Chương :
Một bác sĩ Kim có những lúc tôn trọng sinh mệnh, kính nể sinh mệnh cũng sẽ cảm thây môi một ngày Phong Lập Hân sống gần như bị giày vò, hành hạ.
Gần như không có một chút năng lượng sông nào, thứ duy nhất tôn tại là sự thoi thóp, những cơn đau hành hạ, dẫn vặt. Đên cả bác sĩ Kim cũng phải đông cảm với anh, thương hại anh nhưng cũng không muôn dễ dàng từ bỏ anh.
Lúc Phong Hàng Lãng quay vê phòng điều trị tích cực, Phong Lập Hân đã bò từng tí từng tí một từ giường bệnh tới cửa phòng, cả người anh để lại vệt máu kéo dài, một ít là do máu trên miệng anh chảy xuông, một ít là do lớp da trên thân thê bị cứa.
Bác sĩ Kim không hệ bước tới ngăn cản hành động bò lê vừa thảm hại vừa hèn mọn của Phong Lập Hân, cho dù anh ta có thê chặn được thân.
thê Phong Lập Hân, nhưng không thể cán lại trái tim của anh. Có lẽ anh ta muôn dùng cách này đề nói vói Phong Lập Hân, một thân thê khoẻ mạnh quan trọng đến nhường nào!
“Anh…”
Phong Hàng Lãng bước chân mạnh mẽ tói, quỳ một chân xuông mặt đật, cần thận từng li từng tí ôm thân thể Phong Lập Hân vào lòng.
“Hàng Lãng, em mau thả Du Du ra…
Có gì thì em hướng anh đây này, Du Du vô tội mà… Anh xin em đừng làm khó cô ây!”
Lớp da trên cánh tay Phong Lập Hân bị cứa ra, giàn giụa máu dây cả vào áo sơ mi của Phong Hàng Lãng, cả người anh vì dùng lực mà run rây, dường như sinh mệnh yêu đuôi, – mỏng manh ây lúc nào cũng có thể Vĩnh viên rời xa.
Lúc đi vào hành lang, Phong Hàng Lãng liên nghe thây tiêng hét to, không màng hậu quả của Lam Du Du, sự tức giận của Phong Hàng Lãng chỉ tích tụ lại trong lòng, anh ôm đỡ thân thê gây yêu Phong Lập Hân lên, nhìn cả người anh toàn máu, Phong Hàng Lãng đau lòng đên mức hàng lông mày anh tuân cau chặt lại, hận không thê lập tức đem cánh tay của người phụ nữ Lam Du Du xé đút.
“Cô ta chỉ chơi đùa anh thôi! Cô ta nhiêu mưu mô thế nào, anh cũng không phải là chưa từng thấy!”
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! Phong Hàng Lãng kiêm chê lại cơn .
tức giận, đau đón trong lòng, anh cần thận đặt Phong Lập Hân lên giường bệnh như nâng niu viên ngọc quý: “Nêu như’ anh không yên tâm, em liên đem người phụ nữ ây qua đây cho anh kiêm tra toàn thân cô ta! Nhưng anh phải bình tĩnh lại, không được quá kích động.”
Gương mặt anh tuân của Phong Hàng Lãng nở nụ cười nhẹ nhàng, dường như đang cô không chê cảm xúc của mình, không chế sự đau đớn, sự tức giận.
Anh không muôn, cũng không tình nguyện nhìn thây Phong Lập Hân phải sông trong nỗi bi thương, bị người ta đông cảm, thương hại!
“Bác sĩ Kim, phiên anh giúp tôi xử lý vệt máu trên người anh tôi, tôi đi gọi chị dâu tôi qua đây.” Phong Hàng Lãng trâm mặc nói, mang ý trào phúng.
Một tiêng “chị dâu” khiến Phong Lập Hân an tính lại không ít. Dường như anh ta rật thích nghe Phong Hàng Lãng gọi Lam Du Du là chị dâu, điều này khiên anh ta nghĩ đến một viễn cảnh tương lai đầy tốt đẹp.
Rời phòng điêu trị tích cực tới một phòng bệnh cách đó không xa, Lam Du Du đã trở nên yên tính vì cô ta nhìn thây Phong Hàng Lãng.
Một gương mặt xinh đẹp, kiêu diêm bị lem nhem, nở nụ cười vô hại, nụ cười ây vô cùng thơ ngây, đơn thuân, dường như tât cả những chuyện phát sinh hôi nãy đều không liên quan tới Lam Du Du, cô ta chỉ là một phụ nữ yêu đuôi, vô tội.
Nói thực, khoảnh khắc ây, Phong Hàng Lãng đã sớm sinh ác niệm muôn bóp chết Lam Du Du, nhưng điều càng tàn nhẫn hơn là, anh đang cô găng không chê lại ý nghĩ mãnh liệt trong đâu.