Trò Chơi Diệt Chủng ~Nhật Ký Vui Chơi Của Quý Cô Độc Ác~

chương 38 : mặt trận giải phóng krebskulm – đội quân tan vỡ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 38 : Mặt Trận Giải Phóng Krebskulm – Đội Quân Tan Vỡ

Trans: Miu

Beta: Cam

---------------------------

Mọi thứ có lẽ đã được lên kế hoạch từ trước cuộc họp, cuộc họp này giống như một buổi xác nhận cuối cùng hơn. Về chi tiết cách bọn họ gây nên sự hỗn loạn, chúng tôi không được nghe kể về nó. Chúng tôi chỉ là cộng tác viên và là người ngoài cuộc.

Chà, công việc của tôi chỉ là tiêu diệt hai kẻ mạnh nhất bên đối thủ nên thực sự tôi cũng chả cần nói cái gì cả.

“Vậy cuộc họp đến đây là kết thúc. Tất cả giải tán.”

Chỉ huy Ron tuyên bố và ngay sau đó mọi người dần rời đi.

Trong cuộc họp này, bọn họ đã quyết chí rằng tôi sẽ là người phát biểu bởi tôi có kỹ năng [Lãnh Đạo] và [Khích Lệ]. Những kỹ năng này không chỉ tăng cường sức mạnh cho đồng minh mà còn tạo ảnh hưởng tới những NPC và nhiệm vụ, điều này khá thú vị đấy chứ.

“Hm…mình nên làm gì nhỉ?”

“Cậu nói gì cơ Rena?”

“Không, chỉ là họ nói rằng tớ sẽ lên phát biểu nhưng giọng của tớ đâu to tới mức có thể truyền tới toàn bộ thị trấn đâu, đúng chứ?”

Yuu đáp lại lời lẩm bẩm của tôi nên tôi quyết định nói cho cậu ta những gì tôi nghĩ.

“Ah, về việc đó tớ có thể giúp cậu. Bên nhà phát hành đã tạo ra một kỹ năng khá hài hước. Nó là một phép thuật nhóm với tên gọi là [Mic].

“...Tớ có thể hỏi tại sao cậu lại có kĩ năng như vậy không?”

Thật luôn? Tại sao cậu ta lại có một kĩ năng như thế chứ? Tôi thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nó đấy. [note53894]

“Uh,... Tớ chỉ muốn kiểm tra nó…”

“Ahh”

Tôi đã quên mất chuyện này, nhưng Yuu đã từng ở trong một nhóm với cái tên “Nhóm Khảo Sát” Có phải họ chuyên kiểm tra các khả năng bí ẩn và tiện ích của những kỹ năng ít phổ biến không nhỉ? Chà, việc đó thật sự rất đáng khen đó….

“Mặc dù không phải là tất cả, nhưng thật sự rất ấn tượng khi cậu dám ra tiền tuyến solo đó.”

“Chà, tớ đã luôn dùng vô số buff lên bản thân. Ngoài ra, kể cả với những kỹ năng này chúng sẽ trở nên hữu ích khi kết hợp với những kỹ năng khác. Toqa đoán là do mình biết được các áp dụng thích hợp…”

….Ra là vậy, cậu ta là người đã điều tra về những kỹ năng đó nên cậu ấy hẳn là biết rất nhiều về khả năng của chúng… Chà, trong nhiều trường hợp thì điều này hẳn sẽ giúp ích rất nhiều.

“Được rồi, tớ mong đợi sự trợ giúp từ cậu vào ngày mai đó.”

“Được! Cậu hãy tin tớ đi! Lần này, tớ chắc chắn sẽ trở nên hữu ích hơn đó!”

Tại sao cậu ta lại nhiệt tình như vậy nhỉ? Tôi chưa từng nói rằng cậu ta vô dụng mà….Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Chà, nó cũng không quan trọng lắm. Tới lúc chuẩn bị cho ngày mai rồi.

******

Có ve như đội tiên phong đã tấn công vào cả tháp canh và chợ nô lệ cùng lúc. Hiện tại, tôi đang ở trong một công viên nằm giữa cổng và quảng trường thị trấn. Điều đáng ngạc nhiên ở thị trấn này là có rất nhiều các đường đi ngầm ra và vào thị trấn này.

Theo những gì mà tôi nghe được thì chúng đã được xây dựng qua nhiều thế hệ, trước cả khi lãnh lãnh chúa mới nắm quyền. Và giờ thì nó được các cựu nô lệ có trang bị lấy làm căn cứ… Hehe. Tôi phấn khích quá.

Chà, tôi đã định sẽ nói nhiều điệu khác nhau trên sân khấu….Nhưng thực sự là tôi không quen với những việc này…

Sáng nay, Nia đã bảo tôi ở lại. Nhưng tôi đã hứa với họ rằng mình sẽ cố gắng hết mình và trở về vì hai đứa. Và tôi định sẽ làm vậy. Tôi sẽ giữ lời hứa đó.

“Được rồi Yuu, cảm phiền cậu rồi”

“Vâng, hãy để việc đó cho tôi. Tôi sẽ sử dụng [Ma thuật nhóm: Mic] và [Ma thuật cùi bắp: Din][note53896] đe mang giọng nói của cô vang khắp thị trấn này.”

… Hmm, nó quả thật là một sự kết hợp lạ lùng nhỉ? Quan trọng hơn là tôi nên nói gì bây giờ?

Nhìn xung quanh, tôi chợt nhận thấy những nhóm người có vết bớt trên má trái….Điều này thật bất ngờ, bọn họ đột nhiên xuất hiện khắp thị trấn….Những người dân đang nhìn họ với ánh mắt sợ hãi… chính là nó!

Sau khi quyết định nói những gì, tôi bước lên sân khấu. Tôi nhìn vào mắt của những người nô lệ…không, những từng là nô lệ mới đúng.

“Mọi người, hãy nhìn xung quanh các vị đi.”

Tôi không quen với việc này nên tôi chỉ có thể gượng mặt, chuẩn bị để diễn với kỹ năng thôi.

“... Nhờ công của những người đồng đội của các vị, thị trấn giờ đang rơi vào hỗn loạn.”

Một bài phát biểu sao? Lần gần đây nhất tôi làm vậy đó là khi giới thiệu mình là học sinh mới của trường. Cơ mà nó chẳng giúp ích được gì cả.

“...Tôi sẽ nói lại một lần nữa. Hãy nhìn xung quanh. Ánh mắt của kẻ từng coi thường các vị đang nhìn mọi người như thế nào?”

Oh? Ông già, người đã cho tôi kẹo vào hôm chúng tôi mới tới thị trấn này, đang ở đây sao? Ông ta đang nhìn tôi với vẻ mặt khá sốc.

“...Hãy nhìn đi, họ chỉ đang coi mọi người là những công cụ hay đồ vật đúng chứ? Họ chưa nhìn mọi người như một con người không?... Sai rồi, hãy nhìn những khuôn mặt sợ hãi và ngạc nhiên của họ đi!”

Cuộc tấn công của nhóm tiên phong đã và sự xuất hiện của những người có vết xăm trên má trái…. nói chính xác hơn là những người nô lệ….đã cho thấy đây là một cuộc nổi loạn trên quy mô lớn và họ đã trở thành một mối đe dọa trong mắt người dân.

“Giờ họ đâu thể xem mọi người là công cụ biết phản kháng nữa đâu… mà là con người. Là những con người mang tới mối nguy hại tới họ.!!”

Ông già, tôi xin lỗi nhưng giờ tôi sẽ sử dụng ông..….ngoài ra, những viên kẹo mà ông cho tôi chẳng ngon gì cả.

“...Ông già, ông đã rất tử tế với tôi khi lần đầu tới thị trấn này. Thế nhưng, ngay cả ông cũng coi những nô lệ là đồ vật. Vậy bây giờ thì sao? Ông còn dám giữ nguyên ánh mắt đó không!"

Đừng nhìn xuống đất như vậy chứ, ông già. Hãy ngẩng đầu lên và khắc sâu điều này vào ký ức của đi….Khoảnh khắc những công cụ nổi dậy… Hehe. Mình phấn khích quá!!

“....Tất cả mọi người ở đây đều là con người!!”

Hét to những thứ mà họ muốn nghe và làm những cử chỉ hơi cường điệu một chút. Đó là cách để trở làm một diễn giả, đúng chứ?

“... Và chính chúng ta đã khiến cư dân ở đây thú nhận điều đó trong vô thức.”

Ahh, tới đoạn khó rồi đây.

“Cuộc chiến này không phải là một cuộc chiến tranh hay một cuộc nổi loạn và nó cũng không phải là một cuộc trả thù. NÓ là một cuộc chiến để lấy lại PHẨM GIÁ CON NGƯỜI của mọi người!”

Thành thật mà nói, tôi không hề đọc tin tức được viết từ trang web chính thức. Tôi cũng không có nhiệt huyết đi thu thập kiến thức như Yuu. Tôi cũng không biết gì về lịch sử và văn hóa của thị trấn này. Vậy mà tôi vẫn ở đây, hét lên những từ cường điệu như vậy. Thật khó để ngăn chính mình mỉm cười mà……

“...Hãy lắng nghe tôi”

Và đã đến lúc kết thúc rồi. Xét tới lịch sử bị áp bức của họ, chỉ với những lời vừa rồi có lẽ chả có tác dụng gì cả, nhưng tôi cũng không thể chịu nổi nữa. Tôi phải kết thúc việc này bằng một thứ có tác động mạnh mẽ thôi.

Và thế là, tôi rút con dao găm của mình ra và khắc một dấu vết vào má …đó là biểu tượng của nô lệ.

“!!!”

Ngay lúc đó, tất cả mọi người có mặt đểu kinh ngạc nhìn tôi, một số người còn há hốc mồm ra nữa….Đợi đã, tại sao cậu lại hét lên như vậy hả Yuu? [note53895]

“.....Dấu vết này đâu phải là biểu tượng của chế độ nô lệ, nó còn là quyền được rông buồm ở biển khơi.”

Sau đó, tôi giang rộng hai tay ra.“... Nó là biểu tượng về những con người kiên cường mà không cơn bão nào có thể quật ngã chúng ta!”

Giờ đây, tôi khép tay của mình lại trước ngực.

“Và nó là biểu tượng của SỰ TỰ DO!”

Chậc chậc, tôi đã có thể thấy vài người đã bắt đầu rơi lệ rồi. Xem ra kỹ năng cải tiến từ [Ngụy Trang] và [Khích Lệ],

[Diễn Xuất] đã phát huy tác dụng…

Do chuyện này hơi xấu hổ nhưng tôi cũng nhẹ nhõm hơn khi biết nó sắp kết thúc rồi.

“Một vài vị chỉ huy đã chiến đấu vì tự do của chúng ta rồi! Và để tự do, chúng ta cần phải theo chân họ và hiện thực hóa nó càng sớm càng tốt!!!”

Lời nhắc rằng lãnh đạo của họ đang đổ máu ngoài kia đã mang tới dấu hiệu tích cực. Những ai bị sốc hoặc đang khóc đều bình tâm lại và bày tỏ thái độ nghiêm túc.

“Đã đến lúc! Cho trận chiến quyết định của chúng ta bắt đầu rồi!”

Đến đoạn cao trào rồi đây.

“Hãy chạy đi! Nhanh như…”

Những gì tôi định nói sau đó là do người Tatars… hiện nay được biết tới là người Mông Cổ… tên là gì ta? À đúng rồi, chạy nhanh như tên bắn! Chà, đó là điều tôi muốn nói nhưng tôi lại e rằng lũ NPC này sẽ không hiểu nổi. Ngoài ra thì tôi cũng có thứ thích hợp hơn rồi…

“... giống như con quái vật Krebskulm đang gào thét ở trên má trái của mọi người!!”

Tại đây, tôi đã giơ nắm tay phải qua mặt mình và đặt tay trái lên bụng.

—-- UA A A Aah!!!!

Và khi tôi làm thế, cả thị trần bị lấy đầy bởi tiếng hô vang. Khiến tai tôi đau đến nỗi muốn khử hết mọi người… Vâng, tôi cũng nhớ nguyên nhân của mấy tiếng hô đó là do tôi đấy.

Cái phần Krebskulm là một trong những tín ngưỡng của ho. Nên khi tôi dùng từ: ‘... giống như’, thay vì ‘... nhanh hơn’. Và có vẻ là nó có hiểu quả đấy. Chà, nghĩ sao nói vậy thôi. Nếu không thì nó không đáng cho sự xấu hổ này rồi.

“Hửm? Rena, sao tai cậu đỏ thế.”

Sau khi xuống sân khấu, bởi vì những lời vô duyên đến từ miệng của Yuu - kun, tôi vọng vô bụng anh ta trước khi đi xuyên qua đám đông, và tới quảng trường thị trấn.

--------------------------------------------------------

Tg: Thật ra, Rena nhà ta có thể dễ dàng đảm nhận những thứ mà cô ấy chưa từng làm đó.

Truyện Chữ Hay