Chương :
Ban đầu, Phong Hàng Lãng muốn tìm một người thay thê cho Lam Du Du.
Nhưng mà đề tìm một người như vậy có hơi khó, nhất là trong một thời gian ngắn đến vậy. Nhưng mà vào lúc Lam Du Du xin đến ở lại Phong gia một thời gian, Phong Hàng Lãng đã nghĩ ra một kế sách là tìm một người giả dạng giọng nói của Lam Du Du, như vậy thì dễ hơn nhiều rồi. Không khó đề tìm một người giả dạng giọng nói chuyên nghiệp, hơn nữa còn cách một chiệc điện thoại nữa mà.
Đôi mắt của Phong Hàng Lãng ngập tràn tia máu, chắc là tôi qua anh đã cùng luyện tập với người phụ nữ giả dạng chuyên nghiệp này. Vừa nãy chính là một cuộc thử nghiệm, xem ra kết quả cũng không tôi.
“Phong tiên sinh, như vậy được chưa?” Người phụ nữ không cao lắm, chỉ cao khoảng một mét năm.
“Cũng được! Nhưng có một vài chỗ hơi quá một chút, thiếu đi khí chất kiêu ngạo và ngang ngược của Lam Du Du.” Phong Hàng Lãng đánh giá khách quan về người phụ nữ giả dạng này.
Xem ra, xem ra anh hiểu biết rất rõ về người phụ nữ Lam Du Du đó, trái tim của Tuyệt Lạc hơi nhói lên mà không rõ nguyên do.
“gài bẫy anh trai”
“A, bây giờ không sao rồi, Đại thiếu gia gọi điện thoại vê, nói chung là có người đã bắt máy rồi.
Dì An cũng lấy lại phản ứng tử trong sự kinh ngạc hồi nấy, vừa nãy còn sứt đầu mẻ trán giờ trong lòng. cũng nhẹ nhõm hơn. Dù sao Đại thiếu gia môi ngày chỉ gọi điện thoại, cũng không cân tự mình nhìn thây Lam Du Du.
Mà người phụ nữ này nhái giọng của Lam Du Du, giọng nhái của cô ta cũng quá mức sông động, người bình thường hoàn toàn không phân biệt được, Đơn giản mà nói đó chính là đã đạt đến trình độ không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Đúng vậy, người bình thường hoàn toàn không thê phân biệt được, tại sao Phong Hàng Lãng lại Có thể tìm ra được một lỗi nhỏ? Đủ để nói rằng .
sự hiểu biết của Phong Hàng Lãng về Lam Du Du đã ăn sâu vào trong.
Tất nhiên Tuyết Lạc có thể ngửi tháy môi quan hệ mờ ám kỳ lạ giữa Phong Hàng Lãng và Lam Du Du. Thực ra không cần ngửi cũng biết, ánh mắt hai người họ nhìn chằm chằm nồng đậm mùi vị tán tỉnh ve vấn, chỉ cân người có ánh mắt tỉnh tường đều có thê nhìn ra.
Tuyết Lạc thực sự cảm thây buôn cho Phong Lập Hân, người vợ hợp pháp của anh ây lại có mỗi quan hệ không rõ ràng với Phong Hiàng Lãng, và người phụ nữ anh ây yêu cũng yêu Phong Hàng Lãng! Trên đời này có nhiều phụ nữ như vậy, tại sao Phong Hàng Lãng lại thích trêu chọc đến người phụ nữ của anh trai mình Phong Lập Hân?
Thực ra, Lam Du Du chửi rủa đúng là không sai, Phong Hàng Lãng là một kẻ đạo đức giả đáng khinh bỉ. Bề ngoài thì tỏ ra rât kính trọng anh trai Phong Lập Hân, nhưng sau lưng lại làm kiều mánh khóe “ gài bẫy anh trai”.
“Cô Lãnh, mây ngày này phiên cô ở lại Phong gia đề nghe điện thoại của anh trai tôi. Thời gian nói chuyện môi lần không được quá ba phút. Nếu cô không biễt thì cứ mơ hồ cho qua là được, cứ làm theo nội dung nói chuyện với anh trai mà tôi đã tôi liệt kê cho cô. Hãy nhớ, mỗi lần đều phải đề cập đến vấn đề giúp anh ây hỏi phục sức khỏe và sẵn sàng cho cuộc phẫu thuật ghép da tiếp theo.” Phong Hàng Lãng nghiêm túc nhắc nhở những điều cân chú ý cho người phụ nữ Hệ Lãnh giả giọng Lam Du Du.
“Được rồi, anh Phong. Vậy tôi đi tập trước.” Người phụ nữ họ Lãnh đi vê phía phòng khách tầng dưới dưới theo sự hướng dẫn của dì An, mang theo một thiết bị để điều chỉnh âm thanh.
Tuyết Lạc nhân cơ hội muốn thoát khỏi Phong gia.
Nhưng Phong Hàng Lãng làm sao có thê cho cô cơ hội này? Anh với cánh tay dài của mình ra, thắt lưng của Tuyết Lạc đã bị anh giữ lây, bị người đàn ông này ấn chặt vào trong lòng anh.
“Cuối tuần em còn đi lang thang ở đâu?” Phong Hàng Lãng mệt mỏi hỏi.
Anh cũng không phải người đồng da sắt. Cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Hơn nửa tháng nay, anh hâu nhưữ không được ngủ ngon.
Anh cũng biết mệt mỏi.