Chương :
“Cần anh quản sao!” Tuyết Lạc giãy dụa: “Phong Hàng Lãng, anh tìm một người giả mạo giọng nói Lam Du Du để lừa gạt anh trai anh, trong lòng anh có thanh thản sao?”
Tuyết Lạc vốn là không muốn tham gia và việc của Phong gia nữa, nhưng thực sự bị kích thích bởi sự kiều ngạo và độc đoán của Phong Hàng Lãng, vì vậy cô không thê không khiển trách.
“Vậy em muốn tôi phải hạ mình xuống, bán xác bán thịt, đồng ý yêu câu không đứng ở đắn của Lam Du Du, để cô ta trở lại biêu diễn giả dối trước mặt anh trai tôi?” Phong Hàng Lãng lạnh lùng hỏi.
“…” Tuyết Lạc sửng sốt, dường như không ngờ Phong Hiàng Lãng lại thành thật thăng thần với cô như vậy.
Linh cảm này kiếng hề sai, Lam Du Du này rất thích người đàn ông hung dữ này! Những gì diễn ra trước mặt Phong Lập Hần chỉ là tình cảm giả dối mà thôi.
Cho dù là giả mạo giọng nói của Lam Du Du hay là người có công lớn Lam Du Du thất, đổi với Phong Hàng Lãng mà nói thì đều là nối đau mà thôi! Bởi vì Lam Du Du không hề yêu Phong Lập Hân! Mà người cô ta yêu thương đó Ti là ác quỷ Phong Hàng Lãng này!
Nghĩ đến người vợ hợp pháp là mình, Tuyết Lạc cảm thây mình thực sự.
buôn thay cho Phong Lập Hân. Để cứu em trai của mình, mà khiến cho chính mình bị tàn phê, hơn nữa hai người phụ nữ liên quan ‹ đến anh ấy cũng đêu phản bội anh ấy!
Tuyết Lạc cắn môi, trong lòng cảm thây vô cùng khó chịu. Vì Phong Lập Hân, và cũng là vì chính bản thân cô.
Nếu Lam Du Du thật hay Lam Du Du giả thì cả hai người đêu chỉ có mục đích là lừa gạt anh ây mà thôi, vậy thì Tuyết Lạc cảm thấy nếu là mình thì mình cũng sẽ lựa chọn cách giông của Phong Hàng Lãng, đó là lừa gạt mang ý tốt.
Nếu không thì sao? Để Lam Du Du lừa dồi tình cảm chân thành của Phong Lập Hân bằng tình cảm giả dối? Điều đó chỉ tàn nhẫn hơn!
Trên thực tê, tình yêu sâu đậm của Phong, Lập Hiân dành cho Lam Du Du, giỗng như một bông Mạn Đà La có độc. Càng đến gần, anh ấy càng rơi vào sâu hơn. Nhưng Phong Lập Hân vẫn chưa có điều kiện đề bỏ được loại thuốc độc mạnh này. Hoặc có lẽ kiếp này anh ấy không bỏ được!
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! Tuyết Lạc đột nhiên không muốn ly hôn với Phong Lập Hân nữa!
Cô rõ ràng biết rằng quyết định này xuất phát †ừ sự thương xót sâu sắc của cô đối với Phong Lập Hân. Cô muốn làm điều gì đó cho IPiifig Lập Hân đề bù đắp cho tội lỗi trong lòng của mình cho anh ấy.
Thấy người phụ nữ im lặng, Phong Hàng Lãng biệt răng người phụ nữ này đã nghe lời anh, và cũng đông ý với sự lựa chọn của anh.
“Tôi cũng không muốn lừa dối anh trai mình.” Anh bắt lực thở dài: “Nói thật, tôi thật sự muôn xóa mọi ký ức của Lam Du Du! Sau đó đem cô ta đưa cho anh trai tôi hưởng thụ!”
“,.” Tuyết Lạc có thê hiểu được sự bất lực của người đàn ông vào lúc này, nhưng những lời nói phía sau của người đàn ông thực sự quá bạo lực và không biết xáu hỗ, đúng không? Vì anh trai Phong Lập Hân của anh, mà anh tàn nhân vội cách phụ nữ chúng tôi?
Tuyết Lạc không thèm nói gì với người đàn ông chỉ tôn trọng bản thân này.
“Ngoan, đi ngủ cùng tôi một lát.”
Phong Hàng Lãng mệt mỏi đặt cằm của mình lên vai Tuyết Lạc, cúi đầu trong tư thế đứng thăng, xem ra thực sự: rât mệt mỏi.
“Cút ngay!” Tuyết | Lạc chịu không nổi.
Não mình bị sốt rồi mới đi ngủ cùng anhl Tất nhiên, kháng cự chỉ vô ích. Ngay cả Phong Hàng Lãng đang mệt mỏi kiệt sức, thì anh cũng có đủ sức lực để đối phó với Lâm Tuyết Lạc.
Lại là vác lên vai như vậy! Lại là không được phàn nàn! Lại là bộ dạng ngang tàn bạo lực và độc đoán!
“Em thực sự không thể ngoan một chút sao? Tôi thực sự rất mệt mỏi!”