Chương 39: Mặt Trận Giải Phóng Krebskulm
Trans: Miu
Beta: Orange
—------------------------------------
Trên đường tôi chạy về phía quảng trường thị trấn.
“Dừng lại!”
"Thứ khốn nạn!”
……Tôi nghĩ có lẽ do đang ở giữa thị trấn nên những người được trang bị thêm giáo khá nhiều.
Chuyện này không làm tôi để tâm mấy, nhưng…..
“Hmph.”
Tôi cắt đầu một người lính đang chắn đường, nắm lấy một ngọn giáo đang lao tới và kéo nó lại, rồi
chạy ngược chiều chuôi giáo, mà cắt vào cổ người sử dụng nó.
“Bugeh.”
Bây giờ tôi đã có thể cắt từng bộ phận một cách nhanh gọn rồi. Hình như tôi đã nhuẫn nhuyễn sử
dụng vũ khí hơn rồi nhỉ?
“Chết Tiệt!”
Tôi ném những mảnh kim loại vào cổ và đầu đối thủ ngay khi có cơ hội, nhảy qua con đường và đạp
lên vai một người lính, đồng thời, dùng thanh đoản kiếm của mình đâm vào đầu anh ta. Tiếp tới, tôi
nhảy lên và chạm đất bằng cách nghiền nát đầu của một tên lính khác. Vô số ngọn giáo lao về phía tôi
nhưng tôi đã chạy men theo bờ tường của một ngôi nhà và né chúng. Cuối cùng, tôi ném một thứ chất nổ đặc biệt có thể nổ dù trong nước cho chúng.
“Này!!”
“Đứng lại ngay!!”
Tôi mặc kệ những tiếng hét từ phía sau và tiếp tục di chuyển bằng cách nhảy từ mái nhà này sang mái
nhà khác… Tuy số lượng thuốc nổ không đủ để tiêu diệt toàn bộ nhưng chẳng sao cả, thứ tôi nhắm tới
là làm tiêu hao tài nguyên địch hơn là việc giết chết bọn họ. Đó là điều cơ bản trong chiến đấu. Giờ
quan trọng là do không có nô lệ nào đang chú ý đến tôi nên tôi đã dọn đường máu tới trung tâm thị
trấn.
Và khi tôi tới nơi….
“...Này, tôi đang đợi anh đây, Ronove… Chờ đã. Anh là ai?”
Hm? Đây hẳn là vệ sĩ mà SageRon đã nhắc đến. Và bên cạnh anh ta còn có thêm người nữa. Và bên
cạnh người đang nói về chuyện muốn dạy dỗ ai đó một bài học, thì có khá nhiều những thi thể bị chặt
đầu có vết xăm trên má trái nằm rải rác quanh họ.
“Nhóc có tò mò về mấy cái xác này không?”
“... Có chứ.”
Mấy cái vết cắt thô ráp này là gì vậy? Giờ thì thứ duy nhất mà tôi có thể chế tạo từ chúng chỉ là những quả bóng thôi. Đáng ra, anh ta phải cắt chúng thành từng khối chứ.
“Xin lỗi, bọn chúng chết cả rồi, mày cũng hiểu nhỉ? À đương nhiên là do tao làm cả. Ước gì mày có ở đây lúc nãy để nghe chúng vang xin đấy. Dù nhóc không phải Ronove, nhưng tiếng hét của đóng công cụ đó cũng đủ….”
“Biết rồi.”
Thành thật mà nói, tôi không ghét nghe tiếng hét của người khác, song tôi cũng không thích chúng luôn. Kiểu như có hứng thì nghe, không thì thôi. Và khi anh ta ước rằng tôi có thể nghe điều đó, tôi
chỉ muốn nói rằng “Hiện tại, tôi không có hứng.”
“Mày giận à? Nhưng bọn chúng dù sao cũng chỉ là công cụ chứ không phải con người. Vậy nên chúng sống hay chết cũng có khác gì đâu.”
“.....Tao thấy nói chuyện phiếm như vậy là đủ rồi. Mày chưa nghe đủ sự hỗn loạn của thị trấn sao? Nhanh giết con nhắt đó đi để còn tới nhà lãnh chúa nữa.”
“Cái gì? Đừng đùa vậy chứ!!? Đâu phải hôm nào cũng gặp cô bé xinh thế đâu! Tao muốn nhìn khuôn mặt nhăn nhó của ẻm……”
Trong khi hắn dạng chân chuẩn bị tấn công, tôi đã kích hoạt [Gust] để tăng tốc và lao tới đâm thanh đoản kiếm của mình vào cổ hắn.
“Quao, không tệ, không tệ.”
“... Cẩn thận.”
Hmm. Kẻ lắm mồm kia thì sở hữu một chiếc rìu lớn còn tên trầm tính thì sử dụng một cây kích. Và dù tôi đã sử dụng hét bom bi đòn tấn công đó nhưng tất cả chúng để bị chặn lại.
“...Hừ, mày sẽ chết ở đây thôi oắt con.”
“Tôi thấy mấy người giống kẻ tức giận hơn đấy!”
Thực sự thì tôi không hiểu hắn ta đang nói cái gì nữa, nhưng theo tôi thì tôi thấy nó cực kỳ khó chịu. Vậy nên tôi đã lao tới và đâm đoản kiếm vào cổ hắn. Ngay khi hắn ta định chặn đòn tấn công bằng chiếc rìu chiến của mình, tôi đã đẩy ngã chân của hắn và tung ra một cú đá vòng vô bụng. Đồng thời, tung những bi nổ về phía kẻ trầm tính.
“Gah!”
“Huh?!”
Ngay khi hắn ta còn loạng choạng sau vụ nổ, tôi nhào tới và tung một đòn tấn công vào tên lắm mồm.
“Aaagh”
……Hắn ta đặt hai tay xuống đất và chổng chân lên trời, trông như thể hắn đang chuẩn bị nhào lộn vậy. Ngón chân của hắn ta đập vào cổ tay tôi chặn lại đòn tấn công, và vì vậy nên tôi ném thanh kiếm lên không trung. Sau đó, tôi túm lấy mắt cá chân của hắn và ném về phía tên ít nói. Đương nhiên, tôi không quên tặng kèm thuốc nổ rồi.
Vụ nổ diễn ra, tuy nó có ảnh hưởng tới bọn họ nhưng chỉ trong vài giây, họ đã có thể lấy lại được thăng bằng. ‘Mấy viên bi đó vô dụng ghê’, tôi nghĩ rồi bắt lấy thanh đoản kiếm của mình.
“.... Mày mạnh đấy.”
“Thì tôi đã cảnh báo các người rồi mà…”
Tuy họ yếu hơn Chỉ Huy Hiệp Sĩ nhưng bọn họ cũng không phải hạng tép riu… Có lẽ nhân dịp này mà tôi sẽ thử nghiệm một vài loại thuốc mới.
Với quyết định đó trong đầu, tôi tiêm cho chính mình một liều thuốc bằng mũi kim châm. Sau đó tôi rống lên một tiếng dữ dội khiến cho những lát đá trông như sắp vỡ. Với sự giúp đỡ của bé Inoue, tôi đã lao tới và tặng cho tên trầm tính một cú đấm vào quai hàm. Tác động từ cú đánh đã khiến cho anh ta được một chuyến bay vào không trung miễn phí, nhưng tôi nhận thấy như vậy là chưa đủ nên tôi đã dùng chân của mình làm trụ và xoay nửa vòng. Tôi muốn cả cánh tay của tên nói nhiều, song hắn đã né được nó trong phút cuối, khiến gì tôi đạt được chỉ là vài ngón tay của hắn.
“Buugh?!”
“Gguh!”
Tôi đã tặng hắn những mũi kim độc với đòn tiếp theo, song kẻ lắm lời đã chặn được tất cả. Tuy nhiên, kẻ ít lời vẫn ở trên không trung đã bị những mũi kim đánh trúng nên tôi cũng không thấy thất vọng cho lắm.
“M-mày… không phải mày cũng bên phía hỗn loạn sao!!”
“Hỗn loạn gì? À!”
Tôi nghĩ rằng chắc họ đang nói về cấp độ nghiệp chướng của tôi nhi? Tuy giá trị nhân phẩm của tôi khá thấp, cơ mà tôi còn chẳng biết độ trung bình của nó là bao nhiêu nữa. Kiểu gì giá trị nghiệp chướng của tôi cũng đang bị âm rồi.
“.....Chẳng phải mày nên đứng về phía bọn tao sao? Tại sao mày lại theo bên đó chứ? “
“Chà, tôi nghĩ là vì bên này vui hơn?”
Anh ta đang nói gì vậy? Hỗn loạn này, hỗn loạn nọ riết. Tôi đâu có liên quan tới nó đâu, tôi chỉ làm những thứ tôi muốn mà thôi.
“Cô bị cái giống gì mà quan tâm tới cách tôi chơi hả!!!”
“Gì chứ... Đợi chút, ý ngươi là ngươi chỉ đang chơi thôi sao? Bằng cách tạo một đống hỗn độn ở đây
sao?”
Thật bí ẩn với mà. Hắn ta còn có thể làm gì với nếu hắn đã chặt đầu họ te tua chứ?
“Ha! Mày khoái hỏi mấy câu hỏi vô nghĩa à? Con người ăn khi họ đói, ngủ khi buồn ngủ. Và chịch
khi nứng…. tất cả đều như nhau hết!! Nếu có gì thì chẳng phải mày nên tặng tao một một tràng pháo tay
khi chọn trút lên đám công cụ, thay vì con người đúng không!?"
Không, nó không phải điều mà tôi muốn hỏi… Xem kìa, tên ít nói đã tỉnh lại và đang đứng dậy dần
rồi. Tốt nhất là tôi nên gửi thêm vài mũi kim độc cho anh ta thôi.
“Mày cũng thích nó mà. Huyết. Để có chúng thì chúng ta phải móc nội tạng, để tiếng hét nuốt chửng
nơi đây! Nếu không thì giá trị nhân phẩm của mày đã không thấp đến thế rồi”
Tôi không ghét thấy máu nhưng thật sự mà nói tôi cũng không thích nó cho lắm. Trên hết là nó sẽ hơi
mất vệ sinh nên tốt hơn là nên tránh cho máu bắn ra tung tóe khắp nơi.
Ngoài ra, theo nghiên cứu của tôi chặt đầu là cách tiêu diệt nhanh và hiệu quả nhất. Thế nên kiểu
[Chơi] này có chút ….Tôi thích loại đồ chơi bền bỉ hơn..
“Vì vậy mày nên…”
“Còn tốn bao nhiêu thời gian nữa vậy?”
Chán quá….Tôi thà nghe Yuu khoe khoang những kiến thức sâu rộng của cậu ta về anime còn vui
hơn.
Và vì vậy, tôi vứt những mũi kim độc về tên trầm tính. Chậc, mà có vẻ việc đó là dư thừa rồi, vì những mũi kim đọc lúc trước đã bắt đầu có tác dụng, ý thức của hắn ta đang dần trở nên mơ hồi. Tôi lao tới và đâm thanh kiếm của mình vào kẻ nhàm chán.
“Gahh!!!!!!”
Ái chà, cuối cùng tên này cũng chịu ngậm mồm lại rồi. Dù hắn tính nói gì đó nhưng tôi đã chịu đủ rồi, chương trình hôm nay tới đây là hết.
Tôi tiến tới trước khi hắn kịp nhận ra và đập cán kiếm vào mồm hắn. Khi hàm răng của hắn đã vỡ vụn, tôi tặng hắn một cái mũi gãy. Và khi hắn ta lùi lại, tôi vòng ra sau đá vào lưng hắn. Khiến cơ thểhắn gậy lại và bay lên, tôi túm lấy cánh tay của hắn đe giữ hắn lại. Không một chút nhân nhượng, tôi dùng đoản kiếm chặt đứt tứ chi của hắn.
“GAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”
Gã đàn ông này không những lắm lời, mà còn bất đồng quan điểm với tôi nữa. Hắn ta cũng thật nhạt nhẽo mà. Tuy hắn khoái nghe người ta hét nhưng tiếng hét của hắn thật kinh tởm. Thật là một kẻ chẳng ra ngô, ra khoai gì mà…
Ít nhất thì kẻ trầm tính đã giúp tôi giải trí, từ những cái lỗ trên mặt anh ta mà kim tiêm đâm vào đều chảy máu… Ồ anh ta chết rồi sao? Chà, ít nhất, bây giờ tôi đã biết tác dụng của chất độc này mạnh cỡ nào rồi...
“Yooooooooo”
Mà để phòng trước, tôi có nên cảnh báo những kẻ tương tự bằng cách lấy hai tên này làm gương không ta? Tên im lặng sẽ trông khó coi lắm nếu tôi tráo đổi tay, chân của anh ta.
“AHHHHHHHHHHHHHHHHHHH! Con khốn, mày nghĩ mày sẽ thoát được ư?!!?”
“....Ngươi ồn ào wa. Uống thứ này đi.”
“Mày đang làm gì vậy?! Khôoooooon—glug?!”
Khi hắn bắt đầu làm tai tôi khó chịu, tôi đổ một lọ thuốc độc vào miệng hắn ta, thứ chất lỏng nhanh chóng chui xuống và đốt cháy cổ họng của hắn, đồng thời, tước đi giọng nói của hắn.
“....!.....!”
Cuối cùng tôi cũng có sự yên tĩnh rồi, vậy quay lại làm việc thôi. Đầu tiên, tôi sử dụng một số loại thuốc cấp thấp để cầm máu vết thương và sau đó xé quần áo để lau khuôn mặt của hắn.
“...Bây giờ ngươi đã là tài sản của ta rồi. Một món đồ chơi, hiểu chưa?”
Khi hắn nhìn tôi với vẻ mặt kinh hoàng, tôi lấy thứ mà hắn từng nói rằng là bằng chứng nô lệ - thứ từng là biểu tượng của nô lệ, tôi in lên lưng của hắn bằng thanh kiếm đã được nung nóng bằng hỏa ma thuật.
“....”
…Rõ ràng, hắn đã bất tỉnh vì cơn đau. Tôi không còn hứng thú xem phản ứng của hắn nữa. Đúng là hàng phế phẩm mà…
“Chà, chừng nào hắn ta còn ở đây rồi cũng sẽ có người thấy hắn thôi. Vậy là ổn rồi.”
Bây giờ hãy tới nhà lãnh chúa nào.