Nhạc Dương đồng học một tay tiếp được bàn tay trắng như phấn kia, cười nói: "Huynh đệ, ta biết ngươi vẫn luôn nghĩ tới ta, nhưng loại phương thức biểu đạt này của người quá đặc biệt đi, nếu như ngươi có thể thay đổi thành nhiệt tình ôm lấy ta, ta đây sẽ càng thêm cao hứng a! Các cô gái trong kia đều đã cởi hết y phục cùng tắm rửa sạch sẽ chờ hai chúng ta cưng chìu a, chúng ta còn đứng ở nơi này làm gì? Đi thôi!"
Đạo tặc nọ thiếu chút là điên tiết lên, dùng sức thoáng giãy dụa tránh thoát bàn tay to của Nhạc Dương đang chuẩn bị ôm bả vai mình. Đang muốn giơ chân đạp bay cái tên nam nhân đáng ghét vô sỉ này. Lại bị Nhạc Dương chớp nhoáng nắm được bàn tay, thật nhanh bị hắn kéo, thân bất do kỷ đành để hắn kéo mình xông thẳng hướng cửa Khoái Hoạt Lâm mà đi.
"Xin chờ một chút, hai vị, Khoái Hoạt Lâm có quy định, y quan không ngay ngắn, thứ cho không tiếp đãi." Một gã hộ vệ là cấp hai dũng giả, nho nhã lễ độ ngăn cản Nhạc Dương cùng đạo tặc trước cửa.
"Ngươi mắt ngắn xem ta là người trẻ tuổi không có tiền? Càng không xem là khách quý? Ta đây phải phê bình ngươi, mắt ngươi thế nào chỉ thấy hai chúng ta y quan không ngay ngắn? Bởi vì cái gọi là ‘Bạch Thạch thiếu niên kim thành phố đông, bạc yên bạch mã độ xuân phong. Hoa rơi đạp tận du nơi nào, cười nhập Khoái Hoạt thử lâu trong ’ sao? (Cái này mình hông hiểu lắm = =!, nếu không nhầm thì ý là đang ví von nói anh hộ vệ canh cửa thiển cận chỉ biết nhìn cách ăn mặc bề ngoài, lấy tiêu chuẩn thiếu niên cưỡi bạch mã oai phong khoáng đạt,...để đánh giá ai có tiền hay không có tiền ấy)-Trucxinh-. Chúng ta đến chỗ các ngươi là cho các ngươi mặt mũi, nghe nói Khoái Hoạt chính là đệ nhất thiên hạ lâm, không nghĩ tới chỉ có hư danh, lại để một đứa ngốc dốt đặc cán mai làm thủ môn khẩu(người canh (gác) cửa), mà không phải một yểu điệu mỹ cơ (mỹ nhân) đứng ở cửa đón khách, thật là phá hư phong cảnh mà!
Ngươi hiểu cái gì gọi là sắm vai nhân vật sao? Giống như thiếu gia ta đây một thiên tài nổi danh thiên hạ, mỹ nữ khắp nơi hoan nghênh nhiệt liệt, nếu dễ dàng bộc lộ chân diện mục (dung mạo thật), ngươi nghĩ sẽ như thế nào? Mỹ nữ chỗ các ngươi còn không hưng phấn điên cuồng mà thét chói tai sao? Còn không kích động đến mức lập tức ngất đi? Bổn công tử thật vất vả mới xuất đầu lộ diện một lần, không nghĩ tới lại mất hứng như thế, lại gặp phải một ác nô mắt chó nhìn người thấp tục tằng, thôi thôi, ta nói này hiền đệ, thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm, há chẳng lẽ ở Khoái Hoạt lâm một mảnh mới có sao, chúng ta đi!" Nhạc Dương đồng học hò hét quát lớn, lại vừa làm bộ như kéo đạo tặc nọ rời đi.-Trucxinh-DienDanTruyen.Org.
Có lẽ hắn là khách nhân đầu tiên từ trước tới nay sau khi Khoái Hoạt lâm khai trương dám đứng ở cửa giận dữ mắng mỏ hộ vệ. Nếu đổi thành một người khác, đoán chừng hộ vệ đã sớm đem tên kia ném vào khe nước thối rồi.
Bất quá, bây giờ Nhạc Dương đồng học tư thế hiên ngang cứ thế mà mắng, ngữ khí bất phàm, lập tức kinh động đến vị đội trưởng hộ vệ đang đi cùng khách quý bên trên, hắn lập tức để lại khách quý, từ ban công phi thân xuống, đầu tiên là thưởng cho cấp dưới một cái bạt tai, ngay sau đó lập tức hướng Nhạc Dương cung kính hành lễ: "Hai vị công tử đại giá quang lâm, tên này là người mới không biết nhìn người, liền đắc tội cùng nhị vị, xin hai vị chớ cùng thô lậu tục nhân chấp nhặt (người thô tục không có văn hóa), hai vị công tử, xin mời!"
Tên hộ vệ mới vừa rồi cản đường bị làm cho sợ đến vong hồn bạt vía, lập tức quỳ xuống đất xin tội.
Ở Bạch Thạch thành này vốn không nhiều lắm, nhưng ở thủ đô thượng kinh xác thực có một vài thiếu niên thuộc các đại gia tộc thích giả dạng làm người không quyền không thế, đệ tử nghèo, thậm chí là một tên khất cái ở trên đường cái đi dạo, mượn cớ này tới trêu những nơi coi trọng y quan tục nhân (coi trọng bề ngoài tầm thường).-Trucxinh-DienDanTruyen.Org. Cũng có thật nhiều cao thủ, thậm chí quan viên thích giả dạng làm lính đánh thuê(dong binh) hoặc là đạo tặc, ở trong Khoái Hoạt lâm đùa giỡn mỹ nhân, lấy đây làm niềm vui. Càng là người có danh tiếng, càng là có thực lực, thì càng thích chơi loại cải trang, sắm vai nhân vật này. Ngay cả chính hoàng đế, cũng có thời điểm cải trang đi tuần nữa là!
Thân là một người tam cấp anh hùng, vị đội trưởng hộ vệ này ở kinh thành gặp qua không ít loại thiếu niên công tử thích cách dịch dung ăn mặc thế này, lại nghe ngữ khí Nhạc Dương thập phần phi phàm, miệng lưỡi lưu loát, vì thế càng tin tưởng hắn là một tài học xuất thân cao quý, là thế tử bảo bối của một đại gia tộc nào đó.
"Các ngươi là ai ta không biết, nhưng là vào nửa tháng trước có một đứa con nít làm thích khách tập kích chúng ta!" Ở trên ban công lại có một người phi thân nhảy xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm đạo tặc bên cạnh Nhạc Dương.
Người này vóc người cao gầy, trên người mặc một bộ cẩm y hoa lệ, trước ngực thêu hắc ưng, trong tay áo lộ ra hai tay giống như quỷ trảo, mũi ưng, hai mắt nhỏ dài nhíu lại, tựa như kim châm sắc bén.
Đạo tặc hừ nhẹ một tiếng, đưa tay thầm đẩy lưng Nhạc Dương: "Ngươi đi đi, ta hôm nay có việc phải xử lý một chút."
Nhạc Dương vừa nghe, giống như phần tử cuồng nhiệt đánh lộn (phần tử yêu thích đánh nhau), xoa xoa tay: "Đánh lộn? Ta giúp ngươi!"
Nhìn thấy Nhạc Dương biểu hiện ra bộ dáng cuồng chiến như vậy khiến trong nội tâm đo tặc đổ một trận mồ hôi dữ dội. Bất quá, lâm trận đối địch, tiểu tử này không có bỏ mình chạy trốn, thật là có điểm ngoài ý liệu của ‘nàng’. Vốn đạo tặc nọ cho là Nhạc Dương sẽ nói ‘ta đi ăn khuya trước, ngươi từ từ đánh, lần sau chúng ta cùng nhau tán gái’, không nghĩ tới cái tên vô sỉ này vẫn rất có nghĩa khí.-Trucxinh-
Dong binh xung quanh đi ngang qua thấy có náo nhiệt liền xông tới xem. Không đến một hồi đã đứng đầy người, thậm chí khách nhân trong Khoái Hoạt lâm sau khi nghe biết chuyện cũng rối rít chen đến cửa sổ hoặc là sân thượng nhìn xem.
"Khụ khụ, Ô Dực tiên sinh, có lẽ có một chút điểm hiểu lầm ở đây, có thể hay không trước tiên chúng ta để xuống thù hận, nhằm biết rõ chân tướng của sự tình? Hôm nay những người tới đây đều là khách quý, thực không đành lòng để song phương khai chiến..." Vị đội trưởng của Khoái Hoạt lâm nhỏ giọng khuyên nam tử cao gầy nọ, để hắn đừng có vội khai chiến, vẫn là đem thân phận hai người hiểu rõ trước.
"Này, một đứa con nít đã giết ái thiếp của lão gia nhà ta, lão gia nhà ta hạ lệnh, sống thì thấy người, chết phải thấy xác, chuyện này Khoái Hoạt lâm không nên hỏi tới! Hơn nữa, đại môn Khoái Hoạt lâm còn chưa bước vào, hai người này cũng không có thể coi như là khách quý của Khoái Hoạt lâm chứ? Ta ở cửa đem hai người giải quyết xong, sau này nhất định hướng Kim Đao lâu chủ đem rượu đến tạ!" Cao gầy nam tử một ngụm cự tuyệt giải hòa, vừa hướng hộ vệ đội trưởng ‘bí mật ra dấu tay’.
Hộ vệ đội trưởng vừa nhìn, sắc mặt đại biến, lập tức thối lui. Chuyện này, cũng không phải một hộ vệ đội trưởng nhỏ nhoi như hắn có thể trông nom , bây giờ điều hắn có thể làm chính là mở một con mắt nhắm một con mắt.
"Ngươi chạy mau!" Đạo tặc oán hận nhìn chằm chằm cao gầy nam tử một cái, đưa tay đẩy Nhạc Dương, thúc dục hắn rời đi.
"Ta xem hắn không đến hai lạng thịt, gió thổi qua sẽ phải mệt rã rời, địch nhân như vậy, ta còn sợ hắn? Không cần ngươi xuất thủ, ta một người có thể đem hắn đánh cho răng rơi đầy đất! Ngươi đứng ở một bên đi, chịu trách nhiệm vỗ tay cổ võ cho ta!" Nhạc Dương đồng học quyết định ‘lộ’ hai tay (ra mặt đối đầu).
Nam nhi đại trượng phu, nếu có một thân bản lãnh không ở trước mặt mỹ nhân biểu hiện, chẳng phải là tựa như cẩm y dạ hành, lãng phí tài nguyên? (dùng cẩm y là y phục dạ hành)
Bây giờ xuất thủ là thời điểm tốt nhất.
Hơn nữa, cái tên mũi ưng quỷ trảo đối diện kia tương đối cần ăn đòn, Nhạc Dương đồng học cảm thấy không hung hăng đập cho y một trận thật là có điểm xin lỗi bản thân!-Trucxinh-DienDanTruyen.Org.
Đạo tặc nọ thế nhưng có điểm bất đắc dĩ: "Ngươi đúng là tên ngu ngốc, ngươi biết hắn là ai sao? Hắn là cấp ba cao cấp anh hùng, có quỷ trảo danh xưng Ô Dực, căn bản không phải ngươi một tên tiểu đạo tặc có thể đối kháng ... Ngươi, lập tức cút cho ta, nếu không, ngươi đứng ở một bên cho ta, chịu trách nhiệm vỗ tay khích lệ cho ta! Không được, ngươi hay là đứng ở phía sau ta, ngàn vạn không nên ra ngoài ba thước phạm vi!"
"Ý của ngươi, hắn là một cao thủ?" Nhạc Dương cảm giác mình đúng là có vận may a, bởi vì bây giờ thật giống như chuẩn bị trình diễn một màn ‘mỹ nhân cứu anh hùng’.
"Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế, thật sự hắn là một cao thủ rất mạnh!" Đạo tặc gật đầu.
"Không có chuyện gì, cao thủ đều là dùng để giẫm !" Nhạc Dương đồng học an ủi.
"Đồ kiến hôi, ngươi tới giẫm ta thử một chút..." Cao gầy nam tử tên Ô Cánh cười lạnh một tiếng, hắn từ trong ngực móc ra viên tinh thạch màu đen, trong miệng đọc đọc chú ngữ, theo hắc quang tràn ngập một khôi lỗi như pho tượng nham thạch cao gần sáu thước được triệu hoán ra.
Nhìn khôi lỗi nham thạch vừa được triệu ra, dong binh đứng xung quanh đồng loạt hít một trận lãnh khí.
Cấp bốn nham thạch khôi lỗi, địa phương nó xuất hiện nhiều nhất cũng không ở những nơi dong binh bình thường săn thú, mà là chiến trường! Cho dù trên chiến trường, loại toàn thân tạo thành từ nham thạch nặng đến mấy vạn cân này là một cỗ máy chiến tranh đao thương bất nhập đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Ngoại trừ số rất ít như Voi ma mút , địa chấn Long , chiến tranh Khoa Đa thú, các loại Siêu Khổng Lồ chiến Thú,...còn lại những chiến thú khác trước mặt Nham Thạch Khôi Lỗi đều chỉ có bị nó nghiền thành thịt nát.-Trucxinh-DienDanTruyen.Org.
Nham thạch khôi lỗi, là cỗ máy chiến tranh quốc gia cấm bán, trừ trang bị ở quân đội hoặc là nhóm dong binh đoàn đội đặc biệt của quốc gia, bất kỳ tư nhân nào cũng không có được.
Hai người Nhạc Dương cùng đạo tặc, đối mặt một pho tượng cao sáu thước nham thạch khôi lỗi đao thương bất nhập như thế thì phải đánh như thế nào?