết quả đành phải lựa chọn cách nhìn qua kỳ quái nhất này.
Được anh nhắc nhở như vậy, trong lòng bà Phạm đã có tính toán.Nửa đêm, bác sĩ Từ ở trên giường trằn trọc khó ngủ.
Ông ấy lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng vẫn ngồi dậy từ trên giường.
Người ở trong tuyệt cảnh, chỉ có một tí ánh sáng như vậy, đều sẽ nhịn không được đuổi theo.
Ông ấy chỉnh lý bản thân một chút, lại dùng nước lạnh rửa mặt sạch sẽ, cuối cùng vẫn mở cửa phòng ra.
Trong phòng khách, Từ Phàm nghe thấy tiếng động bên ngoài, nhưng anh ta không đứng lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn trần nhà đen nhẹm, yên tĩnh chờ thời gian trôi qua.
Đối diện, bác sĩ Từ vừa gõ cửa, cánh cửa đó đã được mở ra.
Nhìn thấy dáng vẻ bà Phạm quần áo chỉnh tề ở trong nhà, rất rõ ràng là đang chờ ông ấy mắc câu.
Người nguyện mắc câu, là ông ấy tự nguyện.
“Xem ra bác sĩ Từ suy nghĩ kỹ rồi.” Bà Phạm mỉm cười nói.
“Thử cũng không phải không được.” Bác sĩ Từ vừa cúi đầu, thấy hai con mèo nhà theo lại đây, một tay ông ấy ôm lấy một con, dẫn chúng nó vào nhà, nói: “Nhiều nhất là một bàn tay đều bị phế đi mà thôi.” Dù sao hiện tại ông ấy đã là một người tàn phế.
Bà Phạm gật đầu: “Ông đã đưa ra quyết định, vậy trước tiên mời ngồi.” Bà ấy rót trà lạnh cho bác sĩ Từ, sau đó thì vào nhà làm “Công tác chuẩn bị”.
Bác sĩ Từ cảm thấy so với ban ngày trong phòng có thêm một mùi thơm phả ra, mùi thơm này rất dễ chịu, ít nhất hiện tại ông ấy dần thả lỏng một chút. Lại nhấp miếng trà lạnh, ông ấy cảm giác người càng thư thái, thân thể đều bắt đầu trở nên ấm dào dạt. Ở dưới cảm giác ấy, ông ấy dựa lên sô pha, bất tri bất giác người đã ngủ.
Thấy ông ấy ngủ rồi, bà Phạm vội cầm dao từ phòng bếp đi ra…
Thẩm Tiêu và Chử Đình ngồi xổm bên cạnh, nhìn thấy hết thảy.
Ngày hôm sau, chưa đợi đến hừng đông, Từ Phàm đã có chút không chịu nổi. Anh ta rón ra rón rén rời giường, khoác quần áo gõ nhà đối diện.
Cửa rất nhanh mở ra, khuôn mặt già nua của bà Phạm xuất hiện ở cửa. Bà ấy có thể là bởi vì thức đêm, người có vẻ càng tiều tụy.
“Cậu đã đến rồi.” Bà ấy ngáp một cái: “Cậu đưa người trở về đi.”
Từ Phàm vội thấy, chỉ thấy cha nằm ở trên sô pha, ngủ ngon lành.
Cha nhìn qua không có thay đổi gì lớn, chỉ là cả tay đều được băng bó. Trong không khí còn có mùi nến xông đã tàn, anh ta còn tinh mắt nhìn thấy lá bùa vàng chưa dọn sạch ở một góc. Sản phẩm còn sót lại này thế nhưng chính là hiện trường sau khi làm xong một lễ cúng bái.
“Cái này…” Anh ta căng ra, thật sự không biết nên nói cái gì, đành phải nói: “Cha tôi ông ấy không có việc gì chứ?”
“Ừ, không có việc gì.” Bà Phạm mỏi mệt khoát tay, bà ấy quá lớn tuổi, lúc này vô cùng mệt mỏi. Nhưng ở trong cái nhìn của Từ Phàm, càng như là dấu hiệu thiếu hụt sau khi làm một buổi lễ cúng.
“Vậy tay của cha tôi…”
“Dùng thuốc sẽ lành.”
“Thuốc?” Từ Phàm không quá tin.
“Đúng, chính là thuốc.” Bà Phạm tăng thêm giọng điệu nói: “Là thuốc cứu người rất tốt, hiểu không?”
Từ Phàm nháy mắt hiểu được, có nhiều thứ không cách nào nói bằng miệng, thuốc chính là cái cớ tốt nhất. Tuy rằng có lẽ cách bà cụ dùng chính là bí pháp cổ quái nào đó, nhưng cho dù là Thiên Vương lão tử đến đây, bọn họ cũng chỉ có thể nói là thuốc cứu người.
Anh ta vừa đáp lời, vừa cõng cha trở về nhà.
Khi mặt trời nhô lên, bác sĩ Từ cũng tỉnh.
Nhìn thấy ánh mắt trời chiếu vào, ông ấy chỉ có một loại cảm giác… thoải mái. Giống như mệt mỏi mấy chục năm, sau cảm giác vừa nãy đều tan thành mây khói.
Ngay khi ông ấy hưởng thụ giờ khắc này, đột nhiên lại nghĩ tới không phải mình ở nhà bà Phạm đối diện sao, sao lại ở đây? Ông ta vội ngồi dậy, nhìn về phía tay phải của mình, tay phải của ông ấy bị quấn chặt, rất hiển nhiên người băng cũng không có kỹ thuật, băng vải gói rất lộn xộn.
Ông ấy thử duỗi ra thu vào, nỗi đau khổ trước kia đã biến mất không thấy. Ông ấy tưởng mình gặp ảo giác, lại kéo người một cái, vẫn không đau. Thậm chí không có trợ giúp khác, đầu ngón tay ông ấy giống như trở về sự nhanh nhạy trước kia.
“Tiểu Phàm.” Ông ấy vội nói với phái ngoài: “Đi, lấy cuốn băng vải đến.”
Ông ấy chỉ cảm thấy băng vải này băng bó không ra sao, hiện tại băng bó lại một lần nữa hẳn là không thành vấn đề.
Từ Phàm ở bên ngoài còn chưa đi làm, vừa nghe thấy tiếng động, vội mang theo hòm thuốc gia đình tới: “Cha làm sao vậy, vết thương không việc gì chứ.” Ngày hôm qua anh ta nhìn thấy không ra máu mới yên tâm đi ngủ.
“Lão Từ làm sao vậy?” Mẹ Từ cũng nghe thấy động tĩnh đi vào phòng.
“Không có việc gì.” Bác sĩ Từ mở băng vải ra, khi còn một vòng cuối cùng, ông ấy hơi tạm dừng một chút, sau đó bóc ra trước mặt vợ con. Tiếp theo ông ấy chỉ thấy tay mình bóng loáng như mới, một tí vết thương cũng không có, cái tay kia thậm chí trắng nõn giống như da thịt trẻ con, vô cùng mịn màng.
Thần linh ơi anh ta tin tưởng khoa học mà…
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Từ Phàm sau khi nhìn thấy tay cha.
“Tay của ông…” Mẹ Từ ngây ngẩn cả người, bà ấy biết chồng và con trai có tâm sự, dựa trên suy nghĩ không gây thêm phiền hà cho bọn họ, bà ấy vẫn luôn xem như không biết. Dù cho tối hôm qua chồng nửa đêm rời giường ra ngoài, bà ấy cũng đều nhịn xuống tâm tư tìm đến cùng. Hiện tại tay của chồng đột nhiên trở thành như vậy, bà ấy vẫn cảm thấy có hơi quá mức vi diệu. Bà ấy nhịn không được vươn ra so tay của mình với chồng, đúng vậy, tay của chồng trông đẹp hơn một chút…
Bác sĩ Từ giật ngón tay, không hề khó chịu chút nào. Nếu không phải nhìn thấy vết bớt còn trên mu bàn tay, ông ấy thậm chí hoài nghi tay của mình bị đổi, “Hình như thật sự lành rồi.”
Như vậy rất kỳ lạ, rốt cuộc là loại thuốc gì, thế nhưng có thể ngay cả vết sẹo cũng không còn.
“Thật sự?” Từ Phàm ở bên cạnh tìm kiếm cầm chùm nho lại đây, lại lấy cây nhíp từ trong hòm y tế ra cho cha: “Muốn thử không?”
Bác sĩ Từ nhận lấy công cụ lột vỏ nho, đầu ngón tay ông ấy dán lên cây nhíp, động tác không có chút cảm giác ngưng trệ nào, hết thảy đều theo như ý mình.
“Đi lấy kim đến.” Bác sĩ Từ nói, nhưng rất nhanh ông ấy lại nói: “Quên đi, bây giờ cha đứng dậy đến bệnh viện.” So với những thứ này, ông ấy càng tin tưởng dụng cụ của bệnh viện hơn.
Từ Phàm cũng muốn đi theo, nhưng anh ta còn phải đi làm, chỉ có thể nói cha mẹ có tin tức tốt lập tức thông báo cho anh ta.
Sau khi bác sĩ Từ dẫn vợ đi bệnh viện, kiểm tra xong, đến cuối cùng ngay cả chủ nhiệm của khoa ông ấy đều bị kinh động, bớt thời gian tới gặp ông ấy.
“Nghe nói tay ông khỏe rồi?” Chủ nhiệm vừa vui vẻ vừa khó hiểu nói. Lúc trước biết tay lão Từ xảy ra vấn đề, ông ta tìm người giúp đỡ khắp nơi xem có thể chữa khỏi hay không, sau khi chiếm được một đống đáp án bất lực, lão Từ biến mất vài ngày đột nhiên trở về, nghe nói tay còn lành lại không hề có một chút tật gì, điều này làm cho ông ta không khỏi muốn đến xem là thật hay giả.
Lúc này bác sĩ Từ còn chưa lấy được kết quả, bảo thủ nói: “Cụ thể còn phải xem kiểm tra.”
“Nhìn kiểm tra cái gì. Kiểm tra của ông ở trong bệnh viện có thể xem đều xem hết một lần rồi, còn thiếu để bác sĩ Trần lại đây nắn xương cho ông đó.” Nói xong, chủ nhiệm lại thêm một câu: “Thật sự lành rồi? Có thể cầm dao không? Hai mươi phút sau có một buổi phẫu thuật, muốn đi khâu da thử không?”
Khâu da là công việc kết thúc của một buổi phẫu thuật, bình thường đều giao cho bác sĩ nội trú là tay mới trong bệnh viện để tích lũy kinh nghiệm. Lúc trước tay của bác sĩ Từ xảy ra vấn đề, ngón tay phát run, cơ bản không cầm được dao. Hiện tại chủ nhiệm bảo ông ấy đi khâu da, thật ra cũng là vì thử xem tay ông ấy có khôi phục chưa.
“Được.” Lý do bác sĩ Từ đến bệnh viện, cũng là có ý nghĩ này.
“Đi đi đi.” Chủ nhiệm dẫn theo ông ấy rồi đi tìm một bác sĩ ngoại khoa khác đang rảnh, chuẩn bị nhét người vào.
Thời gian một cuộc phẫu thuật có dài có ngắn, cuộc phẫu thuật mà bác sĩ Từ bọn họ làm không phải quá nghiêm trọng, thời gian chỉ tốn chưa đến một tiếng. Phẫu thuật thuận lợi kết thúc, bác sĩ Từ bắt đầu khâu da, ông ấy có kinh nghiệm dày dạn, chỉ khâu ở dưới tay ông ấy vô cùng linh hoạt, cuối cùng khâu xong, bác sĩ nội trú bên cạnh vây xem vừa nhìn, trình độ khâu đó không khác gì sợi chỉ thẩm mỹ, sau khi phẫu thuật cho người bệnh xong, có lẽ vết sẹo cũng không nhìn thấy.
“Xem ra thật sự lành rồi.” Chủ nhiệm hết sức vui mừng: “Buổi tối sắp xếp mấy cuộc phẫu thuật nữa cho ông thử xem.” Buổi phẫu thuật không qua loa được, thử nhiều dù sao cũng làm cho người ta yên tâm hơn một chút, nhưng rất nhanh chủ nhiệm lại nghĩ tới một chuyện khác: “Từ từ, vừa nãy tôi quên hỏi, cái tay này của anh là ai trị vậy?” Đối phương có thể chữa khỏi tay của lão Từ, trình độ này, ít nhất đều là hạng nhất.
Bác sĩ Từ biết nhất định sẽ có người hỏi, nhưng ông ấy không thể nói: “Một bác sĩ ẩn cư ra tay.” Ông ấy kéo đề tài qua một bên: “Cái tay này đã lành hay chưa còn phải thử thêm vài lần mới được.”
Ông ấy không muốn nhiều lời sao chủ nhiệm không thấy được: “Được, vậy trước hết tôi không hỏi. Hôm nay ông chủ động thỉnh chiến, thế tôi sắp xếp phẫu thuật, buổi phẫu thuật nào có thể sắp xếp đều sắp xếp cho ông.”
“Được.”
Vì thế buổi tối, Từ Phàm đợi tin tức cả ngày vừa về đến nhà, đã nhìn thấy cha gần như ngồi phịch trên sô pha.
Anh ta không khỏi nhìn mẹ bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Tình huống thế nào?”
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/tro-choi-sinh-ton-doi-khat/chuong-113