Chương :
Cuối cùng, anh nở nụ cười nhạt, ôn hoà dùng tay chỉnh lại tóc mái rồi loạn của Lam Du Du.
“Không phải tôi bảo cô ngoan ngoãn chờ sao, sao lại làm náo loạn lên rôi?”
“Còn không phải vì anh sao! Bỏ rơi tôi đi tìm con bé “bạch liên hoa” Lâm Tuyết Lạc!” Kỳ thực, đây là phỏng đoán của Lam Du Du. Nhưng rõ ràng giác quan thứ của phụ nữ vẫn luôn mạnh.
“Nói linh tỉnh gì đấy! Tôi về Phong gia tăm một cái, lại còn cạo cả râu. Chỉ vì thê mà cô gây chuyện cho tôi?
Hửm?” Phong Hàng Lãng rât không vừa ý giương lông mày.
Lam Du Du nhón chân, hít một hơi sâu, ngửi quanh người Phong Hàng Lãng, một là mùi hương sen nhàn nhạt sau khi tăm, hai là không ngửi thây dâu vệt của bất kỳ người phụ nữ nào trên người Phong Hàng Lãng.
Cũng may kết quả khiên Lam Du Du rây thoả mãn. Mùi hương trên người Phong Hàng Lãng rất thanh mát khiến những người phụ nữ xung quanh cũng bị nhiễm.
“Tâm trạng anh tôi rất kích động, cô qua đây an ủi anh ây. An ủi thế nào, cô hiệu đây.” Phong Hàng Lãng nhẹ nhàng nói.
Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhiều nhiều nhé! “Nhưng người ta không muốn đi!”
Lam Du Du gần gũi dựa vào lòng Phong Hàng Lãng, tham lam mùi J nộ tỏa ra từ người đàn ông mạnh oẻ.
Ở trong lòng Phong Hàng Lãng uốn éo mấy cái mới ngửa gương mặt xinh đẹp lay động lòng người nói: “Trừ khi… Anh hôn tôi một cái.”
Gương mặt xinh đẹp như tiên nữ đang gần trong gang tắc. Đừng nói là hôn cô một cái, chính là nhìn thêm một chút cũng đủ để tích tụ lại cơn giận trong Phong Hàng Lãng.
Chỉ là gương mặt này thực sự không đánh được. Anh hai Phong Lập Hân sông dựa vào gương mặt này.
Phong Hàng Lãng cúi đâu xuông, , chạm nhẹ một cái trên vâng trán trắng bóc như tuyết của Lam Du Du: “Ngoan ngoãn một chút, anh tôi còn đang đợi cô đây. Nêu như anh ây không sông tốt, tôi và cô đêu không ng tôt được, điêu này cô hiểu rồi ây.”
Lam Du Du biết rât rõ, Phong Lập Hân là con lợi thê duy nhất cô ta có, chỉ cân Phong Lập Hân còn sống, lợi thê này mới có tác dụng! Nếu không, giữa cô ta và Phong Hàng Lãng chỉ còn lại thù hận vĩnh viễn không thê xoá nhoài “Lân sau nhớ hôn môi đấy nhé!” Lam Du Du nở nụ cười ngọt ngào, tràn đây vẻ mặt thiếu nữ đang yêu sau khi đạt được ý đồ.
Phong Hàng Lãng đôi với Lam Du Du mà nói chính là môi tình đầu khắc cốt ghi tâm, hơn nữa còn là môi tình mà cô ta có chết cũng không thay. Độc ác như một con sói.
Sói cả đời chỉ có một bạn tình, hơn nữa một khi nhận định là cả một đời, trừ khi sói chết rôi, nó mới chết tâm.
Sói nữ cũng như thê! Giỗng như Lam Du Du! Cô ta đã nhận định Phong Hàng Lãng, cả đời này cũng không, thay đổi cho đến thời khắc cô ta chết đÌ.
Mang theo nụ cười ngọt ngào thanh mát, không vương vân chút bụi trần, Lam Du Du duy trì nét mặt bước vào phòng Điêu trị tích cực của Phong Lập Hân.
Vêt máu trên mặt và tay của Phong Lập Hân đã được lau sạch chỉ vì cô găng không muôn đề lại một mặt thảm hại trước mặt Lạm Du Du, Phong Lập Hân mỗi lần đều bảo bác sĩ Kim đeo găng tay và khẩu trang cho anh, đê giảm thiểu vùng da bị thương lộ ra ngoài.
Mà Lam Du Du vì thế mà càng vui.
Dù sao gương mặt của Phong Lậ Hân đã bị huỷ hoại hoàn toàn khiên cô ta nhìn mà muôn nôn. Nêu không phải vì muôn gân hơn với Phong Hàng Lãng, nhận được lời hứa hẹn phục vụ VỊP kim cương của Phong Hàng Lãng, cô ta thực sự lười phải nhìn Phong Lập Hân.
Lam Du Du chính là một người phụ nữ yêu hận rõ ràng! Vì người mà mình yêu, cô ta tình nguyện trả giá tât cả. Vì Phong Hàng Lãng, cô ta tạm nhân nhượng vì lợi ích, đề có thê nhận được sự chiêu cô đáng thương trong chốc lát của anh.