Tuy rằng Ngũ Sướng Nhiễm đã muốn đoán được là Trương Hiểu mạo danh của cô để viết tin tức kia, nhưng lúc này điều quan trọng nhất không phải là truy cứu trách nhiệm thuộc về ai mà là nghĩ làm cách nào để bình ổn chuyện này.
"Tin tức đưa ra kia không phải là thật, xin Trần tổng biên phát ra một bài báo làm sáng tỏ một chút." Vẻ mặt Ngũ Sướng Nhiễm không chút thay đổi nói xong, có loại như cấp trên phân phó, cả người tản ra một loại cao cao tại thượng, từ trong ra ngoài đều có vẻ uy nghi.
"Cái gì?" Trần Thiên kinh ngạc, trên mặt hiện lên dòng chữ "Nói đùa gì đó!". 'Ngu ngôn phỉ ngữ' dựa vào tin tức kia không chỉ có lượng tiêu thụ thẳng tắp tăng lên, hơn nữa cũng tăng sự chú ý. Giờ bảo hắn phát biểu công khai giải thích thanh minh, vậy không phải là nói cho người trong giới biết tạp chí của bọn họ vì cầu danh cầu lợi mà làm giả tin tức sao? Vậy từ nay về sau chẳng phải sẽ thành đối tượng bị người trong ngành giễu cợt? Độ đáng tin của tạp chí cũng sẽ tụt xuống? Làm ngành truyền thông, độ tin cậy là cực kỳ quan trọng, không có độ tin cậy, tòa soạn báo cũng sẽ không có ai thèm quan tâm. Hắn thân là tổng biên của tòa soạn, tuyệt không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
"Tin tức đó không phải tôi viết, tôi ở bên cạnh Cố Hân Mộng đã gần một tháng, phát hiện ra cô ấy và Đồng Dao cũng không phải loại quan hệ như Trần tổng biên đã nói, bọn họ chính là bạn tốt." Ngũ Sướng Nhiễm biết cô có giải thích bao nhiêu có lẽ cũng đều vô dụng, nhưng là cô muốn nói cho rõ ràng.
"Tin tức đó không phải do cô viết? Vậy ai viết?" Tuy Trần tổng biên đã muốn đoán được tin tức kia có khả năng không phải do Ngũ Sướng Nhiễm viết, nhưng mặc kệ là ai viết, hắn cũng sẽ không viết bài báo thanh minh, ai thật sự là tác giả bài báo đối với hắn mà nói, một chút cũng không quan trọng.
"Tôi nghĩ Trần tổng biên cũng không phải thật sự quan tâm bài viết đó do ai viết phải không? Tôi nghĩ Trần tổng biên cũng sẽ không dễ dàng viết bài giải thích. Ông nói đi, ông muốn như thế nào mới bằng lòng làm sáng tỏ tin tức kia là không có thực hả?"
Thân thể của Trần Thiên ngã tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay khoanh trước ngực, mặt không chút thay đổi, lẳng lặng nhìn Ngũ Sướng Nhiễm một hồi lâu, "Cho tôi một lý do, vì sao phải giúp Cố Hân Mộng? Đừng quên, cô ta là đối tượng phỏng vấn của cô, là do cô không có hoàn thành nhiệm vụ."
"Tôi chỉ không muốn đưa tin giả, phóng viên cũng có đạo đức nghề nghiệp, không thể vì lợi ích bản thân mà làm hại người khác." Ngũ Sướng Nhiễm tất nhiên sẽ không nói nguyên nhân thực sự cho người khác biết. Nhưng là, lời cô nói cũng là lý do chính đáng, nhưng không phải là nguyên nhân quan trọng nhất trong lòng cô.
Trần Thiên cười cười, "Tiểu Ngũ, cô cũng thành thật quá rồi! Trong trường học, trong sách giáo khoa viết, không nhất định phải thật sự dùng hết toàn bộ. Cô có biết, có rất nhiều văn bản quy phạm ban ra để cô tuân thủ chỉ là biểu tượng, có bao nhiêu người thật sự y như giấy trắng mực đen đó mà làm việc không? Cái đó gọi là lạc hậu, làm người cần phải tùy biến." . Điều Trần Thiên nói Ngũ Sướng Nhiễm không phải không biết, điều lệ cấp trên định ra, phía dưới hoàn toàn chấp hành có bao nhiêu người? Cấp trên phái người đến kiểm tra, người phía dưới tự nhiên có biện pháp ứng phó. Cái đó gọi là, cấp trên có chính sách, cấp dưới có đối sách, chính là đạo lý này.
"Ông muốn thế nào mới đồng ý làm sáng tỏ chuyện này?" Ngũ Sướng Nhiễm lại hỏi, chỉ cần đối phương đưa ra điều kiện, mọi chuyện đều dễ dàng.
Trần Thiên lại cười cười, ngồi thẳng người, hai tay đặt trên bàn làm việc, "Tòa soạn báo sẽ không viết bài phát biểu thanh minh, cũng sẽ không làm sáng tỏ chuyện này, cô đừng lãng phí thời gian."
Ngũ Sướng Nhiễm nghe câu nói đó, giận đến nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Thiên một hồi lâu, xoay người dứt khoát đi ra khỏi phòng tổng biên. Giờ phút này cô chọn cách bỏ đi nhưng không có nghĩa là cô sẽ buông tha như vậy.
"Tiểu Ngũ, sao thế?" Trương Hiểu nhìn thấy Ngũ Sướng Nhiễm mặt mày tức giận đi ra khỏi phòng tổng biên, vội vã chạy đến. Cô thấy lạ, Trần tổng biên không phải nên khích lệ Ngũ Sướng Nhiễm, sau đó cho cô ấy chuyển thành chính thức sao? Sao vẻ mặt Ngũ Sướng Nhiễm lại không vui?
Ngũ Sướng Nhiễm bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn chăm chú Trương Hiểu, lạnh lùng chậm rãi hỏi, "Tin tức kia là do cô viết?"
Trương Hiểu tất nhiên biết sớm hay muộn thì Ngũ Sướng Nhiễm cũng biết tin tức kia là do cô viết giùm. Giờ bị hỏi, cũng không giấu diếm, trên mặt hiện lên nụ cười ngượng ngùng, "Cô cũng không cần cảm ơn tôi, đồng nghiệp hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau!"Tuy nói như thế, nhưng nếu đổi lại là người khác, Trương Hiểu cũng sẽ không giúp đỡ như thế.
Ngũ Sướng Nhiễm miệng phát ra tiếng cười, nhưng trên mặt không có mỉm cười, "Kia thật đúng là nên cảm ơn cô, nhưng là chuyện của tôi, xin cô về sau không cần tự tiện làm chủ." Nói xong, không hề để ý đến Trương Hiểu, mắt nhìn thẳng đi khỏi tòa soạn báo. Tuy rằng là Trương Hiểu hại Cố Hân Mộng, nhưng Ngũ Sướng Nhiễm hiểu được Trương Hiểu chỉ là muốn giúp cô. Đối với một người thật tình muốn giúp cô, cô không thể nói ra lời ác ý. Dù đối phương làm chuyện xấu nhưng cũng là xuất phát từ lòng tốt. Chỉ là tấm lòng tốt này, cô sẽ không nhận.
Ngoài việc công việc của Cố Hân Mộng bị tạm ngưng, một nhân vật chính khác trong vụ sóng gió đồng tính này cũng thiệt thòi không ít.
Sóng gió nổi lên vào buổi diễn thứ hai của Đồng Dao. Sáng sớm Đồng Dao cũng bị người đại diện điện thoại đánh thức, mắng cô một trận, mắng cô cuộc sống cá nhân không biết xem xét đúng mực, cũng không biết kiềm chế, lại để phóng viên viết loạn như thế, hơn nữa là đang ở thời điểm quan trọng của buổi diễn, lỡ như ảnh hưởng đến buổi nhạc hội, người đại diện của cô bị đuổi đi là việc nhỏ, cấp trên không thích Đồng Dao nói không chừng còn có thể mượn cớ đóng băng. Mà trong hợp đồng kí kết trước đây, Đồng Dao không có cách nào đi sang làm việc cho công ty khác. Hơn nữa, qua việc này cũng sẽ không có công ty giải trí nào sẽ tiếp nhận Đồng Dao. Vì thế, Đồng Dao cũng xem như là đến ngõ cụt, cho dù là đợi đến hết khi hết hạn hợp đồng với công ty, khi đó danh tiếng đã mất, hoa tàn ít bướm, cộng thêm còn có tin tức xấu này, như thế nào cũng sẽ không có được thành tích huy hoàng như hôm nay.
Đồng Dao sau khi biết được tin tức này, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là tiền đồ sau này của mình sẽ như thế nào, điều cô nghĩ đến đầu tiên là Cố Hân Mộng. Cô thấy mình đã hại Cố Hân Mộng, nếu không phải Cố Hân Mộng không ngại tính hướng của cô mà tiếp tục làm bạn, hôm nay Cố Hân Mộng cũng sẽ không bị cô làm liên lụy. Truyền thông có nói cô như thế nào cô cũng không sao, bởi vì cô thật sự thích con gái, nhưng Cố Hân Mộng là bị oan, nếu bị mình liên lụy ảnh hưởng đến sự phát triển sau này, cô cho dù có chết cũng không chuộc được lỗi với Cố Hân Mộng.
Sau khi Đồng Dao biết chuyện, điều đầu tiên làm là gọi điện cho Cố Hân Mộng. Điện thọai vang thật lâu bên kia mới bắt máy, giọng nói nghe mệt đến chết, Đồng Dao không giải thích được với Cố Hân Mộng cũng sẽ cam đoan với nàng nhất định sẽ hướng giới truyền thông làm sáng tỏ mối quan hệ của hai người. Cố Hân Mộng không nói nhiều, chính là bảo Đồng Dao tạm thời đừng làm gì cả, hiện tại dù cô có ra mặt làm sáng tỏ thì sẽ có ai tin? Hơn nữa, thương tổn lớn nhất đối với Cố Hân Mộng không phải là bài báo kia mà là người viết bài báo đó.
Tuy rằng tin tức nói Đồng Dao là người đồng tính cũng đã từng đưa qua, rất nhiều người đã ngầm nhận định Đồng Dao là đồng tính, cho dù không phải, cũng là người song tính, tuyệt đối không phải là dị tính. Nhưng mặc cho người ta nghĩ sao thì sóng gió lần này so với trước kia càng to lớn hơn, hơn nữa ảnh hưởng rất nhiều, kết quả đương nhiên là hiệu quả nhanh chóng.
Ngày đầu tiên buổi biểu diễn của Đồng Dao toàn trường chật ních, sóng gió nổi lên rồi, buổi diễn đêm đó số người đến không được một phần mười số vé bán, liếc mắt một cái cũng thấy hiện trường cơ hồ toàn bộ không có ai ngồi, việc này trong giới nghệ sĩ là xưa nay chưa từng có. Nhìn hiện trường trốngtrải, không chỉ Đồng Dao trong lòng khổ sở mà fan hâm mộ trung thành vào hội trường cũng rất khổ sở. Nhìn trên sân khấu vẫn là Đồng Dao nhưng dưới đài fan đã không còn có sự hưng phấn nhìn thấy thần tượng như ngày xưa, dù có cũng chỉ là bi thương, vì Đồng Dao mà bi thương, trong mắt tràn đầy lệ nóng, hết mình vì Đồng Dao mà cổ vũ, thật sự hy vọng cô có thể vượt qua được cửa ải này.
Bởi vì vé của buổi biểu diễn đã được mua trước nên việc có bao nhiêu người vào xem thì công ty cũng không chịu lỗ gì. Nhưng là, nhìn phản ứng của buổi diễn, công ty vẫn quyết định đình chỉ công tác của Đồng Dao, đợi phản ứng của dư luận. Nói là đợi, kỳ thật là bị người đại diện của Đồng Dao nói trúng rồi, nhân viên cấp trên muốn mượn cơ hội này mà phong sát Đồng Dao. Hiện tại ngay cả Cố Hân Mộng cũng tự mình khó bảo toàn, mọi người trong công ty cho rằng, lần này Đồng Dao thật sự là chạy không khỏi, có lẽ thật sự sẽ bị bức rời khỏi làng giải trí.
Không chỉ Đồng Dao, Cố Hân Mộng lần này có lẽ cũng khó vượt qua. Nói là Hoa Ngu Ngô phó tổng trùng hợp vào lúc này chơi trò mất tích, Cố Hân Mộng biết người này là cố ý tránh đi. Xem ra, Ngô Đinh Huy chính là muốn nhìn thấy mình chết, ở trong làng giải trí này, cũng không từng có người uy hiếp hắn. Nhưng mà Cố Hân Mộng cảm thấy việc này cũng là thường tình, ai lại muốn nhược điểm của mình bị người khác nắm trong tay uy hiếp chứ? Cố Hân Mộng cười lạnh. Ngũ Sướng Nhiễm à Ngũ Sướng Nhiễm, đây là điều cô muốn nhìn thấy sao? Lúc này đây, trong lòng Cố Hân Mộng không có gì ngoài trừ nỗi đau.
Ngũ Sướng Nhiễm biết Cố Hân Mộng khẳng định sẽ không muốn nhìn thấy mình. Nhưng là, ngày thứ ba từ khi sóng gió, cô vẫn gọi điện cho Cố Hân Mộng... Không phải là cô muốn chạy trốn trách nhiệm, cũng không phải cô không dám gặp Cố Hân Mộng, mà là, cô cảm thấy Cố Hân Mộng lúc này sẽ không muốn nhìn thấy cô, cô cảm thấy hẳn là nên cho Cố Hân Mộng bình tĩnh một thời gian. Cho nên, ba ngày qua, cô đều yên lặng chú ý đến Cố Hân Mộng, âm thầm theo dõi Cố Hân Mộng. Cô phát hiện, trong vài ngày ngắn ngủi, Cố Hân Mộng tiều tụy đi rất nhiều, hai mắt luôn ngơ ngác vô thần, thực giống như du hồn. Nhìn Cố Hân Mộng như vậy, Ngũ Sướng Nhiễm thật đau lòng, cô biết dư luận không chỉ gây áp lực lớn cho Cố Hân Mộng mà còn làm cho nàng bị đả kích trầm trọng, bởi vì không chỉ bị đình chỉ toàn bộ công tác, ngay cả album mới phát hành cũng không được đón nhận như cũ, cơ hồ không ai thèm hỏi tới, thậm chí còn phải giảm giá để xử lý.
Cố Hân Mộng bị tin tức kia ảnh hưởng, Ngũ Sướng Nhiễm cũng không phải không biết. Thời gian mấy ngày qua, Cố Hân Mộng từ một người như mặt trời ban trưa, được hàng tỉ người hâm mộ nháy mắt biến thành bị người khác ghét bỏ nhục mạ, hơn nữa cô cũng nghe nói công ty có ý đóng băng Cố Hân Mộng. Nếu Cố Hân Mộng bị đóng băng, vậy nàng từ nay về sau trên lưng sẽ đeo cái gông xiềng đồng tính luyến ái, nàng từ đây sẽ thật sự khó mà làm việc nữa. Nghĩ đến địa vị bây giờ của Cố Hân Mộng không phải dễ dàng có được, Ngũ Sướng Nhiễm tự trách, dù sự thật không phải cô làm nhưng cô cũng không thể vứt bỏ trách nhiệm liên quan.
Ngũ Sướng Nhiễm gọi điện thoại cho Cố Hân Mộng, một tiếng lại một tiếng vang lên, chính là không ai nghe máy.
Cố Hân Mộng lẳng lặng nằm trên giường, tùy ý để điện thoại reo vang....Lúc này, nàng không muốn nói chuyện, cái gì cũng không muốn làm, nàng chỉ muốn phóng thích tư tưởng.
Ngũ Sướng Nhiễm yên lặng đứng trước biệt thự Cố Hân Mộng, cầm trong tay điện thoại, ánh mắt ngơ ngác nhìn lầu hai, phòng ngủ của Cố Hân Mộng. Cô biết giờ phút này dù cô có chạy đến giải thích với Cố Hân Mộng, Cố Hân Mộng nhất định cũng sẽ không tin tưởng phải không? Hân Mộng, tôi phải làm thế nào mới có thể sửa chữa tất cả mọi chuyện đây!?