Bác sĩ Từ biết vết thương của mình không có cách nào tốt lên, nhưng đối với con trai ông ấy cũng không muốn giội nước lã: “Làm một người cha, cha quả thật giống với mẹ con, bảo con đổi nghề không cần gặp những nguy hiểm này. Nhưng cha lại chân thành hy vọng, con có thể không cần lòng mang oán hận, trở thành một bác sĩ.”
“Cha không oán người kia sao?” Từ Phàm hỏi.
“Đương nhiên oán.” Bác sĩ Từ nói: “Nhưng oán thì oán, hận thì hận, không thể bởi vì oán hận lại từ bỏ chức trách của mình, chúng ta phải việc nào ra việc đó.”
Câu cuối cùng này của bác sĩ Từ, làm cho ba người Thẩm Tiêu và Chử Đình cũng không khỏi nhìn về phía ông ấy.
“Bác sĩ Từ là một vị bác sĩ đáng được người khác tôn kính.” Thẩm Tiêu nói.
“Ừ.” Chử Đình cũng đồng ý nói.
“Vậy bảo bà Phạm nhanh ra tay đi?” Thiệu Triệt chen lại đây nằm úp sấp xuống nói: “Hiện tại người có lương tâm không nhiều lắm, huống chi còn là bác sĩ có y thuật cao siêu.”
“Có thể, bảo bà Phạm tìm cơ hội đi.” Chử Đình nói. Móc phía dưới đã hạ xấp xỉ rồi, hiện tại cứ chờ Từ Phàm tự mình mắc câu. Nhưng không nghĩ tới công việc của Từ Phàm lại là trung y, vậy vừa khéo, ngược lại có một thân phận quang minh chính đại.
Sau khi cha mẹ ở lại đây, mỗi ngày Từ Phàm sống thật sự thư thái.
Trước kia bởi vì nảy sinh bất đồng với cha, cho nên anh ta không muốn ở nhà, thà rằng mình dẫn mèo ở bên ngoài. Hiện tại cha bị thương dưỡng bệnh ở nhà anh ta, ngược lại anh ta có cảm giác gia đình.
Mỗi ngày sớm tối ăn đồ ăn mẹ nấu, sau đó trò chuyện với cha về thành quả học tập trong khoảng thời gian này, loại cảm giác này có hơi giống trở về hồi tiểu học. Không đúng, khi còn nhỏ, cha cũng không có nhiều thời gian ở nhà như vậy, ít nhất anh ta không cách nào vừa về nhà đã gặp cha.
Nhưng cũng chính vì mỗi ngày đối mặt với cha, trong lòng anh ta mới càng khổ sở.
Bác sĩ Từ nói với anh ta, trung y cũng không cách nào khiến tay của cha khôi phục như lúc ban đầu.
“Trung y cũng không có cách sao?” Từ Phàm thật uể oải.
Khi mặt xám mày tro trở lại tiểu khu, sắc trời đã tối sầm lại. Anh ta tiến vào thang máy lên lầu, khi đến một tầng, cửa thang máy mở, Dương Tử Minh vào.
Bởi vì khoảng thời gian này bận rộn ở phòng khám, Từ Phàm đã mấy ngày không gặp Dương Tử Minh.
Không giống với trước kia gặp, khí sắc của Dương Tử Minh hồng hào hơn một chút, loại tử khí suy sụp ban đầu ấy giống như đang từng chút rời xa anh ta.
“Từ Phàm? Thật trùng hợp.” Dương Tử Minh có chút bất ngờ: “Đã một thời gian không gặp anh, xem ra trong khoảng thời gian này anh rất bận.”
“Có hơi bận.” Trong khoảng thời gian này hầu như anh ta cống hiến toàn bộ thời gian dư thừa của mình cho phòng khám, anh ta quan sát khí sắc của Dương Tử Minh, nói: “Xem ra gần đây tâm trạng anh không tệ, khí sắc cũng trở nên tốt hơn không ít.”
“Đúng vậy. Hôm nay tôi đi bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ nói bệnh tình của tôi có chuyển biến tốt đẹp.” Trên mặt Dương Tử Minh tràn đầy tươi cười: “Lát nữa tôi phải đi cảm ơn bác sĩ Trần thật tốt, cảm ơn ông ấy kê đơn cho tôi.”Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh ta, Từ Phàm có chút hiểu được vì sao cha sẽ nói vậy, nhưng cảm ơn bác sĩ Trần… Nhớ lúc trước bác sĩ Trần từng nói với anh ta, thuốc và châm cứu hết hiệu nghiệm rồi… Làm sao hiện tại có chuyển biến tốt được?
Đang nghĩ ngợi, anh ta bỗng thấy Dương Tử Minh không ấn thang máy.
“Anh muốn đi tầng mấy?” Anh ta nhắc nhở nói.
“Tầng 18.” Dương Tử Minh nói: “Tôi thấy anh ấn, nên không ấn nữa. Bà Phạm bán đồ chua cửa tiểu khu không phải ở đây à, mẹ tôi rất thích ăn cải trắng cay bà ấy làm, cho nên đến mua một ít.”
Lại là bà Phạm…
Từ Phàm không biết trong lòng mình vì sao sẽ có cảm khái này, nhưng anh ta nhìn thấy đường sống tỏa sáng trên mặt Dương Tử Minh, anh ta bắt đầu nhịn không được nghĩ tới miếng đá thủy tinh đặt ở trong bùa bình an đó.
Miếng đá thủy tinh thứ hai trong bùa bình an sau khi cha xuất viện biến thành bột phấn, mà thân thể của cha cũng quả thật khôi phục khác hẳn với người thường.
Hiện tại việc bệnh nan y của Dương Tử Minh đột nhiên chuyển biến tốt đẹp tựa như lại có liên quan tới bà Phạm, Từ Phàm cảm thấy, nếu trùng hợp quá nhiều, ngược lại sẽ không phải là trùng hợp nữa.
“Anh đến chỗ bà Phạm chỉ mua đồ chua hả?” Từ Phàm hỏi: “Có từng mua thứ khác không?” Ví dụ như bùa chú linh tinh.
Dương Tử Minh lại kỳ quái nói: “Chẳng lẽ ngoại trừ đồ chua, bà Phạm còn bán thứ khác?”
Từ Phàm nhìn ánh mắt của anh ta, trong một chốc không quá xác định rốt cuộc là anh ta không biết, hay là không tiện nói đành phải giả ngu.
Lúc này tới tầng 18, hai người ra cửa thang máy Từ Phàm nghĩ một lúc, đi theo Dương Tử Minh cùng đi gõ cửa: “Mẹ tôi cũng thích ăn, không thì tôi cũng mua một ít đi.”
Sau đó hai người gõ cửa, bà cụ đang ở nấu cơm. Con gái bà ta mở cửa cho bọn họ.
Sau khi biết được ý đồ của hai người, bà cụ vội lấy cho hai người mỗi người một ít đồ chua, cuối cùng Dương Tử Minh để lại mười đồng tiền, vô cùng cảm ơn rồi rời đi. Mà Từ Phàm thấy anh ta hình như thật sự đến mua đồ chua, nhíu mày một cái, cũng ôm phần đó của mình trở về nhà.
Buổi tối ăn cơm, Từ Phàm bảo cha ăn nhiều đồ chua một chút.
Mẹ Từ thấy anh ta gắp không ít, nhịn không được nói: “Đồ chua này ăn không khỏe mạnh lắm đâu.”
Từ Phàm nhìn thấy cải trắng cay trong bát của cha bị anh ta chất thành núi nhỏ, không khỏi ngượng ngùng thu đũa về. Là anh ta suy nghĩ nhiều.
Thế mà anh ta lại hy vọng dựa vào đồ chua này sinh ra kỳ tích.
Thân thể Dương Tử Minh có thể có chuyển biến tốt đẹp, nói không chừng là bởi vì anh ta trẻ tuổi. Nếu đồ chua của bà cụ thật sự thần kỳ như vậy, vậy bà ấy bán như thế mấy năm, sao không có động tĩnh khác.
Có lẽ những việc này thật sự cũng chỉ là trùng hợp.
Nhưng mà dù cho anh ta tự giễu thế nào, cuối cùng anh ta vẫn không gắp đồ chua trong bát cha về.
Ngày hôm sau, Từ Phàm đến phòng khám đi làm. Anh ta vừa thấy bác sĩ Trần, lập tức hỏi về chuyện của Dương Tử Minh: “Nghe nói thân thể của cậu ấy chuyển biến tốt đẹp rồi?”
Thấy học trò hỏi chuyện này, Bác sĩ Trần hơi nhíu mày nói: “Đúng vậy. Vốn nên là người sắp chết, đột nhiên lại một lần nữa tỏa sáng đường sống. Giống như cha cháu chỉ tốn vài ngày miệng vết thương đã khép lại, rất thần kỳ.”
Bác sĩ Trần không đặt hai chuyện này lại với nhau còn tốt, ông ta vừa gộp chung, ngược lại lại làm cho trong lòng Từ Phàm có thứ gì đó quấy nhiễu suy nghĩ hỗn loạn của anh ta.
Tâm tư hỗn loạn trôi qua hết một ngày, hôm nay anh ta không tiếp tục ở lại phòng khám tăng ca học tập nữa. Anh ta nghĩ thông suốt, có gì muốn nói không bằng trực tiếp đi hỏi rõ ràng để hiểu, mình cư đoán vậy cũng không phải là cách.
Vì thế sau khi anh ta về nhà đi thẳng đến tiểu khu, ở đầu đường anh ta gặp bà Phạm sắp thu quán.
Lại giúp bà cụ dọn đồ đạc xong, Từ Phàm thấy xung quanh không ai, anh ta thở ra một hơi nói: “Bà Phạm.”
Bà Phạm quay đầu nhìn anh ta: “Hả?”
“Viên thủy tinh bà để trong là bùa bình an là gì?” Thật ra trong lời này có bẫy rập, anh ta không nói bùa bình an là bùa nào, giống như đã nhận định đá thủy tinh bên trong đó chính là bà Phạm tự mình đặt vào.
“Vì sao hỏi cái này?” Bà cụ không trực tiếp trả lời.
“Lại nói cũng rất trùng hợp.” Từ Phàm nói: “Sau khi bà cho tôi bùa bình an, cha tôi lập tức thoát khỏi nguy hiểm. Sau đó bà lại cho tôi một tấm bùa bình an, miệng vết thương của cha tôi khép lại cực kỳ nhanh. Mà hai chuyện này kết thúc, viên thủy tinh trong bùa bình an đều biến thành bột phấn. Việc này vẫn làm cho tôi khó hiểu, cho nên hôm nay muốn hỏi rõ ràng.”
“Cậu sẽ không cảm thấy thân thể cha cậu chuyển biến tốt đẹp là bởi vì hai lá bùa đó chứ.” Vẻ mặt của bà Phạm kinh ngạc nhìn anh ta nói: “Cậu phải tin tưởng khoa học. Thân thể của bác sĩ Từ chuyển biến tốt, là bản thân thân thể ông ấy tốt. Lá bùa bình an đó của tôi cũng chỉ là cầu an ủi tâm lý. Cậu là người từng đi học nhận qua giáo dục, không thể mê tín.”
Từ Phàm: “…”
Không ngờ đến cuối cùng, ngược lại là anh ta đi lên đường ngang ngõ tắt?
“Tôi không có ý khác.” Từ Phàm cười khổ nói: “Là tôi chạy chữa bệnh cấp tính lung tung. Bà cũng biết, tay cha tôi bị thương. Vết thương đó thật ra rất nghiêm trọng, về sau cha tôi có thể cũng không cách nào lên bàn mổ. Tôi sốt ruột trong lòng, hỏi cách này, cuối cùng đều vì bất lực. Khi người ta đang cùng đường, luôn sẽ ôm một chút ảo tưởng, cho nên tôi mới nghĩ tới bùa bình an bà cho. Nếu trên đời này thực sự có lực lượng thần bí có thể chữa khỏi vết thương của cha tôi, vậy từ nay về sau tôi chính là người theo thuyết hữu thần.”
“Cậu phải tin tưởng khoa học.” Bà cụ lại nói: “Lực lượng thần bí có thể chữa khỏi tay của bác sĩ Từ hay không, cái này tôi không biết. Nhưng quả thật biết có loại thuốc có thể làm cho ông ấy khôi phục như lúc ban đầu, tôi cảm thấy nhà cậu đừng thử.”
Từ Phàm vừa nghe có cách, máu nháy mắt xộc lên đầu: “Chỉ cần có thể tốt lên, cách gì chúng tôi cũng nguyện ý thử.”
Bà Phạm nhìn anh ta nở nụ cười một cái, lại không tiếp tục nói nữa, mà tự mình cầm đồ đi đến trong tiểu khu.
Từ Phàm bị bà ấy nhấc lên sự hứng thú, có hơi sốt ruột, anh ta đi lên theo vừa lui vừa nói: “Bà Phạm, cách bà nói là gì vậy? Bà không nói sao lại biết chúng tôi sẽ không muốn thử?”
Bà Phạm vẫn không nói.
Thái độ này của bà ấy làm cho dù tính tình của Từ Phàm coi như không tệ có hơi lo lắng trong lòng. Lời nói một nửa là ý gì vậy? Phương pháp này rốt cuộc là có hay là không, hoặc là nói thật ra bà ấy chỉ đang nói giỡn?
Chỉ tiếc, dù cho Từ Phàm nói như thế nào, bà Phạm đều chỉ mỉm cười, không nói gì cả.
Hai người trở lại tầng 18, Từ Phàm thấy bà Phạm từ đầu đến cuối cũng không chịu nhiều lời, đành phải tạm thời về nhà ăn cơm trước.
Ở trên bàn cơm, anh ta ăn không yên lòng, cha mẹ ở bên cạnh thấy ở trong mắt, mẹ Từ hỏi: “Đây là làm sao vậy, bộ dáng rất nhiều tâm sự.”
“À không có gì.” Có một số việc Từ Phàm không muốn để mẹ lo lắng: “Là vừa học nên còn có chỗ không hiểu, chưa tiêu hóa được, cho nên thất thần.”
“Không hiểu thì cứ hỏi cha con.” Mẹ Từ gắp một đũa đồ ăn cho anh ta: “Hiện tại cũng đừng nghĩ nữa, ăn cơm trước đi.”
“Vâng.”
Cái cớ này của Từ Phàm rất vụng về, mẹ Từ bao dung, không tìm tòi tận gốc, bác sĩ Từ lại nhạy cảm nhận được việc này hẳn là có liên quan với mình. Ông ấy im lặng ăn cơm xong, kêu con trai đến phòng khách.
“Trông con vò đầu bứt tai kìa, có chuyện gì nói cho cha nghe một chút.” Bác sĩ Từ nói.
Từ Phàm không muốn khi chuyện này còn chưa xác định đã khoe khoang khoác lác, cảm giác cho người ta hy vọng lại làm cho người ta thất vọng thật không tốt, hiện tại anh ta đã bị treo tới không yên, không muốn cha cũng bị làm cho cả đêm không thể ngủ giống mình: “Không có việc gì, tự con có thể xử lý.”
“Là vì chuyện tay của cha nhỉ.” Bác sĩ Từ nói thẳng, thấy con trai trầm mặc, ông ấy tiếp tục nói: “Mạng lưới quan hệ của cha rộng hơn con nhiều, dù là Trung y hay Tây y, trong nước hay ngoài nước, chỉ cần có cơ hội, cha chắc chắn sẽ tranh thủ. Con đó, cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, thật ra đổi một cách sống cũng không phải không được. Nhiều năm thế này, cha có lỗi với mẹ con nhiều lắm, hiện tại cũng có thể đến bù cho bà ấy thật tốt.”
Từ Phàm biết, trước kia mẹ là giáo sư. Sau đó vì chăm sóc anh ta, mới từ chức trở thành chủ gia đình. Trước kia anh ta cũng bởi vì rất ít khi nhìn thấy cha, đã nhìn thấy gương mặt mất mát của mẹ nhiều lần, mới ôm thành kiến với cha.
Đối mặt với sự thoải mái của cha, cõi lòng lúc trước bị vây khốn của Từ Phàm ngược lại bình tĩnh một chút.
Kết quả xấu nhất cha cũng đã chấp nhận, nếu có thể trị tốt, coi như niềm vui bất ngờ trong cuộc sống.
“Con rất hy vọng cha có thể khôi phục.” Từ Phàm điều chỉnh tâm trạng một chút nói: “Trước kia khi cha ở ICU, bà Phàm ở nhà đối diện tặng một lá bùa bình an, kết quả cha thực sự tốt lên. Sau đó cha chuyển vào phòng bệnh bình thường, bà Phạm lại đưa tới một tấm bùa bình an, sau đó tốc độ miệng vết thương khép lại của cha nhanh hơn người bình thường rất nhiều. Khi đó, con lại có ý nghĩ khác. Những chuyện khác thường, làm cho ta cảm thấy có lẽ trên đời này thật sự có lực lượng khoa học không thể giải được tồn tại, cho nên con đi hỏi bà Phạm có cách nào chữa khỏi vết thương của cha hay không.”
Bác sĩ Từ trăm triệu không nghĩ tới thế nhưng con trai sẽ có ý nghĩ như vậy: “Cái gọi là lực lượng thần bí, chẳng qua là có người giả thần giả quỷ thôi. Bọn họ chỉ lợi dụng các con có lòng cầu xin, khiến các con tự động vào tròng. Nếu thật sự có sự tồn tại đặc biệt gì đó, sao còn cần bệnh viện làm gì, đều đi cầu thần bái phật vĩnh viễn không bệnh không già là xong rồi.”
“Nhưng bà Phạm nói, bà ấy có cách có thể trị hết vết thương của cha.” Từ Phàm nói.
Bác sĩ Từ đầu tiên là lắc đầu: “Điều đó không có khả năng.” Viết thương của ông ta hỏi bao nhiêu bác sĩ đứng đầu trong ngành, đáp án đưa ra đều là không thể khôi phục như lúc ban đầu, một bà cụ sao có thể có cách chứ.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/tro-choi-sinh-ton-doi-khat/chuong-112