Nếu người đó không phải là Ngũ Sướng Nhiễm thì Cố Hân Mộng cũng không tức giận như thế, sẽ không sinh hận như thế, trong lòng cảm thấy đau nhói. Nhưng là vì sao cơ chứ? Vì sao người này lại là Ngũ Sướng Nhiễm? Một người đã không để ý an nguy của bản thân mà che chở cho nàng lại chính là người cố ý tiếp cận muốn hãm hại nàng. Điều này khiến bất cứ ai cũng không thể nào tin nổi. Nhưng mà, sự thật trước mắt, người của tòa soạn báo đã nói "Ngu ngôn phỉ ngữ" chỉ có một phóng viên có bút danh là Vô Danh, mà người này lại chính là Ngũ Sướng Nhiễm. Như thế muốn Cố Hân Mộng không tin cũng khó.
Ngũ Sướng Nhiễm bị Cố Hân Mộng đuổi ra ngoài. Cô không nói nhiều lời cầu xin Cố Hân Mộng để mình ở lại, cô chỉ yên lặng không rên một tiếng đi khỏi biệt thự. Cô biết Cố Hân Mộng sẽ không muốn nhìn thấy mình, nhìn thấy chỉ làm cho Cố Hân Mộng càng khó chịu, cho nên cô không có đôi câu vài lời, làm theo ý muốn của Cố Hân Mộng, lặng lẽ rời khỏi biệt thự. Cô biết Cố Hân Mộng cần bình tĩnh.
"Hân Mộng..." Hiểu Đồng rất lo lắng cho Cố Hân Mộng, Cố Hân Mộng như thế cô chưa từng nhìn thấy qua.
"Em không sao. Hiểu Đồng, chúng ta đi làm việc thôi." Cố Hân Mộng chỉ hy vọng nhờ làm việc mà có thể làm nàng tạm thời quên đi chuyện này, quên đi việc Ngũ Sướng Nhiễm đã phản bội nàng, quên đi việc cô ấy làm nàng tổn thương, lại cũng muốn quên đi người tên Ngũ Sướng Nhiễm này.
"Hân Mộng, hay là hôm nay nghỉ ngơi một chút đi nhé?" Cố Hân Mộng gặp phải tình huống như thế, Hiểu Đồng cảm thấy nàng cần nghỉ ngơi, cô sẽ giúp Cố Hân Mộng hoãn lại công việc ngày hôm nay.
"Không cần, em đi lấy quần áo" Cố Hân Mộng ngơ ngác nói xong thì liền đi lên lầu.
Công việc hôm nay vẫn như cũ dày đặc. Buổi sáng có buổi gặp gỡ fan hâm mộ, buổi chiều thu tiết mục, lúc chạng vạng thì sẽ lên máy bay đến thành phố khác tham giá buổi ký tên cho đĩa hát mới. Những hoạt động gần đây đều là vì tuyên truyền cho album mới cho nên lịch trình sắp xếp rất dày đặc. Vốn những lịch trình đều có cô đi cùng, cho dù là bận rộn, chỉ cần có thể nhìn thấy cô, toàn bộ công việc đều trở nên thú vị, nhưng hiện tại... Cố Hân Mộng xuyên qua cửa kính xe ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, trong lòng vẫn là nhớ đến Ngũ Sướng Nhiễm, vẫn hy vọng hết thảy mọi chuyện không phải là thật, hy vọng hết thảy đều chưa từng xảy ra, hy vọng hiện tại Ngũ Sướng Nhiễm vẫn như thường lệ lui tới ngồi ở phía sau mình nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người... Nhưng là, tất cả hy vọng cũng không có khả năng trở thành sự thật, Ngũ Sướng Nhiễm đối với nàng thật sự là giả tình giả ý, thật sự đã làm chuyện phản bội nàng, thật sự làm chuyện tổn thương nàng mà không để ý đến tình cảm của hai người khi ấy... Mắt Cố Hân Mộng bỗng nhiên có chút cay, một chút ươn ướt dâng lên trong mắt, nàng liều mạng khống chế dòng nước kia, liều mạng không cho chúng ngưng tụ lại thành giọt...
Lúc dừng xe lại, Cố Hân Mộng hít sâu vài cái, cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng, tận lực làm bản thân mình vẫn như bình thường, bước ra cửa xe.
"Cố Hân Mộng đến rồi, Cố Hân Mộng đến rồi..." Cố Hân Mộng vừa xuống xe, liền lập tức bị đám phóng viên các tạp chí lớn ở phía sau fan hâm mộ chen lấn vọt lại, đem Cố Hân Mộng vây chặt đến con kiến cũng khó thoát.
"Cố Hân Mộng, có tin nói cô và Đồng Dao là quan hệ yêu đương, đối với việc này cô có gì muốn nói?"
"Cố Hân Mộng, cô và Đồng Dao thật sự là quan hệ người yêu sao?"
"Cố Hân Mộng, tin tức kia có phải là thật không? Cô có thể phát biểu vài câu không?"
"Cố Hân Mộng, mấy năm qua cô không có tin đồn với người đàn ông nào, chẳng lẽ cô thật sự thích con gái sao?"
"Cố Hân Mộng, cô có lo lắng chuyện tình cảm này bị phanh phui sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của mình ?"
"Cố Hân Mộng..."
"Cố Hân Mộng..."
Một đoàn phóng viên phía sau chen tới trước hỏi đủ chuyện, mỗi câu cũng đều chỉ hỏi đến tính hướng của Cố Hân Mộng cùng với việc Cố Hân Mộng có suy nghĩ gì về tin tức đưa ra kia. Có phóng viên lúc ở hiện trường trực tiếp, mặc kệ Cố Hân Mộng có trả lời hay không cũng đều đem một màn này chiếu lên tivi.
Ngoại trừ phóng viên, ở hiện trường của buổi kí tặng cho đĩa hát mới còn có fan hâm mộ tụ tập lại. Những fan hâm mộ này từ sáng sớm đã xếp hàng lẳng lặng chờ đợi thần tượng của mình đến, không ngại cực khổ chỉ muốn xin được chữ kí của Cố Hân Mộng. Nhưng vào lúc này, khi bọn họ nghe được phóng viên truyền thông hỏi vấn đề kia, trong lòng giật mình. Bọn họ vạn vạn lần không thể tưởng tượng được thần tượng yêu thích của mình lại là một người đồng tính luyến ái. Một số fan hâm mộ nữ phản ứng không tệ, không có kịch liệt như vậy, chỉ có fan hâm mộ nam đều có cảm giác cuồng loạn, bọn hắn xem nàng là người tình trong mộng, không nghĩ tới lại là một người đồng tính, một người tâm lý biến thái. Đáng thương ở chỗ, fan hâm mộ của Cố Hân Mộng con trai chiếm đa số, cho nên hiện trường trong nháy mắt gần như không thể khống chế được.
Những người làm công tác bảo vệ hiện trường đã muốn khống chế không nổi, vì thế chỉ có thể vội vã hộ tống Cố Hân Mộng trở lại trong xe, để Cố Hân Mộng rời khỏi hiện trường.
Cố Hân Mộng ngơ ngác ngồi trong xe, hai mắt vô thần, suy nghĩ trống rỗng. Không chỉ có Cố Hân Mộng không ngờ tới mà cả công ty không ai nghĩ tin tức kia lại có lực ảnh hưởng to lớn đến thế. Có nhiều phóng viên như vậy cảm thấy hứng thú với tin tức đó, giống như tất cả giới truyền thông đều tham gia lần đưa tin này, tiêu đề các dạng có [Mối tình đồng tính mấy năm qua đã nổi lên mặt nước. Cố Hân Mộng sẽ đi con đường nào? ], [Hoa Ngu nhất tỷ Cố Hân Mộng không yêu đàn ông chỉ yêu phụ nữ ], [ Cố Hân Mộng cam chịu tình cảm đồng tính luyến ái] , [Tình cảm lưu luyến của Cố Đồng làm cho người ta cảm động, càng làm cho người ta lo lắng] ,...
Cố Hân Mộng ngơ ngác ngồi ở văn phòng của Hoàng San, không nói một lời, để mặc Hoàng San nổi trận lôi đình.
Dưới áp lực của dư luận. Cố Hân Mộng bị bắt đình chỉ việc tuyên truyền cho đĩa hát mới. Nàng vạn vạn lần không thể ngờ được, trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày mà vấn đề tính hướng của nàng đã trở thành đầu đề báo của giới truyền thông cả thành phố Z này, thậm chí là giới truyền thông của thành phố khác cũng theo đưa tin tức. Hiện tại thật sự có thể nói tin tức kia giống như một quả bom, đem giới giải trí cùng giới truyền thông sôi trào. Dù là tivi, radio, báo, tạp chí, internet, Cố Hân Mộng cũng trở thành đối tượng đưa tin bàn luận, thậm chí còn có rất nhiều diễn đàn bắt đầu tranh cãi, một bên là nhục mạ quay lưng lại, còn một bên vẫn tiếp tục ủng hộ. Nhưng có thể thấy rõ, xu hướng nghiên về bên quay lưng lại, hơn nữa người tham gia càng lúc càng nhiều, mắng chửi càng ngày càng khó nghe. Đương nhiên cũng có rất nhiều người thuộc dạng tham gia xem cho vui.
"Làm cho dư luận xôn xao như vậy, bảo em ít gặp gỡ tiếp xúc với Đồng Dao cũng không nghe, bây giờ thì tốt rồi? Không biết bão táp bao giờ mới có thể đi qua, còn làm nháo đến như vậy. Em bây giờ cứ ở yên đây đi, hiện tại biện pháp duy nhất chính là làm sáng tỏ." Hoàng San bị chuyện của Cố Hân Mộng làm cho đau đầu nhức óc, cô có nghĩ tới làm theo phương pháp bình ổn giống như của Đồng Dao trước kia, tìm mấy chủ truyền thông làm tin tức phủ nhận. Nhưng mà sóng gió lần này so với chuyện trước của Đồng Dao còn lớn hơn nhiều, không chỉ mua chuộc một hai truyền thông là có thể xoay chuyển dư luận. Biện pháp duy nhất chính là tổ chức họp báo, làm cho tòa báo đưa tin đầu tiên kia thừa nhận tin tức không xác thực, chỉ có như vậy, mới có khả năng dẹp yên sóng gió. Nhưng mà để tổ chức buổi họp báo này phải cần cấp trên phê chuẩn, bằng không chỉ là một người đại diện nho nhỏ căn bản không có khả năng cũng như chức quyền đi tổ chức. Hoàng San không phải không thử tìm cấp trên nói chuyện, nhưng mà luôn đưa ra lời từ chối nói rằng Ngô phó tổng bận đi công tác, tạm thời không liên lạc được, bọn họ cũng không thể làm chủ. Tổng giám đốc bình thường không quan tâm việc này, chỉ để ý đến sự vận hành của công ty, cho nên cũng không thể quấy rầy tổng giám đốc. Tại lúc mấu chốt lại không có người làm chủ, Hoàng San có thể không gấp sao? Cố Hân Mộng là nghệ sĩ tiếng tăm nhất của cô, cô đương nhiên làm hết khả năng bảo vệ Cố Hân Mộng, chính là giờ cô có lòng mà không có sức.
Hoàng San gấp, Cố Hân Mộng cũng không gấp. Nàng chỉ là rất đau lòng, nàng vẫn không thể tin được Ngũ Sướng Nhiễm có thể đối xử với nàng như thế, chẳng lẽ nhìn thấy nàng rơi vào hoàn cảnh như thế cô sẽ rất vui sao? Vì cái gì lai có thể đối xử nàng như thế? Tuy rằng trước kia nàng ghét cô, đối với cô không tốt, khắp nơi chọc ghẹo gây khó xử cho cô, nhưng là trước kia đối với cô như thế vì cô là phóng viên giải trí, không ai lại thích bị người khác dò xét riêng tư rồi viết cho tất cả mọi người biết phải không? Nàng lúc ấy đối nghịch với cô là sai sao? Vì sao lại trả thù làm nàng tức giận như thế? Tên hỗn đản kia thế nhưng sau khi xảy ra chuyện lại biến mất, một lời giải thích cũng không nói, chẳng lẽ bảo cô cút cô liền ngoan ngoãn cút đi sao? Từ này về sau sẽ biến mất khỏi thế giới của nàng? Cùng nàng về sau sẽ không gặp nữa? Báo thù xong sẽ không còn muốn liên quan gì đến nàng sao? Cố Hân Mộng cười nhạo, thì ra người ngây thơ đơn thuần chính là bản thân mình.
Kỳ thật Cố Hân Mộng hiểu lầm Ngũ Sướng Nhiễm, không phải là Ngũ Sướng Nhiễm muốn chạy trốn, cũng không phải sợ bị Cố Hân Mộng trách mắng mà trốn đi. Từ lúc cô từ biệt thự của Cố Hân Mộng đi ra liền trực tiếp đến tòa soạn báo "Ngu ngôn phỉ ngữ". Mặc kệ là ai lợi dụng danh nghĩa của cô để đăng tin nhưng nếu là vì cô mà dựng nên thì cô có trách nhiệm đi bình ổn. Huống chi người bị đưa tin lại chính là người mà mình luôn quan tâm để ý.
"Tiểu Ngũ..." Trương Hiểu nhìn thấy Ngũ Sướng Nhiễm bỗng nhiên xuất hiện ở tòa soạn báo thì rất kinh hỉ, lập tức đi đón chào Ngũ Sướng Nhiễm, "Tiểu Ngũ, cô đến làm việc sao? Nhiệm vụ hoàn thành, cô hẳn sẽ qua được đợt thử việc, hiện tại cô là phóng viên chính thức của tòa báo đấy." Nghĩ đến việc Ngũ Sướng Nhiễm sẽ chính thức trở thành đồng nghiệp, Trương Hiểu nói không hết nỗi vui mừng.
Ngũ Sướng Nhiễm vẻ mặt lạnh lùng, cô không để ý Trương Hiểu, trực tiếp đi vào văn phòng của Trần Thiên, ngay cả cửa cũng không gõ.
"Tiểu Ngũ?" Trần Thiên nhìn thấy Ngũ Sướng Nhiễm đột nhiên xông vào rất ngạc nhiên, nhưng rất nhanh, hắn khôi phục lại thái độ thường ngày, "Tiểu Ngũ a, tuy rằng cô không có chụp được hình, nhưng mà lần này đăng tin cũng không tệ, tin tức vừa đưa ra, kết quả thu được rất tốt, thời gian nghỉ phép có thể dừng lại, tôi đã nói với đồng nghiệp bên bộ phận nhân sự để cô trở thành phóng viên chính thức. Sau này, nếu cô tiếp tục như thế, lấy được tin tức càng giật gân hơn, như vậy tạp chí của chúng ta có thể nổi tiếng." Trần Thiên vui vẻ nói, tự mình nói xong, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt thay đổi của Ngũ Sướng Nhiễm.
"Tin tức kia là ai đưa cho ông?" Theo như lời của Trần Thiên nói, Ngũ Sướng Nhiễm cảm thấy Trần Thiên còn chưa biết tin tức kia không phải do cô viết, nếu không cũng sẽ không để cô làm nhân viên chính thức.
"Không phải cô gửi bưu kiện cho tôi sao?" Trần Thiên cảm thấy Ngũ Sướng Nhiễm hỏi rất kì lạ, chính mình gửi bưu kiện cho hắn vậy mà lại chạy tới hỏi hắn. Nhưng mà rất nhanh, Trần Thiên hình như hiểu ra là chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ tin tức kia không phải là Ngũ Sướng Nhiễm đưa?
Mặc kệ Trần Thiên có biết hay không, có nói hay không, Ngũ Sướng Nhiễm cũng đoán được tin tức kia là ai mạo hiểm lấy tên của cô viết. Người này chính là Trương Hiểu, bởi vì chỉ có cô ta là thật sự muốn Ngũ Sướng Nhiễm có thể hoàn thành nhiệm vụ, thuận lợi ở lại tòa soạn báo. Tuy rằng cô ta xuất phát từ lòng tốt, nhưng lại vô tâm làm chuyện xấu. Có lẽ đối với cô ta không phải là chuyện xấu, nhưng đối với Ngũ Sướng Nhiễm mà nói là một lỗi lớn.